Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Cận Nam Dã, nhưng lại thấy đôi mắt đen của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen đầy ẩn ý sâu xa.
"Anh..." Tần Yên cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, "Anh không đổi mật khẩu màn hình khóa."
Cận Nam Dã quay mặt đi chỗ khác, bấm vào cài đặt điện thoại, chỉ vào "đặt lại mật khẩu" và nói, "Giúp tôi đặt lại mật khẩu."
Cô kêu một tiếng "À", nhỏ giọng hỏi "Mật khẩu là gì a?".
"Sinh nhật của tôi."
Tần Yên nhập "1122" trên điện thoại di động.
Nhập liên tiếp hai lần.
Cô hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Cận Nam Dã trên người mình, khóe môi hắn gợi lên một vòng cung không thể giải thích được.
Sau khi đặt mật khẩu mới, Tần Yên dùng điện thoại di động quét mã QR trên menu, vào giao diện gọi món.
Cô nhìn anh, "Anh muốn ăn món gì?"
Cận Nam Dã không do dự nói ra tên vài món ăn.
Tần Yên nhanh chóng gọi món trên điện thoại di động, kiểm tra mới phát hiện những món hắn gọi đều là món cô yêu thích, đều có mùi vị quá nặng.
Nhưng hắn rõ ràng chỉ thích ăn những món có mùi vị nhạt.
Cận Nam Dã nhận lại điện thoại từ tay cô, vô tình chạm vào làn da mỏng manh trên mu bàn tay khiến cô hơi ngứa.
Tần Yên vội vàng thu tay lại.
Hai người ngồi không xa không gần, trên người Cận Nam Dã có mùi bột giặt thơm tho sạch sẽ, xen lẫn với nam tính có một không hai của anh.
Tần Yên từng hỏi hắn dùng bột giặt nhãn hiệu gì, nhưng cô thấy đó là nhãn hiệu bình thường.
Nhưng bởi vì nó được nhuộm màu bởi hương vị của hắn mà trở nên đặc biệt.
"Đang nghĩ cái gì?" Giọng Cận Nam Dã vang lên bên tai cô, có chút bất ngờ.
Tần Yên tỉnh táo lại, "Không có chuyện gì."
Hắn hai tay khoanh, giọng điệu có chút ngạo mạn: "Cô đừng hiểu lầm, tôi đưa cô đến chỗ này vì tôi không thích sự ồn ào, tôi cần không gian yên tĩnh để nói với cô vài việc".
Tần Yên gật đầu, "Được, nói đi."
Cận Nam Dã đổ nước ấm vào cốc của cô, khoảng cách bỗng nhiên thu hẹp lại, giống như những cặp tình nhân thủ thỉ với nhau.
"Sau này khi đi làm, tôi cần cô pha cho tôi một ly cà phê, không được quá nóng,..."
Hắn dường như cố ý hạ thấp giọng, cùng với hơi thở ấm áp như đang khẽ vuốt ve bên tai của Tần Yên
Giống như một tách cà phê hương thơm nồng với nhiệt độ vừa đủ, hương vị say và êm dịu.
Tần Yên không khỏi chớp mắt, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Cận Nam Dã đang cận kề trong tầm tay.
Da của Cận Nam Dã rất tốt, không có một chút tì vết nào, khi nói chuyện, yết hầu của hắn lên xuống liên tụ khiến cô không khỏi rời mắt.
Quả nhiên, mặc kệ thời gian đã bao lâu, người đàn ông này trên người luôn có một mị lực cực hạn, từng bước không ngừng hấp dẫn cô.
"Ừm?"
Hắn dường như thấy cô lơ đãng, "Như thế nào lại thất thần? Tôi đã dặn những gì?".
Tần Yên đáp: "Buổi sáng tôi phải pha một ly cà phên ấm"
"Còn mùi vị thì sao?"
"Mocha."
Cận Nam Dã biết cô nhớ liền nói thêm: "Buổi trưa nhớ mang thuốc dạ dày cho tôi."
Tần Yên khó hiểu hỏi: "Tại sao lại phải mang thuốc dạ dày?"
"Tôi bị đau dạ dày."
"..."
Không mất nhiều thời gian, các món ăn đã được bưng lên.
Tần Yên nhìn lướt qua, phát hiện những món ăn này đều là món cay mà cô thích.
Những món này chính là sự tra tấn cực hạng với những người đau dạ dày.
Nghĩ đến Cận Nam Dã đang bị đau dạ dày không thể ăn những món cay, cô vội vàng gắp những thức ăn cay sang một bên, bày những món ăn nhẹ đến trước mặt hắn.
Ngẩng đầu lên một cái, liền phát hiện khóe môi của Cận Nam Dã cong lên, cho dù không thấy rõ cũng có thế thấy từ phía bên gò má.
Giống như thật cao hứng?
Bọn họ ở bên nhau không tính là ngắn, những thay đổi trong tình cảm cũng có thể tinh tế mà nhận ra.
Cũng giống như bây giờ, Cận Nam Dã cầm đũa lên, đặt những món ăn thanh đạm vào bát của mình, xoay bàn xoay về phía cô.
Tuy rằng không nói chuyện, nhưng Tần Yên có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn rất tốt.
Không lâu sau, Cận Nam Dã nhẹ nhàng nói: "Ngoại trừ chuyện chia tay. Những thứ khác, em thật ra đối với tôi rất tốt."
"..."
Tần Yên bưng những món thanh đạm trở lại trước mặt hắn
Cô gật đầu, "Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy."
"........."
Cả hai đều không có thói quen vừa ăn vừa trò chuyện.
Hơn nữa, khi Cận Nam Dã đang ăn, anh ấy im lặng đến mức không phát ra tiếng động.
Đương nhiên, Tần Yên cũng thấp giọng nói.
Nhiệt độ điều hòa trong nhà hàng này hơi thấp, Tần Yên mặc dù uống hai ly nước ấm vẫn không cảm thấy hết lạnh
Cô bình tĩnh nhìn điều hòa trên đầu, khẽ nhíu mày.
Khóe mắt liền liếc tới Cận Nam Dã.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn.
Tần Yên ngoảnh mặt đi, "Cái kia, tôi đi ra ngoài kêu phục vụ".
Máy lạnh trong phòng quá lạnh, nếu không đi ra ngoài, ở đây thật sự cô sẽ chết cóng.
Cô đứng dậy rời đi.
Vừa bước tới cửa, trên người đột nhiên có một chiếc áo vest hòa cùng một cỗ hương thơm lành lạnh.
Cận Nam Dã không biết từ lúc nào đã đến phía sau cô, lấy áo vest của mình khoác lên người cô.
Thân thể hắn từ phía sau truyền đến, mang theo hơi ấm khó lường, giống như một cái ôm, quấn chặt lấy cô.
Tần Yên không khỏi co rụt lại, nhưng bả vai bị hắn nắm chặt.
Trong cái ôm thân mật, cả hai ôm chặt lấy nhau.
Nhưng người đàn ông đó dường như mơ hồ dính lấy cô, hai người gần như vậy, hơi thở gần trong chớp mắt khiến gò má cô nóng ran,
"Tần Yên, khi nào cô cảm thấy lạnh phải nói cho tôi biết.
Giọng khàn khàn của Cận Nam Dã ở gần cô.
"Tôi ở đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT