Cuộc nói chuyện kết thúc,Hanma vuốt vuốt tóc lên,nói lớn:

"Giết!Giết hết tất cả cho tao,ngoại trừ tên tóc vàng kia ra.Thằng nào bỏ về tao sẽ bẻ răng thằng đó!"

Tất cả Moebius đồng loạt hô hào đầy nhiệt huyết,bỗng có một tên bất mãn nói:

"Tại sao lại không được đánh tên tóc vàng kia...."

"Rầm!"

Cơ thể của tên xấu số ban nãy lăn đùng ra đất,Hanma trừng mắt lạnh giọng nói:

"Đây là mệnh lệnh của tao,việc của chúng mày là tuân theo.Không kẻ nào được từ chối hay bất mãn!"

Moebius hô hào trong sợ hãi.Đúng lúc ấy,một loạt ánh sáng và tiếng bô xe vang dội đến.Hàng trăm chiếc mô tô đồng loạt dùng lại,tất cả đội trưởng và thành viên Touman đã đến.

Chàng trai tóc dài đen óng mượt,miệng nhánh cọng thun nói:

"Đanh nhau mà không rủ là soa hả,Mikey?"

Thành thục cột tóc lên,ừm gọi là sao nhỉ?Có một chút quyến rủ chăng?

Kế bên là một cậu trai đầu nấm vàng,mặt trông cực kì nghiêm túc.Nổi bật nhất là hai cái bông gòn phồng phồng lên.Một máu xanh da trời còn một cái là màu hồng hồng.Takemichi ngồi im quan sát tất cả mọi người,đảo vòng quanh một lượt rồi thôi.

Bây giờ cậu đang cố gắng để che mưa cho Nikko,nghe nói rằng mèo rất ghét nước và cực kì sợ ướt,ngoại trừ việc tắm cho nó ra thì cậu không thể nào để cho nó ướt được.

"Lên đi!"

Hỗn chiến bắt đầu xảy ra,tất cả mọi người như con sói đói lâu năm lao vào cắn xé nhau vô cùng tàn bạo.Còn Takemichi đang loay hoay tìm thứ gì đó có thể chắn mưa cho Nikko.Cậu thờ dài nói:

"Làm cách nào để cho Nikko không bị ướt đây,ở đây chẳng có cái gì để mà chắn mưa cả...."

"Đây ạ."

Một chiếc áo khoác được đưa đến trước mặt cậu.Cậu ngước mặt lên nhìn đối phương,là Teru!Teru nhìn cậu,chắc nịch nói:

"Ngài có thể dùng cái này để chắn mưa cho Nikko ạ!"

Nghe vậy Takemichi lo lắng nói:

"Còn cậu thì sao?Trời đang mưa rất to đó.Cậu không dùng nó để...."

Chưa kịp nói xong thì Teru nói chen vào,giọng đầy kiên định:

"Tôi khỏe lắm thưa ngài,cảm ơn ngài đã lo lâng,tôi chắc chắn sẽ không sao đâu!"

Do dự một lúc thì Takemichi cũng lấy cái áo quấn quanh người Nikko,ra giọng ôn nhu nhắc nhỡ:

"Cảm ơn cậu,không cần xưng hô "ngài" đâu,nghe kì lắm.Cậu nhớ cẩn thận nhé kẻo bị thương nặng đó."

Nghe cậu nói,lòng Teru vui không tả nổi,hắn vui vẻ cười nói:

"Vâng!"

Rồi lại lao vào hỗn chiến ấy,mưa càng ngày càng lớn hỗn chiến cũng càng ngày sôi lửa,hai bên chả ai nhường ai.Có thể là cả hai bên đang ngang tài ngang sức,tất cả đều đanh vô cùng hăng.Hanma đã đối thủ nặng kí nhất!Gã thành công giữ chân Mikey lại,đúng là một tên nguy hiểm."Tử thần" nghe cũng ngầu và đáng sợ đó chứ.

Takemichi trầm ngâm một lúc rồi đứng lên,xông thẳng vào cuộc hỗn chiến.Mitsuya đang đánh thì thấy Takemichi xông vào cuộc liền hốt hoảng nói lớn:

"Takemichi!!!!"

Takemichi vờ như không nghe,càng ngày càng đi sâu vào trận chiến.Dàng nguowia của Draken rất cao,rất nhanh cậu đã tìm thấy cậu ta đang bị rất nhiều tên Moebius hội đồng.Cũng phải vì cậu ấy là người bị thương nhiều nhất cũng là phó tổng trưởng nên bọn hắn mới nắm bắt cơ hội này mà hạ cậu ta.

Trong đám đông,cậu bỗng thấy Kiyomasa điên cuồng lao đến,tay nắm lấy con dao nhỏ vô cùng sắc bén,hắn la lớn:

"Draken!Chết đi!!"

"Draken!Coi chừng!"

Ngay lúc ấy,nhường như tất cả mọi thứ như chậm lại.Gã Kiyomasa cầm dao cứ thế lao thẳng vào.Takemichi dùng hết sùng bình sinh tăng hết tốc lực.

5 cm?Đó là khoảng cách mà con dao cách lớp da thịt của Draken.Con người của Takemichi như co lại.

Giờ thì còn bao nhiêu?3 cm?Liệu cậu có thể ngăn chặn được cua đâm đó?Trong đầu Takemichi hoàn toàn trống rỗng,chỉ còn bọn vẻn mấy chữ:"Phải nhanh lên!"

1 cm.....tất cả mọi thứ như tối đen lại.Cậu sẽ một lần nữa chìm trong tuyệt vọng sao?Cậu thật sự vô dụng sao?Chỉ có một việc cứu người thôi mà cậu cũng không làm được sao,cậu không xứng đáng với cái danh hiệu "Anh hùng" đó.

"Takemichi!!!!"

Giọng ai thế?Tại sao...cậu lại muốn nghe giọng đó hằng ngày vậy?Rốt cuộc là giọng của ai vậy!?

Trong cơn mơ hồ,mọi thừ trong mắt cậu đều chỉ còn một màu đen u ám,điều cậu thấy duy nhất là Draken sắp bị đâm,chỉ có thế thôi....không còn gì nữa hết.

"Takemichi!Cố lên!Takemichi!Cậu làm được mà!"

"Hở?"

Một tia sáng chói hiện ra,cậu tỉnh lại trong một không gian đen tối,không đèn không ánh sáng.

"Đây là đâu?"

"Hohohoho!Câu hỏi hay lắm nhóc."

Một tiếng cười quài đản phát ra,Takemichi trong lòng sợ hãi,cố trấn tĩnh bản thân hỏi:

"Đây là đâu thế?Và cậu là ai?Cậu đang ở đâu?Sao tôi không nhìn thấy?"

"Hohoho!Bình tĩnh đã nào nhóc con,ngươi cần gì àm vội vàng thế?Sao không ở lại nói chuyện với ta một chút hửm?"

"Không...không được,tôi cần phải cứu bạn...của mình."

Nghe vậy cái giọng quái đản ấy lại phát ra:

"Hohoho!Ta biết ngay là nhóc sẽ trả lời như vậy mà,tại sao ngươi lại dối lòng thế?Ngoài mặt nói là "Bạn chơi cùng" nhưng bên trong lại nói là "bạn" là sao đây?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play