Cơn gió hiu hiu, lạnh lẽo thổi qua hành lang trường làm cho cành cây hai bên xào xạc, xung quanh trở nên vắng lặng, người đi đường dường như tĩnh lặng, họ dừng lại xem.
Lý Đống Bồi sửng sốt: "Em chuẩn bị kết hôn?"
Tần Yên: "Ừ."
Biểu hiện của Lý Đống Bồi thay đổi từ kinh ngạc, sau đó chuyển sang trạng thái hoài nghi nhân sinh, rồi đến biến dạng vì phẫn nộ, và cuối cùng ngượng ngùng xoay người rời đi.
Sau khi Tần Yên nói câu này trước mặt Cận Nam Dã, tim cô đập như tên lửa. Ngay cả bản thân cô cũng quên vừa rồi phải nói như thế nào.
Cô quay lại nhìn Cận Nam Dã.
Chỉ thấy trên gương mặt nam nhân từ đuôi lông mày, đuôi mắt, đến khóe môi.
Cao hứng như đứa bé tha thiết lễ vật.
Thẳng cho đến khi họ đến góc trường.
Tần Yên đột nhiên bị Cận Nam Dã nhấc lên, cả người cô bay lên không, cô ôm lấy vai anh kêu lên, "Cận Nam Dã, mau đặt em xuống, đang có nhiều người thấy đó".
"Không bỏ xuống".
Tần Yên đập Cận Nam Dã, "Đặt em xuống".
Cận Nam Dã ôm chặt cô, vững vàng đặt cô trên mặt đất, vươn tay đem cô ôm vào trong lòng, "Tần Yên, vừa rồi em nói câu đó là có ý gì?"
Cô cong môi không trả lời.
"Ý em là sao?".
Cận Nam Dã ôm Tần Yên lắc lắc, "Hả? Không phải sao?"
"Cái này." Cô cố ý kéo dài giọng, "Những gì nãy em nói không đáng a, đến lúc đó còn phải xem biểu hiện của người ta như thế nào".
Hắn chẫm rãi cười khúc khích, sau đó ôm chặt cô hơn, như muốn hòa vào cô.
Nam nhân bị kích động đến mức mất kiểm soát lời nói của mình, lặp đi lặp lại một cách không mạch lạc: "Biểu, biểu hiện sao? Được được, anh sẽ biểu hiện thật tốt".
Tần Yên ôm lấy hắn, cười nhẹ nói: "Nhưng mỗi lời em vừa nói đều là chân thành."
"Bạn trai," cô ngước nhìn hắn, "Em xác định rằng cả đời này chỉ có anh".
Tần Yên hai mắt long lanh, lúc này giống như tiểu hồ ly, có vẻ như đang câu người.
Cận Nam Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc lâu, véo cằm cô và cúi đầu hôn cô.
Đầu lưỡi xâm nhập, hung hăng độc đoán vô cùng.
Cô há miệng để hắn xông vào, thân thể bị hơi thở của hắn ép lui về phía sau, trên môi bị hắn nhiều lần liếm mút, mút vào, xâm nhập, từng cái góc đều không buông tha.
Đi một bước liền rơi vào tay giặc.
Rất nhanh bị hắn kéo trở lại.
Tần Yên không chịu nổi nữa, hai tay ôm cổ hắn, đầu óc choáng váng, như vừa uống rượu.
Cận Nam Dã thở hổn hển buông cô ra, sau đó lại vùi vào cổ cô.
Bàn tay hắn dán vào lưng của cô, từ trên chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng mà vỗ cho cô thở đều đặn.
Tiếng thở dốc của hắn thật gợi cảm, hết lần này tới lần khác một mực bên tai cô mà thở vào.
Như thể là cố ý.
Tần Yên cảm giác lỗ tai của mình bị hắn thở vào mà đỏ ửng lên.
"Anh bây giờ," nam nhân hôn lên tai cô, "Cao hứng sắp điên rồi".
Tần Yên tim đập dữ dội khi nghe thấy lời này.
Cô không chào hỏi gì cả mà trực tiếp cắn vào môi hắn.
"Em vẫn muốn nói cho anh một tin tốt." Cô ghé vào môi hắn thì thầm, "Bây giờ em không nói được, anh không nghe được tin tức tốt làm sao bây giờ?".
Cận Nam Dã buông cô ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Em được giải quốc gia rồi đúng không?"
Cô gật đầu, "Ừ, giải thưởng sẽ được thông báo trên trang web chính thức của trường vào ngày mai, nhưng tối nay sẽ công bố các video về bài phát biểu nhận giải trên tài khoản công cộng và Weibo".
Hắn dụi dụi chóp mũi vào cổ cô, "Vậy anh nhất định phải đi xem một chút".
Xung quanh cũng có ít nhiều người đi qua.
Cận Nam Dã thẳng thắn, trái lại càng ôm Tần Yên chặt hơn, còn cố ý để lộ gương mặt góc cạnh của hắn.
Vào lúc này, ai đó đã đặt tiêu đề "Bạn trai của người đẹp học đường xuất hiện, Lý Đống Bồi hoàn toàn bị đánh bại" trên màn hình công khai trên bức tường tỏ tình ẩn danh của trường.
Phía dưới bài viết được rải một chùm hao.
Tần Yên nghe thấy tiếng "ding dong" từ điện thoại di động của cô, rất muốn mở điện thoại ra xem là cái gì nhưng mà Cận Nam Dã lại càng ôm chặt hơn.
Hắn thấp giọng nói: "Ôm anh thêm một lúc nữa".
Tần Yên vươn tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Cận Nam Dã, anh thật là bám người".
Cận Nam Dã tựa cằm vào vai cô, nhưng lặng lẽ nhìn xung quanh, còn dùng lực nhẹ cọ xát vào người cô.
Chú ý đến ánh mắt của ngày càng nhiều sinh viên.
Nam nhân cao lớn đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú lại càng đẹp trai hấp dẫn, lúc này Tần Yên ở trước mặt hắn, càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, nhu thuận.
Khi màn đêm buông xuống, sắc trời càng ngày càng tối, đèn pha Bugatti vừa chiếu vào hai người bọn họ, phản chiếu một vòng ánh sáng rõ ràng.
Điện thoại lại kêu "ding dong" một tiếng.
Tần Yên không chịu nổi nữa, vỗ vai Cận Nam Dã, "Để em kiểm tra WeChat."
Cận Nam Dã thả cô ra, nhưng vươn tay móc ngón đuôi của bàn tay phải của cô, chỉ để lại một tay cho cô.
Cô cười lấy điện thoại ra, mở khóa bằng một tay, tình cờ nhìn thấy một chùm ảnh đăng trong nhóm bạn cùng phòng.
Một người bạn cùng lớp đã chụp ảnh cô ôm Cận Nam Dã trong trường.
Trong ảnh chỉ có thể nhìn thấy một nửa gò má của Cận Nam Dã, nhưng nhìn nửa gò má thế thôi cũng đủ làm cho người ta kinh diễm.
Nam nhân có lông mày tuấn tú, mũi cao, đường hàm uyển chuyển rõ ràng, ngoài ra còn có dáng người sánh ngang với nam người mẫu, vai rộng, chân dài, eo dài eo hẹp, khí chất giản dị vô song.
Nhưng lại giống như một con chó con, cúi đầu tựa vào vai Tần Yên, làm cho động tác của hắn trở nên thân mật, tùy ý.
Tần Yên vừa muốn cho Cận Nam Dã xem, nhưng lại thấy hắn đưa tay che lấy điện thoại di động của cô.
Hắn thấp giọng nói: "Tần Yên, chúng ta công khai đi, được không?"
Tần Yên cũng đã nghĩ tới việc công khai chuyện này, nhưng cô không biết khi nào mới là thời điểm thích hợp.
Vậy nên cô muốn hỏi ý kiến của Cận Nam Dã.
"Anh nghĩ khi nào thì nên công khai?" Tần Yên cười, cất điện thoại lại vào túi, "Em sẽ nghe theo anh".
Cận Nam Dã: "Mấy ngày nữa đi. Vừa vặn em đạt giải thưởng Quốc gia".
Hắn nói giọng có chút tự hào: "Anh phải xuất quá khứ của mình ra để lấy le một chút".
"Đi thôi." Hắn nắm lấy tay Tần Yên, lại còn dung dăng dung dẻ, trông tâm tình có vẻ rất tốt.
"Về nhà thôi."
Tần Yên kéo hắn, "A chờ một chút, em đêm nay không trở về được, em phải ở lại trường".
Cận Nam Dã nhìn lại cô với vẻ mặt mất mát: "Tại sao?"
"..."
Nhìn thấy nụ cười đang tắt đi của nam nhân, Tần Yên không đành lòng nói ra.
Cô siết chặt ngón tay hắn, "Em xin lỗi, tuần này em phải quay nên phải ở lại trường."
"Đêm nay không về được sao?"
Cô lắc đầu, "Không muốn làm phiền anh và chú Lưu hộ tống em".
Cận Nam Dã im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Được."
Như là không cam lòng.
Cận Nam Dã nhẹ nhàng nói thêm: "Anh hôm nay lái chiếc xe đắt tiền nhất đến đây, em không muốn đi theo anh đi vài vòng sao?".
Tần Yên về phía sau lưng hắn, nơi mà chiếc Bugatti đậu sát ven đường.
Cô chỉ và hỏi: "Cái đồ chơi này bao nhiêu tiền?"
Cận Nam Dã: "..."
Nhìn trông cực kỳ giống thiếu niên đang bị hỏi giày chơi bóng, lông mày của Cận Nam Dã khẽ nhíu chặt: "Em gọi cái này....là đồ chơi".
Tần Yên ngơ ngác nhìn hắn.
Cận Nam Dã tức giận bật cười, kéo cô vào trong xe thể thao, thắt dây an toàn rồi gõ vào trán cô.
"Xem ra em thật sự không hề biết bạn trai mình rất giàu có".
Tần Yên kéo dây an toàn, tựa hồ vẫn có chút bối rối, "Hả?"
Cận Nam Dã véo cằm cô, trong giọng điệu có chút phàn nàn, "Đêm nay em bỏ anh lại một mình trong căn phòng trống, còn gọi xe anh là đồ chơi. Nếu em không đi cùng anh vài vòng, anh nhất định sẽ chở em về thẳng nhà".
Ở một mình...
Cận Nam Dã đã sử dụng từ này.
"Em xin lỗi". Tần Yên nắm tay hắn. "Em sẽ cố gắng làm cho xong tuần này, sau đó bồi dưỡng cho anh, được không?".
Cô nắm chặt tay hắn: "Anh đừng giận".
Cận Nam Dã nhếch khóe môi, như không muốn bị cô nhìn thấy, hắn nhanh chóng thu hồi lại, "Được rồi, cuối tuần em sẽ phải bù đắp cho anh".
Bên ngoài trường là rừng cây xanh tươi, phong cảnh hợp lòng người, đẹp không sao tả xiết, làm cho tâm tình trở nên tốt hơn.
Họ vòng ra ngoài trường ngắm cảnh.
Cận Nam Dã cười khúc khích liên tục ngay khi lên xe, một giây trước còn ôm đầu, một giây sau liền cười đến che mặt.
Xe từ từ dừng lại ở cổng trường.
Tay cô vẫn bị hắn nắm chặt.
"Tần Yên."
"Ừm."
Cận Nam Dã nhìn phía trước, nói: "Bạn gái anh vừa xinh đẹp vừa học giỏi, lại đoạt học bổng, có thể tự mình kiếm được 100.000 nhân dân tệ trong nửa năm..."
Tần Yên nhìn hắn, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng đêm đang ôm trọn gò má của hắn.
"Thật là một cô gái tốt, nỗ lực, tiến tới, dựa vào chính mình cũng có thể đạt được những gì mình muốn".
Cận Nam Dã quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, trong mắt dường như có thêm một chút ánh sao, giọng nói của người đàn ông hòa cùng tiếng gió đêm khiến lòng người dịu lại.
"Tôi là Cận Nam Dã thật may mắn khi có được cô ấy."
-
Trở lại trường học, Tần Yên luôn cảm thấy nụ cười trên mặt không bao giờ phai nhạt.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Cận Nam Dã.
[Bạn trai, sát lẵng hắc yêu!].
Một lúc sau, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cận Nam Dã gọi cô, giọng nói từ tính của người đàn ông truyền đến trong dòng điện, mang đến cảm giác tê dại mà đi thẳng vào màng nhĩ.
"Nếu em muốn nói yêu anh thì phải nói thằng trước mặt. Xe anh còn đang đậu trước trường, tin hay không anh đến bắt em về nhà không?".
Tần Yên cố ý trêu chọc hắn, "Hahaha, tiến tới mà bắt em đi".
Một tiếng cười khúc khích từ phía bên kia.
"Vậy anh sẽ vào bắt em."
Tần Yên biết hắn không vào được nên cố ý trêu chọc: "Tới bắt em đi".
Cận Nam Dã với cô không có biện pháp nên cười tủm tỉm vài cái rồi bất lực nói: "Được rồi, về ký túc xá đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Đi đường cẩn thận nhé."
Cúp điện thoại, Tần Yên nhận được một dòng tweet từ bộ phận tin tức của trường đại học ngay khi cô vừa xuống lầu ký túc xá.
Một tiểu học muội từ Ban Tin tức đã gửi tin nhắn WeChat: [Tần Yên sư tỷ, trang web chính thức của trường sẽ công bố danh sách những người đạt giải Quốc gia vào ngày mai, nhưng tweet của chúng ta sẽ đăng vào tối nay].
Bìa là ảnh cá nhân của Tần Yên, trong ảnh, cô đang cười tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người, dáng cười tươi nắng mà có nhiều sức hút.
Tần Yên gửi nó cho Cận Nam Dã trước.
Đăng lại cho vòng kết nối của bạn bè.
Không bao lâu, có rất nhiều người nhấn like tấm hình của cô.
Vừa bước vào ký túc xá, Ôn Tâm đã chạy tới, ôm chầm lấy cô, "Yên nhi a! Mình thật yêu Yên nhi a! Chúc mừng cậu đạt giải Quốc gia! Hiện tại cả trường đều biết cậu là người đạt giải Quốc gia bốn năm liên tiếp luôn a a a a a a!".
Tần Yên bị Ôn Tâm hùng hồn ôm đến loạng choạng lùi về phía sau, buồn cười vỗ vai cô: "Cám ơn các cậu đã luôn cổ vũ tớ".
Tưởng Y cũng đi đến ôm lấy cô: "Yên nhi a! Cậu thật giỏi! Tớ rất tự hào về cậu!".
Các cô gái còn mua cho cô đồ ăn khuya: "Nhanh nào! Lại đây! Chúng ta phải ăn mừng mới được".
Các cô gái đã ngồi vào bàn.
Tần Yên cũng muốn chụp ảnh cho Cận Nam Dã xem.
Thật không nghĩ tới quay đầu liền nhìn thấy hắn, hắn đã chia sẻ bài viết của cô lên tường nhà của hắn.
Kèm dòng chia sẻ ở trên.
- Bạn gái của tôi giỏi quá! [Hoa]
Tần Yên che miệng.
Không nghĩ tới hắn cư nhiên! Như thế! Công khai!
Tần Yên trước đó đã kết bạn với nhiều đồng nghiệp trong công ty. Ngay sau khi vòng kết bạn của Cận Nam Dã được đăng tải, một số đồng nghiệp trong công ty đã ngay lập tức được phen xôn xao.
——Lưu Dự: Công khai! Rốt cuộc cũng công khai! Chị dâu lợi hại quá! Cận ca ca cũng nỗ lực quá đi!
——Trưởng phòng Tổ chức cán bộ: Xin chúc mừng!
——Bộ phận điều hành: Ông chủ nhắc đến bạn gái mình đều là dáng điệu mềm mại đó sao? [đầu chó]
——Tiết Nghiêu: Cái quần què gì vậy!!!!!
——Hoàng Húc: Vãi nồi!!!!!
Cùng lúc đó, bức tường tỏ tình vô danh của trường đang khóc.
[Tôi khóc rồi, hôm nay tôi thấy Tần Yên ôm bạn trai, bạn trai của cô ấy vẫn rất ỷ lại vào cô ấy, anh ấy giống như một con chó lớn dính người, rất cần phải hôn và ôm cô ấy.]
[Tôi cũng thấy rồi, bạn trai của cô ấy đã lái một chiếc Bugatti đến đây! Chết tiệt, đây chính là đại phú quý đội lốt con chó!].
[Ông chủ của Nam Tấu Cố Vấn, số 9999 là duy nhất. Trước đây 8 triệu chiếc Bentley, lần này là 20 triệu chiếc Bugatti, thật không biết còn thứ gì khác xa xỉ không nữa].
[Chết tiệt! Tài khoản công khai của Nam Tấu Cố Vấn cũng chuyển tiếp tin tức về giải thưởng của Tần Yên. Điên thật sự, đó là ông chủ của Nam Tấu Cố Vấn!].
......
Nam Tấu Cố Vấn có tài khoản công khai riêng được hoạt động độc lập.
Có một chuyên mục "Quản bồi đại doanh" dành riêng để chia sẻ cuộc sống hàng ngày của sinh viên thực tập.
Sau khi tin tức về việc Tần Yên giành được giải thưởng quốc gia dành cho sinh viên sau đại học được đưa ra, tài khoản công khai của công ty và một tài khoản nổi tiếng nào đó cũng lập tức chuyển tiếp.
Ai đó trong phần bình luận.
Cận Nam Dã đăng lại tin Tần Yên đoạt giải Quốc gia trong vòng kết nối của bạn bè, và trực tiếp viết "Bạn gái của tôi giỏi quá".
Đã công khai thì thôi đi, vừa rải cơm chó vừa đút từng muỗng cho mọi người ăn.
Ôn Tâm tình cờ vuốt một cái âm thanh nào đó, kinh ngạc vội vàng đưa cho Tần Yên, "Yên nhi, video phát biểu của cậu đang được lan truyền ở các trường đại học và cao đẳng này."
Trong video, Tần Yên tự tin, phóng khoáng đứng trên sân khấu để giới thiệu bản lý lịch ấn tượng của mình.
"Tôi là người đạt giải Quốc gia ba năm liên tiếp, học liên tiếp ở bậc đại học và thạc sĩ. Tôi đã giành được giải thưởng cấp tỉnh và cấp quốc gia, cũng như thành tích nghiên cứu khoa học đầu tiên được công bố trên tạp chí SCI. Tôi rất vinh dự khi có thể đứng ở đây ngày hôm nay. "
Máy quay vừa bắt được phản ứng của các giám khảo trên khán đài.
Tất cả đều gật đầu.
Công nhận cấp chính thức.
Trong một video phỏng vấn những người thắng cuộc, người phỏng vấn hỏi Tần Yên, "Sau khi đoạt giải Quốc gia, bạn muốn chia sẻ tin vui này với ai nhất?"
Tần Yên mỉm cười trước ống kính, "Người đầu tiên mà tôi muốn chia sẻ chính là bạn trai của tôi, bởi vì anh ấy chính là mục tiêu mà tôi theo đuổi, cũng như là động lực để tôi có như ngày hôm nay".
Ngay sau khi đoạn video lan truyền, tất cả sinh viên trong trường đều biết.
——Nghiên nhị hoa khôi giảng đường Tần Yên cư nhiên nói lời yêu thương!
Bài đăng này đến bài post khác có liên quan dường như đã được ghim lên trên cùng và đã nổi trên trang chủ của các nhóm thảo luận khác nhau của trường cũng như các bức tường ẩn danh trên diễn đàn.
Cùng với các nhân viên nội bộ của Nam Tấu Cố Vấn, từ các cổ đông đến các dì quét dọn, chỉ cần có người, tất cả đều liên tục khiếp sợ.
Mà hai vị đương sự đây đang gọi video bằng WeChat.
Cận Nam Dã hướng camera của điện thoại di động vào chiếc giường trống, bên cạnh màn hình có tiếng thở dài của nam nhân.
Tần Yên hiểu ý hắn trong giây lát, liền hỏi: "Cái giường có chuyện gì vậy?"
"Trống rỗng."
"Ồ, trống không, sao vậy?"
Người đàn ông vùi mặt vào gối và di chuyển camera của điện thoại di động qua.
Ánh sáng trên màn hình hơi mờ, đường nét của Cận Nam Dã rất sâu, khi nhìn cô qua ống kính, đôi mắt đào hoa của cô như làm người ta mê đắm.
Sâu lắng, trìu mến, tô điểm bởi ánh sáng mờ ảo.
Hắn cũng hơi dụi mắt, để mắt đến cô.
Tần Yên đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn xạ không kiểm soát được.
Hành động của hắn, ánh mắt của hắn—
Như là đang xoa dịu cô.
"Vừa mới công khai quan hệ, bạn gái anh đã bỏ anh lại một mình trong căn phòng trống".
Cận Nam Dã ngừng nhìn cô và vùi mặt vào gối.
Âm thanh khá trầm.
Tần Yên biết Cận Nam Dã hôm nay rất vui vẻ, chuyện gì cũng nhất định sẽ đồng ý, nên cố ý trêu chọc hắn: "Nếu không thì anh cứ ăn vạ như một đứa nhóc đi, em nhất định sẽ quay về nhà".
Hắn lại quay đầu, trong mắt mang theo ý cười, "Em chắc chứ?"
Cô gật đầu, "Chắc chứ."
Cận Nam Dã nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi tiếp tục vùi đầu, lại phiền muộn phát ra âm thanh.
"Bịp bợm."
Tần Yên: "Nga."
"Được rồi." Hắn nói nhỏ: "Để tiểu tử chơi thêm vài ngày, rồi sau đó sẽ đưa về nhà".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT