Thành Tường An rạng sáng hôm nay náo nhiệt hơn bao giờ hết. Phi kiếm, tọa kỵ thi nhau lả lướt trên bầu trời khiến thường dân lóa cả mắt, mấy con chim cũng bị dọa sợ vội đập cánh bay tán loạn.

Những tu chân giả, bất kể là tu tiên, tu ma hay tu yêu từ các khu vực lân cận hay tin về lời thách đấu của thiên hạ đệ nhất kiếm tiên đều tụ tập về đây hòng chiêm ngưỡng một trận chiến khốc liệt.

Đông quan (cánh cổng phía Đông) mở toang nhưng lại vô cùng vắng vẻ, chỉ có Chân Thiên Kiếm và tên nghịch đồ A Ngố lặng lẽ chờ đợi ở đó từ sớm.

Cơn gió thổi mạnh làm làn bụi đang lăn lóc trên mặt đường đáp thẳng mặt A Ngố nhưng hắn chẳng bận tâm cho lắm, cứ ung dung nằm ngửa ra đất, gối đầu bằng cổ tay.

Hơn ngàn khán giả đứng ngồi không yên trên tường thành hoặc lơ lửng trên không trung. Họ bàn tán rất sôi nổi về sự kiện có một không hai lần này, vài người còn nổi máu cờ bạc bắt đầu cá cược với nhau.

-Ngươi xem, Chân Thiên Kiếm và tên tu ma bí ẩn kia ai sẽ chiến thắng?

-Còn thắc mắc nữa sao? Đương nhiên là đệ nhất kiếm tiên Chân trưởng lão của Âm Dương Tông bọn ta rồi. Có khi tên quái quỷ kia còn sợ không dám ló mặt.

-Trong lời thách đấu có nói, nếu mặt trời lên đỉnh mà kẻ thần bí kia không tới thì tên khốn A Ngố sẽ bị trảm đầu.

-Thật ra hôm nay ta tới chỉ để xem tên A Ngố bị xử tử mà thôi, loại người như hắn, ai thèm cứu cơ chứ, kẻ đó có ngu cũng không dám đơn phương độc mã tới so tài cùng Chân tiên sinh.

-Kính thưa mấy vị tiền bối, mấy vị thiếu gia, tiểu nữ đây có mở sòng cá cược, một lời một bất kể tỉ lệ, nhanh tay đặt cược vào một trong ba kết quả, Chân Thiên Kiếm thắng, thua hoặc hòa.

-Ha ha ha, ngươi bị não sao? Chân tiên sinh há lại thua một tên ất ơ. Mau, ta cược Chân tiên sinh thắng, một trăm linh thạch.

-Đây là tử chiến, ngươi nghĩ có đứa ngu nào cược hòa sao, ha ha, năm mươi linh thạch cổ vũ cho Chân tiên sinh trảm ma trừ yêu.

-Ta, ta cũng cược, sáu mười hai linh thạch, Chân tiên sinh chiến thắng.

-Ta chắc kèo Chân tiên sinh thắng, mười một linh thạch này ta sẵn sàng bỏ ra.

...

A Ngố bị sư phụ nhốt trong một chiếc lồng được yểm bùa chú, tuy không chịu đau đớn nhưng tiên lực trên cơ thể đã bị áp chế tám phần. Thật ra nếu hắn không phải sử dụng thành thạo tiên khí thay cho linh khí thì với cảnh giới tam giai trung kỳ nhỏ bé khéo đã hóa thành phàm nhân và bất tỉnh nhân sự.

Những lời bàn tán phía trên vang vọng xuống dưới cổng thành, xem ra ai cũng cố sức hét hết cỡ để tranh suất cá cược, điều này khiến A Ngố cười lớn nói:

-Lão xem, trận này lão không thể thua nha. Họ đặt kỳ vọng rất nhiều vào lão, tới mức có thể cược cả gia tài. Ha ha.

Chân Thiên Kiếm cũng nhẹ nhàng cười đáp:

-Xem ra người của ngươi cũng biết cách kiếm ngân lượng quá nhỉ?

-Ngay cả chuyện này lão cũng đoán ra sao? Tài thật đấy. Khâm phục. Khâm phục.

-Vị cao thủ mà ngươi đề cập, ta nghĩ ngươi mới là người tha hóa đối phương chứ không phải ngược lại.

-Ha ha, chính xác, không sai. Nhưng chỉ sợ lão không còn cơ hội dùng tới Âm Dương Thuật để đoán mệnh mà thôi.

.

Có vài tên tu chân giả hớt hải bay tới từ phía Đông, mặt cắt không còn một giọt máu, xem ra đã gặp thứ gì rất đáng sợ.

-Mau mau chạy đi! Đại họa sắp tới rồi.

-Chúng đang tới, chuồn mau!

-Chạy, chạy mau, còn đứng đó làm gì!

Đương nhiên không ai chịu nghe theo lời của một đám lạ mặt, đặc biệt là trong tình cảnh họ đã xuống xác với trò cá cược nắm chắc phần thắng này.

A Ngố bỗng đứng dậy, vươn vai, hít vào thở ra một hơi sảng khoái rồi bình thản nói:

-Đến rồi!

Chân Thiên Kiếm dùng hai ngón tay quét một đường kiếm ý vô hình vô ảnh khiến ổ khóa của chiếc lồng tan nát. Lão không chỉ thả tự do cho kẻ nghịch đồ và còn hối thúc:

-Ngươi không nói dối, quả thực ngươi được cao nhân chống lưng. Mau cút khỏi đây, nếu chần chờ thì ngươi sẽ bị những kẻ trên kia bắt giữ, khi đó đừng trách sao ta không giữ lời.

A Ngố không lấy làm lạ với chí khí quân tử của sư phụ, lão thật đáng để người đời sùng bái.

Nhưng A Đẩu chưa vội rời đi, để đền đáp ân tình, hắn quyết định nán lại dặn dò đôi ba lời cuối cùng:

-Đối phó với kẻ đó, lão không nên chỉ dùng sức và trí, mà còn cần vận dụng đòn tâm lý. Hãy chất vấn con đường hắn đang đi, mục đích cuối cùng của hắn là gì, hắn rốt cuộc là loại người nào hay truy xưng danh tính giản đơn cũng khiến hắn phân tâm. Làm như vậy thì lão mới có cơ may đánh ngang sức với hắn. Ha ha ha. Ta đi đây.

Lời vừa dứt, A Ngố liền dùng Dịch Dung Thuật để biến thành bộ dạng khác rồi Dịch Chuyển hòa vào đám đông trong thành lẩn trốn, nhân tiện theo dõi một trận so tài đặc sắc sắp sửa diễn ra.

.

Một đám mây đen từ xa cuồn cuộn kéo tới, che lấp một khoảng chân trời. Ánh sáng cũng vì vậy mà bị ngăn cách, cảnh bình minh rực rỡ bỗng chốc trở nên âm u, ghê rợn.

Khi dùng Thấu Thị quan sát thì đám tu chân giả ở Tường An Thành mới phát hiện, thực chất đám mây đó chính là được cấu thành bởi hàng chục, hàng trăm tỷ con côn trùng chi chít, có con đã đạt tới cảnh giới tứ giai, còn tam giai, nhị giai cũng nhiều vô số kể.

Kha đứng trên thanh lưỡi hái đỏ rực, dẫn đám vũ hồn của mình hướng thẳng về phía trước. Hắn đeo chiếc mặt nạ hình con mèo đen, cúi xuống kiểm tra lại ám khí bằng cách đảo qua lại trong lòng bàn tay rồi ném bừa cho những con ong tự bay tới hấp thụ.

Ái Nhân đang ôm chủ nhân từ đằng sau, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn. Nàng hôm nay được trưng diện trong bộ cánh lộng lẫy và đeo chiếc mặt nạ hình con bướm màu đỏ quen thuộc.

.

Những tu chân giả trong thành, yếu thì lật đật rời đi, mạnh thì thận trọng lùi lại quan sát, khán đài tạm bợ lúc này không còn nhốn nháo như lúc đầu nữa.

Thường dân là những kẻ biết tự lượng sức, họ vội vàng ôm con cái chạy vào nhà, đóng chặt các cửa rồi chắp tay cầu nguyện. Mấy cái sạp chợ chưa bày ra hoàn tất đã phải dọn vào lại, hàng quán cũng tạm thời ngừng việc kinh doanh.

Để tránh trận chiến sắp tới gây ảnh hưởng tới người vô tội, Chân Thiên Kiếm gấp rút bay lên, miệng thầm niệm thần chú. Bỗng có chín đạo kiếm quang dần xuất hiện quay quanh cơ thể, lão đưa hai ngón tay ra phía trước, lệnh cho những lưỡi kiếm màu vàng phóng ra. Khi cách đối phương tầm một dặm, mấy đạo kiếm bỗng bẻ sang hướng vuông góc theo hướng tay của lão Chân, ý chỉ muốn mời đối thủ đổi địa điểm so tài.

Kha lúc này đã khác xưa, lòng nhân từ trong hắn đã bị tha hóa, tuy không đến nỗi trở thành dã thú như Tử Thần nhưng sớm hình thành suy nghĩ máu lạnh: "Cỏ kiến vô tình bị chà đạp chẳng đáng để ta xót thương."

Thế là hắn vẫn mặc nhiên tiến về phía trước chứ không muốn đi theo con đường mà kẻ khác vạch sẵn.

Chân Thiên Kiếm thấy vậy cũng không có ý định thuyết phục đối phương, chín đạo quang kiếm ở xa dần tan biến rồi lại tụ hợp quay vòng quanh lão như ban đầu.

Xem ra Kha không có ý định đối thoại, hắn vẫy tay trái, lệnh cho một trăm con linh trùng tam giai khóa chặt mục tiêu, tiến hành khai hỏa.

"Đùng, đùng, đùng."

Âm thanh của những vụ nổ nghe thật sảng khoái. Tốc độ của kim hỏa tam giai là thứ mà những tu chân giả tam giai không thể bắt kịp bằng thị giác bình thường, điều này khiến đại đa số khán giả không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lão Chân lách người qua lại trên không trung, thi thoảng dùng tay vận linh thuẫn chống đỡ và có lúc bị đánh lui ra sau, những đạo quang kiếm liên tục thay đổi vị trí.

Nhưng vài giây sau, âm thanh có thể truyền tới tai thì họ mới biết được lão đang phòng ngự trước loạt oanh tạc không kích dồn dập.

"Không thể ngờ Linh Thuẫn Toàn Thể của ta vậy mà không thể chịu quá ba đòn công kích tam giai. Ta bắt buộc kết hợp Linh Thuẫn Bán Thể và kiếm quang để miễn cưỡng chặn đứng nó. Thứ ám khí này không thể đổi quỹ đạo khi xuất động nhưng liên tục nhắm trúng vị trí của ta. Vậy có nghĩa hắn đoán được chuyển động của ta?" Chân Thiên Kiếm cố gắng vừa chiến đấu vừa phân tích.

Kha ở bên này nhắm mắt lại, muốn liên lạc với A Ngố nhưng không thành, hắn chậc lưỡi một cái, có chút bực dọc suy nghĩ "Thôi thì phải tranh thủ giải quyết kẻ ngán đường này."

Đột nhiên trên trời có một vòng tròn kim quang, chiếu thẳng đứng hướng xuống đỉnh đầu của Kha.

"Thiên Kiếm Hạ San." Chân lão niệm chú, chắp tay giơ ra đằng trước rồi đan xen ngón tay vào nhau.

Kế đó hàng ngàn đạo kiếm từ trong vòng kim quang ồ ạt lao xuống như mưa.

Kha có vẻ không vội vàng gì mà chỉ giơ tay lên cao và nói ba từ:

-Sát Quy Thuẫn!

Một luồng khí màu đỏ từ cơ thể hắn nhanh chóng lan tỏa tới đám trùng, khoảng một tỷ con ong sáp nhập thành một đội hình liên kết chặt chẽ, chúng bay lên tạo thành tấm khiên chắn cho chủ nhân.

Chân Thiên Kiếm không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy chiêu thức này của Kha, thốt thành tiếng:

-Đám trùng tạo thành hình... con rùa? Là song vũ hồn sao?

Chiếc mai to tướng của con rùa kỳ dị này vậy mà lại dễ dàng chặn đứng đòn công kích tầm xa của tứ giai hậu kỳ viên mãn. Những đạo quang kiếm nhanh chóng tan biến khi chạm vào làn ma khí màu đỏ dị thường.

Sau màn dạo đầu nhằm mục đích thăm dò của cả hai bên, Kha đã phần nào đánh giá thực lực của đối phương. Hắn bỗng ngừng di chuyển, bầy côn trùng cứ thế bay vụt qua mặt.

Vậy là Kha đã quyết định không cần động tay động chân vội mà để vũ hồn của mình làm suy yếu đối thủ trước.

"Dù sao ta cũng cần thanh lọc nó, một công đôi chuyện." hắn thầm nghĩ.

"Nó" ở đây chính là bầy trùng với quy mô khủng khiếp, đã tiêu tốn của hắn không ít năng lượng.

Hắn chỉ giữ lại khoảng vài triệu cá thể trùng để che nắng trong lúc ngồi chải chuốt cho Ái Nhân, số còn lại thì ồ ạt tấn công Chân Thiên Kiếm bằng cả sinh mạng.

Lão già ấy bị đám trùng che khuất, không thể nhìn thấu hành tung hiện tại của đối phương, ngay sau đó liền bị kim hỏa làm cho bận rộn, không có thì giờ để tập trung suy nghĩ.

.

-Nè, nếu còn dây dưa thì ta sợ đám nữ nô của ngươi không toàn thây đâu.

Chỉ năm mười phút sau thì A Ngố truyền âm tới Kha cảnh cáo hắn không được để trận tử chiến tẻ nhạt như vậy.

Kha lạnh lùng đứng dậy rồi đạp Ái Nhân rơi từ thanh lưỡi hái xuống dưới, không quên ra lệnh:

-Khống chế.



Ái Nhân rơi tự do từ độ cao trăm trượng xuống và đáp bằng hai chân, tuy chỉ mảy may sây sát một chút nhưng lực rơi này đủ lớn để khiến chỗ đất đá tiếp xúc lún một hố sâu ngang đầu gối.

Nàng ta kế đó duỗi thẳng chân cho dãn gân cốt rồi bức tốc, tốc độ của nàng khi chạy nhảy trong rừng không kém phi hành là bao. Nàng một mạch thẳng tiến tới thành Tường An để hoàn thành nhiệm vụ trấn áp tên khốn A Ngố.

Kha trong cơn tức giận hét lớn:

-Trùng Xoáy Trận!

Hắn đưa tay trái ra trước, năm ngón tay dang rộng sau đó uốn dẻo qua trái rồi nắm chặt. Trăm tỷ con ong cũng lập tức lượn vòng xếp đội hình mô phỏng theo bàn tay của chủ nhân, kết quả là chúng tạo ra cơn lốc xoáy nằm ngang trên không trung, một đầu hút vào nằm phía Kha, đầu còn lại tạo lực đẩy về phía Chân Thiên Kiếm.

Mặc dù khoảng cách với bầy ong còn khá xa, khoảng tầm mười dặm, nhưng lão Chân cũng như các tu chân giả đang thị phạm ở cổng thành hoàn toàn cảm nhận được luồng gió mạnh thổi tới, ngoài ra còn có không ít con ong bị hất văng ra đây.

Kha hít một hơi sâu, cúi người xuống, hai tay nắm lấy thanh lưỡi hái, dùng toàn lực để bổ nhào về phía trước, mượn quán tính ném vũ khí thẳng về phía Chân Thiên Kiếm.

"Để xem người đối phó với chiêu thức này ra sao?"

Lưỡi hái xoay vòng trên không trung, xung quanh tỏa ra hồn khí cực mạnh, tựa như một viên thiên thạch đang bốc cháy hướng vào tâm lốc xoáy. Nơi nó bay qua tạo ra một lực hút cực mạnh, khiến hàng triệu con ong bị cuốn vào và trở thành nguồn năng lượng bổ sung.

Cộng hưởng với luồng ma khí đang cuồn cuộn do trận pháp tạo thành, cú ném lưỡi hái bùng phát sức mạnh, gia tốc của nó đã đạt tới đỉnh điểm. Nó chỉ mất vỏn vẹn hai giây để lao tới trước mặt lão Chân, với vận tốc này, nó đủ khiến cho tu chân giả tam giai bị xé xác trước khi nhận biết chuyện gì vừa xảy ra.

Vì đối phương ra tay ở khoảng cách xa nên Chân Thiên Kiếm vẫn còn thừa thời gian phản ứng, lão không dại gì mà đỡ lấy đòn tấn công này khi mà bản thân không có cách nào vô hiệu hóa.

"Nếu ta né thì nó sẽ lao thẳng tới Tường An Thành, tuy nhiên trận pháp phòng vệ của thành trì chắc hẳn sẽ cản được sáu phần, bốn phần lại chỉ mong nó không rơi vào khu vực đông dân cư." Với kinh nghiệm dày dặn, không quá khó để lão ta đưa ra nhận định có phần lạnh lùng.

Mặc dù lão ta không thể mạo hiểm chặn đứng thanh lưỡi hái nhưng việc làm chệch hướng quỹ đạo của nó thì vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Chân Thiên Kiếm nhanh chóng hạ tầm bay xuống và rút thanh bảo kiếm trên lưng ra đưa ra chắn đằng trước với mục đích khiến cho thanh lưỡi hái đang xoáy kia bật lên trên, như vậy hoàn toàn có thể giúp thành Tường An tránh một đòn trực diện, tổn thất cũng sẽ trở về mức thấp nhất.

Tuy nhiên điều mà lão không thể nghĩ tới chính là Kha đột ngột từ trên trời rời xuống lướt qua mặt lão, ngay khi thanh lưỡi hái chỉ cách lão có vài trượng.

-Khiển Xạ Kỹ!

Kha hét lớn khi hắn đang trong đà rơi, với võ kỹ này, hắn có thể dùng lực của bản thân để kéo quỹ đạo của thanh lưỡi hái chệch xuống dưới để nó nhắm thẳng vào đối thủ.

Thì ra ban nãy hắn ta cố ý để vài con ong bay lẩn quẩn xung quanh Chân Thiên Kiếm, để khi mà hắn nhảy từ trên lưỡi hái xuống thì có thể dùng Dịch Chuyển để hoán đổi bản thân với một con ong bất kỳ, tiếp cận đối thủ và ra đòn bất ngờ.

Kết quả là thay vì chỉ chịu một phần nhỏ của đòn xoáy tử thần thì Chân Thiên Kiếm đã phải lãnh hết sáu phần sát thương, bốn phần còn lại chính Kha gánh lấy do phản lực.

Lão Chân bị đánh rơi xuống đất khiến cho đám quần chúng hết sức ngỡ ngàng, sau đó vài giây thì âm thanh vụ va chạm mới truyền tới, một tiếng nổ to đến mức muốn thủng cả màng nhĩ.

-Chân tiên sinh thất bại rồi sao?

-Không thể nào, lão kiếm tiên không thể bại trận như vậy!

-Tên kia rốt cuộc đã dùng chiêu thức quỷ quái gì thế? Thoáng chốc đã áp sát được Chân trưởng lão?

-Tên khốn A Ngố thực sự có cao nhân chống lưng sao?

-Chúng ta có nên ra xem xét tình hình không?

-Chân tiên sinh còn bị hành như vậy thì kẻ non nớt như ngươi khéo chả còn xác.

Cả bọn tu chân giả thi nhau nhốn nháo bàn tán, không ai để ý Ái Nhân đã lẻn vào trong thành, trừ một người đó là A Ngố.

.

Trong khói bụi mịt mù bỗng lập lòe những tia sáng chói mắt xuất hiện từ chiếc hố mà Chân Thiên Kiếm rơi xuống tạo thành, kèm theo đó là tiếng cười lớn vang vọng:

-Ha ha ha, không ngờ sau bao năm, cũng có kẻ khiến ta phải dùng tới nó.

Thì ra đòn trọng kích vừa rồi của Kha chưa thể dứt điểm trận đấu, đối phương lúc đó đã kịp thời giương vũ khí lên chắn.

Tuy nhiên, vỏ kiếm của lão Chân đã bị nứt mẻ và bắt đầu vỡ vụn thành nhiều mảnh, để lộ ra kim quang óng ánh.

Đám khán giả lại một phen trầm trồ:

-Đó chẳng phải là Thiên Quang Kiếm sao?

-Ta nghe nói, gần một trăm năm nay, chưa từng có ai khiến Chân tiên sinh rút kiếm. Nay tận mắt chứng kiến, thật không uổng công sức lặn lội đường xa tới đây.

-Lần này tên khốn kia chết chắc rồi.

-Này, sao ban nãy ngươi còn chê bai Chân tiên sinh, sao quay đầu nhanh thế?

-Các người đừng làm ồn nào, để ta tập trung quan sát.

Không hổ là thần binh bảo khí, thanh kiếm này vừa xuất vỏ đã khiến cho uy áp của chủ nhân tăng lên gấp bội, xung quanh dường như được bao bọc một lớp hào quang.

Thiên Quang Kiếm được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất kiếm, chỉ có kiếm sư đứng đầu trong giới kiếm đạo mới có tư cách sở hữu.

Chuôi kiếm được chạm khảm nạm linh thạch tứ giai thượng phẩm, giúp cường hóa sức mạnh và tính ổn định.

Lưỡi kiếm thon dài, sắc bén cũng đã qua tinh luyện và cường hóa, chỉ cần xuất đủ lực, e rằng mọi kim loại tồn tại ở Trung Giới đều là bùn đất khi đứng trước nó.

"Nếu đánh giá khách quan theo phân loại ở Thượng Giới thì chất lượng thứ này cũng đáng tầm cực phẩm. Thật sự không tồi. Nếu Tử Thần còn sống thì ta đã làm cho hắn một thanh lưỡi hái tương tự rồi... đương nhiên là để dùng để xẻ thịt lóc xương hắn." A Ngố tiến hành phân tích, tuy nhiên hắn bất cẩn để lộ sát ý khi chợt nghĩ về ký ức không mấy tốt đẹp.

Cùng nhờ đó mà Ái Nhân nhanh chóng lần ra vị trí ẩn náu của hắn bằng Ma Nhãn.

.

Quay trở về với trận đấu, Kha lúc này đang nằm tạm nghỉ, bao bọc quanh cơ thể hắn là bầy côn trùng, chúng sẵn sàng hiến tế sinh mệnh để bù đắp ma lực cho chủ nhân.

"Xem ra cảnh giới tứ giai sơ kỳ không thể chỉ dùng sức mạnh thuần túy để đối kháng với hậu kỳ viên mãn. Đối phương còn chưa dùng tới chân thân." Hắn thầm nghĩ.

Tuy nhiên, đòn công kích bất ngờ ban nãy cũng đã làm Chân Thiên Kiếm bị thương, cơ thể già nua của lão không thể chịu được dư chấn quá lớn, mặc dù Kha không có phân tích siêu phàm như A Ngố nhưng hắn đủ thông minh để nhận ra điều này.

Chân Thiên Kiếm trong khoảng thời gian dùng tiên lực để tạm thời hồi phục thể trạng của bản thân, lão cũng có một số nhận định của riêng mình: "Đối phương quả thực có nhiều chiêu trò hết sức quỷ dị. Để A Ngố hợp lực với hắn thì xem ra ta có mười cái mạng cũng khó thoát. Nếu ta đoán không nhầm thì kẻ này chưa đạt tới tứ giai hậu kỳ, như vậy thì dùng chân thân sẽ là biện pháp an toàn nhất. Tuy nhiên, liệu đó có nằm trong suy tính của hắn. Thôi thì trước hết phải dùng thân già này để đấu với hắn một phen xem sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play