Đồ đạc trong gian thiên điện này đều là vật ngự thưởng, đến cả cung nữ cũng vậy, nhưng cái chặn giấy này lại khá đặc biệt, đây là bảo vật truyền thừa hai trăm năm của hoàng thất.
Giang Toại đau cả đầu, hữu tướng còn đang chờ bên ngoài, hết cách đành phất tay bảo cung nữ thu dọn mảnh vỡ, rồi ra ngoài gặp hữu tướng.
Đây là lần đầu tiên Giang Toại gặp ông ấy sau khi trở về, hữu tướng vuốt râu, trên mặt không thể hiện kinh ngạc.
Chỉ cần không đối mặt với tả tướng thì hữu tướng vẫn là một nguyên lão tam triều mặt mày hiền hậu, chờ Giang Toại đến trước mặt, ông mới bỏ tay xuống, khiêm tốn chắp tay: "Cựu thần bái kiến Nhiếp Chính vương."
"Lý đại nhân không cần đa lễ."
Hữu tướng tên Lí Trì Trai, từ lúc làm quan đến nay đã được bốn mươi năm, chứng kiến hai vị hoàng đế băng hà, còn là công thần khai quốc với tân hoàng, cả đời có thể nói truyền kì.
Nếu lúc thượng triều ông ấy có thể bớt nói mấy từ bốc mùi, chắc chắn Giang Toại sẽ càng kính trọng ông.
Tìm nơi ngồi xuống, Giang Toại hỏi: "Ngài tìm ta có chuyện gì?"
Hữu tướng có chút giao tình với phụ thân Giang Toại, lúc Giang Toại còn rất nhỏ từng gặp qua ông ấy, trong các triều thần văn võ, ấn tượng của hắn với hữu tướng coi như không tồi.
Sau khi hữu tướng ngồi xuống lại bắt đầu vuốt râu, mỗi mấy sợi râu trắng xám cũng không biết có gì mà vuốt. Giang Toại nhìn động tác của ông, hữu tướng không phát hiện, còn rủ rỉ nói.
"Buổi thượng triều hôm nay, dù ta không nói, nhưng trên thực tế ta ủng hộ tả tướng tấu việc này."
Giang Toại nghe vậy thì sửng sốt, "Miễn giảm cho tú tài hay là..."
Mặt hữu tướng tối sầm, "Đương nhiên là chuyện lập hậu."
Giang Toại nở nụ cười, "Việc này chắc hẳn ngoài hữu tướng, quá nửa văn võ cả triều đều sốt ruột. Nhưng dẫu sao đây cũng là việc riêng của bệ hạ, chúng ta có gấp cũng vô dụng, còn phải xem ý tứ của bệ hạ nữa."
"Phải phải phải," hữu tướng gật đầu có lệ, "Vương gia nói đúng, nhưng năm nay bệ hạ đã mười bảy tuổi rồi mà hậu cung vẫn trống không, dưới gối không có một đứa con, nói lời này có vẻ đại nghịch bất đạo, chỉ là nếu bệ hạ có bất trắc gì, lê dân bá tánh phải làm sao bây giờ?"
Con nối dõi của Vệ thị yếu kém, ông nội Vệ Tuân cả đời phóng túng không chịu gò bó, yêu tự do, dành phần lớn thời gian vào việc du sơn ngoạn thủy và sáng tác thơ văn. Thời điểm ông tại vị chẳng làm được gì, cuối cùng chỉ để lại một đống thơ với tranh cuốn*, và ba bốn vị hoàng tử không ra gì. Về sau cha Vệ Tuân, cũng chính là lão hoàng đế đăng cơ, lão ta không chỉ ngu ngốc, còn thiếu đạo đức. Sau khi thượng vị lập tức giam nhốt mấy hoàng tử lớn tuổi, hoặc tìm cớ giết chết khiến hoàng tộc chỉ dư lại mỗi một thân vương, chính là Thành vương cùng lắm thì hơn Vệ Tuân vài tuổi.
Đại khái vì lão hoàng đế rất thất đức, vậy nên dù hậu cung lão ta có mấy trăm người, nam nữ người ngoại quốc hay nô lệ đều có đủ, nhưng lão vẫn cực kỳ ít con cái, sau khi Vệ Tuân đăng cơ thì căn bản chẳng còn lại người nào.
Hoàng thất điêu tàn không phải điềm báo tốt, nên các đại thần thường nhìn chằm chằm vào Vệ Tuân, hận không thể để y đổi tên là Tử đại đế, ba năm ôm hai tính là cái gì, hai năm có tám mới thật sự là bản lĩnh.
....
Hữu tướng không nói chuyện cấp tiến như tả tướng, ông thuộc phái ôn hòa, hơn nữa thích đánh bài tình cảm, từ Vệ Tuân nói đến tiên đế, rồi từ tiên đế nói đến phụ thân Giang Toại, lại từ phụ thân Giang Toại vòng lên người hắn.
"Kẻ bề tôi, nên phân ưu với quân, tuy nói việc này chúng ta không thể tự mình chia sẻ, nhưng góp ý vài lần luôn không sai. Nếu Bất Lưu lão đệ còn sống, nhất định cũng hy vọng hoàng thất có thể khai chi tán diệp, nhiều con giàu phúc, ngoại trừ hoàng thất, Bất Lưu lão đệ chắc hẳn còn lo lắng cho hôn sự của vương gia, bây giờ vương gia đã hai mươi ba, nhưng vẫn lẻ bóng, vậy thì..."
Giang Bất Lưu chính là cha già đã qua đời của Giang Toại, hữu tướng cứ một câu lại một câu Bất Lưu lão đệ, hệt như quan hệ của ông với phụ thân Giang Toại vô cùng tốt, kỳ thực chỉ là quan hệ đồng nghiệp, ngầm qua lại vài lần mà thôi.
Bất kể là người thời nào, con cháu đều không chịu nổi người lớn giục kết hôn, vừa nghe hữu tướng nói đến mình, chuông cảnh báo trong lòng ngay lập tức xao vang, nhanh chóng cắt đứt lời ông muốn nói.
"Hữu tướng nói đúng, là bổn vương sơ sót, hôm nay bổn vương sẽ viết sổ con, thượng tấu bệ hạ, nếu bệ hạ không nghe, bổn vương lại viết tiếp."
Thà hại người chứ không hại mình*, nếu trên đời nhất định có một người bị giục kết hôn, vậy hắn hy vọng, người kia không phải mình.
*Nguyên văn "tử đạo hữu bất tử bần đạo" [死道友不死贫道]: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, thà hại người chứ không hại mình
...
Hữu tướng nghe vậy, cười tủm tỉm gật đầu, "Ta biết Nhiếp Chính vương là trung thần, từ trước tới giờ bệ hạ đều nghe lời vương gia nói, vương gia tự mình thượng tấu chính là làm ít công to."
Thật quá tốt, Giang Toại đi nói, ông vui sướng chờ đợi ở nhà, thì sẽ không cần thấy vẻ mặt rơi nứt vụn băng của Vệ Tuân sau khi nghe chuyện lập hậu nữa.
Bây giờ mới là sống chết mặc bay này, ngay cả chết như thế nào, ông cũng đã chuẩn bị tốt cho đạo hữu rồi.
....
Bị hữu tướng dẫn lái cong quẹo, danh sách vốn đã viết tốt bị hỏng, cái chặn giấy vỡ nát, mà hắn còn nhiệm vụ phải viết mấy tấu chương, mắt thấy trời sắp tối, sau khi chờ hữu tướng rời đi, Giang Toại ngồi suy nghĩ trong Văn Hoa điện một lát, mới nhấc chân đi ra ngoài.
Trùng hợp đúng lúc này, Tần Vọng Sơn đến mời hắn qua dùng bữa tối.
Viết tấu chương không bằng nói trực tiếp, Vệ Tuân đã là một hoàng đế trưởng thành, nên học cách tự mình từ chối giục kết hôn.
Bước đầu tiên trong kế hoạch từ chức là không thể làm người truyền lời giữa hoàng đế và các đại thần nữa.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, cho dù bên trong Vệ Tuân là bộ dáng gì thì biểu hiện đối đãi với người ngoài không phải đều là nhân từ thông suốt à? Vậy sao bọn họ có việc lớn gì cũng không dám tự mình nói với Vệ Tuân, toàn tìm hắn làm người chuyển lời.
Nếu có đại thần nghe thấy tiếng lòng Giang Toại lúc này, chắc chắn sẽ phun ra ba lít máu.
Toàn bộ triều đình! Không, khắp thiên hạ này, chỉ có mình ngươi nghĩ hoàng đế nhân từ! Ngươi có biết cái gọi là người sống khác biệt không? Không, ngươi không hiểu!
....
Chính điện Võ Anh điện là nơi Vệ Tuân triệu kiến đại thần, thiên điện phía Đông là chỗ y phê sổ con, ngày thường làm việc tại thư phòng, tẩm điện của y là thiên điện phía Tây, còn bình thường mấy việc như dùng bữa, các chuyện vặt vãnh đều ở trong phòng có hành lang nối với Đông thiên điện.
Khi Giang Toại đến, đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi, Vệ Tuân ngồi cạnh bàn tròn gỗ lim, đang gắp một miếng thịt ngũ vị.
Gắp mấy miếng thịt mềm, ngon nhất đặt vào cái bát được chuẩn bị cho Giang Toại, Vệ Tuân ngẩng đầu, thấy Giang Toại tiến đến, mặt lập tức tươi cười, "Thái phó đến đây, vừa lúc, mau ngồi đi."
Giang Toại yên lặng nuốt nước miếng, sau đó đi đến.
Không phải hắn nói... Nếu những thứ trong sách đều là thật, vậy kỹ thuật diễn của y cũng quá tốt! Mười năm như một, lòng dạ phải thâm sâu bao nhiêu mới có thể nằm gai nếm mật đến mức này, Giang Toại thấy cũng có điểm đồng tình.
Sau khi ngồi xuống, cầm đôi đũa kim loại nặng trịch trong tay, Giang Toại gẩy hai miếng thịt bò, tiếp đó châm chước nói: "Bệ hạ, quân thần khác biệt, về sau thần muốn dùng bữa tại Văn Hoa điện..."
Chữ "bữa" mới nói được nửa, Vệ Tuân như không nghe thấy, y quay đầu, phân phó Tần Vọng Sơn, "Mang giai vị lưu ly lên đây."
Nói với Tần Vọng Sơn xong, y lập tức quay lại, giải thích với Giang Toại: "Giai vị lưu ly là món gần đây Ngự Thiện phòng mới nghiên cứu ra, chặt nguyên con gà béo thành khúc, bước tiếp theo là ướp với hơn mười loại gia vị, rồi chiên lửa nhỏ trong tám lạng dầu tới khi khô vàng, còn được xào với hương liệu, sau đó ninh trong nồi làm từ ngọc lưu ly, chờ đến lúc nước canh chuyển sang màu trắng thì thêm nấm tươi, hạt tiêu Tứ Xuyên hảo hạng, cuối cùng hầm trong hai canh giờ, mới có thể dùng. Thịt nấu bằng lưu ly tươi mới, cay cay tê tê, béo ngậy thơm ngon, cho nên người Ngự Thiện phòng mới lấy cái tên giai vị lưu ly."
Vệ Tuân cười cười, "Thái phó nếm thử chút đi đã, nếu thấy hương vị không ngon thì để bọn họ cải thiện."
Giang Toại: "..."
Nghe Vệ Tuân nói, hắn sắp chảy nước miếng luôn đây này, trong đầu toàn là món này rốt cuộc ăn ngon bao nhiêu, hắn cầm đũa, trông chờ mòn mỏi nhìn ra ngoài cửa, hoàn toàn quên mất vừa nãy mình muốn nói gì.
Ngay cả khi Vệ Tuân bày một bàn đồ ăn mới cũng chưa phát hiện.
Đến lúc ăn căng bụng, Giang Toại mới nhớ ra mình còn có việc chưa nói.
Dùng bữa xong, Vệ Tuân nghỉ ngơi chốc lát rồi lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, mấy hôm trước Giang Toại cáo bệnh, hắn nghĩ sau khi quay lại mình nên làm thêm giờ mới có thể xử lý hết tất cả đống tấu chương còn tồn đọng này.
Nhưng vào Đông điện, vừa nhìn thì làm gì có tấu chương còn đọng lại?
Vệ Tuân lại có thể một mình phê xong hết tấu chương ư!
Vẻ mặt Giang Toại hoảng hốt, trước kia Vệ Tuân thường xuyên phàn nàn với hắn tấu chương nhiều lắm, một mình y căn bản xem không hết, nếu cưỡng ép xem, sẽ đau đầu, đau mắt. Vài ba lần Giang Toại muốn giảm bớt thời gian làm việc buổi tối, để Vệ Tuân học tự mình phê, nhưng đều bị y dùng lý do này chặn lại, giờ đây nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi khỏe như vâm hoàn toàn nhìn không ra đau đớn bên cạnh, Giang Toại có cảm giác mình bị lừa.
Hoàng đế lừa hắn, hắn lại không thể chỉ thẳng vào mũi mắng, chỉ có thể lặng lẽ nhịn. Sau chập tối, trong điện tối mò, thái giám phụ trách thắp đèn đốt hết đèn lên, Vệ Tuân mặc long bào đen, mở một quyển tấu chương, cụp mắt đọc tỉ mỉ dưới ánh đèn chớp động, có lẽ xem xong rồi, y buông tấu chương, lấy bút lông, chấm chút chu sa, sau đó viết xuống một chữ rồng bay phượng múa to.
"Cút."
Giang Toại: "..."
Hắn ngồi cạnh Vệ Tuân, y đã đặt thêm một chỗ cạnh long ỷ cho Giang Toại, cho dù có đại thần tiến vào, y cũng không bỏ, đây lại là một chứng cứ đanh thép cho tâm muốn làm đế vương của Nhiếp Chính vương.
Dĩ nhiên trong mắt Giang Toại hiện tại, thì mai sau đó lại chính là một trợ công hùng hồn cho việc đen đủi bị xét nhà.
"Là vị đại nhân nào đã tấu chương khiến bệ hạ tức giận như thế."
Giang Toại hỏi một câu.
Thực ra Vệ Tuân không tức giận, nhưng không viết thế này, đối phương khẳng định càng không sợ hãi, rảnh rỗi không có việc gì là chất lên bàn y đống tấu chương như này. Ném nó sang một bên, Vệ Tuân lại cầm lấy quyển khác, thanh sắc* thản nhiên nói: "Chu đại nhân nói trẫm chậm chạp không lập hậu, thấy có lỗi với thiên hạ, đồng thời xin lỗi tổ tông Vệ gia. Ngay cả những súc vật như lợn trâu bò dê chó còn biết lưu lại đời sau, mà trẫm lại không quan tâm tới chuyện này."
*thanh sắc: giọng nói và nét mặt
Nói đến đây, Vệ Tuân thật sự tự nói đến tức giận, y quẳng tấu chương, nổi giận nói: "Ý của ông ta còn không phải là mắng trẫm không bằng heo chó hay sao!"
Giang Toại: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT