*Toạ kỵ: thú cưỡi, thường là ngựa.
Một người một sủng giao tiếp không thành công.
Đông Phương Minh Huệ mặt lạnh, cô hiện tại ngoài nhiệm vụ ôm chân mạ vàng của nữ chủ đại nhân, còn phải đảm đương một nhiệm vụ cực khó: làm thế nào để thuần hoá con ma sủng này.
Trên đường đi, hai người không nói gì.
Trên đường đụng phải rất nhiều con ma thú cấp Ba, nhưng đều bị nữ chủ nhẹ nhàng trừ khử. Vỏ não của ma thú có hạt năng lượng, có thể giúp nữ chủ đại nhân bổ sung nâng cấp.
Đông Phương Minh Huệ thấy nữ chủ đại nhân đều dùng hệ Thổ hạn chế để ứng phó với ma thú, cô tinh mắt phát hiện trong năng lượng hệ Thổ còn có một ít lôi điện. Nghĩ đến trận mưa bão trước đây, cô liền hiểu rõ linh lực Lôi hệ của nữ chủ đại nhân đã nâng lên không ít.
Đông Phương Uyển Ngọc đánh ma thú, cô ở sau lưng bổ não ma thú, vốn xuất thân từ bác sĩ, những chuyện này làm vô cùng đơn giản.
"Hạt năng lượng hệ Thuỷ, ta không cần đến, cho ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc một cái liền vứt cho Đông Phương Minh Huệ, cô đỡ lấy, hạt năng lượng hệ Thuỷ cấp Ba từng cơn lại từng cơn sóng nước màu xanh hồ mềm mại, đáng tiếc, cô cũng không cần.
Truyện Quan Trường"Đa tạ Thất tỷ." Nhưng lại có thể đem bán, Đông Phương Minh Huệ nghĩ ra chủ ý này, liền cẩn thận thu cấp, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản lớn.
Ra ngoài không bằng ở nhà, tiền vẫn là cần tiêu.
Đông Phương Minh Huệ bắt đầu giải phẫu ma thú, lấy sạch những thứ có giá trị trên người, còn đang chuẩn bị lấy ít thịt ma thú, Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên ngăn cô, "Đằng trước có tiếng đánh nhau, chúng ta đi qua xem."
Cách không xa ở phía trước có một con ma thú cực lớn đang bay lượn ở trên trời, bị ba người vây quanh trói lại. Có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở trên đỉnh đầu của nó, ma thú bay lượn kia lắc đầu muốn đem người rơi xuống.
Nam nhân to lớn kia đấm mạnh xuống đỉnh đầu nó một cái.
"Ao ——."
Tiếng gào của ma thú kia khiến màng nhĩ muốn rách, khiến người phải đau đầu, có lẽ là bị đánh đau, nó phản ứng càng mãnh liệt.
Đối phương có ba người ăn mặc giống nhau. Trừ người đang đứng trên đầu nó kia, hai người còn lại đang dùng dây thừng trói chặt chi sau của ma thú, mắt thấy sắp sửa mất khống chế.
Đầu to như voi, tứ chi thô tráng, sau lưng có đôi cánh, miệng khè ra lửa, đây là cách miêu tả ma thú có cánh cấp Năm ở trong sách.
Đông Phương Minh Huệ trốn ở sau cây âm thầm quan sát bọn họ, ba người này đều mặc y phục màu xanh, trong tay cần kiếm, có lẽ là đệ tử của Thanh Lam giáo.
Nam tử đứng trên lưng con ma thú kia chắc là đệ tử của tông chủ Thanh Lam giáo Mục Thanh, hắn đến Tử Ma sơn mạch chính là để săn con ma thú phi dực tượng này.
Phi dực tượng ma thú là con thú cưỡi cực kỳ tốt, vị Mục Thanh này muốn bắt một con về ký kết khế ước. Hai người ở bên cạnh là sư đệ sư muội của hắn, cực kỳ sùng bái Mục Thanh, nghe hắn nói muốn đến Tử Ma sơn mạch, cũng đi theo để trải nghiệm cảm giác.
Bất quá bọn họ đều không nghĩ tới, cảnh tượng săn bắt một con ma thú cấp Năm lại kinh hồn bạt vía đến thế này.
Phi dực tưởng không hổ là ma thú cấp Năm, chi sau nhấc lên, đá một cái, đem bọn họ hai người bị đạp bay ra ngoài. Dây xích không có ai giữ, liền bị lỏng ra.
Một khi không bị trói buộc, phi dực tượng tự nhiên là muốn chạy trốn, nó đã đoán được bản thân không phải là đối thủ của Mục Thanh.
Vẫy mạnh đôi cánh, lao lên không trung.
Mục Thanh đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nó đi, hắn đứng trên lưng của nó nhổ những sợi lông.
"Gào——."
Một quả cầu lửa lớn từ trong miệng phi dực tượng phun ra, chính xác hướng tới sư đệ sư muội của Mục Thanh, đau đớn sau lưng khiến nó nổi điên.
Hai người ở dưới đất phải lăn lộn mới có thể tránh khỏi ngọn lửa cháy bỏng.
"Gàoo——." Phi dực tượng gân cổ, ở trên trời bay trái bay phải, vùng vẫy như điên để thoát khỏi Mục Thanh đang cưỡi ở trên người nó.
Mục Thanh sống chết nắm chặt vào thịt ở trên cổ nó, cả người đu bám ở đằng sau lưng, hắn hết lần này đến lần khác vung ra cú đấm, phi dực tượng không vẫy ra được, lại còn phải ăn đau, liền càng thêm tức giận, không ngừng phun ra các quả cầu lửa.
Hai người ở bên dưới chính là mục tiêu công kích của nó, thảm thê tránh né, y phục còn bị bén lửa.
"Sư huynh, y phục của ta bị cháy rồi." Thanh y cô nương lên tiếng.
Sư huynh của nàng luền lấy nước dập lửa, nhưng cũng rất nhanh lại có hai quả cầu lửa hướng tới.
"Tránh ra." Hai người bị lửa tách đôi ra, hướng về hai vị trí khác nhau mà tháo chạy.
Không mất bao lâu, phạm vi chiến trường của bọn họ đã mở rộng rồi, Đông Phương Minh Huệ trốn ở đằng sau cây xem kịch bị hắt đến, suýt nữa thì bị lửa nuốt chửng.
Đám lửa chỉ cách cô vài bước chân, thậm chí còn có cảm giác nóng bực xông tới mặt, nếu không phải nhờ nữ chủ đại nhân kịp thời kéo cô lùi lại, cô đại khái là sẽ hồn bay về trời.
"Thất tỷ, chúng ta trước rời đi."
Đông Phương Minh Huệ nhìn y phục bị lửa đốt cháy xén vài góc, nơi này cũng quá nguy hiểm rồi.
Dù sao ở lại đây cũng chẳng có ích gì, trên kia là Mục Thanh của Thanh Lam giáo, nay đã là Đại Linh Sư cấp Ba, hắn thuần phục còn phi dực tượng này chỉ là vấn đề thời gian.
Đông Phương Uyển Ngọc ấn đầu cô xuống, đôi mắt mỹ lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Mục Thanh, "Ngậm miệng, còn nói câu nào, ta liền vứt ngươi ra đấy."
"Có cá tính, ta thích." Cái cây ma thực kia lại nổi lên tâm tư.
Đông Phương Minh Huệ hận không thể đem nó nuốt vào bụng.
Lửa phun kín trời, Đông Phương Minh Huệ ngó đông nhìn tây, dựa theo tính cách niệu tính* của tác giả, cô mới không tin trong trận chiến này cô sẽ an phận trôi qua.
*Niệu tính: phương ngữ của người dân Đông Bắc Trung Quốc, chỉ người có cá tính, suy nghĩ, làm việc khác người.
Nhất định là sẽ có màn kịch châu chấu bắt ve, sẻ thông vang đứng ở đằng sau.
Quả nhiên, ngay lúc các cô đang trốn ở đằng sau cây, Đông Phương Minh Huệ nhùn thấy vài mảnh góc áo, cô cúi thấp đầu, giật giật y phục nữ chủ đại nhân vài cái.
Đông Phương Uyển Ngọc vung ra ánh mắt sắc bén, nếu không phải vì hoàn cảnh, nàng sớm đã đá Đông Phương Minh Huệ ra ngoài.
"Có - người." Đông Phương Minh Huệ nói không ra tiếng, đếm đếm có mấy người.
"Bọn hắn mai phục ở đây một đoạn thời gian, so với các ngươi còn sớm hơn, có lẽ là đợi người của Thanh Lam giáo sức cạn kiệt mới lao ra cướp phi dực tượng." Âm thanh của Thanh Mặc đột nhiên nhắc nhở, thực ra khi hắn nhìn thấy người của Thanh Lam giáo liền nhớ đến chuyện không tốt đẹp gì của năm xưa nên quên mất nhắc nhở, hắn lại không nghĩ đến Cửu tiểu thư của Đông Phương gia lại là người phát hiện đầu tiên.
Cửu tiểu thư hình như không giống với truyền thuyết, xem ra, hắn phải quan sát kĩ lưỡng vị Cửu tiểu thư này.
Đông Phương Uyển Ngọc đếm kĩ đám người mai phục kia, khoảng sáu bảy người.
"Nếu không ta nhân cơ hội này giết chết Mục Thanh." Nàng không rời đi là bởi vì chủ ý này.
Nàng trước đây ân oán phân minh, nếu đã đáp ứng Thanh Mặc sẽ thay hắn báo thù, tự nhiên đã nói thì sẽ làm.
Thanh Mặc bị lời này của nàng chọc cười rồi, hồn trở về ngọc, cũng đã trải qua bao chuyện âm trầm, vẫn là hiếm thấy có một người vì hắn mà ra tay, từ rất lâu đã không cảm nhận được cảm giác ấm áp này.
Giữa hai người chỉ có một cái giao dịch.
"Đừng nói là Đại Linh Sư cấp Ba, ngươi đến Linh Sư cấp Ba cũng không thể giết nổi. Ngươi nếu như muốn giết hắn, sẽ thu hút sự chú ý của Thanh Lam giáo, đến lúc đó thân phận của ngươi bị bại lộ, sẽ gánh hoạ bị truy sát." Thanh Mặc đem lợi hại ra phân tích triệt để.
"Cho dù không giết nổi hắn, đem thêm rắc rối lại cho hắn cũng có thể." Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh.
Ngay lúc hai người đang bàn bạc, phi dực tượng ở trên trời đã bị Mục Thanh đánh ngất rồi, đôi cánh thu lại, đem theo Mục Thanh lao xuống dưới đất.
"Uỳnh."
Thể tích của phi dực tượng cực lớn, mội cú ngã này liền khiến mặt đất sụp một cái hố khủng lồ.
Hai người Thanh Lam giáo kia thấy Mục Thanh triệt đệ áp chế phi dực tượng cấp Năm, thay nhau chạy lên chúc mừng, "Cung hỉ đại sư huynh lấy được một toạ kỷ."
"Chúc mừng đại sư huynh."
Một đạo quang đột nhiên nhắm tới mắt của Mục Thanh, hắn đẩy hai người ra, đồng thời lăn trên mặt đất. Bọn họ trước tiên xác định phương hướng của phi đao.
"Là ai."
Mục Thanh đứng dậy, thần sắc ngưng trọng nhìn xung quanh, "Bằng hữu, nếu đã đến, vì sao không ra đây gặp mặt?"
Đông Phương Minh Huệ vùi đầu càng thấp, sợ bản thân bị người phát hiện.
Mấy người trốn ở trong góc tối, nhìn nhau một phen, liền từ khắp nơi nhảy ra, tất cả gồm bảy người, phân ra ở bảy góc, đem ba người bị vây quanh lại ở giữa.
"Tiểu tử, con ma thú này chúng ta muốn, thấy mặt rồi thì lập tức cút." Một người trong số đó cầm đại đao, hét trước mặt Mục Thanh.
Bảy người hừng hực khí thế nhìn chằm chằm ba người của Thanh Lam giáo, ánh mắt hung tợn như muốn nuốt sống bọn họ.
"Đại sư huynh, bọn hắn có bảy người, chúng ta chỉ có ba người, làm thế nào đây?" Một lăng đầu thanh* vừa mới ra ngoài rèn luyện, nên vẫn còn nhát gan.
*Lăng đầu thanh: chỉ người làm việc thiếu suy nghĩ.
Lời của hắn truyền đến tay bảy người kia, khiến một đám mãng phu bị chọc cười đến cười ầm lên.
Mục Thanh nghiêm khắc trừng hắn một cái, sau đó cười lạnh, "Đồ của Thanh Lam giáo các ngươi cũng dám tranh giành, gan đủ lớn."
Bảy người nhìn nhau mà cười, hoàn toàn không coi lời hắn ra gì, "Thanh Lam giáo thì làm sao, ta chính là muốn cướp đồ của Thanh Lam giáo. Nếu các ngươi đã không đi, đừng trách chúng ta không khách khí."
Đại chiến nổ ra.
Đông Phương Minh Huệ run rẩy trốn ở trong bụi cỏ.
Giác quan thứ sáu mách bảo cô, nếu như không đi, lát nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện phiền phức. Bất quá nếu là rời đi, nữ chủ đại nhân mà hỏi, cô cũng không tìm được lý do gì.
"Sợ cái rắm, ta một đời anh minh đều bị ngươi phế vật huỷ hoại rồi." Cái cây ma thực láo lếu kia lại ở trong đầu cô nói tiếng người.
Bất quá ở bên Đông Phương Minh Huệ, lời này nói cũng bằng không.
"Đứng nói ai chả làm được, ngươi có bản lĩnh thì ra mà đánh." Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà phản bác, cô cũng không có năng lực chiến đấu, đến vũ khí để bảo vệ cái mạng cũng không có, nhát gan cũng là chuyện thường tình. Nếu như cô giống nữ chủ đại nhân cường đại, cô cũng sẽ không ngại mà lao lên.
"Ai, Thấy tỷ chạy đi đâu mất rồi?"
Ngay lúc này, Đông Phương Uyển Ngọc đã chạy ra cùng đám người kia, nhân lúc bọn họ còn đang đánh nhau mịt mù, liền lén lút bắn ra một tia sét vào phi dực tượng.
"Gàoo—"
Con ma thú cấp Năm còn đang nằm trong cái hố kia bị lôi điện giật tỉnh, đau đớn đến kịch liệt, khiến nó nổi lên bản năng cầu sinh, trực tiếp hướng lên trời phun hai ngọn lửa, sau đó từ trong cái hồ bò ra.
"Súc sinh đáng chết."
Có hai người không cẩn thận bị bén lửa, Thanh Lam giáo tự nhiên lợi dụng cơ hội này phản kích.
Ma thú cấp Năm đã có trí thông minh của một đứa trẻ, nó biết đánh không lại đám người này, thêm nữa đằng sau lại không có ai cản trở, liền vỗ cánh bay vút lên trời, chuồn mất.
"Đáng chết." Mục Thanh nghiến răng, mỡ ở trước mắt mà không thể với được.