Tôn Vĩ dặn dò Phương Minh Chấp để Giản Xuân Triều đi lại nhiều một chút, chuỗi ngày ngủ nướng của Giản Xuân Triều liền kết thúc. Suốt hơn 1 tháng, mỗi ngày chưa đến 7 giờ Phương Minh Chấp đã gọi Giản Xuân Triều dậy, tuy rằng không phải chỉ kêu một lần là được, nhưng tổng thể mỗi buổi sáng Giản Xuân Triều vẫn phải tản bộ 1 giờ.

"Xuân Triều, dậy đi." Phương Minh Chấp làm xong cơm sáng quay lại phòng ngủ, phát hiện Giản Xuân Triều vẫn y như lúc y vào phòng lần trước chỉ khác chút là hắn trở mình. Lại khó được một lần Giản Xuân Triều không đá chăn, đem mình bọc đến tròn vo.

Phương Minh Chấp quỳ một gói lên giường, cánh tay luồn qua cổ đỡ Giản Xuân Triều vào ngực, thấp giọng dỗ dành: "Anh làm cho em trứng ốp cùng trứng lòng đào, chúng ta dậy ăn sáng, được không?"

Trên mặt Giản Xuân Triều còn chút mồ hôi, hắn quay đầu đi, vùi mặt vào áo ngủ của Phương Minh Chấp: "Vừa mới bụng lại đau."

Càng cách ngày sinh dự tính càng gần, Giản Xuân Triều càng hay có triệu chứng giả, làm hai người hoảng sợ. May nhờ có Tôn Vĩ khuyên họ đừng quá căng thẳng, Giản Xuân Triều mới dần dần quen hơn.

Nhưng Phương Minh Chấp lại không quen được, y duỗi tay nâng Giản Xuân Triều dậy, bụng mềm mại, ấm áp, không sưng, chỉ là sắp lâm bồn nên hơi rủ xuống.

Phương Minh Chấp vẫn cảm thấy lo lắng: "Em đau lắm sao? Có cần anh gọi Tôn Vĩ đến không?"

Giản Xuân Triều không muốn rời giường, cũng không muốn hù doạ Phương Minh Chấp, giọng nói mang theo đáng thương: "Ngủ thêm một lát được không? Em buồn ngủ quá."

Hắn làm nũng một chút, tim Phương Minh Chấp liền tan ra: "Dậy ăn bánh bao kim sa trứng muối. Đêm qua tuyết bắt đầu rơi rồi, ăn xong bữa sáng, anh cùng em đi xem tuyết nhé."

Giản Xuân Triều thở phì phò, ngẩng đầu lườm y: "Em mang thai con của anh, em mệt chết rồi, anh cho em ngủ thêm một chút không được sao?"

Phương Minh Chấp không ăn mềm cũng không ăn cứng: "Không thể nằm mãi một chỗ, eo em cũng không chịu được, nghe lời, anh đắp người tuyết cho em."

Giản Xuân Triều nghe thấy người tuyết, tức giận trong lòng liền vơi đi. Thật ra Phương Minh Chấp cũng không cho Giản Xuân Triều tự tay đắp tuyết, y đã dậy sớm tự làm rồi.

Vất vả lắm mới đem Giản Xuân Triều rời giường được, sau khi giúp hắn rửa mặt xong, Phương Minh Chấp liền mang cơm lên.

Giản Xuân Triều hút trứng chảy ra trong nhân bánh bao, biểu đạt yêu thích với Phương Minh Chấp: "Bánh bao kim sa này đúng là thiên hạ đệ nhất."

Phương Minh Chấp ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chăn mỏng cẩn thận đắp lên eo hắn: "Lát nữa em muốn làm gì? Có một bộ phim tài liệu về đại dương mới, có muốn xem không?"

Giản Xuân Triều uống một ngụm sữa bò, đột nhiên cau mày bất động.

"Làm sao vậy?" Phương Minh Chấp nhanh chóng nhận ra có gì không ổn.

Giản Xuân Triều một tay nâng bụng dưới, cắn môi không nói thành lời, xua xua tay.

Phương Minh Chấp lập tức lấy điện thoại gọi điện: "Alo, Tôn Vĩ, mau đến nhà tôi gấp. 7h50 sáng nay Xuân Triều đau bụng, trái phải đều đau, mới vừa rồi lại đau... theo quy luật hay không không rõ lắm... không xuất huyết, không thấy có gì khác thường... Để tôi hỏi em ấy." Phương Minh Chấp che microphone: "Em muốn Tôn Vĩ qua đây không?"

Giản Xuân Triều đã bớt đau, tay đặt trên vai Phương Minh Chấp, lắc lắc đầu.

Tôn Vĩ ở bên kia điện thoại, có chút đắc ý: "Tôi nói rồi, cậu ấy khẳng định không muốn tôi tới, bằng không sao cậu ấy lại nhất định không chịu tới bệnh viện sinh chứ? Giản Xuân Triều nhà cậu coi như thật sự có động tĩnh, cũng mới chỉ có hai lần, còn sớm, cậu dìu cậu ấy đi lại, cổ vũ cậu ấy, cậu ấy có không thích ăn gì cũng cố dỗ cậu ấy ăn nhiều một chút. Khả năng Xuân Triều sẽ tương đối bực bội, cậu ở bên cạnh dỗ dành, đây còn không phải là sở trường của cậu hay sao?" Tính ngày dự sinh cũng sắp tới, Tôn Vĩ lại dặn dò: "Mọi thứ tôi đều nói hết với cậu rồi đấy. Chờ đến lúc đau có quy luật tôi qua vẫn chưa muộn. Quan trọng nhất chính là cảm xúc, cậu bây giờ có đau lòng cũng không được hoảng loạn, bên cạnh Xuân Triều cũng chỉ có cậu, cậu đừng làm cậu ấy lo lắng, còn phải dỗ dành lại cậu, nghe thấy không?"

Phương Minh Chấp hiếm khi không nói lại Tôn Vĩ, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ, sau đó "ừm" một tiếng rồi tắt điện thoại.

Giản Xuân Triều có chút gấp gáp nhìn y, mắt mở to: "Nói gì vậy?"

Phương Minh Chấp kéo người lại trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Anh ta bảo anh đưa em ra ngoài chơi, có đi ngắm tuyết nữa không?"

Bắc Kinh năm nào cũng có tuyết lớn, năm nay mùa đông ấm áp hơn hẳn, tháng trước cũng chỉ thấy vài đợt tuyết mỏng. Đêm qua mới thật sự gọi là tuyết rơi đúng nghĩa, trên cây cỏ đều phủ một lớp tuyết trắng, bị ánh mặt trời chiếu sáng lại thêm một tầng màu vàng kim xinh đẹp.

Giản Xuân Triều bị Phương Minh Chấp bọc như cái bánh chưng, lại lấy hai nắm tuyết nắm thành khối cầu bỏ vào tay Giản Xuân Triều: "Lạnh không?"

Giản Xuân Triều lắc đầu: "Găng tay giữ ấm này tốt thật, không có cảm giác gì."

Phương Minh Chấp lại nạn một khối cầu nhỏ, đặt lên khối cầu lớn: "Đây chính là người tuyết mini."

Giản Xuân Triều nhìn trong lòng bàn tay hai người tuyết nhỏ, mơ hồ hỏi: "Mắt đâu?"

Phương Minh Chấp không biết từ đâu lấy ra hai viên đậu đen dán lên: "Đây là mắt."

Giản Xuân Triều vui vẻ: "Miệng đâu?"

Phương Minh Chấp mở lòng bàn tay ra, bên trong là viên đậu đỏ.

Giản Xuân Triều tay chân vụng về gắn miệng, người tuyết nhỏ thoạt nhìn như đang nở nụ cười xấu xa.

Giản Xuân Triều nhìn người tuyết, lại nghiêm túc: "Không có mũ."

Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, Giản Xuân Triều không khỏi nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra đã thấy trên đỉnh đầu người tuyết là một chiếc nhẫn bạch kim sáng long lanh, kiểu dáng gọn gàng, ở giữa nạm chỉ vàng cực tinh tế, theo ánh sáng biến hoá rực rỡ, giống như trên nhẫn là cả cầu vồng nhỏ.

Giản Xuân Triều đỏ mặt: "Đây là gì? Nhẫn cưới của chúng ta em vẫn đeo."

Phương Minh Chấp nhẹ nhàng hôn vành tai hắn, trong hơi thở là bình đạm ôn nhu: "Cái kia không xứng với cầu vồng trong tim anh."

Hai người ngắm tuyết một lát, Giản Xuân Triều đứng không vững, lảo đảo lắc lư như vịt con. Bụng giữa lại đau một lần nữa, hắn tựa đầu vào vai Phương Minh Chấp, hô hấp rối loạn, nhưng sợ Phương Minh Chấp lo lắng vẫn chịu đựng nói không sao.

Phương Minh Chấp thương hắn đi lại mệt mỏi, nhưng Tôn Vĩ dặn dò rất nhiều lần là phải cho hắn đi lại nhiều. Hơn nữa bụng hắn rủ xuống càng ngày càng rõ ràng, bị ôm cũng không thoải mái. Cho nên Phương Minh Chấp vẫn nhẫn tâm dỗ Giản Xuân Triều đi đi dừng dừng non nửa buổi sáng.

Quá trưa, cơn đau từng cơn chậm rãi rõ rệt theo quy luật, tuy rằng khoảng cách tương đối dài, nhưng lúc Giản Xuân Triều đau vẫn có chút không chịu nổi.

Lần trước Tôn Vĩ đề nghị dùng biện pháp sinh dưới nước, Phương Minh Chấp lập tức xây một hồ nước nhỏ cạnh phòng sinh. Hiện tại nước ấm trong hồ còn bốc hơi trắng lượn lờ.

Lúc Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều xuống hồ, hắn đau đến mức không có tinh thần, héo rũ dựa vào ngực Phương Minh Chấp: "Minh Chấp, em đau."

Phương Minh Chấp cầm tay hắn đặt lên bụng vẫn còn mềm mại xoa vòng vòng trấn an: "Anh ở đây, luôn bên cạnh em."

Giản Xuân Triều vừa định nói chuyện, Phương Minh Chấp liền cảm nhận được vùng da dưới tay nhô lên, lời muốn nói của Giản Xuân Triều cũng bị trận đau này đánh nát: "Minh Chấp..... a....."

Phương Minh Chấp nhớ kỹ lời Tôn Vĩ nói, sợ Giản Xuân Triều lo lắng, không dám tỏ ra hoảng loạn, nhẹ nhàng xoa eo hắn: "Ở đâu, lập tức không đau nữa."

Giản Xuân Triều đau thật, theo bản năng cào Phương Minh Chấp, chờ cơn đau qua đi mới phát hiện tay Phương Minh Chấp bị hắn cào nát.

Giản Xuân Triều ảo não cầm tay Phương Minh Chấp: "Sao anh không kêu lên? Có đau không?"

"Không đau." Phương Minh Chấp nói xong, quỳ gối đỡ hắn, duỗi tay giúp hắn giảm bớt lực eo, dựa vào vai mình.

Giản Xuân Triều thong thả thả lỏng eo, lại thấy bụng nhỏ quái quái, ngại ngùng nói: "Minh Chấp, em muốn đi vệ sinh."

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ khá cao, cũng có nhà vệ sinh riêng. Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều từ trong nước lên, lau khô người cho hắn, đến lúc đến nhà vệ sinh Giản Xuân Triều mới phát hiện ra hắn không đi được.

Phương Minh Chấp ở phía sau che chở hắn, giúp hắn nâng bụng, Giản Xuân Triều đột nhiên hừ một tiếng, nghe không thấy không có gì không thoải mái. Phương Minh Chấp hiểu ra, một tay ôm Giản Xuân Triều, một tay chống lấy tường nhà vệ sinh.

Giản Xuân Triều mông lung mở mắt ra, trên tường xanh trắng đan xen theo nghe thuật mosaic, mà tay hắn ghì chặt trên mảnh sứ bóng loáng, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, còn lại bởi vì máu xao động bày biện ra màu phấn hồng non mềm.

Lại thêm một trận đau đớn, đau đến tưởng như có thể quỳ ngay lập tức lên mặt đất, nhưng có người phía sau đỡ hắn, bảo vệ hắn, trấn an hắn, làm hắn bớt đau đớn hơn.

Trong đầu Giản Xuân Triều lung tung rối loạn, quay đầu cắn lỗ tai Phương Minh Chấp: "Em đói."

Phương Minh Chấp đang chuẩn bị mang Giản Xuân Triều đi ăn, lại nghe thấy hắn nhẹ nhàng nỉ non: "Em đói, nhưng không phải đói bụng."

......

Lúc Tôn Vĩ đến phòng sinh, cánh tay Giản Xuân Triều đang đặt trên thành hồ nước, ngoan ngoan, trên cổ tay đeo vòng an sinh, Phương Minh Chấp ngồi phía sau xoa eo giúp hắn.

"Trạng thái này không phải vẫn tốt sao?" Tôn Vĩ vừa khử trùng tay, vừa nói: "Sao rồi? Khoảng cách cơn đau thế nào?"

"Mỗi một lần đau là 5 phút 17 giây." Phương Minh Chấp nhìn đồng hồ, đỡ Giản Xuân Triều vào ngực, theo hô hấp của hắn mà xoa bụng.

Tôn Vĩ thấy biểu cảm của Giản Xuân Triều vẫn nhẹ nhàng, cổ vũ nói: "Không tồi, chắc là không lâu nữa sinh, cậu giúp cậu ấy kiểm tra rồi sao?"

Mặt Phương Minh Chấp thoáng hồng: "Đã làm, vừa mới..." Phương Minh Chấp còn chưa nói xong, người trong lồng ngực đã banh lên, hô hấp cũng dồn dập.

"Phương.... a!" Giản Xuân Triều đau đến hận không thể lăn lộn trong lòng y, nhịn không được ngẩng cổ, cong thắt lưng, hai đùi gắt gao banh ra, giống như không chịu được phải dùng lực.

Phương Minh Chấp sợ hắn dùng hết sức lực vào lúc này, tâm tư đặt hết vào người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Xuân Triều đừng dùng lực, bây giờ còn chưa được, ngoan, đau thì cắn anh."

Giản Xuân Triều có chút không thở được, cắn răng hừ nhẹ: "Phương Minh Chấp, em đau quá...."

Phương Minh Chấp lại vừa xoa bụng cho hắn vừa dỗ dành: "Anh ở đây, Xuân Triều, không đau nữa, sau này anh nhất định không để em sinh nữa."

Mắt Giản Xuân Triều đỏ lên, nũng nịu: "Em muốn, em còn muốn một đứa con gái nữa."

Phương Minh Chấp cái gì cũng nghe theo Giản Xuân Triều, đừng nói là con gái, kể cả muốn sao trên trời y cũng hái cho hắn, liền đáp ứng: "Muốn, muốn, Xuân Triều muốn là được."

Tôn Vĩ nhìn hai người dỗ dành nhau xong, đeo găng tay sờ một chút vị trí đầu thai, khẽ hỏi: "Bây giờ cần kiểm tra một lần nữa, cậu muốn Minh Chấp giúp mình sao?"

Giản Xuân Triều bắt lấy tay Phương Minh Chấp không buông, nước mắt lưng tròng, gật gật đầu.

Nhân khoảng cách từng cơn đau, Phương Minh Chấp dỗ hắn: "Xuân Triều, thả lỏng một chút, chúng ta đã kiểm tra qua hai lần rồi, thả lỏng một chút, ngoan."

Giản Xuân Triều giống như một chú thỏ nhỏ đang khẩn trương, hé mắt dựa vào người Phương Minh Chấp, nhìn y giúp mình kiểm tra.

Phương Minh Chấp sợ hắn khó chịu, nhanh chóng kiểm tra xong, quay đầu nói với Tôn Vĩ: "Mở đủ rồi."

Tôn Vĩ cười với Giản Xuân Triều: "Rất tuyệt! người bình thường lần đầu sinh cũng không nhanh như vậy. Bắt đầu thôi."

Cảm xúc của Giản Xuân Triều không quá ổn định, nhút nhát sợ sệt trốn phía sau Phương Minh Chấp: "Bác sĩ Tôn có thể ra ngoài không?"

Tôn Vĩ làm bác sĩ lâu như vậy, có thể hiểu tâm lý sản phụ, nói với Phương Minh Chấp: "Tình huống hiện tại khá thuận lợi, tôi ra ngoài chờ, có việc gì liền gọi tôi."

Phương Minh Chấp đỡ Giản Xuân Triều ngồi xổm trong nước, vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ về hắn.

Đến lúc Giản Xuân Triều đau đến phát khóc, cấu tay Phương Minh Chấp hỏi khi nào mới hết đau.

Phương Minh Chấp theo bụng hắn sờ xuống: "Đầu ra ngoài xong liền hết đau."

Giản Xuân Triều cắn vai Phương Minh Chấp, da toàn thân bởi vì đau nhức mà phiến hồng, cánh tay, thái dương rồi cả cổ vì dùng sức mà nổi gân xanh.

Phương Minh Chấp không rảnh để ý đến vai đau, vẫn luôn không ngừng cổ vũ người trong lòng đau đến phát run: "Xuân Triều, tốt rồi, lập tức sẽ không đau nữa."

Lúc Tôn Vĩ trở lại phòng sinh, Giản Xuân Triều đã dựa vào lồng ngực Phương Minh Chấp hôn mê, trên ngực hắn là nhóc con mới sinh. Nhóc con cả người đỏ bừng, dùng tiếng khóc vang dội thông báo với thế giới rằng mình đã ra đời.

Thấy Tôn Vĩ đi vào, Phương Minh Chấp đưa nhóc con cho anh, sau lại dùng tay che lỗ tai Giản Xuân Triều, nhỏ giọng: "Tôi phải chăm sóc Xuân Triều."

Tôn Vĩ nhìn bả vai Phương Minh Chấp máu chảy đầm đìa: "Muốn băng bó một chút trước không?"

Phương Minh Chấp tuỳ tiện dùng khăn lông lau qua người: "Rách da thôi, không quan trọng."

Tôn Vĩ ôm em né oe oe khóc lớn đến chậu nước rửa, vừa rửa vừa than thở: " Con nhìn ba con xem, thời điểm quan tâm đến con nhất là lúc con còn trong bụng cha con thôi, bây giờ sinh xong rồi, liền không thèm quan tâm nữa, không bằng đi cùng cha nuôi đi? Hai cha con ta sống với nhau."

Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều về phòng ngủ.

Lát sau Tôn Vĩ ôm đứa nhỏ về phòng, thấy Phương Minh Chấp đang ân cần xoa bụng vẫn còn hơi gồ lên của Giản Xuân Triều, liền trực tiếp đặt đứa nhỏ đã ngủ vào trong nôi, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Ánh mắt Phương Minh Chấp không giấu được lo lắng: "Em ấy vừa mới kêu đau bụng."

Tôn Vĩ giải thích: "Bình thường khi mới sinh xong khả năng sẽ còn đau một thời gian, mấy ngày tới cũng sẽ đau thêm vài lần, chú ý đừng để cậu ấy bị cảm lạnh, đau thì giúp cậu ấy xoa bụng. Đàn ông tuy không phải ở cữ, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng bởi kích thích tố, tâm tình khả năng cũng xấu đi, tôi nhiều lời một chút, để cậu ấy luôn bên cạnh cậu, đừng chọc cậu ấy tức giận, làm nhiều chuyện tích cực, cậu ấy nói gì cũng đúng, cưng chiều, dỗ dành nhiều chút."

Phương Minh Chấp nhìn bảo bối nhỏ: "Bảo bối ổn chứ?"

Tôn Vĩ trợn mắt: "A, cậu còn nghĩ đến đứa nhỏ đấy à? Khá tốt, 3 cân 7, một đứa nhỏ rất xinh đẹp, mắt to giống Giản Xuân Triều, cái mũi cái miệng giống cậu như đúc."

Giản Xuân Triều ở trong ngực Phương Minh Chấp tự nhiên giật mình, Phương Minh Chấp ra dấu "gọi điện thoại" với Tôn Vĩ, lại nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Giản Xuân Triều, người trong lòng ngoan ngoãn ngủ lại.

Bảo bối nhỏ có thím Nguyệt chăm sóc, Phương Minh Chấp tự mình trông chừng Giản Xuân Triều, Giản Xuân Triều không tỉnh y cũng không dám động, ngủ cũng không dám ngủ. Đêm qua Giản Xuân Triều lại đau 3 lần, đau đến mức Phương Minh Chấp hãi hùng khiếp vía, giữa chừng Giản Xuân Triều còn khóc một lúc, Phương Minh Chấp vừa xoa vừa dỗ dành, khó khăn chịu đựng qua đi.

Giản Xuân Triều mệt chết rồi, mơ mơ màng màng ngủ đến chiều hôm sau, vừa mở mắt đã thấy hình dáng Phương Minh Chấp, hắn an tâm, nhưng vẫn mệt, cọ cọ một lúc lại nhắm mắt.

Phương Minh Chấp nhẹ giọng hỏi: "Xuân Triều tỉnh rồi sao?"

Giản Xuân Triều không có sức lực, khẽ "vâng" một tiếng.

"Có đói bụng không?" Phương Minh Chấp sợ hắn choáng váng đầu óc, nhẹ nhàng nâng đầu hắn tựa lên vai mình, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy: "Anh kêu người làm ít mì sợi, để anh đút em ăn."

Y như lời Tôn Vĩ nói, Giản Xuân Triều không có tâm tình, âm lượng nhỏ nhưng kiên định: "Không ăn."

Phương Minh Chấp suy nghĩ một chút, kiên nhẫn nói: "Anh làm cho em ăn, được không?"

Giản Xuân Triều bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu.

Phương Minh Chấp không bỏ được hắn xuống đất, đành ôm luôn tới nhà ăn.

Tuy lúc mới dậy không có cảm giác gì, nhưng khi Phương Minh Chấp bưng một bát mì thêm mùi hành lá với nước dùng trong suốt đến trước mặt, Giản Xuân Triều thật sự mới thấy đói bụng.

Phương Minh Chấp thấy Giản Xuân Triều đói lắm rồi, lại càng không dám để hắn tự ăn, liềm đem người ngồi trong lòng, một đũa lại một đũa, ôn nhu đút hắn. Ăn được nửa chén, Phương Minh Chấp thấy Giản Xuân Triều có vẻ không ăn nổi nữa, liền gọi thím Nguyệt vào. Trong tay thím Nguyệt còn ôm bảo bối nhỏ Giản Xuân Triều còn chưa gặp lần nào.

Giản Xuân Triều vừa nhận được bảo bối ôm vào lòng, đôi mắt liền sáng rỡ: "Oa, nhiều nếp nhăn quá!"

Phương Minh Chấp cúi đầu nhìn: "So với hôm qua đẹp lên nhiều rồi, lúc ba mẹ cùng anh trai qua đây đều nói rất xinh đẹp, hơn nữa ngày mai sẽ càng đẹp hơn."

Thật ra lời mẹ Giản nói là "So với Giản Xuân Triều hồi nhỏ còn xinh đẹp hơn nhiều", nhưng Phương Minh Chấp không đồng ý, bởi vì y cảm thấy không ai có thể so với Giản Xuân Triều, bảo bối nhỏ cũng không được.

Giản Xuân Triều quay đầu nhìn Phương Minh Chấp: "Anh đặt tên cho con chưa?"

Phương Minh Chấp ôm một lớn một nhỏ tỏng lòng: "Chờ em."

Giản Xuân Triều cúi đầu nghĩ nghĩ: "Gọi là Tròn Tròn* được không?"

((*Tiếng Trung chính xác là 团团 mà tui không biết nên dịch tên như nào nữa nên để vậy cho đáng yêu nha 😘))

Không biết Phương Minh Chấp bị chọc trúng điểm cười nào: "Nghe giống như gấu trúc ý." Y nhìn sắc mặt Giản Xuân Triều hơi trầm xuống, liền lập tức đứng đắn nói thêm một câu: "Vừa nghe đã thấy giống như bảo bối trân quý."

Tròn Tròn rõ ràng không quá đồng ý với cách nói của ba ba nó, liền nhếch môi khóc lớn, Giản Xuân Triều ngạc nhiên nhìn bảo bối nhỏ trong lòng khóc lớn, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: "Sao lại khóc rồi? Tròn Tròn không khóc nào." Nói xong liền vỗ về bảo bối nhỏ.

Bảo bối nhỏ như nhận ra giọng hắn, chậm rãi yên lặng, phì phò nước miếng, mắt trông mong nhìn Giản Xuân Triều.

Giản Xuân Triều vô cùng vui vẻ, hỏi Phương Minh Chấp: "Em có thể cho con uống sữa không?" Nói xong liền vén áo lên.

Phương Minh Chấp bị hắn làm cho sợ, vội vàng kéo áo hắn xuống: "Tổ tông của tôi ơi, em lấy đâu ra sữa? Đừng để cảm lạnh."

Giản Xuân Triều có chút mất mát: "Lỡ đâu em có thì sao? Người với người cũng không giống nhau."

Phương Minh Chấp ôm hắn dỗ dành: "Chúng ta có sữa bột, con uống sữa bột cũng tốt."

Giản Xuân Triều vẫn không vui: "Tại sao em lại không có sữa?"

Phương Minh Chấp không đỡ được cách cố ý gây rối này của Giản Xuân Triều, bắt đầu nói chuyện với bảo bối nhỏ: "Tròn Tròn, Daddy không vui, con cười một cái cho ba xem."

Em bé mới hai ngày tuổi sao có thể hiểu được ba nó nói gì, tuỳ tiện a a hai tiếng, lại nhanh chóng ngủ say.

Thím Nguyệt giúp hắn bế bảo bối nhỏ đi, Phương Minh Chấp chỉ có thể tự mình dỗ dành Giản Xuân Triều: "Lát nữa dạy em đàn dương cầm, muốn không?"

Ai biết nói bậy nói bạ mà Giản Xuân Triều lại đồng ý thật, hắn vui vẻ đứng lên, bắt lấy tay Phương Minh Chấp kéo đi: "Bây giờ đi luôn được không?"

Phương Minh Chấp khom lưng, một tay ôm Giản Xuân Triều lên: "Bây giờ đi."

Chạng vạng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, hắt vào phòng những mảng hình cắt ghép.

Phương Minh Chấp ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm, giang hai tay, Giản Xuân Triều liền tự nhiên ngồi trên đùi y.

Phương Minh Chấp đặt tay trái lên phím đàn, tay phải nắm tay Giản Xuân Triều đặt lên mũ bàn tay trái của mình, nhẹ nhàng ấn mấy cái. Tiếng đàn dương cần trầm thấp du dương trong ánh chiều tà chấn động, mang theo cả trái tim Giản Xuân Triều cùng cộng hưởng.

Phương Minh Chấp đặt tay phải lên, Giản Xuân Triều ngầm hiểu ý đem tay mình đặt trên tay y.

Tay trái cùng tay trái, tay phải cùng tay phải, Phương Minh Chấp đàn bài đơn giản nhất "Ngôi sao nhỏ", vừa ôn nhu, vừa thâm tình.

Lấp lánh, lấp lánh, sáng rực cả một góc trời.

Em là ngôi sao anh chờ đợi nơi cuối cầu vồng, cũng là người cùng anh trải qua mọi rào cản gió sương bão tuyết cả đời.

* Tui nè 🥰 Chúc mọi người năm mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc nha 💜

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play