Bạch Đường tắm rửa rất nhanh, lo lắng trên đường có người khác trở về, đến lúc đó mọi người đều xấu hổ.

Chờ nàng đẩy cửa nhỏ bước ra, đầu tóc còn ướt dầm dề, Tôn bà bà đang ngồi ở bên ngoài cười tủm tỉm nhìn nàng.

Bà đưa qua một chiếc khăn lau mặt khô ráo mềm mại, Bạch Đường nhanh tay nhận lấy, đem tóc tinh tế lau khô.

Nàng trời sinh tóc vừa đen vừa dày, mỗi lần gội đầu rất là lao lực.

Lúc ở nhà, nàng cũng chỉ gội đầu vào sáng sớm, như vậy mới có đủ thời gian hong khô mái tóc dài.

"Tóc dài như này thật tốt, bộ dạng cũng xinh đẹp."

Tôn bà bà thấy nàng ngó ngang ngó dọc, đứng dậy nói: "Nãy giờ cũng chỉ có mình ngươi về, không phải hôm nay đều là quý nhân tới sao, vậy mà ngươi về sớm thế."

"Vị quý nhân ta hầu hạ đi đường xa mệt mỏi, nói là phải về nghỉ ngơi."

Tôn bà bà nhướng mày, rõ ràng là không tin lời nàng nói: "Bộ dạng ngươi lớn lên nhìn cũng thông minh, sao mà lại ngu ngốc như vầy."

Bạch Đường ngơ ngác nhìn bà, cố sức suy nghĩ, những lời này bên trong chứa lượng thông tin rất lớn, nàng cần chậm rãi cân nhắc, suy xét kỹ càng.

Bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, là hai người xếp trước nàng ở vị trí Bính.

Nhìn thấy nàng đã tắm rửa thay quần áo, hai người bèn cảm thấy đồng bệnh tương liên.

"Ngươi cũng bị tống cổ về?"

Bạch Đường gật đầu.

"Nàng ấy đẹp như vậy mà còn phải sớm ra về, chúng ta cũng đừng si tâm vọng tưởng." Một người ủ rũ cụp đuôi nói. "Đi thôi, tắm rửa ngủ, ngày mai lại nói."

Hai người nhìn thoáng qua Bạch Đường, cô nương lên tiếng trước còn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại hỏi: "Ngươi có lấy được chỗ tốt gì không?"

"Đừng hỏi nữa, nếu có được món hời thì người ta cũng không quay về đây, cẩn thận người ta nháo lên với muội."

Hai nàng xô đẩy nhau tránh đi, Bạch Đường dường như hiểu ra đôi chút.

Lại có tốp năm tốp ba người trở về.

Bạch Đường vẫn luôn chờ A Mai, vừa thấy nàng liền bước nhanh về trước: "A Mai, ở đây này."

Thạch Vĩnh Mai có đôi chút thất thần, nhìn thấy Bạch Đường, tinh thần mới thanh tỉnh lại: "Muội bị lưu lại ở ngoài làm việc vặt, có chịu thiệt thòi gì không?"

"Cuối cùng xuất hiện thêm một vị quý nhân, muội bị an bài đến chỗ bình phong đó."

Thạch Vĩnh Mai vừa nghe được lời này, chạy nhanh kéo theo tay nàng, ra một góc bên ngoài.

Bước chân rất gấp gáp, bàn tay cũng nắm rất chặt, cổ tay Bạch Đường đều bị hằn đỏ lên.

Chưa kịp mở miệng, A Mai đã lôi kéo đôi tay nàng, nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân.

"Muội có thực sự...?"

"A Mai, ý tỷ là...?"

Hai người đồng thanh mở miệng, sau đó nhìn lẫn nhau, im lặng nén xuống.

"Muội sẽ có chuyện gì?" Bạch Đường lại hỏi.

"Có người đối với muội...?" A Mai mang bộ dạng muốn nói lại thôi.

Ngày thường A Mai tính tình nóng nảy sảng khoái, vậy mà bây giờ lại ngượng ngùng, thật đúng là không quen.

Trái lại, Bạch Đường cầm tay nàng, nghiêm túc nói: "A Mai, vậy còn tỷ?"

Thạch Vĩnh Mai chậm rãi lắc đầu nói: "Vị quý nhân ở Ất Nhị là một lão nhân lớn tuổi, tỷ không có chuyện gì."

Bạch Đường trong lòng căng thẳng, đáp án A Mai nói ra không sai biệt lắm, liền chứng thực suy đoán của nàng.

Dư phủ phô thương bày ra yến hội này, thời hạn ba ngày, tiền công lại mười lượng bạc, chỉ đơn giản là rót rượu bưng thức ăn là được mang về mười lượng bạc.

Yêu cầu duy nhất chính là thiếu nữ phải có tướng mạo xuất chúng.

Từ lúc bắt đầu, Bạch Đường đã hoài nghi rằng chuyện này có phần không đơn giản.

Nhưng vì trong nhà thật sự thiếu tiền, lại có A Mai bầu bạn, hai người một lòng, lá gan liền lớn hơn rất nhiều.

Người xưa nói rất đúng, phú quý cầu trong hiểm cảnh.

Mười lượng bạc nếu muốn dựa vào cày ruộng trồng trọt, thu hoạch tích cóp, sợ là ba năm cũng không đủ.

Chuyện trả nợ như lửa sém lông mày, tuy Minh ca tạm thời buông tha, coi như cho Bạch gia một đường sông, nhưng thiếu tiền vẫn phải trả người ta.

Bạch Đường căn bản không dám nghĩ nhiều, thậm chí không dám nghe mẫu thân khuyên bảo, khăng khăng đến đây.

Vì mười lượng bạc này, nàng không thể khiến A Duyệt rơi vào hố lửa.

Cho đến khi Dư Tuấn gấp không chờ nổi mà mời ca vũ biểu diễn, Bạch Đường không phải tiểu hài tử, liền hiểu dụng ý bên trong.

Mỹ mạo thiếu nữ như vậy, chẳng qua là trong yến tiệc, dùng để...

Thạch Vĩnh Mai hận không thể vén hết mái tóc cùng ống tay áo của Bạch Đường, đè thấp giọng nói: "Muội đừng sợ, nếu có ai động tay động chân với muội, cứ đánh hắn thật mạnh vào!"

"Thật sự không có việc gì, vị quý nhân kia rất văn nhã, rất có lễ."

Những việc xảy ra khoảng giữa, Bạch Đường lược bỏ qua.

Có một số việc, không cần phải kể lể tỉ mỉ, dù sao A Mai cũng chỉ lo sợ Bạch Đường bị tổn hại hay không mà thôi.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Thạch Vĩnh Mai đã tạm thời yên tâm: "Muội là người đầu tiên trở về?"

"Trở về trước một chút, muội đã thay quần áo, tắm rửa gội đầu, cũng sắp xếp giường nệm rồi."

"Dẫn tỷ qua đó đi." Thạch Vĩnh Mai chỉ một lòng lo lắng chuyện kia, thấy Bạch Đường bình yên vô sự, mới thả lỏng.

Bạch Đường biết nàng có ý tốt, vẻ mặt đặc biệt nhu hòa: "A Mai, muội đã chọn giường bên trong cùng rồi."

"Vậy là bắt chúng ta ngủ chung một giường lớn à!" Thạch Vĩnh Mai thấy giường kế bên Bạch Đường có tay nải đã được bày biện.

A Mai xưa nay không hề khách sáo, liền cao giọng la lớn: "Cái này là của ai, mau tới nhận lấy."

Đợi một lát cũng không thấy ai lên tiếng, A Mai đến bên cửa cầm một tay nải khác, rồi đem tay nải này để ở giường ngủ cách vách.

Vừa mới đặt xuống, người kia đã trở lại, tức khắc la to lên: "Ai lại động vào đồ của ta?"

"Khi nãy ta gọi nhưng không ai lên tiếng, ngươi ngủ bên kia đi."

"Dựa vào cái gì?"

"Bọn ta cùng nhau tới đây."

"Cùng nhau tới? Đông người thì ghê gớm à?"

Thạch Vĩnh Mai liếc mắt đáh giá nàng, khóe miệng nhếch lên: "Phải, người đông thì ghê gớm đấy, nếu không thì ngươi lại đây đánh bọn ta thử xem?"

Bạch Đường không nghĩ tới A Mai ở trên địa bàn của người khác mà vẫn nóng nảy như vậy, chỉ dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của Hoắc quản sự lúc trước, nếu A Mai làm loạn thì người bị hại chỉ là bản thân mình.

Nàng kéo A Mai về phía sau, đối phương lại cho rằng các nàng khiếp đảm, liền thẳng ngực xông thẳng vào, nghĩ thầm Bạch Đường dáng người tinh tế, khẳng định sẽ chịu không nổi.

Không ngờ sức lực Bạch Đường đều giấu sau vẻ thanh mảnh đó, sau khi va chạm mà cô nương kia phải liên tục lui về sau bốn năm bước, Bạch Đường lại không chút sứt mẻ.

Thạch Vĩnh Mai thấy Bạch Đường chịu thiệt, lại muốn nhào về trước tranh chấp.

Bạch Đường cắn răng, hít sâu một hơi, kéo mạnh lấy tay A Mai.

Nàng quay về phía cô nương nọ nói: "Vậy ngươi cứ ở giường này, chúng ta đi đến giường khác."

Cô nương nọ biết hai người cùng phe, mà một người nàng cũng đánh không lại, cũng sợ sẽ chịu thiệt, lúc này nghe Bạch Đường không có ép người vô lý, khẩu khí cũng dần buông lỏng.

"Nếu nàng ta chịu nói năng ôn tồn ngay từ đầu, ta cũng không phải không nhường được."

"Nàng ấy vừa rồi có hỏi qua, ngươi lại không có mặt, đồ vật vẫn còn như cũ, bọn ta cũng không động chạm lung tung, ta giúp ngươi sắp xếp lại."

"Không cần, không cần, gian bên còn rất nhiều giường, ta cũng không thèm ngủ cùng các ngươi."

Nàng ta chạy ra cạnh cửa, còn chưa từ bỏ ý định, nói thầm một câu: "Đồ nhà quê!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play