*Hồng nương: bà mối.

Các cô nghỉ ngơi, ăn uống một lúc mới bắt đầu đi tìm tung tích của Triệu Tam Kỳ bọn họ, đã đáp ứng sẽ cứu người, nũ chủ đại nhân nhất định tận lực giữ lời.

Đông Phương Minh Huệ xách bao phục, im lặng đi theo sau.

Triệu Tam Kỳ bọn họ mặc dù chỉ là một tiểu đội lính đánh thuê, ở công hội đoàn lính đánh thuê cũng chẳng phải nhân vật to tát gì, nhưng sau này hắn sẽ trở thành một đám người giết người không ghê tay, để nữ chủ sai dụng. Sự kiện liên quan đến hắn lần này, nghĩ cũng đã thấy kích thích.

Bất quá là tiếp nhận phải nhiệm vụ tương đối gian nan, sáu người đi, một người trở về.

Cảm giác đau khổ này, đại khái có hắn là biết rõ nhất.

"Có lẽ là đi về hướng này." Đông Phương Uyển Ngọc dừng lại ở một gốc cây quan sát, rồi đưa ra kết luận. Đông Phương Minh Huệ không ý kiến, nhắm mắt đi theo nữ chủ đại nhân.

Lần rèn luyện ở Tử Ma sơn mạch này, cô dữ nhiều lành ít. Có nữ chủ đại nhân ở bên, nói không chừng còn có thể bảo toàn cái mạng nhỏ, dựa theo kinh nghiệm lần trước, nữ chủ đại nhân cũng không phải thấy chết không cứu với cô. Bất quá, vì để phòng trừ nữ chủ đại nhân trở mặt vô tình, cô vẫn là nên ngoan ngoãn, nghe lời nhiều hơn một chút.

Các cô đi một đoạn đường rất dài, tránh được mấy lần bị ma thú truy đuổi, dựa theo dấu vết, mới tìm được một hang động vô cùng nhỏ ở trước mắt.

"Triệu Tam Kỳ."

Đông Phương Uyển Ngọc ném một viên đá vào bên trong hang động. Tiếng viên đá lăn lốc vô cùng rõ ràng.

Đông Phương Minh Huệ rụt cổ lại, cô sợ bên trong sẽ có một con ma thú cao cấp đột nhiên lao ra, đến lúc đó các cô sẽ bị nó một miệng nhai sống.

Ngay lúc đó, Triệu Tam Kỳ đi ra, trên người hắn đề là máu me, đứng cũng không vững, ánh mắt mệt mỏi phức tạp nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc liền rạng rỡ, "Ngươi - ngươi không sao chứ, mau, cầu xin ngươi mau cứu ta Cửu đệ, hắn sắp không xong rồi."

Giống như một người đang chết đuối, đột nhiên ôm được một tấm gỗ cứu nạn.

Đông Phương Minh Huệ chợp hiểu ra, cái gì khỏi là một người giây trước giây sau liền thay đổi, trải qua đau đớn cực hạn, lại lần nữa trải qua tuyệt vọng vô cùng, trong tuyệt vọng lại có tia hy vọng, hết lần này đến lần khác, giống như ông trời đang trêu đùa. Nếu như không có những trải nghiệm này, cũng sẽ không có Triệu Tam Kỳ nhẫn tâm không từ thủ đoạn, lãnh khốc vô tình.

Nếu đã biết rõ vận mệnh của hắn, Đông Phương Minh Huệ càng không muốn xem nữ chủ đại nhân cứu Ngũ đệ của hắn như thế nào, còn có Mục Thanh mặt đầy kỳ vọng, vừa trải qua một trận sinh tử biệt ky, lão Ngũ hôn mê kia dường như biến thành cọng dây cứu sống bọn họ.

"Nếu như ngươi biết rõ vận mệnh của mỗi người, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi đến kết cục bi thảm, ngươi sẽ làm gì?" Đông Phương Minh Huệ than thở với đám cỏ nhỏ.

Từ khi nhận ra thiên phú của bản thân, cô liền đem thiên phú này luyện tập đến nhuần nhuyễn. Những lúc không có ai ở bên, lúc nào cũng muốn phải nói gì đó mới được.

Có câu, phải nói hết những uẩn khúc trong lòng ra, mới không cảm thấy tịch mịch cô đơn, tuổi thọ như thế mới kéo dài thêm.

Từ lúc bọn họ tự báo danh, cô đã không vui vẻ muốn cùng bọn họ giao lưu rồi, bởi vì cô biết, chẳng bao lâu, bọn họ cũng sẽ chết.

Cô giống như một khán giả, người ngoài cuộc, theo dõi bọn họ giao lưu, theo dõi bọn họ vì để cứu một người mà để tận bốn người đi, theo dõi... theo dõi bọn họ đi đến bước này.

Nghĩ đến bọn họ, Đông Phương Minh Huệ chớp nhớ đến bản thân.

"Cũng không phải toàn bộ, ta đây không phải là cải biến vận mệnh của bản thân sao?" Đông Phương Minh Huệ liền phấn chấn tinh thần, nói không chừng sau này cô lo chuyện bao đồng nhiều hơn một chút, kết cục chưa chắc sẽ đi theo tình tiết như trong sách, dù sao về sau tác giả cũng thái giám* rồi mà?

*Thái giám: drop.

"Ngươi một mình lẩm bẩm cái gì thế?" Đông Phương Uyển Ngọc rửa tay, ra bên ngoài thấy Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm ở một góc, không biết đang lẩm nhẩm cái gì một mình.

Nàng phát hiện Đông Phương Minh Huệ hình như rất thích ngồi xổm ở góc tường.

Đông Phương Minh Huệ bị nữ chủ đại nhân dọa giật mình, vội vã đứng lên lắc đầu, "Không có gì, Thất tỷ."

"Đợi hắn tỉnh lại rồi, chúng ta liền khởi hành." Đông Phương Uyển Ngọc nói xong câu liền quay trở lại hang động.

Chúng ta?

Đông Phương Minh Huệ mở to mắt, kinh hỉ đến quá nhanh, cô nhất thời không kịp phản ứng việc nữ chủ đại nhân đã đem cô vào trong kế hoạch trước mắt rồi? Đông Phương Minh Huệ cảm thấy công sức của bản thân cũng không đổ trắng rồi, nữ chủ đại nhân tuy vẫn đối với cô nghiêm khắc xa cách, nhưng vào lúc nguy hiểm vẫn là cứu cô một mạng.

"Cố gắng nào."

Đông Phương Minh Huệ vì để khao nữ chủ đại nhân một bữa, quyết định đi bắt một con thỏ thơm.

Cô chuẩn bị khởi động, nhìn xem đi đâu để bắt một con về. Liền nhìn thấy một cái đầu lông lá từ trong bụi cỏ thò ra.

Đông Phương Minh Huệ dài mặt, thõng vai.

"Ôi trời, ta đi đến đâu ngươi cũng có thể tìm thấy?"

Đuôi chuột Thiểm Điện dựng đứng, chi trước gãi hai cái, trước tiên là tỏ vẻ đáng yêu với cô. Sau đó chui vào bụi cỏ, cái đuôi cuộn lại một cái, một con vật nhỏ liền bị nó vứt đếm trước mặt cô.

Chuột Thiểm Điện vỗ vô lên cái bụng, không cần nói cũng biết.

Con vật ở dưới kia béo núch ních, nhiều thịt, nhìn còn có vài phần giống lợn, bất quá cơ thể hơi nhỏ, có thể coi như là lợn mini? Đông Phương Minh Huệ tự định nghĩa.

Lợn mini này bị quăng ở trên đất cũng không có phản ứng, có lẽ là vừa bị độc trong móng sắc của chuột Thiểm Điện đầu độc.

"Lần trước suýt chút nữa bị ngươi hại chết, ngươi làm sao vẫn còn dám vác mặt mũi đến đây đòi ăn?" Đông Phương Minh Huệ lấy một nhánh cây, chọc chọc lông mềm của chuột Thiểm Điện.

Chuột Thiểm Điện nghĩ cô đang cùng nó chơi đùa, liền lấy chi trước đi bắt nhành cây. Chi trước của nó vừa động, Đông Phương Minh Huệ liền co tay lại, một người một vật chơi còn rất vui vẻ.

"Ba."

Roi dài của Đông Phương Uyển Ngọc vừa vung, mặt đất chỗ vừa bị đập phải liền xuất hiện một cái hố, có thể thấy nàng dùng bao nhiêu sức lực.

Lông của chuột Thiểm Điện liền xù lên, đôi mắt còn đang tròn xoe nay trở nên hung tợn vô cùng, nhe răng gầm gừ với Đông Phương Uyển Ngọc, cái đuôi đều dựng đứng lên.

"Cho ta một lời giải thích."

Đông Phương Minh Huệ thấy bộ dạng này của nữ chủ đại nhân, cảm giác lông tơ đều dựng đứng, mồ hôi đều muốn toát ra rồi, cô lập tức chắn ở trước mặt chuột Thiểm Điện, "Thất tỷ, nó thực ra cũng không hại người, ngươi đừng như thế."

"Sẽ không hại người? Ngươi làm sao biết nó sẽ không hại người?" Đông Phương Uyển Ngọc nắm chặt roi dài, ngữ phí có mấy phần bức người.

Nếu như muốn hại người, cô đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Chưa kể bản thân còn đi vào tổ của người ta, còn cho cả dòng họ nhà nó một bữa thịnh soạn.

Mặc dù đối phương trả ơn có suýt nữa lại lấy mất cái mạng của cô, nhưng nói về mặt đạo đức cơ bản, đối phương còn rất trượng phu.

Mấy chuyện ô long này cô tuyệt đối sẽ không nói.

Đông Phương Minh Huệ gân cổ, nói, "Ta nói không hại người thì là không hại người."

Đông Phương Uyển Ngọc suýt bị thái độ của cô tức cười rồi, quả nhiên, Cửu tiểu thư vẫn là Cửu tiểu thư, chưa từng thay đổi.

Ngoài dự liệu của Đông Phương Minh Huệ, nữ chủ đại nhân cười giễu một cái, thu roi rồi xoay người đi vào sơn động.

Người thông minh đều có thể nhìn ra đối phương đã tức giận rồi, huống chi Đông Phương Minh Huệ nói chuyện phải nhìn sắc măt người.

"Ai, xong đời rồi." Nữ chủ đại nhân vừa cùng cô hơi hơi thay đổi thái độ, kết quả, cô còn cãi lại, đem hảo cảm trở về số âm.

Đông Phương Minh Huệ ngồi xổm trên đất, đều sắp khóc. Cô dễ dàng sao? Chín năm nuôi bò lại bị hai hổ tranh giành, vừa mới có một chút hảo cảm nay đã mất sạch.

Chuột Thiểm Điện vẫy vẫy đuôi, cuốn vào cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.

Sau đó lại lấy chi trước vỗ vỗ cái bụng nhỏ.....

Đông Phương Uyển Ngọc suýt nữa thì bị nó chọc tức chết rồi, bất quá dưa theo ý tứ của nó là, có tức giận hơn nữa thì cũng phải đem nó ăn no bụng trước đã.

"Đồ tham ăn."

Cô đem từng miếng thịt xiên lại, đặt lên lửa nướng. Chuột Thiểm Điện ngồi ở một bên xem, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt.

Có lẽ là mùi quá thơm, khiến hai người ở bên trong bị thu hút nên chui ra, phản ứng đầu tiên của họ khi nhìn thấy chuột Thiểm Điện là cầm chắc vũ khí, phản ứng giống như Đông Phương Uyển Ngọc như thế mãnh liệt.

Chuột Thiểm Điện nhìn thấy bọn họ, đôi mắt hung tợn trừng lại bọn họ, bất quá vì đang ăn thịt, động tác dư thừa đều lượt bớt.

Cô còn muốn chia cho mọi người một ít, nhưng thất độc của chuột Thiểm Điện quá kịch liệt, cô mới không dám mạo hiểm.

Triệu Tam Kỳ vuốt vên thương trên người cười, Ngũ ca tỉnh lại rồi, tâm trạng của hắn cũng tốt lên không ít, vì thế trêu đùa nói, "Công tử gan của ngươi cũng không bình thường, ta chưa từng có ai lại đỗi đãi với chuột Thiểm Điện như thế này cả."

Đại khái là vì chưa từng thấy người cùng ma thú chung sống hòa bình, vì thế thấy có chút thú vị.

Đông Phương Minh Huệ tiếp lời của hắn, "Đại khái nó cũng rất tham ăn, nếu ta đang nấu nướng, liền chạy tới hóng hớt, sau đó ăn một miếng liền nghiện."

Mục Thanh liếc một cái rồi quay trở về động, có lẽ là không yên tâm vị Ngũ ca vừa được cứu một mạng.

"Ta thấy Mục Thanh cô nương rất để ý Ngũ ca, hai người là phu thê sao?"Đông Phương Minh Huệ bắt đầu nhiều chuyện, cho dù chết, còn không bằng trước khi chết làm một vài có ý nghĩa.

Triệu Tam Kỳ không ngờ đề tài nhảy lên hai người bọn họ, liếc sơn động một cái, bất lực cười nói, "Làm đại ca, ta cũng quá vô tâm vô ý, cũng may công tử có mắt nhìn. Nếu như không phải lần này Vương Phi bị thương, có lẽ ta còn không nhận ra Lục muội có tình ý với lão Ngũ."

"Vậy Vương Phi với Mục Thanh cô nương thì sao? Có tâm tư như thế không?"

Câu hỏi của cô gợi lên chuyện cũ, Triệu Tam Kỳ trầm mặc một lúc, cười nói, "Bình thường Ngũ đệ đối xử với Lục muội có chút thừa, ta còn nghĩ là tình cảm giữa huynh muội."

Đông Phương Minh Huệ tiếp tục công việc, vừa nướng thịt vừa đề nghị, "Ngươi nếu đã là biết bọn họ có tình, thân làm đại ca, không bằng giúp họ có cái kết viên mãn như ý nguyện. Thế sự vô thường, ai cũng không biết giây phút sau sẽ xảy ra chuyện gì, vì sao không đúng lúc làm chuyện tốt nha?"

Triệu Tam Kỳ trầm tư hồi lâu, cười nói, "Hay cho câu thế sự vô thường, làm chuyện tốt đúng lúc. Đa tạ tiểu công tử nhắc nhở ta." Hắn cảm ơn xong, liền đi thẳng vào trong sơn động.

Ngay sau đó, Đông Phương Uyển Ngọc bước ra.

"Ngươi lại đưa ra cái chủ ý vớ vẩn gì?"

Đông Phương Minh Huệ thấy nét giận ở trên mặt nàng đã tan biến, không tự chủ yên tâm, "Ta không đưa ra chủ ý vớ vẩn gì, chỉ muốn được làm hồng nương một lần."

Chàng hữu tình, thiếp hữu ý.

Đợi đến khi bọn họ đều đến địa phủ rồi thì rất khó gặp lại, không bằng hiện tại giúp bọn họ hoàn thành di nguyện lâm chung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play