"Tình Hoa, ngươi nói xem liệu Thất tỷ sẽ không chìm vào trong ảo cảnh đến không thể ra được?"
Đợi suốt hai ngày, Đông Phương Minh Huệ đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi.
Tình Hoa ở trong không gian ló ra một bông hoa, liếc nhìn Tư Đồ Hạo đang ở một bên tu luyện, mới nói, "Kì quái, ảo cảnh của ngươi Thất tỷ đã bị phá vỡ trước cả lúc người ở bên cạnh ngươi tỉnh lại, nàng ấy lẽ ta phải tỉnh trước hắn."
Cô nghe Tình Hoa nói xong, càng trở nên lo lắng.
"Vậy làm thế nào?"
Tình Hoa lắc đầu, "Ảo cảnh đã vỡ nát, vượt qua cả phạm vi năng lực của ta, ngươi kiên nhẫn đợi, nếu như một ngày sau nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại thì vĩnh viễn không thể ra khỏi đây."
Đông Phương Minh Huệ choáng váng, rất đáng sợ được không? Nữ chủ đại nhân nếu như còn không ra, kịch bản tiếp theo làm thế nào để diễn tiếp?
Một người một hoa bàn bạc xong, cô lập tức đi đến bên cạnh Đông Phương Uyển Ngọc, ở bên cạnh nỉ non, "Thất tỷ, ngươi mau tỉnh lại."
"Thất tỷ, ngươi nếu không tỉnh lại thì làm thế nào để điều tra thân phận, người của Thiên gia vì sao lại bỏ rơi ngươi không quản, Thất tỷ, ngươi can tâm sao?"
"Thất tỷ, ngươi không phải vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm, vì sao lại can tâm để một ảo cảnh nhỏ nhoi này giam giữ?"
"Thất tỷ, nội tâm cường đại một chút, ảo cảnh sẽ bị phá vỡ."
Đông Phương Minh Huệ lại nghĩ, không đúng, Tình Hoa nói ảo cảnh đã vỡ, nữ chủ đại nhân sẽ không rơi vào trong ác mộng của mình nữa đi?
Vậy thì càng không xong rồi.
Cô ở bên cạnh nàng lẩm bẩm đủ mọi thứ.
Mọi thứ ở trong ảo cảnh rất an nhiên hoà bình, khắp nơi đều là hoa thơm chim hót, còn có Đông Phương Minh Huệ ở bên, Đông Phương Uyển Ngọc rất hài lòng về cuộc sống này rồi.
Nhưng trong hài lòng, lại thiếu mất cái gì đó.
Cho đến khi có một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai nàng.
"Thiên gia?"
Đúng, nàng là người của Thiên gia, phụ mẫu vì sao lại bỏ rơi nàng, vì sao lại ném nàng vào trong Đông Phương gia nhỏ bé, còn phải chịu đối xử ghẻ lạnh.
Đúng, nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, nàng nhất định phải tỉnh lại.
"Thất tỷ, ngày mai chúng ta cần tổ chức nghi lễ, sau này ngươi sẽ chăm sóc ta cẩn thận không?" Đông Phương Minh Huệ nghịch ngợm nháy mắt với nàng, nhưng đáy mắt lại thiếu mất linh khí, hình thức giống mà khí chất khác.
Chỉ một người như thế này, lại có thể khiến nàng tình nguyện sa lầy, bồi bàn ở bên cạnh cô không muốn rời đi.
"Tiểu Cửu."
Đông Phương Uyển Ngọc vuốt mặt cô, ôn nhu mỉm cười, "Kỹ năng trước đây Thất tỷ cho ngươi, ngươi luyện đến đâu rồi?"
"Thất tỷ nói đùa, ta không có cách nào có thể tu luyện, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?" Đông Phương Minh Huệ nói xong, liền xoay người đi.
Đông Phương Uyển Ngọc từ đằng sau ôm nhẹ cô, ngửi nhẹ mùi hương sau cổ cô, một mặt mơ màng, "Đúng, Thất tỷ quên rồi."
Đông Phương Minh Huệ một mực lẩm bẩm, niệm đến miệng đều khô. Đông Phương Uyển Ngọc vẫn không có động tĩnh nào, cô nhịn không được trầm uất, rốt cuộc là ảo cảnh thế nào mới có thể giam giữ được nữ chủ đại nhân?
Ai dà, cô bực đến gãi đầu, còn hai canh giờ nữa là trời sáng, nếu như nữ chủ đại nhân không tỉnh lại, thế giới này sẽ sụp đổ?
Kết quả của cô rốt cuộc vẫn là chết.
"Thất tỷ, mau tỉnh lại."
Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên mở mắt, doạ cô sợ muốn chết, sau đó điên cuồng kinh hỉ mà mở to mắt, không dám tin tưởng nói, "Thất tỷ, ngươi tỉnh rồi?"
Đông Phương Uyển Ngọc yên lặng nhìn cô, vươn tay nhẹ nhàng vuốt má, giống như trong ảo cảnh, so với ảo cảnh còn linh động, càng thật hơn.
Nữ chủ đại nhân thật ôn nhu, ôn nhu đến da đầu cô đều tê dại, đây không giống với thiết kế nhân vật của nữ chủ đại nhân.
Đông Phương Minh Huệ lập tức lùi lại, tránh né tiếp xúc với bàn tay khiến cô tâm kinh kia, cười gượng nói, "Thất tỷ, ngươi khiến chúng ta lo lắng muốn chết, ngươi còn không tỉnh lại ta không biết nên làm thế nào."
Đông Phương Uyển Ngọc thu ý cười lại, nàng liếc trong hang động, đứng dậy nói, "Cửu muội, trước đây đều là ngươi một mực nói chuyện với ta sao?"
Đây là ghi nợ sau trả sao?
Cô cố gắng nhớ lại những lời vớ va vớ vẩn nói với nữ chủ đại nhân, đặc biệt toàn bộ đều là kịch bản sau này, hu hu hu, vì để gọi nữ chủ đại nhân dậy, cô không cẩn thận tiết lộ kịch bản rồi.
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu lia lịa, "Không, ta không có nói gì, Thất tỷ ngươi có phải nghe nhầm rồi?"
Đúng, chết cũng không thừa nhận.
Đông Phương Uyển Ngọc cười nhạt, cũng không nói nhiều nữa, "Tình Hoa đã tìm thấy chưa?"
Đông Phương Minh Huệ thấy nàng không truy vấn nữa mới lén thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, sau đó nhớ ra thứ gì đó, "Thất tỷ, ta nói cho ngươi, trong những hang động này có những đồ tốt."
Đồ tốt?
Mười lăm hang động vì để mê hoặc người, thực ra trong mỗi động đều có những bẫy khác nhau, nếu như mù quáng lao vào, kết cục sẽ rất thảm.
Cũng giống như những người vì để gặp Tình Hoa, hơn nữa bọn họ đều sẽ rơi vào ảo cảnh, sau đó mắc kẹt ở trong mà không thể thoát ra. Cái này so với hang động khác còn nguy hiểm hơn, không cần huyết chiến đã thu được rất nhiều người, bọn họ suýt nữa cũng trúng chiêu.
Ba người một hàng, đi theo Tình Hoa vào bên trong. Trên đường bọn họ thấy rất nhiều xương trắng, dẫm ở trên đất vang lên tiếng lạch cạch, nghe rất dọa người.
Bất quá có Tư Đồ Hạo và nữ chủ đại nhân ở bên cạnh, cô cảm thấy an toàn không ít.
"Tình Hoa đã nhắc, không được lấy toàn bộ đồ, nếu không sẽ chạm phải cơ quan cuối cùng của cả hang động." Đông Phương Minh Huệ đem lời nhắc nói lại lần nữa.
Đông Phương Uyển Ngọc và Tư Đồ Hạo liếc qua, đều cực kỳ kinh ngạc, bởi vì phẩm chất đan dược ở đây đều đơn thuần, hai người tìm một phen, toàn bộ đều là đồ tốt.
Sau đó đến các động khác, Đông Phương Minh Huệ giả vờ ở sau lưng bọn họ lục bới, thực ra nhẫn không gian của cô đều sắp quá tải rồi.
Lần này trở về Tuyết Đô, cô nhất định phải đổi sang nhẫn không gian cao cấp, không gian không đủ dùng cũng làm cho người phiền toái.
Hai hang động lục tìm được không ít, Đông Phương Minh Huệ lại đưa bọn họ đến hang động khác, bất quá lần này cô đứng ở cửa động, chỉ vào trong nói, "Nơi này đầy tử vong khí, Tình Hoa nói tốt hơn đừng vào, trước đây những người muốn vào đây tìm bảo vật đều không thể ra."
Tư Đồ Hạo trợn to mắt, lẩm bẩm, "Nếu như mỗi hang động chứa báu vật không giống nhau, ta không thể không cho rằng đây cũng là hang động chứa kho báu, là Tử Vong Linh Sư cố ý lưu lại bảo tàng trân quý."
Phản ứng năng lực rất nhanh, đã như thế nhanh chóng nhận ra bên trong giấu đồ vật tốt, Đông Phương Minh Huệ âm thầm khen ngợi hắn.
Cô vốn là muốn âm thầm tiết lộ cho nữ chủ đại nhân, nhưng nghĩ lại không đúng, nhỡ như khiến cho nữ chủ đại nhân nghi ngờ thì sao, thế thì có khác gì tự lấy đá đập vào chân mình?
Trực tiếp nói ra cho nhanh.
"Có lẽ đi, Tình Hoa cũng chưa từng vào." Đông Phương Minh Huệ lén lút nói dối.
Tư Đồ Hạo nghĩ trái nghĩ phải, "Nếu đã là thứ Tử Vong Linh Sư để lại, nhất định là tinh hoa trân quý, ta cảm giác chúng ta không nên để nó hiện thế, nếu không sẽ gây ra hoạ lớn đổ trời, ta thấy cách tốt nhất là phá nó đi."
Đông Phương Minh Huệ vuốt cắm, cái này không giống với dự đoán của cô.
"Làm sao huỷ?" Cô đem ngữ khí oán trách ra nói, "Tư Đồ Hạo ngươi có thể động não một chút không, chỉ có ba người chúng ta, lại chỉ có ngươi là Quang hệ Linh Sư."
Đông Phương Uyển Ngọc lặng lẽ xem hai người, đối với Đông Phương Minh Huệ cảm xúc mãnh liệt có chút nghi hoặc.
"Thanh Mặc, lúc ta rơi vào trong ảo cảnh, Cửu muội có nói mấy lời kì lạ? Ví dụ như nói đến chuyện của Thiên gia."
"Uyển Ngọc ngươi hỏi thế này có phải là bởi vì cảm thấy Cửu muội nhà ngươi rất kì quái, ngươi vừa rơi vào ảo cảnh, ta cũng bị nhốt lại, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài."
"Ta ở trong ảo cảnh nghe thấy âm thanh của Cửu muội, cô ấy nói ta phải đi điều tra chuyện của Thiên gia, làm rõ bọn họ vì sao lại bỏ rơi ta, vì thế ta mới từ trong ảo cảnh tỉnh lại."
Bởi vì không can tâm.
"Ta từ trước đến đã nói ngươi Cửu muội kì quái, ngươi lại nhất quyết không tin ta. Ngươi thử cô ấy xem." Thanh Mặc đề nghị.
"Thiên Uyển Ngọc, ngươi nói đi, ngươi có tán thành với ý kiến của ta không." Tư Đồ Hạo bị Thiên Minh Huệ chọc tức chết rồi.
"Suy nghĩ của ta với ngươi không hẹn mà hợp, nhất định phải tiêu diệt nó." Hình như sợ Đông Phương Minh Huệ không hiểu, Đông Phương Uyển Ngọc còn cố ý giải thích với cô một phen, "Cửu muội, sự nguy hiểm của đội quân tự vong là không thể ước chừng, chúng ta nhất định phải tiêu huỷ nó, mới có thể khiến nó không rơi vào trong tay kẻ có ý định."
Lời đã nói như thế, Tư Đồ Hạo gật đầu tán thành, Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu, có lẽ cô cũng nên gật đầu đồng ý.
"Tiểu Minh Huệ, nhìn thấy chưa, ngươi Thất tỷ cũng đồng ý." Tư Đồ Hạo đắc ý nói.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, cô không tin nữ chủ đại nhân nói như này sẽ không có dụng ý khác, "Được, các ngươi nếu đã đồng ý, huỷ thì huỷ, dù sao thứ này chúng ta cầm cũng vô dụng."
Vầng quang của nữ chủ đại nhân rất cường đại, cô không tin thứ thuộc về nàng ấy sẽ dễ dàng bị phá hủy.
Đông Phương Uyển Ngọc bất động thanh sắc liếc gương mặt nhăn nhó của cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Ngươi vừa mới khoẻ lại, nên đứng ở ngoài động, đừng quá lại gần."
Đông Phương Minh Huệ nhất định sẽ không vạch trần chuyện này, gật đầu, liền chạy ra ngoài.
Tình Hoa thò từ trong không gian ra, "Nhân loại các ngươi thật kì quặc, nếu đã lấy được nó, vì sao lại phải huỷ hoại nó? Còn nữa ngươi vì sao lại lừa bọn họ, ta hoàn toàn biết trong đó có cái gì."
Nó hoàn toàn không hiểu hành động của ba người Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ đỡ trán, nói với nó, "Tình Hoa, tử vong khí quá đáng sợ rồi, rất nhiều người không thể tìm cách đối phó với nó. Chúng ta không thể đưa nó cho người có linh lực Ám hệ, nếu không hậu quả bất kham. Còn về vì sao lừa gạt bọn họ, cũng là vì để bọn họ không vì tranh đoạt mà chém giết lẫn nhau, không bằng huỷ đi còn hơn."
Tình Hoa rung lắc bông hoa, lắc đầu nói, "Nhân tâm phức tạp, không hiểu, không thể hiểu."
Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng chạm vào nó, "Tình Hoa, ta đoán bọn họ không thể huỷ tử vong khí ở trong hang động, có đúng không?"
"Đúng."
Vì thể để Tư Đồ Hạo chịu giày vò một chút đi, để hắn va vào nam tường* đi, hắn nhất định sẽ quay đầu.
*Va vào nam tường/đâm vào nam tường: nam tường là bức tường được đặt ở sau cổng biệt phủ của những nhà có quyền thế, để người ngoài muốn vào nhà mình phải rẽ trái hoặc phải để tránh bức tường, đồng thời không để người ngoài nhìn được vào bên trong. Ở đây có ý nghĩa là cố chấp, phải đến khi nghe thấy nhìn thấy mới biết sợ, tương tự có câu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Đợi hai người mặt mày xám tro từ bên trong đi ra, Đông Phương Minh Huệ lén lút che giấu ý cười, giả vờ lo lắng nói, "Oa, Thất tỷ, ngươi không sao chứ?"
Tư Đồ Hạo ăn năn nói, "Uyển Ngọc xin lỗi, là ta không biết lượng sức, lại liên luỵ đến ngươi, tử vong khí của nơi này quá mạnh rồi, chuyện này quá trọng đại, ta cảm giác nhất định phải bẩm báo Học viện Hoàng gia, xem bọn họ xử lý thế nào."
"Đừng nói nữa, mọi người trước điều chỉnh lại một chút."
Đông Phương Uyển Ngọc nhắm mắt, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Tư Đồ Hạo nói với Đông Phương Minh Huệ, "Phiền phức tiểu Minh Huệ giúp chúng ta hộ pháp."
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô ngồi ở một bên không kìm được thở dài, vì sao chuyện này còn như thế này, còn lên đến tận phải thông báo cho Học viện Hoàng gia.
Đến lúc đó nữ chủ đại nhân muốn lấy thứ này đã khó còn chồng chất thêm khó.
"Đi thôi."
Đợi hai người hồi phục, bọn họ lập tức rời khỏi Tử Vong Cốc.
"Uyển Ngọc, nghĩ cách lấy được thứ ở trong hang động, nếu không đợi người của Học viện Hoàng gia đến rồi, e là ngươi khó có thể lấy được." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nhắc nhở nàng.
"Nghĩ cách để Tư Đồ Hạo không quản nhiều chuyện."
Có Linh Sư Quang hệ ở bên cạnh, thực phiền phức.
"Thất tỷ, kẻ đứng sau đám quân đầu lâu tấn công chúng ta vẫn chưa bị tìm thấy, cứ như thế này trở về, thực tốt sao?" Đông Phương Minh Huệ đột nhiên nói, cô đưa hai tay mình ra, "Hơn nữa vết thương trên người ta vẫn chưa được xử lý, linh lực của các ngươi cũng đã bị tiêu tổn rất nhiều, hay là chúng ta ở lại một đêm, dưỡng sức."
Lời này nghe còn rất có đạo lý.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy biểu cảm cô đáng thương, "Được, lúc trở về sẽ giúp ngươi bôi lại thuốc, ngươi ngủ một giấc đi, ngày mai lại đi."
Hai vị nữ sĩ đã nói như thế, hắn cũng phải biểu hiện nam tử hán một chút, "Đã như thế, ở lại thêm một ngày cũng được."
Vừa trở về khách trọ, Đông Phương Minh Huệ liền đem y phục và quần cởi ra, chỉ để lại nội y và tiết khố, cô thấy trên người mình đủ vết bầm dập xanh tím, không tự chủ bĩu môi.
"Ai da, ta chính là đem mạng của mình ra tranh đấu a."
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được chửi mắng, vì sao lần nào bị trọng thương cũng là cô?
"Cốc cốc cốc."
"Cửu muội, ta vào nhé."
"Ô."
Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân vào cũng chẳng sao, dù sao mọi người cũng là nữ nhân, thứ có đều có, thứ không có cũng chẳng khác nhiều.
Lúc Đông Phương Uyển Ngọc đi vào trong, thấy mỹ nhân ngồi trên đầu giường, y phục lộn xộn, lộ ra vai thơm cùng câu môi lên cười với nàng, trí óc nàng nóng lên, cảm giác đã đụng phải vùng cấm.
Nàng lập tức tiện tay khoá cửa.
Trong phòng có mùi thơm nhạt, có lẽ là mùi thuốc, giống hệt mùi thơm trong ảo cảnh.
Ánh mắt nóng ran nhìn về phía mình, Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu, thấy nữ chủ đại nhân vẫn còn ngốc lăng ở trước cửa.
"Thất tỷ, ngươi trước đợi một lúc, ta sẽ bôi thuốc xong nhanh thôi."
Cô đem quần xé ra, lộ ra đôi chân của mình, làn da trắng nõn không tì vết khắp nơi đều là thâm tím, có nơi thậm chí bị rách da, không biết vì sao, rõ ràng là trông rất thê thảm, Đông Phương Uyển Ngọc lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ mê người, khắp nơi đều toả ra một cỗ mùi vị yểu điệu, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, bắt bản thân buộc phải thanh tỉnh.
"Shh." Cô vốn là dạng người không chịu được đau, nghiền nát đan dược, lúc đắp lên miệng vết thương, cảm giác đau đớn đó khiến cô không tự chủ mà cau mày.
Đông Phương Uyển Ngọc từng bước lại gần, ngồi lên mép giường, "Tay ngươi vẫn còn bị thương, để ta giúp."
Nàng trực tiếp cướp bình sứ ở trên tay cô, trong mắt hiện lên một tia đau lòng mà bản thân không rõ, nhuần nhuyễn đập nghiền viên đan ra, đắp lên miệng vết thương của cô.
"Những vết thương này đã tự mình rửa qua chưa?"
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, "Ta đều là vừa rửa vừa bôi."
Nghe cô nói như thế, Đông Phương Uyển Ngọc đặt bình sứ ở một bên, cầm lấy bình nước sạch khác, nàng ngửi nhẹ một chút, phát hiện vẫn là cồn.
"Sẽ đau, nhịn một chút."
Lời nói như thế, nhưng lúc động tay Đông Phương Uyển Ngọc một chút cũng không thoải mái, nàng cảm giác bản thân vừa chạm nhẹ, cơ thể của đối phương theo bản năng sẽ né tránh, hiển nhiên là sợ đau muốn chết.
"Lần này sau khi trở về Học viện Hoàng gia, ngươi đi theo ta, ta tu luyện ngươi cũng tu luyện, nửa khắc cũng không được dừng lại." Đông Phương Uyển Ngọc cuối cùng cũng hiểu, muốn giảm tỷ lệ cô bị thương, cách duy nhất là để cô nâng cao thực lực bản thân.
Tự mình nàng, cũng phải trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ cô, mạnh đến có thể giam cầm cô ở bên cạnh mình, như trong ảo cảnh.
Đông Phương Minh Huệ biểu cảm không còn gì nuối tiếc, "Thất tỷ, ngươi cũng không phải không biết, ta là tề dược sư, chuyện của tề dược sư là nâng cao tài luyện đan dược."
"Vậy thì ngươi cũng phải có bản lĩnh sống tốt, mới có thể tiếp tục luyện đan."
Lời của nàng hình như còn có chút đạo lý, bản thân cư nhiên không thể phản bác lại.
Đông Phương Minh Huệ giả chết, nhịn không được lại tiện mồm nói, "Thất tỷ, ngươi rốt cuộc ở trong ảo cảnh trải qua chuyện gì? Tình Hoa nói ngươi đáng lẽ phải tỉnh lại từ rất sớm."
Đông Phương Uyển Ngọc dừng tay lại một lát, nàng nhìn đôi mắt của đối phương lấp lánh sự hiếu kỳ, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên một nụ cười ôn nhu, nhéo nhẹ má cô, "Ta ở trong ảo cảnh mơ thấy một giấc mơ đẹp."
"A?"
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy đầu của nữ chủ đại nhân hỏng rồi, mơ thấy mỹ mộng? Tại sao không phải là ác mộng?
Cô đỡ trán, đợi lát nữa nữ chủ đại nhân đi rồi, cô phải cùng Tình Hoa nói chuyện nhân sinh.
Nghĩ đến người trước mắt này, Đông Phương Uyển Ngọc không khống chế nổi bản thân mà thu hồi ý cười, tiếp tục bôi thuốc lên đùi cô, Đông Phương Minh Huệ run rẩy, cô có chút ngứa.
"Thất tỷ ngươi kể cho ta nghe, rốt cuộc là giấc mơ đẹp như thế nào?" Đông Phương Minh Huệ cực kỳ tò mò, chẳng trách nữ chủ đại nhân bị giam lâu như thế, nếu như cô cũng mơ thấy mỹ mộng, khẳng định sẽ nuối tiếc không chịu tỉnh lại.
Nghĩ đến như thế, ảo cảnh này thực sự đáng sợ, bất luận là ác mộng hay mỹ mộng, đều là kiểm tra lòng người, nếu như không cẩn thận thì trăm kiếp không thể đầu thai.
"Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận."
Đông Phương Uyển Ngọc thoa giúp cô được một nửa, lại không có hứng thú nữa, chỉ dặn dò một câu liền đi.
Đông Phương Minh Huệ không dám lật người, cô cứ nằm thẳng ở trên giường, "Tình Hoa, ngươi nói vì sao Thất tỷ lại mơ thấy mỹ mộng?"
Tình Hoa từ trong không gian ló ra, "Có lẽ là độ nguy hiểm không thua kém ác mộng đi."
Thực ra nó cũng không biết.
Đông Phương Minh Huệ ngủ một đêm, lúc mở mắt đã thấy trời sáng, cả người đều thoải mái. Ba người thu dọn một phen, liền xuất phát trở về thành.
Lúc trở về Tuyết Đô, trái tim của Đông Phương Minh Huệ mới hạ xuống.
"Các ngươi trực tiếp trở về Học viện Hoàng gia, hay là đến nhà ta làm khách?" Tư Đồ Hạo thực ra cũng thích đôi tỷ muội này.
Đông Phương Minh Huệ xua tay, "Ta đi mua đồ."
Cô thề, cô nhất định phải đi mua nhẫn không gian cao cấp, nhưng lúc cô chạm vào túi, muốn khóc.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy mặt cô nhăn nhó, "Đi, Thất tỷ đền ngươi thắt lưng mới."
Nàng thấy thắt lưng của đối phương lỏng lẻo liền cảm thấy không an toàn, quyết định chủ ý, mua cái mới rồi hẵng quay lại học viện, nếu không lần sau còn có hứng thì sẽ mất thêm một tháng.
Đông Phương Minh Huệ lén liếc nàng, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương không tệ, có phải là chứng tỏ đối phương đã lấy được thứ ở trong hang động rồi không?
"Ngươi vừa nãy nói ngươi muốn mua đồ, là mua gì thế?" Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên hỏi.
Cô gãi đầu, ngượng ngùng nói, "Thất tỷ, thứ ta vừa muốn mua hình như không còn cần nữa."
"Là thứ gì?"
Đông Phương Minh Huệ ho khan, "Thực ra, là thế này, lễ vật trước đây Thất tỷ tặng, chính là quả trứng đó, nó chiếm quá nhiều không gian của ta rồi, lần này còn có thêm Tình Hoa, ta cảm giác nhẫn không gian của ta không đủ để dùng, vì thế muốn mua một cái —"
Tốt hơn.
Kết quả bi thảm phát hiện bản thân nghèo đến một đồng xu cũng không có.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, đường đường là thiên kim tiểu thư, cuối cùng một mao tiền cũng không có. Chuyện này quá mất mặt rồi, cô không dám nói ra.
"Tại sao lại không muốn mua nữa?" Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô cúi đầu, không nhịn được đưa tay vuốt đầu cô.
"Ta không mang tiền ra ngoài."
Khoé môi Đông Phương Uyển Ngọc cong lên, "Đồ ngốc, ngươi thường ngày luyện rất nhiều thuốc, ngươi nếu như ở Học viện Hoàng gia bày sạp bán, nhất định sẽ kiếm được nhiều linh thạch, linh thạch có thể giúp ngươi mua được nhiều thứ bên ngoài."
"Đúng a." Đông Phương Minh Huệ vỗ mạnh đầu, mắt sáng lên, "Ta quên mất."
Tính ra, cô đột nhiên phát hiện mình là một phú bà, Đông Phương Minh Huệ thầm nghĩ, biết thế đem những đan dược ở trong hang động ra, cái gì bán được thì đem bán.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô treo lên nụ cười gian tà, trong lòng cảm thấy có chút không vui, cũng không phá bĩnh cô, "Thôi, chúng ta hôm nay vẫn là trở về trước đi."
Mang theo một nhánh Tình Hoa, lúc la lúc lắc đi trên Tuyết Đô, có lẽ ngoại trừ Cửu muội đơn thuần này, ngoài ra chẳng còn ai khác.
"Được a, Thất tỷ."
Hai người trở về viện dược tề, các nàng còn đi một chuyến đến phòng làm việc của viện trưởng.
"Các ngươi cuối cùng cũng trở về, lần này đi có thu hoạch gì không?" Nụ cười của ông béo khiến mặt vo thành một nhúm, trước đây Hạo nhi đến nói hắn còn không tin.
Đông Phương Minh Huệ lần đầu tiên nhìn thấy viện trưởng đại nhân nhăn nhở, cười đến mức này, liền biết đối phương có ý xấu, "Viện trưởng đại nhân, có một chuyện cần thanh minh chút."
"Là chuyện của Tình Hoa?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Ta đã đáp ứng với Tình Hoa, sẽ không đưa nó cho ai khác, nó nhất định phải đi cùng ta. Còn trước đây nói về hạt giống, cũng là một hạt cho Nam Phi chữa chân."
Viện trưởng đại nhân lập tức cau mày, hắn vuốt râu, "Đây là do ngươi tự nghĩ? Hay là yêu cầu của nó."
"Đương nhiên là tự nó yêu cầu, nếu không nó làm sao theo ta trở về." Đông Phương Minh Huệ cũng là vì cân nhắc về mạng nhỏ của mình, Tình Hoa trước đây tuyên bố, nếu như cô phản bội đối phương, nó sẽ hạ độc cho cô chết.
Ngay cả tử vong khí còn có thể chống lại, độc của Tình Hoa có lẽ cũng rất đáng sợ, chỉ nghĩ đến thôi cô đã phát run.
Viện trưởng đại nhân để tay đằng sau lưng đi đi lại lại trong phòng, lúc lại liếc Đông Phương Minh Huệ.
Đông Phương Minh Huệ bị hắn nhìn đến dựng lông tơ, thực không biết ông béo này đang nghĩ cái gì.
"Tiểu Minh Huệ a."
"Viện trưởng."
"Có thể cho ta một hạt không?" Viện trưởng híp mắt, cẩn thận thăm dò, hắn đưa ra một ngón tay mập mạp, "Chỉ một hạt."
Đông Phương Minh Huệ ngây ngốc, "Viện trưởng, ngươi cần Tình Hoa làm gì?"
"Ngươi nói xem có được không."
Đôi mắt tròn của cô đảo nhanh, "Cái này ta không thể tự quyết định, phải hỏi Tình Hoa mới có thể trả lời ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô bộ dạng giống như tiểu hồ ly liền cảm thấy ngứa ngáy, nàng yêu nhất bộ dạng này của cô.
Ông béo xuýt xoa tay, "Vậy ngươi giúp ta hỏi nó."
Đông Phương Minh Huệ chớp chớp mắt nhìn hắn, một lúc sau mới nói, "Tình Hoa tạm thời không muốn gặp các ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc cũng hiếu kỳ, trên thế giới này còn có loại thực vật kiêu ngạo như thế, Tình Hoa đích thực là linh dược khiến người khác thèm thuồng, nó là thứ duy nhất ở trên thế giới này có thể chống lại tử vong khí.
"Viện trưởng, ta cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật của Tình Hoa." Đông Phương Uyển Ngọc giải thích, cô không phải là muốn châm chọc viện trưởng, mà là Tình Hoa người ta không muốn nhìn thấy bọn hắn.
Viện trưởng vuốt trán mình, lại vuốt râu, có chút bực, "Tiểu Minh Huệ, ngươi sau khi trở về giúp ta hỏi nó, chỉ cần nó cho một hạt, bất cứ điều kiện nào cũng có thể."
Đông Phương Minh Huệ mở to mắt hơn chút, quá tốt tồi, cô chính là đợi câu này.
Hai người trở về tiểu viện, Đông Phương Minh Huệ lập tức đem Tình Hoa ra khỏi không gian.
"Tiểu viện này, ngươi thích chứ?"
Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm xuống, chỉ vào cây mỹ nhân trúc mới ló đầu, còn có một vài linh dược, không nhiều, cũng khoảng hai mươi loại.
Tình Hoa bá đạo đi tuần một vòng, rất nhanh đã tìm thấy nơi để an cư, nó chỉ vào vị trí của Lam Tinh Mộng, "Ta ở bên cạnh nó là được."
Nói xong, đều không cần cô động tay, tự mình nó cắm rễ xuống đó.
Đông Phương Minh Huệ vuốt đầu, vì sao một hai cái này đều thích nơi góc hẻm này, trước đây Tiểu Sắc nói trong đây có thứ gì đó, cô liền cảm thấy hưng phấn, thực là có thứ gì đó.
Đông Phương Uyển Ngọc đứng ở một bên, kinh ngạc suốt hồi lâu, loại thực vật này có lẽ đã tu luyện thành tinh rồi.
"Tình Hoa, những lời của viện trưởng vừa nãy ngươi cũng nghe thấy rồi sao?" Cô nhích lại gần, ở bên cạnh Lam Tinh Mộng nói với nó.
"Từ chối."
Tình Hoa hoàn toàn không cho giữ thể diện, "Ta chỉ nở hoa một lần, lần nữa kết trái phải mất trăm năm, không dễ dàng mới mọc ra ba hạt, ta đã đáp ứng cho ngươi một hạt rồi."
Đông Phương Minh Huệ vừa nghe, con ngươi đã muốn rơi ra khỏi hốc mắt, cô đan ngón tay lại, tính như thế này, đối phương cũng khoảng ba bốn trăm tuổi rồi.
Hơn nữa một hạt cũng là vì trăm năm luyện thành. Cô đột nhiên cảm thấy đôi chân của Nam Phi rất đáng giá tiền.
"Nếu như ngươi không chịu cũng không sao, lát nữa ta đi từ chối viện trưởng, ngươi ở đây."
Tình Hoa rất hài lòng đối phương không có được nước tiến tới, rung lắc một chút, lần nữa biến thành cây mỹ nhân trúc, an tĩnh làm hàng xóm với Lam Tinh Mộng.
Đông Phương Uyển Ngọc nếu như không quan sát nó, căn bản sẽ không nhận ra cây mỹ nhân trúc này thực chất là Tình Hoa, nàng không rõ Tình Hoa cùng Cửu muội thảo luận cái gì, bất quá nhìn thái độ của đối phương có thể nhìn ra, yêu cầu trước đây của viện trưởng bị từ chối rồi.
"Cửu muội, chuyện của Tình Hoa chỉ có ngươi, ta, viện trưởng còn có Tư Đồ Hạo biết. Đừng tiết lộ ra bên ngoài." Đông Phương Uyển Ngọc thấp giọng nhắc nhở.
"Được, ta đã biết." Xem biểu tình của mọi người như thế thận trọng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân vừa mời một quả núi nóng bỏng tay về rồi.
Viện trưởng đại nhân thèm thuồng nhìn hạt giống của đối phương, nhất định là một thứ tốt.
"Minh Huệ, Uyển Ngọc, các ngươi trở về rồi."
Lời các nàng vừa dứt, đã thấy Nam Nam đẩy Nam Phi đi đến.
Đông Phương Uyển Ngọc hướng về bọn họ gật đầu, hiếm có vui vẻ nói, "Hạt giống Tình Hoa đã ở trong tay, chân của đại ca ngươi rất nhanh sẽ hồi phục."
"Thật sao?" Gương mặt Nam Phi lộ ra ý cười.
Nam Nam cao hứng đến vui vẻ kéo tay hai người, "Thật sao? Lấy được hạt giống Tình Hoa rồi?"
"Đúng, ta sẽ cùng viện trưởng đại nhân thương lượng chuyện chữa trị, ngươi chỉ cần chăm sóc cho đại ca ngươi thật tốt là được." Đông Phương Minh Huệ an ủi vỗ nhẹ tay nàng.
Sau đó, Ung Tinh nói với Đông Phương Minh Huệ, trong những ngày cô không ở, linh dược cùng vệ sinh ở trong viện đều là do Nam Nam dọn, thường ngày nàng cũng sẽ đưa ca ca nàng đi dạo quanh viện trưởng một chút, nơi khác đều không đi.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô đoán có lẽ Nam Nam cô nương này đại khái sẽ thực làm trâu làm ngựa để báo ơn, bất quá đối phương báo ơn có chút sai lệch.
Đây nên làm thế nào?
Ban đầu cướp mất một nam nhân của nữ chủ đại nhân, nàng đã đem bản thân mình xxxx rồi, nếu còn cướp đi tiểu đệ nguyên bản của nàng, Đông Phương Minh Huệ đêm còn ngủ không ngon.
Mảnh đại lục này cái gì cũng có thể tranh, duy đồ của nữ chủ đại nhân là không thể.
Đông Phương Minh Huệ lật đi lật lại, suy nghĩ cả một đêm.
"Ta gần đây muốn bế quan." Hôm sau, Đông Phương Uyển Ngọc vào sáng sớm nói.
"Có chuyện gì cần ta giúp không?" Đông Phương Minh Huệ sớm đã biết đối phương nghiện tu luyện, hơn nữa nữ chủ đại nhân vừa mới từ Tử Vong Cốc trở về, nên cũng sẽ có nhiều thứ cần nghiên cứu.
Đông Phương Uyển Ngọc xoa đầu cô, "Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để ta lo lắng."
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy cảnh tượng này có gì không đúng, không suy nghĩ gật đầu.
Một đoạn thời gian dài sau đó, Đông Phương Minh Huệ đều ở trong phòng làm việc của viện trưởng, luyện linh dược, đem những linh dược Nam Phi cần từ sau núi đem ra, cô trở nên bận rộn.
"Tiểu nha đầu, Tiểu Minh Huệ ngươi lại cùng Tình Hoa nói một chút đi, bảo nó cho ta một viên, ta sẽ bồi thường." Ông béo thường ngày không có chuyện gì lại bám theo sau lưng Đông Phương Minh Huệ.
Nói đi nói lại, vẫn là muốn Tình Hoa.
"Ông già, người ta trăm năm mới đơm hoa kết trái một lần, ngươi lấy gì để bồi thường nó?" Đông Phương Minh Huệ đều sắp bị phiền chết rồi. Nếu như không phải vì đôi chân của Nam Phi, cô sớm đã tìm một nơi an tĩnh để trốn.
Tình Hoa trong trăm năm đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh, trí thông minh cảm xúc của nó, cô có lúc còn cảm thấy tâm tri của cây thực vật này còn cao hơn cô, mặc dù có lúc có chút ngứa đòn.
Ông béo tức giận đến trợn mắt thổi râu, "Một chút biện pháp cũng không có?"
"Đúng."
Đông Phương Minh Huệ nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời.
Ông béo tức phừng phừng nói, "Hừ, ngươi không lấy cho ta một hạt Tình Hoa, người này ta cũng không cứu nữa."
"Này này, ông già sao có thể nuốt lời như thế, hai chuyện, ngươi khăng khăng lại đem hai chuyện gộp thành một chuyện." Đông Phương Minh Huệ tức chết, cô chưa từng thấy người ngoan cố như thế này.
Cô quay lưng lại giận phừng phừng, trong lòng lại đang giày vò, mắt thấy chân của Nam Phi có hy vọng chữa khỏi, nhỡ như ông già này thực không chịu cứu người, cô nên ăn nói thế nào với bọn họ.
Ông béo thấy cô thực tức giận rồi, lập tức ngữ khí mềm mỏng, "Này, tiểu nha đầu ngươi tức giận rồi? Lời vừa nãy của ta thu hồi lại, lão già ta cũng là hết cách, chỉ là muốn một hạt Tình Hoa, ngươi cũng biết, Tình Hoa là thực vật duy nhất có thể chống lại được tử vong khí, Tử Vong Cốc cũng chỉ có một Tình Hoa này, nếu không sẽ có nhiều người không sợ chết mà lao đến Tử Vong Cốc."
Mặt của Đông Phương Minh Huệ đỏ, bảo cô đi lấy Tình Hoa là bởi vì việc riêng của viện trưởng, chẳng trách đối phương còn để Tư Đồ Hạo đi theo, cô cảm giác đã bị người ta hợp tác lừa gạt.
"Ngươi đợi thêm một trăm năm nữa."
"..."
"Một trăm năm sau, Tình Hoa nhất định sẽ đơm hoa kết trái, ta sẽ cùng nó thương lượng, bảo nó cho phép ngươi lấy một hạt."
Đông Phương Minh Huệ nói cũng hợp tình hợp lý. Bất quá cô quên mất, một trăm năm sau không biết cô đang ở ngõ ngách nào.
Ông béo lần nữa cạn lý phản bác.
Đông Phương Minh Huệ thầm mắng, cho ngươi một hạt Tình Hoa, lẽ nào sau này để ngươi đối phó với nữ chủ đại nhân?
Tất cả linh dược chuẩn bị ổn thoả, Đông Phương Minh Huệ và ông béo bàn bạc về ngày chữa trị cho Nam Phi.
"Ngày mai đi, hôm nay ngươi bảo hắn chuẩn bị một chút." Viện trưởng vẫn là viện trưởng, lúc nói về Tình Hoa sẽ trở nên không bình thường.
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, sau đó đi gõ cửa phòng Nam Phi.
"Thiên cô nương."
Cô liếc qua, thấy Nam Nam cư nhiên không ở, "Nam đại ca, Nam Nam đi đâu rồi?"
"Nam Nam nói viện luyện đan của nàng có chút chuyện, đi một lúc là về."
Cô vẫn là vào trong phòng để đẩy Nam Phi đến viện, rót cho hắn một linh dịch, "Nam đại ca, ngươi uống đi, bổ sung linh lực một chút, ngày mai có thể thuận lợi thông qua."
Linh dịch là cô dựa vào cách phối chế của Tư Đồ Hạo đưa cho, sau khi trở về bản thân buồn chán liền làm thử, thường ngày tưới cho linh dược trong vườn một ít, chúng đều vui vẻ thích thú.
Nam Phi ngửi nhẹ một chút, mới biết thứ đối phương đưa cho là đồ tốt, hắn cười nói, "Thứ này có lẽ rất có giá trị đi, Thiên cô nương đối với chúng ta tử tế, Nam Phi không biết ngày sau nên báo đáp thế nào."
Báo đáp?
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, "Nam Nam là bằng hữu của ta, Nam Phi đại ca nói cũng quá khách sáo rồi. Ngươi nếu như thực muốn báo đáp, không bằng phối hợp chút, ngươi khỏi rồi, Nam Nam mới trở nên tốt hơn."
Nam Phi cười, gật đầu, "Thiên cô nương nói đúng, ta còn không nhìn rõ bằng ngươi."
Bản thân tốt, mới có thể khiến người xung quanh cũng trở nên tốt hơn.
Nam Phi một ngụm uống sạch linh dược, rất nhanh đã cảm nhận được linh lực đang đi khắp ngũ tạng lục phủ của hắn.
Đông Phương Minh Huệ bị doạ sợ, nhanh thế này đã có phản ứng.
Cô lập tức đẩy xe lăn của Nam Phi, chạy về phía phòng làm việc của viện trưởng.
Trên đường, Ung Tinh nhìn thấy liền lại giúp, "Ung Tinh, ngươi mau đi thông báo cho viện trưởng, tình hình của hắn so với chúng ta nghĩ còn kịch liệt hơn."
"Được, được."
Đông Phương Minh Huệ cũng kì quái, "Ngươi rốt cuộc đã chọc vào ai? Ra tay tàn nhẫn thế này."
Một chút dùng cả linh lực cả người, đã đau đớn khó tả, chẳng trách trước đây hai người cho rằng Nam Phi tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma.
Nam Phi cười khổ, đối phương không cần mạng của hắn mà là phế tu vi của hắn, người này, hắn có lẽ biết là ai.
"Thiên cô nương đừng gấp, ta không sao."
Đông Phương Minh Huệ không kìm được dựng ngón tay cái lên với sự kiên trì của hắn, thế này mà vẫn nói là không sao.
"Vẫn là để viện trưởng xem qua đi, nếu hắn cảm thấy ngươi hôm nay có thể tiến hành trị liệu, hôm nay liền bắt đầu."
Cô để hắn chuẩn bị trước tinh thần.
Viện trưởng béo rất nhanh đã xuất hiện trước mặt hai người, hắn cầm cổ tay của Nam Phi thăm dò, không kìm được trợn mắt với Đông Phương Minh Huệ, "Ta bảo ngươi cho hắn một ít linh dược, ngươi sao lại cho hắn một bình linh dược tinh tuý, ngươi chê mạng hắn dài sao."
Viện trưởng vẫy tay, để Ung Tinh bế người đến giường đã chuẩn bị từ trước.
"Ung Tinh ngươi ở ngoài canh cửa, đừng để người khác đến quấy rầy chúng ta."
Đông Phương Minh Huệ xem viện trưởng đổ những đan dược mà bọn họ chế luyện suốt nhiều ngày vào miệng Nam Phi, trong viên đan đó có tinh tuý của Tình Hoa, độc đến khó bì.
Cô thấy mặt Nam Phi chuyển sang màu xanh tím, cả mặt trông còn rất đáng sợ.
Nam Phi cắn chặt răng, không phát ra tiếng.
"Độc của Tình Hoa có thể áp chế độc của hắn?" Cô không dám tin cách dùng độc trị độc này, nếu không cẩn thận độc tính quá mạnh sẽ hại chết người ta ô.
Viện trưởng đại nhân khinh thường đẩy cô ra ngoài, "Ngươi đứng ở một góc, im lặng, đừng làm phiền ta."
Sau đó Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy cảnh tượng bạo lực máu me, cô che miệng lại, xem xương chân của Nam Phi toàn bộ bị viện trưởng đập nát.
Cô xem bộ dạng giằng co sống chết của Nam Phi, có chút không nỡ. Sau đó, lại thấy viện trưởng dùng linh lực nối lại từng xương chân của hắn lại, quá trình rất chậm rãi.
Cô có thể thấy mồ hôi trên trán viện trưởng từng giọt chảy xuống.
Ba ngày ba đêm chữa trị, đối với ba người bọn họ là giày vò, tinh thần sức lực đều bị giày vò.
Mọi chuyện sau khi kết thúc, câu đầu tiên Đông Phương Minh Huệ hỏi là, "Viện trưởng, ngươi vì sao lại cưa đứt chân hắn trước, trước đây nói hắn chỉ bị tắc nghẽn, để lưu thông lại là được?"
Đánh gãy chân người ta, cũng khiến cho bệnh nhân bị thương tổn nhất định, nếu như không phải Nam Phi đủ kiên cường, có lẽ lần trị liệu này sẽ không thành công.
"Chân của hắn bị tật lâu thế, không cho nó mọc mới, sau này lúc hắn tu luyện vẫn là bị tật nguyền. Ta đây là từ chết mà sinh, tiểu nha đầu ngươi hiểu cái gì, mau trở về nghỉ ngơi."
Đông Phương Minh Huệ hiểu như không hiểu gật đầu.
"Minh Huệ, đại ca ta thế nào rồi?" Nam Nam gấp muốn điên, trước đây bị chặn ngoài cửa, sốt ruột mà đợi chờ.
"Yên tâm, viện trưởng ra tay, không chuyện gì." Cô vỗ về đối phương, "Ta trước trở về nghỉ ngơi, ngươi đi xem hắn, hắn lúc tỉnh lại không còn nghiêm trọng rồi."
Đông Phương Minh Huệ trở về nơi mình ở, một lời không nói trực tiếp phịch xuống giường. Trong giấc mơ, cô thấy có thứ gì đó đang quấy rầy, tê tê dại dại, có chút ngọt có chút thơm.
Cô nhịn không được bặm môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT