“ngươi tưởng ta à loại phụ nữ chân yếu tay mềm hả? Nói cho biết chị mày vô địch giải karate quốc tế nha, đừng xem thường”. Thầm nói trong lòng, ta tung một cước chí mạng vào chỗ trọng yếu của hắn. Do k phòng thủ nên chắc chắn là hắn không thể né được, vội buông ta ra. Ta cười to vào mặt hắn:
_cao thủ mà lại k tránh được cú đá của nữ nhi! Hahahaha
Rồi ta xoay lưng bỏ chạy. Khuất Anh Triệt nhíu mày: thật sự cô ta có học võ công sao, chẳng phải nghe mọi người nói vị tiểu thư này liễu yếu đào tơ mà???
Sáng hôm sau...
Miên nhi nói: “tiểu thư, hôm nay người phải đi cùng nô tì để mua một số đồ dùng cần thiết cho người”. Ta chán ngắc đáp lại: “chẳng lẽ cái phủ thừa tướng này k nhận được bổng lộc cấp cho sao?” _ “thưa, đây là lệnh của thừa tướng ạ” _ “đi thì đi”. Cả hai bọn ta đi ra bằng cửa sau của phủ. Cái chợ này tấp nập người với nhiều gian hàng và cửa hàng lớn, “đây là chợ gần kinh thành nên luôn thu hút nhiều thương buôn”_Miên Miên giải thích. Tới gần một cửa hàng trang sức, Mien Miên nói: _tiểu thư muốn cái nào? _ ngươi muốn cái nào thì chọn cái ấy, ta k có mắt thẩm mĩ _ tiểu thư sao vậy? Mọi hôm tiểu thư rất thích trâm cài lấp lánh mà!
Ta đáp lại: _ta bảo ngươi chọn thì cứ chọn đi
_cho ta trang sức đắt nhất ở đây để dành tặng cho cô gái này!_ một giọng lạnh như băng vang lên. “hả là tên oan gia tóc trắng”_ta tỏ vẻ khó chịu:
_hôm nay vương gia lại có nhã hứng đến chợ cơ à? Hay là người đi nhầm nơi, người lại muốn đến thanh lâu, để nữ nhi dẫn đường cho nhé!
_ngươi.... Nói cho ngươi biết ta k phải là hạng người thèm muốn mà vào nơi bẩn thỉu kia... ngươi cứ chờ mà xem, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục khi dám sỉ vả ta!_ nói xong hắn bay hơi lun.
Bà chủ tiệm đem ra một cái hộp lớn:
_tiểu thư, vị công từ kia đâu rồi?
_cứ đưa cho ta xem cũng đc! _ vâng_ vừa nói bà vừa mở chiếc hộp. Trong đó là chiếc trâm hình con phượng khắc tỉ mỉ cùng đôi khuyên tai và chiếc vòng bằng đá ngọc chi quý hiếm. Miên nhi trầm trồ: “đẹp qua tiểu thư ơi” _ “ thôi được rồi”
“này bà chủ giá bao nhiêu vậy?” _ “50 lượng” _ “đắt dữ vậy”_ “ tất nhiên rồi ạ, cái
này là do thợ kim hoàn của kinh thành đóng nhập ra cho chúng tôi mà”
Ta móc cái bọc đựng tiền bỏ lên bàn: _trong này có đủ 50 lượng mà bà cần, gói ghém lại cẩn thận!
_vâng thưa tiểu thư
Bon ta đi ra khỏi cửa hàng, túi đồ thì Miên Miên cầm. “trong người muội còn tiền k? Ta muốn ăn kẹo hồ lô quá đi” _ “trong bọc bên phải của muội đấy” _ “ta biết”
BỤP...Miên Miên hét lên: “á tiểu thư, cướp cướp”. Ta cũng hoảng hồn: “ muốn lấy đồ của bổn cô nương à, mơ đi”. Ta đuổi theo hai tên cướp mặc đồ đen. Bặp, bắt được tên trộm đồ, ta liền đấm cho hắn một cú chí mạng vào mặt. Tên còn lại đã lén phóng một thứ kim châm gì đấy vào ta, theo phản xạ tuy đã né nhưng cuối cùng nó đã xoẹt một chút qua tay. Ta tung đòn nắm đấm mạnh vào bụng hắn và vật cho tên đó ngã lăn quay. Xong, 2 tên cướp tiêu đời. Mọi người trầm trồ khen: “vị tiểu thư này đẹp mà giỏi ghê”. Lấy bọc vải, ta dắt Miên Miên về phủ nhưng cô k chú ý có 1 một cặp mắt đang suy xét mình. “đại tiểu thư đã trở về ạ”, ta chỉ phẩy tay: “_không cần đa lễ” xong ta quay lại nói với Miên nhi: “ngươi hãy đem bọc vải cất vào tủ cạnh giường, ta muốn đi ra vườn một chút!” _ “vâng, thưa tiểu thư”. Ta nhanh chóng chay vào Ngự cúc đài. Một cảm giác tê liệt tấn công thằng vào não bộ của ta, “chắc là do kim châm lúc nãy”, ta nhìn xuống cánh tay. Ở chỗ vết thương, nó đang rỉ máu. Kéo lớp áo xuống, ta thấy tuy vết thương không to và sâu nhưng bắt đầu nổi bọng nước. Chết! kim châm lúc nãy có độc. Ta đưa mắt nhìn xung quanh. A! Cây sống đời, một loại cây có thể rửa và sát trùng vết thương. Ta chạy tới, thẳng tay rựt mấy lá và bỏ vào miệng nhai cho thành bã. Sau đó, đắp nó lên vết thương. Trời ơi sao mà rát dữ vậy??? Bỗng nhiên, có bàn tay ai đó nắm chặt cánh tay mình, ta ngước nhìn lên: “lại là tên vương gia tóc trắng”. Ta nói:
_ngươi đang làm cái quái j vậy?
_ngươi bị trúng độc sao?
_trúng hay k trúng là việc của ta, liên quan j đến ngươi?
_im lặng đi! Loại độc này rất độc, có thể hoại tử cánh tay trong vài canh giờ!
_cái j???
_may cho ngươi là ta có đem theo thuốc giải độc đây
Nói rồi hắn ta nắm tay ta giơ lên, rắc vào một ít bột từ cái lọ nhỏ. Xong hắn xé toạc một miếng vải trên bộ áo quần đen thui, cột vào tay ta. Ta mặc vội chiếc áo lại, sự ân cần của hắn làm mặt ta đỏ ửng lên. Hắn buông một câu: