Hai bóng người một trước một sau, thân ảnh in lên trên bức bình phong.

Bạch Đường nhanh chóng rũ mắt xuống, tiêu điểm ánh mắt dừng lại cách người đứng trước không đến một thước, chăm chú không dám buông lỏng.

Hai người an tĩnh đi vào, mành trúc Tương Phi nhấc lên lại buông xuống.

Một người ngồi xuống, một người đứng thẳng tắp sau lưng.

Vị này khác với mọi người, hắn có mang theo tùy tùng.

Trong sảnh vang lên tiếng đàn sáo, tiếng nhạc mềm mại giống như giọng nỉ non bên tai của thiếu nữ đương độ xuân thì, khiến người nghe thực thoải mái, thực thả lỏng.

Bạch Đường biết có vài chuyện không thể tự quyết định, thân phận hiện tại của nàng là nha hoàn Dư phủ, nha hoàn phải có bổn phận của nha hoàn.

"Rót rượu." Người nọ mở miệng.

Bạch Đường cảm thấy lỗ tai của mình đều dựng thẳng lên, nàng phải chú ý từng câu của quý nhân, không thể sơ suất nửa phần.

Nàng vươn tay lấy bình ngọc, đôi tay này trèo lên trăm mỏm đá còn không run, huống gì là một bình rượu.

Nàng nâng chặt bình rượu, chậm rãi nghiêng miệng bình, rượu ngon màu hổ phách chậm rãi chảy vào trong ly, đến khi đầy khoảng tám phần thì nàng dừng tay, đặt bình rượu về vị trí cũ.

"Rót đầy rượu."

Bạch Đường hiểu rõ ý hắn, nàng đem rượu rót đầy nước sóng sánh ngang miệng chén, chỉ cần nhiều hơn một giọt liền tràn ra. truyện kiếm hiệp hay

Người nọ lại không động đến chén rượu, đến đũa cũng không chạm vào.

Mành trúc Tương Phi lại có động tĩnh, có người bưng lên món ngon ngũ sắc, Bạch Đường nhận ra đây là cô nương ban đầu bị giữ lại ở chỗ Hoắc quản sự, nhìn tình huống này, hẳn là cô nương lắm mồm kia đã bị xử lý.

Bạch Đường vừa định đứng dậy, màn trúc lại động đậy, một người lại tiến vào, nhìn y phục thì có thể là Đại quản sự.

Tại sao lại không đi gian ngồi khác mà lại tới nơi này?

Bạch Đường trong lòng niệm tới niệm lui, đừng phát sinh chuyện gì, ngàn vạn lần đừng phát sinh ở trước mặt nàng!

Đại quản sự rất có quy củ, hướng về phía quý nhân chắp tay hành lễ.

"Vị quý nhân này, người đến vội vàng thế, không biết xưng hô thế nào?"

Đôi mắt quý nhân ngước lên, khóe miệng lộ ra điểm khinh thường.

Đại quản sự thấy hắn không mở miệng, trong giọng nói liền có chút không khách khí: "Trên bái thiếp của quý nhân không có danh xưng, thỉnh quý nhân chỉ giáo."

Đại quản sự hẳn là định truy hỏi cho ra lẽ.

Tùy tùng phía sau liền lấy một phong thư từ trong tay áo.

Đại quản sự vốn là người có nhãn lực, đuôi mắt vừa ngó thấy dấu mộc ngoài phong thư, mặt mày liền khẩn trương.

Đôi tay cung kính cầm lên phong thư, cười nịnh nọt nói: "Hóa ra là bái thiếp từ quận phủ đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, đã đắc tội ngài."

Vị quý nhân biểu tình nhàn nhạt, nhìn lướt qua bàn rượu và thức ăn.

Bạch Đường thấy đại quản sự lia mắt theo, tròng mắt gần như muốn nhảy ra ngoài.

Ngay lập tức đã nghe Đại quản sự thét ra lệnh: "Nhanh, nhanh đổi rượu đổi món, đem rượu hoa lê ủ mười lăm năm đến gian này ngay!"

Bạch Đường hiểu ra, vừa rồi người này trước sau không động đũa uống rượu, hóa ra không phải vì cẩn thận mà là vì ghét bỏ.

Đại quản sự bày ra vẻ mặt nịnh nọt với quý nhân, quay sang Bạch Đường lại là sắc mặt khác.

Hắn không chút khách khí nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng ra gian kế bên, chỉ thẳng vào mặt nàng giáo huấn mấy câu, bảo nàng đừng thấy thân phận quý nhân cao quý mà lên mặt, muốn trèo cao.  

Nàng còn không kịp mở miệng, tùy tùng của quý nhân đã bước sang.

"Chủ nhân bảo không cần đổi người, cô nương này không ồn ào nhiều lời, thật hiếm thấy."

Nói xong, hắn căn bản không nhìn sắc mặt Đại quản sự lúc hồng lúc trắng, đã xoay người bước vào.

Bạch Đường cũng nhanh chân theo vào, miễn sao quý nhân không mở miệng, nàng cũng sẽ không nhiều lời một chữ.

Từng món ngon lần lượt được đưa vào trong gian, ngay cả đũa gắp thức ăn cũng đổi sang đũa ngà voi.

Trong lòng Bạch Đường hiểu rõ, quận phủ trong miệng Đại quản sự hẳn là nơi tôn quý nhất ở đây, Tuân Lăng quận phủ.

Thật không nghĩ tới, nàng lại nhặt được của hời này.

Bên trong rượu ngọc là hương thơm nồng đậm của hoa lê trắng ủ mười lăm năm, tinh tế vờn quanh mũi.

Quý nhân nhấp môi mấy chén, trong tay Bạch Đường đã là bầu rượu không.

Bạch Đường không dùng tay chống đất, hoàn toàn dùng lực eo đứng lên, bước ra màn trúc, nhẹ giọng nói: "Quý nhân muốn thêm rượu."

Nàng biết là bên ngoài hẳn có người tai thính mắt tinh chờ đợi, bất luận là một câu gì cũng sẽ nhanh chóng truyền ra.

Đợi đến khi nàng quay vào, quỳ xuống lần nữa, trong khóe mắt vẫn là dung mạo của quý nhân, Bạch Đường hít thở khó khăn, phía sau lưng cũng cứng đờ.

Diện mạo vị quý nhân này thật đúng là quý khí bức người.

Chỉ tiếc là Bạch Đường thật sự không có tâm tư đó.

Mục đích nàng tới Dư phủ rất đơn giản cũng rất trực tiếp, chính là vì mười lượng bạc kia, làm ba ngày để cứu sống già trẻ một nhà.

Chỉ cần không phải bán mình, miễn là nàng có khả năng làm thì nàng đều cam tâm tình nguyện.

Cho nên nàng vốn cũng không nghĩ nhiều, cũng không ảo tượng tương lai mờ mịt vô vọng.

Bạch Đường nhớ rõ, bất kể là A Mai hay Hoắc quản sự thì mang nàng vào phủ chỉ để rót rượu bưng thức ăn.

Đừng khiến quý nhân không vui, đã là cảm tạ trời đất.

Huống hồ vị này còn mang bối cảnh nha môn quận phủ, Bạch Đường nén hô hấp xuống, sau đó giấu hai tay trong ống tay áo, dùng móng tay bấm thật mạnh vào người.

Chỉ có đau đớn, càng đau mới càng khiến tâm trí thanh tỉnh!

Nàng tuyệt đối không thể bước vào vết xe đổ của mấy người này, trong nhà trên có phụ mẫu, dưới có đệ muội, ai cũng đợi nàng lấy bạc về trả nợ.

Đây là bổn phận của nàng.

Bạch Đường hít sâu hai cái, lòng trở nên vững vàng, lại tiếp tục rót rượu cho quý nhân.

Rượu vẫn được rót đầy mười phần, ngang với miệng chén.

Quý nhân nhẹ nhàng đặt tay trên bàn, lúc này, ngón trỏ chậm rãi gõ hai cái.

Tiếng nhạc bên ngoài liền dừng lại. 

Khắp nơi yên lặng, tựa hồ như tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thấy, tầm mắt Bạch Đường không tự chủ mà hướng về phía quý nhân, hắn dường như cũng nhận ra, vừa lúc quay đầu lại nhìn đối diện vào nàng.

Môi hắn khẽ nhếch, rõ ràng chỉ nói một câu nhẹ nhàng, vậy mà nghe như một loại tuyên cáo.

"Mở màn."

Một hàng ba người, vạt áo phấp phới đi tới, trong đó lão nhân lớn tuổi nhất lập tức ngồi xuống chính giữa, hai người còn lại đứng hai bên.

Ba người có dung mạo tương tự, rõ ràng là phụ tử một nhà.

"Dư mỗ từ quan hồi hương đã ba năm, hôm nay mở yến hội này, trước hết là gặp cố nhân bằng hữu, thứ nữa là có một nhân vật không tầm thường vừa tới Bình Lương trấn. Dư mỗ đã đưa bái thiếp, hẳn vị ấy sẽ đúng hẹn mà đến."

Một nhân vật không tầm thường?

Bạch Đường theo bản năng muốn nhìn sang vị quý nhân bên cạnh, chẳng lẽ là hắn sao?

"Đáng tiếc, đã tới giờ hẹn, vậy mà vị kia vẫn không xuất hiện."

Bạch Đường cố gắng nhớ lại, hẳn là chỗ ngồi chính giữa, gian ngồi trang trọng ở vị trí hàng đầu trước sau vẫn trống trơn. Nói cách khác, nhân vật được Hoắc quản sự cùng Như Bình cô cô coi trọng, giao trọng trách hầu hạ cho thiếu nữ mỹ miều kia, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play