Vừa mới đến công ty đã nhìn thấy anh Viễn, Khương Ấu được thông báo rằng buổi tối sẽ có một bữa tiệc rượu yêu cầu cô tới tham gia.
Từ sau sự việc của tên đầu tư mập mạp kia (*), anh Viễn hầu như không còn để cô tham gia loại hoạt động này nữa.
(*) Cho bạn nào không nhớ thì tình tiết này nằm khoảng đầu chương 6 nhé:3
Nhưng mà hôm nay…?
Đôi mắt ngây thơ của cô chất chứa sự ngờ vực quá rõ ràng, Lâm Viễn bất đắc dĩ mà cười, giải thích: “Tiệc rượu này là do tổng tài của công ty giải trí Khương Thịnh tổ chức, tuy không biết tại sao họ lại gửi thư mời đến cho chúng ta, nhưng mà đi một bữa như vầy có thể kiếm thêm được không ít tài nguyên đâu.”
Lâm Viễn phỏng đoán rằng có lẽ là do gần đây Khương Ấu có lên hot search vài ba lần thành ra đã lọt vào mắt xanh của người trong công ty giải trí Khương Thịnh.
Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, họ cũng sẽ không mượn tiệc rượu của nhà mình để đi xúc phạm một nghệ sĩ nhỏ bé ở công ty khác đâu, nhỉ?
Người đại diện đã nói như thế, Khương Ấu bèn ngoan ngoãn gật đầu.
“Mà thật sự em không thể uống rượu đâu…” Khương Ấu không nhịn được đành lên tiếng nhắc nhở.
Lời nói này hoàn toàn là sự thật, cô chỉ uống có một ly thôi đã say quắc cần câu rồi.
Hồi trước lúc mà cô còn chưa phát giác ra cái chuyện này thì đã làm ra kha khá việc xấu hổ trước mặt người nào đó.
Mặc dù anh chỉ cười trêu chọc bảo đó là đáng yêu, ấy thế mà khi cô nhớ lại bản thân sau khi say rượu đã làm những việc như vậy thì xấu hổ muốn độn thổ luôn…
Lâm Viễn hiểu rõ nên mỉm cười: “Yên tâm, em cứ đi theo đứng cạnh anh là được, còn cái chuyện tiếp rượu kia cứ để anh lo.”
Đây chính là cục vàng của Tề tổng đấy, anh nào dám dẫn cô đi tiếp rượu cơ chứ.
Trừ phi anh không muốn làm công việc này nữa thôi.
“Ấu Ấu! Bình chọn ở Siêu Thoại kết thúc rồi nè!” Trợ lý nhìn điện thoại, đột nhiên gọi Khương Ấu lại.
Tiếng gọi này làm Khương Ấu và cả người trong đoàn đội đều phải tò mò qua bên đó xem.
Mọi người ai cũng biết chuyện Ấu Ấu để fan của mình tự đặt tên cho fandom, hơn nữa còn có không ít người len lén đi bỏ phiếu kín, bây giờ đã có kết quả rồi nên ai nấy đều rất tò mò.
Trợ lý nhẹ nhàng đưa cho cô xem kết quả cuộc bình chọn.
Số phiếu trên màn hình đang không phân cao thấp, đáng tiếc một chữ “bưởi” ở hạng ba đã chiến thắng một cách sít sao.
“Bưởi? Không tệ nha, nghe cũng hay hay đó chứ~” Khương Ấu híp mắt bày tỏ sự yêu thích với nó.
Đúng lúc trợ lý nhấp vào chỗ bình luận, cho cô xem phần giải thích từng cái tên một của người khởi xướng cuộc bình chọn này.
Bưởi, đồng âm với từ Xǐ yòu, nghĩa là thích Ấu Ấu(**). Trái bưởi có màu đỏ, cũng thể hiện rằng sự nghiệp của Ấu Ấu sẽ còn rực rỡ hơn nữa.
(**) Các từ trên đều đọc na ná nhau: Bưởi là 西柚 (Xī yòu), Xǐ yòu (喜幼) nghĩa là Xǐhuān yòu yòu (喜欢幼幼)
Khương Ấu xem phần giải thích xong, cong mi mắt, các bạn fan thật sự là những vị thiên sứ mà.
“Hôm nay anh đi mua giùm em trái bưởi được không, em muốn đăng Weibo lắm lắm lắm luôn!” Cô vừa cắn môi vừa nháy mắt, bám lấy tay trợ lý mà làm nũng.
Trái tim trợ lý đã mềm nhũn cả ra rồi, có thể không gật đầu sao.
Lâm Viễn bất đắc dĩ nhìn qua đó nhưng cũng không có ý định ngăn cản: “Em cưng fan quá đấy, so với mấy idol khác thì lượng tương tác là quá cao rồi.”
Khương Ấu cười lên, lộ ra chiếc lúm đồng tiền nhỏ: “Em thích như thế.”
Cô đã nói như vậy thì còn làm được gì nữa đây, thôi thì cứ tùy theo cô đi.
Khương Ấu học ở trong công ty cả ngày.
Buổi tối có tiệc rượu, khi cô về đến nhà chắc cũng phải tầm đêm khuya, cho nên nhân lúc cô còn đang chăm chỉ học hành, trợ lý đã đi mua một trái bưởi mang về, thậm chí còn cẩn thận cắt sẵn ra.
Khương Ấu đang trang điểm sau giờ học thì trợ lý mang bưởi đến đặt trước mặt cô.
Khương Ấu mỉm cười nhìn trái bưởi, chợt cảm thấy cả buổi học hôm nay có ý nghĩa hơn rất nhiều!
Sau khi trang điểm xong, Khương Ấu mới cầm lấy một nửa trái bưởi rồi nhờ trợ lý chụp giùm cô một pô ảnh.
Mái tóc của cô tối nay được uốn xoăn lên, tết thành một chiếc bím lỏng hình xương cá, vài lọn tóc mai buông rơi lả lướt càng khiến cho mặt cô trở nên nhỏ nhắn hơn.
Đầu ngón tay ửng hồng đang cầm nửa trái bưởi và phần thịt quả màu đỏ ở bên trong, cùng với đôi môi mọng nước của cô đều hồng hào và mềm mại như nhau.
Lặng lẽ mê hoặc người khác.
Sau khi đã chụp xong, người đại diện liền dẫn Khương Ấu lên xe, với một bữa tiệc tầm cỡ như này thì cũng không nên đến trễ.
Với chiếc váy màu bạc mà cô đang mặc, nhà tạo mẫu đã phối thêm một chiếc bóp cầm tay cùng màu váy, bên trong đựng một ít kẹo đường và điện thoại của cô.
Tiếp xúc lâu như vậy, đoàn đội đều đã biết Khương Ấu bị hạ đường huyết, cần phải ăn cơm đúng giờ, lâu lâu cũng phải nhét thêm vài viên kẹo cho cô.
Kẹo đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước, là loại mà Khương Ấu rất thích ăn.
Cô bóc một viên ra cho vào trong miệng, đôi mắt híp lại run rẩy tràn đầy sự thỏa mãn.
Lâm Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, cô nàng nghệ sĩ nhà mình giống như đứa nhóc mãi chẳng chịu lớn, bảo sao lại có nhiều fan mẹ đến thế.
Hôm qua cô ngủ không được ngon lắm, sau một ngày học hành đã mệt mỏi rã rời, vừa mới ngồi dựa vào ghế đôi mắt cô đã bắt đầu lim dim, qua vài phút thì Khương Ấu đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Viễn vẫn luôn để ý bên đó, thấy cô ngủ ngoan không cọ lung tung lên lớp trang điểm thì bèn phớt lờ cô.
Xem ra cô cũng rất mệt.
…
Tiệc rượu của công ty giải trí Khương Thịnh diễn ra rất đột ngột.
Những người tới đều là các ông chủ lớn máu mặt, xí nghiệp gia đình cũng có, đạo diễn cũng có, diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất đều có hết, dù sao thì cũng là bữa tiệc rượu bình thường của giới giải trí.
Đây cũng là điều mà Lâm Viễn đã điều tra qua trước khi đồng ý đưa Khương Ấu đến đây.
Nhưng mà hôm nay nghe nói tổng tài của Khương thị – Khương Hàn sẽ đích thân tiếp đón.
Không biết là anh ta có mục đích gì đây…
Lâm Viễn vừa dắt Khương Ấu vào bàn vừa giới thiệu Khương Ấu với Khương Hàn và một số ông lớn khác có mặt ở đó.
Khương Hàn y như ông cố nội của Khương thị, cách đây không lâu ba mẹ của Khương Hàn đã gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, Khương thị chính là kết quả lao động khổ sai của những người đời trước, nhưng ba Khương Hàn lại mang tiếng là một bức bình phong kém cỏi, ở bên ngoài tam thê tứ thiếp cả một đống.
Mặc dù có nhiều tình nhân như thế, nhưng ngoại trừ Khương Hàn ra. không còn người phụ nữ nào ở bên ngoài có thể mang thai con trai cả, thành ra Khương Hàn vừa mới sinh ra thôi đã được cưng chiều lên tận trời.
Mấy năm trước lúc mà Tề thị vừa sáng lập công ty giải trí Thất Ấu, Khương Hàn cũng sáng lập ra giải trí Khương Thịnh.
Bây giờ công ty giải trí của hai nhà không ai ở trong ngành là không biết đến.
So với công ty Thất Ấu phúc lợi, chiêu đãi, tài nguyên đều rất tuyệt thì công ty Khương Thịnh lại nổi tiếng với vị tổng tài chuyên dùng quy tắc ngầm.
Sinh hoạt cá nhân của Khương Hàn…khụ, loạn đến mức không tưởng tượng nổi.
Công ty giải trí Khương Thịnh đến giờ vẫn chưa phá sản là bởi vì Khương Hàn tuy chơi bời lêu lổng nhưng anh ta đã đi thuê về rất nhiều người để giúp anh ta xử lý công việc. Hơn nữa, sau vụ bê bối của công ty Khương Thịnh nổ ra vào hai năm trước thì hầu hết các bản hợp đồng của công ty Khương Thịnh đều là nghệ sĩ nam, Khương Hàn chỉ đành thay đổi mục tiêu và bắt đầu săn tìm người trong giới.
Nhưng mà… thật ra nguyên nhân để nhiều người phụ nữ nguyện theo quy tắc ngầm như thế là vì Khương Hàn rất hào phóng trong việc đưa tài nguyên.
Ví dụ như… người kề cạnh bên người Khương Hàn tối nay chính là một vị nữ minh tinh tuyến hai.
Khi Khương Ấu và Lâm Viễn vừa đi tới đó, vừa đúng lúc Khương Hàn và bạn gái của anh ta cũng đang ở đấy.
Không thể tránh được nên Khương Ấu đành phải đối mặt với Khương Hàn.
Người đàn ông này chắc chỉ xấp xỉ 25 tuổi, thế nhưng bộ vest được cắt may khéo léo trên người kia không hiểu sao lại khiến anh ta trông suy sụp hẳn, đường nét khuôn mặt ưa nhìn cùng đôi mắt rã rời ấy hình như là không được khỏe lắm.
Chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, Khương Ấu đi theo bên cạnh Lâm Viễn nhanh chóng đánh mắt về.
“…Ở đây có minh tinh nào ngốc như em không ạ?” Sau khi đi xa được một khoảng, Khương Ấu không khỏi thấp giọng hỏi.
Lâm Viễn nhướng mày, mặc dù rất ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của cô, nhưng anh ấy vẫn nhìn quanh một vòng rồi mới trả lời là có.
Khương Ấu trầm ngâm ừ một tiếng, không nói thêm điều gì nữa.
Mới nãy chỉ liếc nhìn nhau một cái thôi nhưng cô nhận thấy điều gì đó trong ở trong mắt đối phương, cô cảm nhận thấy thứ cảm xúc đó không phải tốt lành gì.
Là… toan tính và tò mò?
Nhưng chắc chắn không phải là ý tốt.
Tuy rằng cô không đủ tư cách để một người có thân phận như vậy cố tình mở ra tiệc rượu này, nhưng mà… trực giác lại mách bảo cô như thế.
Tiếp đó Lâm Viễn còn dẫn cô đi chào hỏi với rất nhiều người trong ngành, đây cũng là lần đầu tiên Khương Ấu nhận ra mối quan hệ trong giới của người đại diện nhà mình rộng tới cỡ nào.
Bất kể là người nào ở trong giới này thì anh ấy đều quen biết hết.
Làm Khương Ấu phải cười đến mức căng cứng cả mặt.
Mãi không thấy Khương Hàn xuất hiện quanh quẩn gần mình thì cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cô đã đoán sai rồi.
Đến tận khi ánh mắt cô có phần đờ đẫn thì Lâm Viễn mới buồn cười buông tha cho cô, còn dặn dò cô chỉ đi dạo xung quanh đây thôi, không được chạy nhảy lung tung.
Khương Ấu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mau chóng cất từng bước chân nhỏ bé chạy bén đi, mọi người đều đang khách sáo trò chuyện với nhau nên cũng không có ai để ý đến hành động của cô.
Cô dừng lại bên cạnh chiếc bàn đựng đồ ngọt, sau đó cắn môi lặng lẽ nhìn ngó một vòng, sau khi xác định không có ai chú ý đến bản thân, Khương Ấu bèn bưng một phần bánh kem âm thầm ra ngoài sân thượng.
Cách bố trí của sân thượng thật sự rất đẹp mắt, có vài bộ bàn ghế còn được phủ thêm những cánh hoa nho nhỏ.
Khương Ấu chọn lấy một góc rồi ngồi xuống, cuối cùng cũng có thể lấp đầy bụng.
Cô cong môi một chút nhìn vào miếng bánh kem, nhưng độ cong rất nhỏ, bởi vì mặt của cô! Đã cười đến cứng đờ rồi!
Cô nàng ngồi ở góc, khó có thể nhận ra được cô trong ánh đèn mờ ảo tối tăm này.
Nhưng có một người lại cố tình kéo ghế ra trước mặt cô, không ngượng ngùng mà ngồi thẳng xuống.
Khương Ấu mới ăn được hai miếng bánh nhỏ theo bản năng nhăn cặp mày lại, ngước mắt nhìn qua.
Chính là Khương Hàn – người cô không muốn gặp nhất.
Cô làm một số động tác xong rồi buông chiếc nĩa bé nhỏ xuống.
“Anh Khương có việc gì sao ạ?” Giọng nói của Khương Ấu rất nhẹ, khác với dáng vẻ nhìn thấy người khác liền cong mắt cười như lúc bình thường.
Khương Hàn hoàn toàn không thèm quan tâm đến thái độ của cô, thay vào đó, anh ta nhìn cô dò hỏi một hồi rồi đột nhiên nói: “Tôi là anh trai của cô.”
??!!
Khương Ấu trừng lớn mắt, sau một hồi nghẹn họng mới ngây người mở miệng nói: “…Anh không thể nhận bừa người thân chỉ vì chúng ta trông hơi giống nhau như thế được đâu…”
Cô còn cố gắng lục lại trong đống ký ức nhưng vị nguyên chủ là một cô nhi mà.
Khương Hàn không thèm để ý cười lên: “Chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.”
Ngừng một lát, Khương Hàn lại tiếp tục mở miệng: “Nhưng trước đó tôi phải xác nhận ở chỗ này một chuyện đã.”
Khương Ấu nhíu chặt lông mày, vẫn cảm thấy anh ta rất quái gở, cực kì quái gở.
Bọn họ chẳng giống nhau chỗ nào cả, tại sao anh ta lại một mực chắc chắn anh ta là anh trai cô.
“Chuyện gì cơ?”
Ánh mắt Khương Hàn dần dần mang theo ý tứ sâu xa: “Cô biết Khương quốc không?”
Khương Ấu trong lòng đầy kinh ngạc, bây giờ mới nghiêm túc nâng mắt lên.
Đối diện với người đàn ông đang tiếp tục nói: “Hoặc là… Đại Tề?”
Lần này Khương Ấu bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý muốn thăm dò của anh ta, lông mi theo bản năng run lên, sau đó lại rũ mắt.
Trái tim cô như rơi xuống tận đáy vực.
Đại Tề là quốc hiệu do Tề Lễ Dự lập ra, mà Khương quốc cũng là do Tề Lễ Dự lật đổ.
Bởi vì quốc chủ của Khương quốc hoang dâm vô đức, dân chúng khắp thiên hạ đều bị đẩy vào cảnh lầm than. Bấy giờ Tề Lễ Dự xuất hiện, chỉ dùng gần hai năm thôi đã hủy diệt cả Khương quốc.
Nhưng tất cả đều là chuyện của kiếp trước.
Làm sao Khương Hàn có thể biết được!
Cô chỉ trầm mặc một giây, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Nghe được câu trả lời như thế, Khương Hàn nhướng mày một cái: “Cô thật sự không nhớ?”
Khương Ấu đè nén nỗi sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô nàng trước mặt nhăn lại cặp mày đẹp đẽ, ánh mắt nhìn mình chứa sự nghi hoặc và mất kiên nhẫn.
Khương Hàn hơi ngửa ra phía sau để dựa vào ghế, nhìn vị nữ chính vô hại trước mặt này, trong mắt lóe lên một tia sáng âm hiểm.
Ở kiếp trước, khi Khương quốc bị lật đổ, gã ta chỉ mới có mười chín tuổi, đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận vương vị rồi, ấy thế mà lại bị tên cẩu tặc kia chiếm đoạt.
Trong hai ba năm tiếp theo, gã ta cùng phụ tá và các lão thần ngày ngày lẩn trốn, vẫn chưa từng từ bỏ ý định đoạt lại thiên hạ.
Sau đó lại có một vị phụ tá điều tra được một chuyện bí mật.
Phụ vương gã ta lưu tình khắp chốn, trong đó có một vị ca nữ trong vũ đoàn sau khi được sủng hạnh đã lén lút sinh hạ một đứa trẻ, đó chính là ca nữ Ấu Ấu – người được tên cẩu tặc sủng ái.
Khương Hàn xem qua bức tranh vẽ nàng, phụ tá nói nàng đã bị tên cẩu tặc che giấu, vốn dĩ không biết được thân thế của bản thân.
Gã ta vốn đã tính sẵn nếu lần ám sát đó không thành công thì sẽ phái người lẻn vào trong cung, nói cho nàng biết về thân phận công chúa trước đây của mình, rồi tiếp đó lại mê hoặc nàng, mượn sức nàng.
Kết quả là gã ta còn chưa kịp hành động nữ nhân ngu xuẩn kia đã dùng thân chặn một đao trí mạng của tên thích khách. Làm hỏng kế hoạch của gã thì không nói, nhưng đến cả cơ hội tốt như vậy để gã ta lợi dụng cũng không có.
Hơn nữa… Sau khi nàng chết, cái tên cẩu tặc kia gần như là phát điên, hắn đem người đuổi tận giết tuyệt gã, một tháng sau cái chết của nàng thì gã ta cũng bị chém chết dưới lưỡi kiếm của tên cẩu tặc.
Xem ra, người em gái rẻ mạt này đối với tên cẩu tặc hẳn là rất quan trọng.
Mặc dù anh ta đối với hai chữ tình thâm thì khịt mũi coi thường, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc anh ta muốn lợi dụng cô.
“Cô đã từng đi gặp ông chủ của công ty các cô chưa?” Đột nhiên anh ta hỏi.
Ánh mắt Khương Ấu run lên, giọng nói tinh tế chậm rì rì cất lời: “Anh Viễn nói ông chủ không có ở công ty.”
Cô thật sự chưa từng gặp anh ở công ty cho nên không tính là nói dối.
Khương Hàn ở đối diện như đang trầm ngâm gật đầu, treo lên môi nụ cười mà anh ta tự cho là hiền lành.
“Vì cô là em gái của tôi nên tôi mới nói cho cô biết, cái tên Tề Lễ Dự này không tồi, cô có thể thử chủ động tới gần kẻ đó…” Anh ta nói một nửa, nhưng cái ý mấp mé đó đã giúp cho Khương Ấu hiểu rõ, anh ta đang cố mê hoặc cô, để cô chủ động tới gần Tề Lễ Dự.
Khương Ấu hơi nhướng mày một chút, bày ra bộ dáng khó hiểu: “Tôi không quen biết gì anh ta thì sao phải tới gần người đó.”
Khương Hàn khẽ cười, vẻ mặt có chút quỷ dị.
Chỉ cần cô nghe theo lời nói của anh ta rồi tiến gần hơn với đối phương một cách tự nhiên, chờ đến khi tình cảm của hai người đơm hoa kết trái, anh ta sẽ đem chuyện của kiếp trước dặm tí mắm thêm tí muối nói cho cô một phen, đến lúc đấy là có thể lợi dụng cô mà đối phó với Tề Lễ Dự.
Ba năm trước anh ta xuyên tới kiếp này, nhưng mà theo như những gì anh ta biết, Tề Lễ Dự là một tên thiếu niên gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua năm năm đáng kinh ngạc để xây dựng nên Tề thị không thể lay chuyển như ngày nay.
Kiếp trước chiếm đoạt thiên hạ của anh ta, vậy mà kiếp này đối phương vẫn có được địa vị như vậy, làm sao Khương Hàn có thể cam tâm được.
Không phải kiếp trước cô vì tên kia mà chết sao, giờ cô không có ký ức gì hết, cho dù anh ta nói chính tay Tề Lễ Dự vì để trừ khử người tiền triều mà giết cô thì ai có thể chứng minh được đây?
Mà cho dù Khương Ấu có không tin đi nữa thì cái hạt giống nghi ngờ kia cũng đã được gieo xuống rồi, bây giờ cô đang hoạt động ở trong giới giải trí, chỉ cần anh ta thoáng động tay động chân rồi vu oan giá họa cho Tề Lễ Dự thì sẽ tiêu diệt đi sự tin tưởng trong cô dễ như trở bàn tay.
Đàn bà đúng là quá dễ bị kiểm soát mà.
Khương Hàn tự cao tự đại cho rằng bản thân đã nhìn thấu phụ nữ, thế nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới người phụ nữ đi theo anh ta không thuộc dạng dễ chơi đùa như vậy.
Anh ta nào biết được tình cảm của Khương Ấu đối với Tề Lễ Dự.
“Bật mí với cô một bí mật, tên kia chính là lương duyên kiếp trước của cô, trong tay hắn còn có không ít tài nguyên ngon lành, bộ cô không muốn trở thành idol đỉnh lưu sao? Cô không muốn fan của mình trải rộng khắp thế giới hả?” Khương Hàn chỉ dẫn từng bước một.
Nhìn thấy cô hơi nhíu mày lại, hiển nhiên là dáng vẻ đang tự hỏi bản thân. Khương Hàn cười khẽ, làm ra vẻ đáng tiếc đứng lên: “Nếu cô không dám có hứng thú cũng không sao, nhưng mà chuyện cô là em gái của tôi thì không sai đâu nên nếu cô có yêu cầu tài nguyên gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ đáp ứng cho cô.”
Gã trên cao liếc xuống nhìn cô một cái, sau đó Khương Hàn rời đi.
Có khi lần tới hai người lại trùng hợp gặp nhau tiếp thì cô tự nhiên sẽ nhớ tới lời mà hôm nay anh ta đã nói.
Điều thú vị nhất đối với những người trong ngành giải trí là gì? Tất nhiên là nổi tiếng.
Anh ta đột ngột xuất hiện, rời đi cũng đột ngột như thế.
Chỉ còn lại một mình Khương Ấu bình tĩnh ngồi yên ở đó.
Cho đến khi bước chân ngày càng xa, Khương Ấu mới gục vai xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gục xuống cùng.
Hừ, may là buổi đầu tiên học diễn xuất không hề bị uổng phí chút nào.
Nhưng mà… tại sao anh ta lại nói mình là anh trai của cô?
Người này rất kì lạ, lời nói không đầu không đuôi cũng thôi đi, còn làm bộ cho rằng bản thân rất cao quý, thấy rõ ghét.
Khương Ấu lắc mặt, giờ tất cả mọi thứ trong đầu toàn là lời của Khương Hàn.
Sau khi chọc hai lần vào miếng bánh, bỗng nhiên cô lại hết muốn ăn nữa.
Thế nhưng có một điều cô có thể chắc chắn được, Khương Hàn này khẳng định là có thù oán với Tề Lễ Dự.
“Ấu Ấu, sao em lại ở đây thế này? Em ăn xong rồi hả? Anh đã kiếm cho em một slot của chương trình âm nhạc, đây cũng chính là chương trình âm nhạc dân ca mà anh nói lần trước đấy.” Lâm Viễn tìm mãi mới thấy cô gái đang rầu rĩ không vui ở trong góc khuất tối tăm.
Anh ấy có hơi kinh ngạc một chút, nhưng mà tài nguyên vẫn là thứ quan trọng nhất cho nên cái gì cũng chưa hỏi đã mở miệng ra kể về thành quả của mình trước.
Hồi trước anh Viễn có từng nhắc tới, Khương Ấu vừa nghe thấy thì hai mắt đã sáng lên. Cái gì mà Khương Hàn với cả đời trước đều bị cô ném hết sang một bên.
Khương Ấu lập tức cong mắt đi theo Lâm Viễn vào trong gặp người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT