Editor: Gà

Trước câu hỏi của thím Chu, Lạc Anh không mặn không nhạt đáp lại hai câu lấp liếm cho qua. Dù ở thời đại nào cũng không thiếu những người lắm điều, thích xuyên tạc. Món nợ đó đương nhiên không phải của cô, là cha nguyên thân đánh bạc thua mượn người ta.

Vị trí quán ăn của Lạc Anh trong phố điện ảnh không tốt lắm, không phải căn nhà được xây độc lập mà nằm cạnh khu dân cư, ít du khách qua lại, xung quanh phần lớn là người đến Ảnh Thị Thành làm ăn buôn bán, người định cư thì càng nhiều hơn.

Cửa hàng này được dựng nên trong lúc Ảnh Thị thành bắt đầu thành lập, cha Lạc Anh không biết nghe người nào rỉ tai mà mua lại đặt dưới tên con gái. Sau khi làm xong thủ tục mua bán chưa từng đến xem lần nào, khi Lạc Anh tìm đến nơi này hàng xóm còn tò mò lén lút vây xem.

Cái tiệm nhỏ này đã ba năm rồi không thấy ai lui tới, rốt cuộc bây giờ cũng có người đến!

Thời điểm đầu hoạt động được mọi người xung quanh trợ giúp nhiều, thực khách đầu tiên đến ủng hộ cũng là bọn họ.

Ngày ấy khi Lạc Anh vừa xuyên đến mở quán ăn khởi nghiệp được nửa tháng, chẳng biết chủ nợ nhận được tin từ đâu tìm tới cửa, bắt cô phải trả tiền!

Người xưa có câu “cha nợ con trả”, nhưng trong pháp luật hiện hành không hề có điều luật nào quy định như vậy.

Nguyên thân và cha mẹ cô ấy đều là người trưởng thành, là những cá thể riêng biệt, không có kế thừa di sản, pháp luật tuyệt đối không có chuyện cha nợ con phải trả.

Nếu nói đây là một tai nạn phải vay tiền, hoặc khoản nợ vì lý do hợp tình nào đó Lạc Anh sẵn sàng nhận nợ. Thế nhưng người được gọi là chủ nợ cũng chẳng phải một “người đòi nợ” bình thường!

Chủ nợ này ngày trước là một trong những hồ bằng cẩu hữu* của cha nguyên thân, giữ lấy phiếu nợ sòng bạc mà cha nguyên thân đã ký!

(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè xấu

Trong ký ức của nguyên thân, dường như cô ấy không biết gì cả, tuy nhiên Lạc Anh chỉ liếc mắt một cái đã hiểu được vấn đề.

Kiếp trước trong hoàng cung, chuyện như vậy nghe thấy không ít.

Nhà nào sinh ra đứa con phá gia chi tử, đem gia nghiệp tổ tông đổ hết vào sòng bạc, người hối cải triệt để rất hiếm, nhưng có không ít kẻ tâm tư bẩn thỉu lôi kéo anh em của mình xuống nước, chia chác lợi tức trong khoản nợ của người khác để trả nợ cho mình.

Lạc Anh không thấy lạ khi cha nguyên thân mất lập trường bị người khác dụ hoặc bị kéo vào vũng bùn, thua hết sạch vốn liếng vào bài bạc, nợ nần chồng chất, công lao của “người chú” đến đòi nợ kia càng không ít.

Lần trước “người chú” này hùng hùng hổ hổ chạy đến đây một lần, trong lời nói không thiếu những câu uy hiếp dọa nạt, ép cô phải giao nộp cửa tiệm ra.

Tuy lúc ấy Lạc Anh mới đến hiện đại không lâu nhưng vẫn biết “có chuyện nên gọi cảnh sát”, cuộc gọi vừa thông, những lời mắng chửi đe dọa của người kia lọt vào điện thoại rõ ràng không sót một chữ, chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến dẫn người đi.

Một cô gái nhỏ mới khai trương chưa đến mấy ngày đã có người tìm đến cửa. Còn phải đội cái nồi lớn như vậy, xung quanh xuất hiện không ít lời bàn tán.

Phong ba mới trôi qua nửa tháng, gã chủ nợ kia thấy người đến lại rêu rao nói gã chỉ đến thu nợ, mới lớn tiếng có hai câu đã bị tống vào đồn cảnh sát, cô gái này quá ác tâm!

Lạc Anh tự nhủ vài lần, người kia còn giữ giấy nợ chắc chắn chưa từ bỏ ý đồ. Loại sóng to gió lớn nào mà cô chưa từng thấy? Nói cho cùng, chẳng qua chỉ là tên lưu manh vô lại, cô cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa pháp luật đứng về phía mình, người kia dám giở trò gì ra cô sẽ binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chấp hết!

Do tuyết rơi ngày càng dày nên cả ngày nay quán không có nhiều khách tới ăn.

Lúc chiều đã treo tấm bảng “cháo mồng tám tháng chạp miễn phí” ngoài cửa, chia cháo xong cô cũng chuẩn bị đóng cửa, tuyết rơi lớn, cô lấy chỗ củ cải đã phơi khô lần trước mang đi muối chua, sáng mai ăn cháo trắng với củ cải, nghĩ đến mà trào nước miếng.

Củ cải phơi khô là loại củ cải xanh, lúc Lạc Anh đi lựa mới phát hiện thế giới này có rất nhiều loại củ cải, có loại còn gọi là “củ cải trái cây”, cô thử mua về một ít. Loại củ này màu xanh ngọc, không những không cay chút nào mà lại ngọt mát vị thanh thanh, quả nhiên xứng với cái tên “củ cải trái cây.”

Đời này tuy con cháu mình để lại một đống cục diện rối rắm nhưng Lạc Anh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, từ phía bắc đến phía nam xa vạn dặm chỉ cần ngồi máy bay mấy tiếng, trời còn chưa tối đã đến nơi.

Rau củ và hải sản từ khắp nơi trên thế giới có thể vận chuyển thẳng từ bắc vào nam vẫn vô cùng tươi ngon. Lạc Anh đã hơn một lần phải thầm cảm ơn sự phát triển của công nghệ hiện đại.

Nhớ năm đó dù là trong hoàng cung rau sạch theo mùa trong mùa đông cũng bị hạn chế, thế mà hiện tại, chỉ cần có tiền thì người khắp cả nước đều có thể ăn rau xanh và thịt tươi sống, nhà nước bảo hộ người dân, khá khen khá khen!

Củ cải phơi khô xong được đựng trong một túi vải bố trắng, để sang một bên ngâm nước, Lạc Anh đi trộn nước tương ngâm chung.

Món củ cải muối này mỗi nhà một cách chế biến khác nhau, có người thích ăn mặn, người thích ăn ngọt, có người lại thích ăn cay.

Các loại gia vị theo công thức đặc biệt được rưới dầu nóng, nháy mắt mùi thơm đã tản ra, cho củ cải khô vào đảo đều nhuộm thành một màu sẫm đậm đà, Lạc Anh đợi củ cải khô nguội rồi cho vào tủ lạnh đợi qua đêm, sáng mai ăn là vừa.



Thẩm Trạm đang ngủ bù trong khách sạn, vì rạng sáng đã quay xong cảnh tuyết rơi trong đêm, lịch trình gấp rút, buổi chiều lại thực hiện một cảnh khác, hết một ngày mồng tám tháng chạp bận rộn vị đạo diễn nghiêm khắc cuối cùng cũng vung tay lên, kết thúc công việc ngày hôm nay.

Buổi chiều quay xong, trong khách sạn mọi người đều được tặng cháo mồng tám tháng chạp miễn phí, Thẩm trạm cũng uống vào mấy ngụm, mặc dù do đầu bếp khách sạn cao cấp nấu vẫn không bằng bát hoành thánh nhỏ dễ chịu sáng nay ăn, hơn nữa còn vì nguyên liệu chế biến khá phức tạp.

Anh lười biếng dựa vào sofa, mở khóa màn hình điện thoại đăng nhập vào App [Con đường vinh diệu].

“Con đường phía trước dài đằng đẵng, tiến chung cùng bạn một đời vinh hoa.”

Khẩu hiệu quảng cáo trò chơi nhấp nháy trên màn hình, không ngừng đang load…

Thẩm Trạm chạm ngón tay vào mấy lần, nhưng giao diện trên điện thoại như bị tắc nghẽn, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh nào.

Anh bật dậy khỏi sô pha, sao lại thế nữa?

Trò chơi này đóng server cập nhật một tháng, chẳng phải hôm nay sẽ khôi phục ư? Thẩm Trạm đã sốt ruột suốt cả tháng trời.

Người ngoài mà chứng kiến Thẩm Trạm của lúc này cùng loại game trên tay anh, nhất định sẽ kinh sợ không thôi.

Thật chẳng giống anh một chút nào, bởi vì đây là loại game dưỡng thành mà phái nữ ưa chuộng, còn Thẩm Trạm là ai? Một ảnh đế danh xứng với thực có tiếng trong giới giải trí, người có thể mang theo bình giữ nhiệt đựng nước cẩu kỷ đến lễ trao giải, rất khó tưởng tượng lại chơi loại game này!

[Con đường vinh diệu] là một loại game mobile cổ trang khá có quy mô, tự mình tự tích hợp chiến lược, hành trình nuôi dưỡng, sách lược cung đấu và các yếu tố khác trong game.

Khẩu hiệu chính thức của trò chơi là “Đây là một thế giới có mức độ tự do cao, với vô số chủ tuyến và phân nhánh, người chơi cần phải tự mình khám phá.”

Lần đầu Thẩm Trạm nhập lâu mặc dù không tin vào những lời tuyên truyền này, nhưng lại bị những hình vẽ và thế giới quan khổng lồ bên trong hấp dẫn, từ đó vào lâu là không thể trèo ra được nữa.

Hiển nhiên, lý do anh không thể leo ra được chẳng phải vì thế giới quan rộng lớn, hay vô số nhiệm vụ phụ và nhiều màn chơi thú vị khác nhau… mà vì một người, một NPC trong game.

Điều này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng đó là sự thật.

Trong trò chơi [Con đường vinh diệu] này, dẫu là tuyến nam chính hay tuyến nữ chính, suốt quá trình sẽ có công cụ để thu độ hảo cảm của NPC – tổng quản Ngự Thiện phòng, nữ quan nhất phẩm Lạc Anh, cô có đủ loại BUFF trong nấu ăn, nếu biết cách tận dụng sẽ thành một vũ khí lợi hại trong game.

Thẩm Trạm cũng không thể hiểu vì sao nhiều NPC như vậy mà anh chỉ chú tâm đến một người. Người khác thu hảo cảm của NPC để đạt được đủ loại mục đích, riêng anh lại nghĩ hết cách để tặng quà, cho quần áo, cho tiền, coi NPC như con gái ngoan* của mình mà nuôi!

(*) Nguyên văn là nữ ngỗng, đã giải thích trong văn án, các bạn có thể quay lại để xem.

Một tháng trước trò chơi này thông báo tạm ngừng để nâng cấp trên diện rộng, Thẩm Trạm đợi đến hôm nay, gần như nắm chặt thời gian.

Nhưng bây giờ trông thấy chữ “trò chơi đang load” vẫn bất động, tâm tình anh không khỏi nôn nóng.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng đăng nhập vào được, Thẩm Trạm không kịp chờ mà vào ngay, ngón tay thuần thục di chuyển, lựa chọn [Hoàng cung] – [Ngự Thiện phòng].

Cả tháng qua không biết bây giờ con gái thế nào rồi.

Ngự Thiện phòng vẫn là Ngự Thiện phòng như cũ, Thẩm Trạm đi một vòng, kỳ lạ, con gái rượu là tổng quản Ngự Thiện phòng, bình thường đều có thể tìm thấy cô ở đây mà nhỉ?

Đi hết từ [Ngự Thiện phòng] đến [phòng bếp nhỏ] khắp hoàng cùng, [Lạc gia] bên ngoài, [Đa bảo trai] những nơi mà Lạc Anh thường xuất hiện Thẩm Trạm đều đến tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con gái đâu.

Sau khi nâng cấp, trò chơi thay đổi cốt truyện? Thẩm Trạm cau mày, anh quay lại Ngự Thiện phòng một lần nữa chuẩn bị hỏi thăm các NPC khác.

Một lần nữa tiến vào Ngự Thiện phòng, vị trí của Lạc Anh đã đổi thành người khác, [Lạc Trinh, tổng quản Ngự thiện phòng], lông mày Thẩm Trạm nhíu chặt hơn, đây là em trai của Lạc Anh, trước đây chỉ là một đầu bếp bình thường, làm sao lại thành tổng quản Ngự Thiện phòng, vậy Lạc Anh làm cái gì?

Lùng tìm khắp trò chơi, Thẩm Trạm không tin có quỷ, anh chọc chọc vào màn hình điện thoại chạy khắp địa đồ, ngón tay đã cứng ngắc nhưng vẫn không có dấu vết của NPC kia, hơn nữa những NPC bình thường luôn kết hợp với Lạc Anh cũng không thể nhấp chọn được nữa!

Như thể NPC Lạc Anh chưa từng tổn tại, hoặc chăng số liệu trò chơi đã trực tiếp xóa bỏ NPC này.

Mặt Thẩm Trạm dại ra.

Con gái ngoan của anh biến đâu mất rồi?…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play