*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: GàCắt tỉa rau củ mà Tiền Văn Khuê nhắc đến, đối với Lạc Anh mà nói không thể quen thuộc hơn. Từ khi đến thế giới này, trừ lúc nhàn rỗi cô có lấy dao tỉa mấy bông hoa bằng củ cải thì chưa bao giờ tỉa cái gì quá kỳ công.
Cô cũng là người tỉa rau củ giỏi nhất trong ngự thiện phòng, ngay cả sư phụ đã dạy cô phải thở dài hết lần này đến lần khác, tại sao trước kia không cướp Lạc Anh đến làm đồ đệ kế tục y bát của mình chứ?
Ấy vậy mà, tuy các vị sư phụ đều nói Lạc Anh chỉ là đồ đệ ký danh của mình, nhưng họ vẫn dốc túi hỗ trợ, đem hết những bí quyết nhét đáy hòm truyền thụ cho cô.
Lạc Anh không vội nhận lời, cô chưa biết đối phương có yêu cầu gì và muốn cắt tỉa cái gì. Kiếp trước cô rất quen thuộc với hoa lá, chim muông, cá và côn trùng, thác nước núi non, nhưng nếu bảo cô tỉa một cái gì đó hiện đại, cô cần phải cân nhắc thêm.
Thứ hai, công cụ dao tỉa thời này khác với kiếp trước, ngay cả dao kéo nồi niêu gia đình nguyên chủ để lại cô cũng phải thích ứng mới dùng được.
“Cần phải tỉa cái gì?” Lạc Anh lại hỏi.
“Càng phức tạp càng tốt, tốt nhất là hình long phượng, vừa trông thấy đã có thể trấn trụ người ngoài nghề.”
“Hùng ưng giương cánh, hoa sen tịnh đế, cái này được không?” Lạc Anh nhớ lại những yến hội trước kia sư phụ điêu thực* thường làm những thứ này.
(*) Điêu thực: Cắt tỉa rau củ“Tốt nhất là có thể khắc hình long phượng, tăng độ khó hơn một chút.” Tiền Văn Khuê nói, [Thực thần ký] là một bộ phim thương mại*, mời đại sư điêu thực đến cũng vì nội dung cốt truyện cần đến, tốn rất nhiều tiền đầu tư, nhất định không thể thổi phổng thật lớn xong lại phát cho khán giả xem những thứ tầm thường.
(*) Phim thương mại (Exploitation film) là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách “khai thác” các xu hướng đang “ăn khách” hiện tại của số đông khán giả. Những bộ phim này khi sản xuất cần có những cách thu hút người xem, như có sự góp mặt của các diễn viên, người mẫu,… nổi tiếng, hiệu ứng đặc biệt, những cảnh khiêu dâm, bạo lực. – Nguồn: WikipediaLạc Anh gật đầu, cô đương nhiên biết khắc hình long phượng, chẳng qua bởi vì kiếp trước trong hoàng cung hình long phượng có ý nghĩa đặc thù, cả cô và sư phụ điêu thực đều rất ít khi khắc hình này, không chú ý một chút là rơi đầu ngay.
“Long phượng có thể khắc, nhưng khắc trong Ảnh Thị Thành sao? Có cần tôi đến hiện trường không?” Lạc Anh hỏi.
“Phải khắc trong bối cảnh mới được, còn phải chụp mấy tấm hình, đảm bảo sẽ không chụp mặt, tiền lương nhất định cũng không thấp.” Tiền Văn Khuê nói.
Lạc Anh không đồng ý ngay, lão Tiền bàn với cô việc này nhưng có lẽ người ta sẽ tìm mấy người bổ khuyết, còn nữa đồ cô cắt tỉa ra có phù hợp với yêu cầu của đoàn phim hay không còn chưa biết, trầm ngâm một lúc cô mới lên tiếng: “Tối mai Hạ đạo dẫn người tới ăn cơm, hôm sau thong thả tôi sẽ tỉa mấy thứ cho anh xem trước, cũng không biết có hợp ý đoàn phim không nữa.”
“Vậy thì tốt, quyết định vậy đi!” Tiền Văn Khuê vội vàng gật đầu.
Bản thân anh ta cũng có lòng muốn giúp bà chủ làm vài việc thu hút khách hàng, nhưng giới thiệu mà không có dẫn chứng thì không ổn, bà chủ đã nói như vậy thật quá tốt, mặc dù chưa chứng kiến tay nghề cắt tỉa của Lạc Anh nhưng anh ta vẫn tràn đầy lòng tin.
Sự việc tạm thời được giải quyết, Tiền Văn Khuê tiếp tục ăn cơm. Người mà Hạ Hiểu Phong dẫn đến là đoàn đội nòng cốt của anh ta và mấy vị diễn viên chính, phụ, nghe nói có hơn mười mấy người, Lạc Anh đang nghĩ cách sắp xếp bàn ghế, xem có nên ghép thành một bàn được không?
…
Đêm nay là tiệc đóng máy của đoàn phim [Chinh Tây], ngoại trừ đạo diễn Hạ uống hai ly với thầy quay phim và nhà sản xuất thì Thẩm Trạm chỉ động đũa mấy cái.
Hương vị đồ ăn không tệ nhưng trong khách sạn hoa lệ này vẫn có cảm giác tinh tế mà lạnh tanh, còn không bằng bát súp hoành thánh lão Trương mang đến ngày hôm đó.
Đạo diễn Kim Tượng, ảnh đế Tam Kim và nhà đầu tư điện ảnh đương nhiên không nhỏ, trực tiếp bao nhà hàng dưới lầu một khách sạn năm sao tại Ảnh Thị Thành để tổ chức tiệc đóng máy, tiệc tự phục vụ cũng giúp các nhân viên khác bớt câu nệ.
Sau khi kết thúc bài phát biểu, Hạ đạo mới nói ra những lời trong lòng: “A Trạm, có chuyện gì đừng để trong lòng, đàn ông khóc một trận chẳng có chuyện gì là to tát.”
“Chúng ta đều cả một bó tuổi rồi, oan uổng cái gì cũng đừng oan uổng bản thân, tôi nói chứ, lúc còn trẻ cậu thú vị hơn bây giờ nhiều.”
Thẩm Trạm lúc còn trẻ có dáng vẻ thế nào?
Thiếu niên khí phách, tràn đầy sức sống.
Nhìn qua là một thanh niên tuấn tú dung mạo bất phàm, há miệng nói chuyện có thể làm người ta tức chết.
Theo cách nhận xét thời nay chính là “âm dương quái khí.”
Vậy nên trong các chương trình hay nhận phỏng vấn, đại diện của người ta chỉ hận không thể kéo một chút chủ đề cho nghệ sĩ nhà mình, duy chỉ có Hoàng Ngọc Sâm mang theo Thẩm Trạm, nghệ sĩ nhà tôi không cần cho quá nhiều chủ đề, tốt nhất nên để anh giữ im lặng.
Người ta hỏi đáp đều nói nói cười cười, chỉ có Thẩm Trạm mở miệng nói chuyện nghe thế nào cũng khiến người khác khó chịu, há miệng đã làm người ta phát nghẹn.
Khi đó, rất nhiều nghệ sĩ trong công ty đều nói Thẩm Trạm tuy còn nhỏ nhưng kỹ năng diễn thực sự rất tốt, thiên phú cao, có điều không được lễ phép, phải để người đại diện Hoàng Ngọc Sâm dạy dỗ anh thật tốt.
Sau đó, anh được Hoàng ca tận tình khuyên bảo dần dần học được cách im lặng, sau mười năm, trong mắt công chúng ngày nay, Thẩm Trạm là một Tam Kim ảnh đế đức cao vọng trọng, không PR không có tin đồn chỉ âm thầm nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, thuộc phái thực lực, lạnh lùng ít nói, bởi vì một lần mang bình giữ nhiệt ngâm cẩu kỷ đến lễ trao giải mà trở thành “lão cán bộ” đầu tiên trong giới.
Bây giờ thỉnh thoảng lại thấy bài viết về Thẩm Trạm của mười năm trước, nhắc lại lịch sử những lần bới móc của anh, thời nay người ta gọi là “miệng độc” hay “thẳng tính”, mà không phải thời niên thiếu cuồng ngôn.
Đôi khi ngay cả bản thân Thẩm Trạm cũng cảm thấy, tính cách trời sinh không khuất phục của anh đã bị mài mòn theo những tháng năm trầm lặng.
Thẩm Trạm uống một hớp nước sau khi tắm xong, thời trẻ toàn thân anh đều là gai nhọn như một con nhím, kẻ nào dám tiến lên sẽ đâm kẻ đó. Giờ đây chỉ là lớp vỏ bọc che giấu bên ngoài, con nhím nhỏ vẫn là con nhím nhỏ.
Điện thoại có tin nhắn, người bạn môi giới báo đã có tư liệu về ngôi nhà cổ, trong hai ngày sẽ gửi cho anh, gửi xong một chữ “được”, anh nằm vật xuống giường.
Trong lúc mê man, Thẩm Trạm dường như chìm vào giấc mộng hư vô.
Đây là đâu?
Thẩm Trạm có thể cảm nhận rõ ràng tâm trí của mình, thậm chí còn biết đây chỉ là một giấc mơ, anh đang mơ, nhưng anh không thể thoát ra, cũng không thể tỉnh lại.
Những viên ngói tráng men vàng óng ánh trong nắng, tầng không xanh thẳm, trong vắt không một gợn mây. Nhìn thấy bức tường đỏ trước mặt, lòng anh khẽ động, đây là hoàng cung?
Suy nghĩ vừa thoáng qua, Thẩm Trạm chỉ cảm thấy ý thức của mình nháy mắt bay lên, lơ lửng trên bầu trời quan sát cảnh vật của anh trước đó.
Nhìn xuống dưới, cung điện đình đài lầu các lập tức biến thành mô hình thu nhỏ, có điều Thẩm Trạm lại quá quen thuộc với hình ảnh này.
Dù là thật chứ không phải ảo ảnh nhưng nhìn thoáng qua anh vẫn nhận ra đây là cách bố trí của hoàng cung vương triều Đại Lương trong trò chơi [Con đường Vinh Diệu]!
Thẩm Trạm thầm vui vẻ trong lòng, ngự thiện phòng, mau đến ngự thiện phòng.
Hiềm nỗi ý thức của anh không chịu khống chế, đột nhiên như bị kéo đi, trước mắt Thẩm Trạm lại chuyển sang cảnh tượng ở một nơi khác.
Đường phố cổ đại nhà cửa san sát nhau, một nam nhân cưỡi tuấn mã phi nước đại chạy qua, mọi người xung quanh đều phải tránh lui. Hắn vào trong thành thì giảm tốc độ, những người xung quanh dù là đi bộ hay ngồi xe ngựa, nhìn thấy bộ đồ màu đen trên người hắn đều theo bản năng tránh né.
Thần thức của Thẩm Trạm đi theo sau nam nhân, anh không biết người này là ai nhưng anh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích.
Bộ cẩm bào màu đen chỉnh tề trên người nam nhân nọ, ánh mặt trời rơi lên người hắn làm lộ rõ những sợi tơ vàng thêu hoa văn màu sẫm, Thẩm Trạm quan sát đường chỉ vàng sẫm thật lâu, đây có lẽ là họa tiết phi ngư?
Trang phục phi ngư, một loại trang phục của Cẩm Y Vệ thời nhà MinhHắn đeo đôi giày ủng, trên người đeo một thanh đao, từng bước đi vào hoàng cung mà không có người ngăn cản, không một ai chặn đường. Ngược lại, đám cung nhân đều lần lượt hành lễ, đứng trước mặt hắn tựa hồ đều im như thóc.
Hình như có một vị đại thần trong triều cùng người nọ lướt qua nhau, ánh mắt lạnh lùng của nam nhân quét qua, lão giả vội vàng tiếp đón rồi nhanh chân chạy đi, nhanh đến mức ngay cả Thẩm Trạm cũng không nghe rõ đã nói gì.
Tuy Thẩm Trạm không thể nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân đó nhưng chỉ cần nhìn sơ qua sườn mặt cũng có thể cảm nhận được khí độ bất phàm của hắn.
Bóng lưng người nọ thẳng tắp, thân hình cao lớn, bộ đồ phi ngư màu đen thêu chỉ vàng sẫm sẽ khiến người mặc trở nên oai hùng, nhưng mặc trên người hắn lại lộ ra khí chất khó hiểu, âm lãnh, xảo quyệt và khó nắm bắt.
Thẩm Trạm cứ như vậy đi theo hắn, nhìn hắn tháo thanh đao trên người xuống tiến vào ngự thư phòng mật đàm hồi lâu. Anh không hiểu tại sao ý thức của mình không thể bay vào ngự thư phòng.
Từ ngự thư phòng đi ra, toàn bộ các cung nhân từ lớn đến nhỏ xung quanh đều rất cung kính với hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hắn vẫy tay gọi một người đến hỏi gì đó, thưởng bạc rồi rời đi.
Nhưng không phải xuất cung! Thẩm Trạm cứ như vậy lơ lửng bám theo hắn, nhìn nam nhân đi qua các cung điện, đám cung nhân đều vội vàng cúi đầu hành lễ, cẩn thận tránh sang một bên.
Thẩm Trạm suy nghĩ đến thân phận của nam nhân này, sao có thể tùy ý đi lại trong hoàng cung như vậy? Thậm chí còn mang theo đao? Mà người đến người đi, dù là cung nhân hay đại thần đều mang dáng vẽ sợ hãi nhìn hắn.
Rốt cuộc người này là ai? Danh tính thế nào?
Và hắn đang muốn đi đâu?
Bám theo lộ trình của người nọ, Thẩm Trạm quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, khoan, đây là đường đến ngự thiện phòng?
Bên tai đột ngột vang lên tiếng chuông chói tai, mắt thấy người kia bước vào ngự thiện phòng, ý thức của Thẩm Trạm càng lúc càng xa, nháy mắt đã bị hút ra ngoài.
Anh mở bừng mắt tỉnh lại, vươn nay tắt chuông báo thức, kêu không đúng lúc tí nào.
Thẩm Trạm nhắm mắt lại, hy vọng có thể tiến vào trạng thái vừa rồi, ngự thiện phòng, anh muốn vào ngự thiện phòng gặp bé ngỗng.
Nhưng liên tiếp thử mấy tư thế, nằm thẳng nằm nghiêng, nằm ngửa đeo bịt mắt tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, không hề buồn ngủ tí nào, hoàn toàn đánh mất trạng thái khi nãy.
Trong lòng Thẩm Trạm bức bối vô cùng, nghẹn một hơi không thể tháo gỡ, chỉ hy vọng tối nay có thể tiếp tục mơ thấy giấc mơ này.
Chạng vạng, Thẩm Trạm một lần nữa quản lý tốt chính mình, đi theo đoàn đội Hạ đạo đến khu dân cư trong Ảnh Thị Thành.
“Tôi phát hiện một tiệm ăn cũ rất ngon, không cần cậu phải đoán, còn nhớ lão Trương không, súp hoành thành lần trước ông ấy xách đến là của nhà này làm, tay nghề bà chủ rất tuyệt, mấy người lão Tiền đi qua trước giúp đỡ rồi, A Trạm cậu tối nay nếm thử xem, đảm bảo đi vào được mà không ra được đâu!”
Màn đêm dần kéo xuống, những vì tinh tú treo cao phía chân trời.
Nương theo ánh đèn đường mới nhìn rõ bảng hiệu của nhà này, không có hộp đèn, chỉ ba ký tự cổ kính viết Lạc Gia Lâu.
Vợ đạo diễn Hạ, Trần Lâm mở cửa ra vén rèm lên, Tiểu Hạ không nhịn được nữa hét lên.
“Chị Anh Anh, bọn em đến rồi.”
Tim Thẩm Trạm khẽ run lên, Lạc Gia Lâu, Anh Anh?