Mặc dù đây không phải gà mái nuôi trong nhà, mà là dã gà cảnh bắt từ trên núi!
Bạch Đường lập tức kích động, biện pháp phụ thân nói cho nàng thật sự có tác dụng.
A Duyệt nhát gan: "Đại tỷ, tỷ xem thử trước đi, tỷ xem thử đi."
Bạch Đường cầm lấy ngọn đèn, soi về hướng hai con gà cảnh.
Khá lắm, đây mới gọi là một tiếng kêu chấn động lòng người.
Chỉ vừa về đến nhà liền đẻ trứng, mà còn đẻ ra hai quả.
"Đại tỷ, có thấy gì không?"
"Thấy rồi, hai quả trứng."
A Duyệt sung sướng vỗ tay, muốn lấy trứng gà đi.
"Chờ đã, khoan chạm vào." Bạch Đường giơ cao ngọn đèn một chút, nhìn dáng vẻ ũ rũ của hai con gà cảnh, vừa buồn cười lại không đành lòng.
Đặc biệt là gà mái, hai đôi mắt nó nhắm chặt, không dám liếc mắt nhìn nàng.
"Thôi được, thôi được, lúc đầu ta muốn bán các ngươi lấy tiền, giờ các ngươi đẻ trứng ở đây, chẳng khác nào nhận đây là nhà, thôi thì cứ sống ở đây, dù sao cũng tốt hơn trên núi nhiều."
Bạch Đường lẩm bẩm mấy câu, cũng mặc kệ bọn chúng có hiểu hay không: "Ngươi cứ tiếp tục đẻ trứng, bọn ta sẽ không động đến, đợi lát nữa sẽ xây chuồng cho các ngươi trước."
A Duyệt ngồi ở bên cạnh, nghe thấy thì sửng sốt hỏi: "Đại tỷ, trứng gà này không thể ăn à?"
Bạch Đường búng tay lên trán nàng: "Sâu ham ăn, chúng nó là một đôi gà cảnh."
"Muội biết, trứng gà cảnh cũng là trứng mà."
"Bọn chúng là một trống một mái."
"Nhưng mà gà trống sẽ không đẻ trứng được!"
Bạch Đường lại cốc đầu A Duyệt ba cái, A Duyệt ôm đầu không dám lên tiếng.
"Chúng nó là một trống một mái, lại là gà cảnh hoang, không thể so với gà nuôi trong nhà, không thể đẻ trứng mỗi ngày, có lẽ một năm chỉ đẻ có hai trứng, vừa vặn để chúng ta bắt gặp, thôi cứ thử xem có thể ấp ra gà con hay không."
Hai mắt A Duyệt sáng lên: "Đại tỷ, có thể ấp ra gà con thật sao?"
"Cứ thử xem sao, tỷ muốn đóng một cái chuồng cho chúng nó, muội qua giúp tỷ đi."
"Dạ, muội tới đây."
Nói làm là làm, Bạch Đường trở về phòng, nói cho Bạch Nham ý tưởng của nàng.
"Ta thấy loại gà cảnh trắng tuyết này cũng khó có được, nếu thật sự có thể ấp ra gà con rồi bán gà giống đi lại càng thích hợp, trong nhà còn mấy tấm ván gỗ, con xem thử đi."
Bạch Đường cầm theo dụng cụ, ở sau nhà binh binh bang bang một trận, dựng ra đại khái một thứ nguyên sơ.
Đó là một cái chuồng vuông vức, bên trong lót một lớp cỏ khô.
Trước tiên Bạch Đường mang hai quả trứng bỏ vào chuồng mới, thấy gà mái cũng đang bồn chồn.
"Ta đã nói sẽ không ăn trứng của ngươi, thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời."
Bạch Đường bảo A Duyệt mang tới bắp ngô phơi khô, dùng sức tách hạt, từng hạt bắp rơi xuống chuồng gà.
Sau đó nàng nắm lấy gà mái, lấy dây thừng buộc vào chân nó, đầu kia cột vào gốc cây xiêu vẹo ở góc tường.
Đợi nàng vừa thả tay ra, gà mẫu liền đập cánh muốn trốn, Bạch Đường khoanh tay, tủm tỉm nhìn nó kích động, dây thừng dài như vậy, nó muốn chạy cũng không có cửa.
Làm loạn tới lui một lát, nó cũng hiểu tình hình là chạy không thoát, hung dữ giẫm lên mấy hạt bắp ngô, bỗng nhiên phát hiện thứ này có thể ăn được!
Mỏ gà mổ thêm mấy lần, nhấm nháp được hương vị, cứ thể vui mừng mổ xuống, còn không thèm ngẩng cổ lên, khiến con trống nhìn mà phát thèm.
Nó ló cái đầu nhỏ ra khỏi cánh, hết nhìn đông lại nhìn tỷ.
"Đại tỷ, đại tỷ, con này cũng thả ra sao?"
"Không, ngày mai mới thả ra, đêm nay cho nó nhịn đói đã."
Bạch Đường biết dã thú không dễ thuần phục nhanh như thế, gà mái là vì che chở cho trứng nên mới không dám làm loạn, còn nếu thả cả gà trống ra, nhà nàng đêm nay chắc chắn không yên, tạm thời nàng còn chưa muốn để người trong thôn nhìn thấy hai con gà cảnh tuyết trắng, cho dù là chuyện nàng lên núi hái thảo dược thì cũng chỉ có A Mai sát vách biết.
Con đường phát tài vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
"Vậy có tội nghiệp nó quá không?"
"Vừa rồi nó định mổ tay muội, muội nói xem ai đáng thương hơn!"
"Muội đáng thương hơn nó!" A Duyệt nắm lấy tay nhỏ, giống như đã ngộ ra.
"Cho gà mái đẻ trứng ăn uống tốt hơn, mới có thể dùng nó để kiếm tiền."
A Duyệt nhanh chóng tìm một bát sứ bị mẻ, đổ vào chút nước sạch, đặt xuống trước mặt gà mái.
"Đại tỷ, chúng ta có thể nuôi bọn chúng sao?"
"Chắc hẳn rồi."
Bạch Đường gia cố thêm cho chuồng gà, chồm hơn nửa người vào trong thì liền nghe bên ngoài có người gọi nàng.
"A Đường, muội lại lộn xộn cái gì sau nhà đấy?"
A Mai lại leo thang, hai tay tựa vào đầu tường nhìn nàng.
"Nhà muội lặng lẽ một ngày, muội vừa về đã náo nhiệt."
Nàng nghiêng đầu duyên dáng nhìn Bạch Đường: "Có người hỏi thăm muội, có cần giúp một tay không?"
Bạch Đường không ngẩng đầu cũng biết người kia là ai.
Không phải vừa gặp từ ngoài cửa sao, Thạch Đầu thật sự cứ dùng mãi một chiêu này.
Gọi là gì nhỉ, bách phát bách trúng?
"Không cần đâu, muội chuẩn bị xong rồi."
Bạch Đường bò ra ngoài, trên tóc còn vương vãi cỏ khô.
Hai mắt A Mai sáng trưng: "Chu choa, cái gì thế này?"
Bạch Đường biết nàng đã thấy hai con gà cảnh, liền gấp gáp khua tay, ra hiệu nàng đừng lớn tiếng.
A Mai vẫn biết để ý mồm mép, hạ giọng nói: "Từ đâu tới đấy?"
"Bắt trong núi."
"Bắt trong núi! Núi Phúc Minh!"
"Đúng vậy, ở đây còn núi nào khác sao?"
A Mai nhanh chóng leo xuống, thầm thì nói: "Tỷ cũng muốn, tỷ cũng muốn có gà cảnh xinh đẹp như vậy."
A Duyệt vẫn lặng lẽ đứng nhìn, lúc này liền chầm chậm bước từng bước nhỏ, khe khẽ kéo tay áo Bạch Đường.
"Đại tỷ, mẫu thân dặn không được nói chuyện cùng tỷ tỷ hàng xóm."
"Tỷ biết rồi, mẫu thân không thấy thì không tính."
"Nhưng mà tỷ tỷ hàng xóm có cho muội ăn bánh bao hai lần."
Dáng vẻ A Đường thật sự khó xử, vừa muốn nghe lời mẹ vừa cảm thấy tỷ tỷ hàng xóm không phải người xấu.
"Mẫu thân không nhìn thấy thì sẽ không tức giận, có phải không?"
Bạch Đường chậm rãi giáo dục muội muội, cái gì gọi là lời nói dối thiện ý, đương nhiên, cái này cũng không được xem là nói dối, chỉ gọi là biết mà không báo thôi.
Vốn dĩ cũng không cần đem hết chuyện lông gà vỏ tỏi mỗi ngày mà nói hết ra.
"A Duyệt đã không còn là tiểu hài tử, biết được tốt xấu rồi."
Đầu tường bên kia quả nhiên lại biến thành người khác, Bạch Đường nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thạch Vĩnh Ngôn, nàng sao có thể không hiểu, nhưng chỉ có thể giả vờ không hiểu.
"A Đường, A Mai kêu ta tới xem thử." Thạch Vĩnh Ngôn còn cố ý giải thích trước.
Không giải thích thì thôi, A Duyệt ở bên cạnh nghe được liền cười hì hì một tiếng, mặt của hắn lại đỏ lên.
Bạch Đường nhìn hắn xấu hổ, không biết tại sao lại nghĩ tới một dáng vẻ khác.
Thời điểm người đấy đang tắm, bị nàng xông vào, song bộ dạng vẫn thảnh thơi, không nóng không lạnh, xử sự không sợ hãi.
Người so với người có lúc cũng không công bằng.
Bạch Đường giơ tay khua khua trước mắt hai cái, giống như hy vọng có thể xua đi bóng dáng nam nhân vừa hồi tưởng lại này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT