Cả đám hoảng sợ vội lùi lại rồi cúi đầu chào Mạc trưởng lão.
Lão Mạc Kình cười nói trông có vẻ nguy hiểm:
-Sao đấy, có chuyện gì cho ta nghe với?
Mộng Dao lấp bấp:
-Tiểu nữ đây chỉ...chỉ giới thiệu cho bọn họ về Tàng Kinh Các.

Không có gì đặc biệt đâu ạ!
Ly Ly cũng nói hùa theo:
-Đúng, đúng vậy!
Mạc Kinh ve vẩy cây quạt, lườm mắt nhìn Mộng Dao:
-Nha đầu nhà ngươi to gan nói xấu trước địa bàn của ta à?
Ma Kim trong bộ dạng thiếu niên, gãi đầu ngây ngô nói:
-Ngài thích nam nhân có gì là xấu đâu ạ?
Lão ta quay sang nhìn hắn, hạ giọng:
-Tiểu ma vương ơi là tiểu ma vương.

Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?
Ma Kim vẫn giả ngu, nói bằng cái giọng ngây ngô:
-Thì đó là sự thật mà.

Mẹ con dạy rằng trên đời con có thể thích bất cứ thứ gì, bất cứ ai.

Điều đó rất là bình thường!
Lão nghe thế liền cười khoái chí:
-Quả là một cậu bé thông minh.

Nào đi cùng ta.
Lão dắt tay hắn đi vào Tàng Kinh Các, ba người kia cũng mon men theo sau.
Trong gian nhà nhỏ ấy có một cái bàn lớn, trên đấy vẽ mười chín dòng kẻ ngang dọc tạo thành các ô vuông bằng nhau.

Ma Kim khá tò mò, kéo tay Mạc Kình thắc mắc:
-Cái kia là gì vậy tiền bối?
Lão ta vui vẻ giải thích:
-Đó là bàn cờ vây, các bậc cổ nhân trên thượng giới thường hay dùng nó để thi đấu giải trí, nếu như tiểu ma vương có hứng thú thì ta sẽ hướng dẫn.
Hắn gật đầu đồng ý, sau khoảng hơn mười phút nghe Mạc Kinh chỉ dạy, hắn đã đòi đòi thách đấu với lão.

Tất nhiên là ba ván liên tục thua chóng vánh, hắn tỏ ra chán nản:
-Khó quá đi mất, ta sau này chắc chắn sẽ đánh bại tiền bối.
-Tốt lắm, không vội, thứ này cần tốn công nghiên cứu hơn hắn các bí tịch kia.
-Thật sao?
-Thật chứ, tiểu ma vương đã biết luật chơi rồi, ta đây có một bộ cờ nhỏ để ngươi đây về rèn luyện thêm.
-Cảm ơn ngài.

-Giờ thì chúng ta đi tìm công pháp và võ kĩ nào.
Vừa đi, lão vừa giảng cho hắn:
-Công pháp là bí kíp rèn luyện tổng thể, nó tác động vào những tư chất con người.

Còn võ kĩ là bí kíp cường hóa sức mạnh lúc thi triển, quyết định hình thù năng lượng giải phóng ra.

Nhược điểm của công pháp đó chính là kén chọn tư chất, đồng thời dễ xung khắc với công pháp khác, thậm chí với võ kĩ.

Chính vì vậy, một tông môn hay giáo phái sẽ có những công pháp nền tảng nhất định lấy đó làm tiền đề.

Chẳng hạn Ma Sát Giáo chúng ta có Cuồng Bạo Ma Pháp, một công pháp giúp tăng cường Nộ khí, nó giúp tư chất tổng thể tăng vọt, tuy nhiên, nó lại xung khắc với Tịnh Trí Tiên Pháp, một công pháp đặc trưng của Đỉnh Thần Môn giúp cho tiên nhân gia tăng sự tập trung cực độ, sát thương gia tăng sẽ cường hóa khi thi triển võ kĩ.

Chính vì xung khắc nên một người không thể học được cả hai.

Còn về võ kĩ, nhược điểm của nó là giới hạn vũ khí sử dụng, một võ kĩ chỉ có thể áp dụng cho vài loại vũ khí, đôi khi một số loại võ kĩ còn yêu cầu nền tảng công pháp đặc biệt.
Bọn họ đi theo Mạc Kình xuống tầng một.

Trái ngược với gian nhà bé xíu kia thì nơi đây vô cùng rộng, dường như đã chiếm hết không gian phía trong lòng núi.

Hàng kệ dài lê thê trưng bày những quyển bí kíp được xếp cẩn thận trong tủ kính.

Ở giữa lại có một gian phòng dùng để tập luyện thử.

Không chỉ có bí tịch, mà còn chưa rất nhiều sách quý về mọi lĩnh vực.

Mộng Dao từng có thời gian làm mọt sách nơi đây nên quen khá thân với lão Mạc Kình.
Ma Kim hỏi lão:
-Tiền bối có võ kĩ hay công pháp nào dành cho người bẩm sinh thiếu mất đới mạch không?
Lão ngạc nhiên:
-Chẳng nhẽ tiểu ma vương...
-Ta hỏi cho Tử Nguyệt thôi, vị tỉ tỉ này này.
Lão thở phào nhẹ nhõm.
-Theo lão phu được biết, vị cô nương này chính là Khuyết Đới thiên thể.

Cả đời này sẽ chẳng thể học được công pháp hay võ kĩ nào.
Tử Nguyệt thắc mắc:
-Tại sao nghe chữ thiên thể có vẻ tốt lắm mà...
Lão thở dài:
-Đúng là sách nói thế, nhưng mà thiên thể cực hiếm có, những người tìm ra cách kích hoạt tiềm năng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên tuy là thiên thể, nhưng có thể trở nên bá đạo hay không phải tùy cơ duyên rồi.
Tử Nguyệt đính chính:
-Ta học được bộ pháp, thế có được coi là ngoại lệ không?
-Cũng còn tùy vào công pháp, có những cái không yêu cầu tỏa ra ma lực như mấy bộ pháp bổ trợ đơn giản thì đến phàm nhân còn học được huống chi là tu chân giả.
Ma Kim an ủi:

-Tỉ tỉ đừng làm ra cái vẻ mặt buồn bã đó, tỉ là thiên thể hiếm có đó.

Nhất định đệ sẽ giúp tỉ thành công bộc lộ sức mạnh.
Tử Nguyệt xoa đầu hắn mỉm cười nói:
-Cảm ơn đệ, ta yên tâm rồi.
-Phải là phu quân chớ!
Như thường lệ, nàng nhéo tai hắn sưng đỏ.
Muốn đi xuống tầng tiếp theo thì họ phải băng qua hết tầng hiện tại.

Trên đường đi, Mạc Kình căn dặn:
-Bổn phận ta chỉ là đi theo là để trả lời câu hỏi kiến thức.

Còn sự lựa chọn là của các ngươi.
Bước vào tầng hai, nhìn chung cũng chẳng khác gì so với tầng một ngoại trừ phải đi qua một bức màn ma lực.

Tử Nguyệt và Ly Ly đứng ở ngoài đợi, Mộng Dao cũng không dám thuyết phục Ly Ly thay đổi ý định chống đối ma vương, sợ lại khiến cho tình cảm hai người rạn nứt.
Dọc đường đi, Ma Kim không ngừng hỏi Mạc Kình về phẩm chất của từng cuốn bí tịch, kết quả chỉ nhận được câu trả lời là trung phẩm với thượng phẩm.

Nhưng tên tham lam như hắn tất nhiên không ưng ý.
Mộng Dao thở dài:
-Ta đây là nội giáo đồ.

Chỉ đặt chân đến tầng hai Tàng Kinh Các.

Chẳng có cực phẩm và siêu phẩm mà chọn đâu.
Ma Kim thắc mắc:
-Nãy tỉ dùng lệnh bài để mở bức màn phải không?
-Đúng rồi.
-Của tỉ là lệnh bài mấy phẩm thế?
-Là tứ phẩm, bộ đệ có lệnh bài khác sao?
-À không, chỉ là một chiếc lệnh bài còn kém hơn tỉ.
-Thế à, ngày xưa Ly muội cũng chỉ được dùng lệnh bài ngũ phẩm thôi.
-Kinh khủng quá đi.
-Hư quá, sao lại ăn nói thế.
-Thì lệnh bài đó còn cao hơn tỉ một bậc.
-Ngốc ạ, phẩm thì chúng ta xét ngược lại, thứ tự càng thấp càng có giá trị.
-Ra là vậy.
-Thế lệnh bài của đệ đâu, đưa ta xem nào.
-Đây nè.
Ma Kim móc trong túi chiếc lệnh bài nhị phẩm hồi trước hắn mượn của mẹ ra khiến cho Tử Nguyệt và Mạc Kinh vô cùng sửng sốt.

Nàng nói nhỏ với hắn:
-Này, đệ mau thuyết phục mẫu thân đi xuống dưới cùng đệ đi.

Nếu học được cực phẩm bí kíp chứ chưa cần nói siêu phẩm thì cũng khiến cho công lực tăng cực khủng khiếp.
-Ừa, chuyện này để đệ, cơ mà nếu tỉ học được thì chắc chắn vị hôn phu kia còn lâu mới đuổi kịp nhỉ?
-Ừa, nhưng làm gì có vụ đấy, tỉ chỉ dừng ở đây thôi.
-Sao vậy, đi chung đi chứ.
-Không được đâu, ta mới chỉ là nội giáo đồ.
Ma Kim quay sang hỏi Mạc Kình:
-Mạc tiền bối, ta có thể sử dụng nhị phẩm lệnh bài dẫn theo Tử Nguyệt và Mộng Dao cô nương xuống tầng dưới không?
Lão ta từ chối:
-Không được, Tàng Kinh Các có quy tắc, lệnh bài chỉ được phép sử dụng cho một người, sở dĩ mọi người vào tầng hai dựa vào lệnh bài Mộng Dao là vì cách đây vài ngày ma vương đặc cách cho người phụ trách dẫn Ma công tử và Ly tiểu thư.

Tử Nguyệt đáng lý không được đi theo, tuy nhiên vì cô ấy Khuyết Đới Thiên Thể nên châm chước.
"Hèn gì hôm bữa mấy trưởng lão đứng đợi." Ma Kim suy nghĩ một lát rồi nói:
-Đệ cho tỉ mượn nhị phẩm lệnh bài đó.
Mộng Dao và Mạc Kình ngạc nhiên há hốc mồm trước quyết định của hắn.

Mộng Dao lắc tay từ chối:
-Chuyện này sao có thể được?
Ma Kim thắc mắc:
-Tổ phụ lúc đó đưa cho mẫu thân cũng đơn giản vậy mà?
Mộng Dao đáp:
-Nhưng đấy là ma vương, sao có thể so sánh được?
Ma Kim trả lời:
-Nhưng mọi người gọi ta là tiểu ma vương đấy thôi.

Với cả có quy định nào không cho mượn lệnh bài.
Mạc Kình cười nói:
-Lệnh bài đại diện cho thân phận người đó trong giáo phái, há có thể cho mượn chứ.
Ma Kim thắc mắc tiếp:
-Thế cho luôn thì sao?
Mạc Kình khựng lại, không dám trả lời.

Ma Kim thấy như nắm được chốt, đành ra lệnh cho lão:
-Này này, trả lời đi chứ.

Chẳng phải nhiệm vụ của tiền bối là trả lời câu hỏi sao?
Mạc Kình thở dài:
-Lệnh bài nếu tiểu đệ đây nhường cho người khác, thì không được đòi lại đồng thời chức vụ lui về trước đó.
Ma Kim hớn hở:
-Thế thì nhường cho tỉ đó.

Tỉ nhận đi! Ta làm gì có chức nào.
Mộng Dao bật cười trước sự lươn lẹo của Ma Kim:
-Haha, tiểu đệ ngốc không sợ tỉ đây lấy luôn à?
Ma Kim gãi đầu nói:
-Ờm nhỉ, nhưng mà nếu tỉ không trả đệ thì đệ sẽ mách mẹ.
-Thôi ta sợ đệ rồi.

Tí ra về ta trả liền.

Giờ thì đệ mau dẫn mẹ và nương tử theo đi.
-Tưởng chuyện gì chứ chuyện này đơn giản.
Lão Mạc Kình trong lòng bồn chồn lo lắng không biết phải xử lý thế nào cho ổn thỏa.
.
Thế là Ma Kim quay lại chỗ Ly Ly và Tử Nguyệt đứng đợi.

Hai nàng ấy có vẻ đang tâm sự với nhau về mẫu thuẫn khi nãy vì trông mặt của cả hai có chút gì đó lo lắng lắm.

Nhìn từ phía xa xa, Mộng Dao cảm thấy rất hồi hộp.
Mộng Dao thì tin rằng chỉ có bản thân mạnh mẽ hơn thì không ai có thể ức hiếp, có thể sống cuộc đời tự do tự tại không phải chịu sự sai khiến của người khác.
Ly Ly thì khác, nàng tin rằng việc càng trở nên mạnh mẽ hơn thì càng khiến cho bản thân gặp phải nhiều đố kị, càng khiến bản thân sa vào những việc tà ác.
Dẫu sao, ai cũng có lí lẽ riêng, bởi hai người mang hai thân phận khác nhau.
Mộng Dao là con của một nữ môn đồ Hợp Hoan Tông.

Mẹ nàng trong một lần động lòng với nam nhân làm trái môn quy, dẫn đến có thai, đành phải trốn chui trốn nhủi sinh ra nàng trong sự truy sát gắt gao của tông môn.

Việc gì đến cũng phải đến, người của Hợp Hoan Tông đã tìm ra và giết chết mẹ nàng, sau đó thậm chí còn định giết luôn cả nàng khi nàng chỉ là một em bé sơ sinh mới chào đời.

Tuy nhiên may mắn trời sinh nàng Mị Cốt Thiên Thể, đối với thiên hạ đã là báu vật, huống hồ là Hợp Hoan Tông phát triển chủ yếu dựa vào nữ sắc.

Thế là nàng được đem về tông môn để tu luyện.

Tuy không ai dám động vào nàng nhưng cuộc đời nàng hoàn toàn do người khác định đoạt.
Nàng chứng kiến rất nhiều người bị ức hiếp những không cách nào có thể ra tay giúp đỡ.

Chỉ duy nhất một lần trốn khỏi tông môn, nàng mới có thể không thẹn với lòng hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bởi tu vi thấp kém nên không những không giúp được mà còn khiến bản thân bị thiệt thòi.

Chính vì vậy nàng luôn coi trọng sức mạnh, không phải từ lực chiến thì là từ trí tuệ, nàng không ngừng phấn đấu để có thể thoát khỏi xiềng xích.

Trong thâm tâm Mộng Dao, nàng ghen tỵ với thân phận cao quý của Ly Ly, muội ấy có được sự bảo hộ tuyệt đối, có thể tự do làm điều mình thích.
Ly Ly tuy là bị khinh rẻ do yếu đuối nhưng ngược lại nhờ vậy nên nàng mới có thể tu dưỡng tâm tính, tránh xa những điều xấu xa.

Cũng vì lẽ đó mà nàng ác cảm với cái gọi là sức mạnh, một phần vì cha nàng, một phần là vì nàng ghét sự tranh đấu của những kẻ truy cầu sức mạnh.
Cùng là phận nữ nhi, nhưng tư tưởng hai người lại đối lập.

Tuy vậy tỉ muội họ vẫn luôn yêu thương, đùm bọc nhau.

Ngoại trừ tranh cãi khi nãy thì trước đó suốt mấy chục năm chung sống, họ chưa hề có mâu thuẫn nào cả, họa may chỉ là Mộng Dao mắng yêu Ly Ly vài câu vì muội ấy không chịu tu luyện.
Xét về một khía cạnh nào đó, Mộng Dao cũng như là người mẹ của Ly Ly, bởi nàng có mặt lúc muội ấy chào đời cho đến khi muội ấy khôn lớn, hầu hết kiến thức Ly Ly học được cũng là từ Mộng Dao.

Nếu không phải Ly Ly có thai, thì hai người họ vẫn đang Ma La Cốc, Đồ Bá cũng không có cơ hội nhìn trúng nhan sắc của Mộng Dao.

Nỗi lòng của hai người, chỉ có Ma Kim có thể hóa giải.
Điển hình như cách hắn thuyết phục Ly Ly đi theo chọn bí kíp chỉ bằng một câu nói vu vơ:
-Hình như ở dạng trưởng thành nó có dài hơn thì phải!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play