Ông nội Phương thân thể không khoẻ, quan hệ với con trai con dâu ngày càng mờ nhạt, mấy năm nay Tết Trung Thu đều ở bên Giản gia. Lúc Giản Xuân Triều cùng Phương Minh Chấp về đến nhà, ông nội Phương cùng Giản Meo một nhà 5 người đều ở đó.
Lúc mẹ Giản mở cửa cho hai người, ông nội Phương đang ôm Giản Meo xem TV, Giản Vân Đào ở trong bếp làm trợ thủ giúp ba Giản.
"Ai da, Minh Chấp, con lại bế nó, con đừng chiều nó quá, để nó tự đi cũng không sao đâu." Mẹ Giản vừa nói chuyện vừa tìm dép lê cho hai người.
Cho dù là lời khách sao, Phương Minh Chấp cũng không để cho Giản Xuân Triều mở lời, giải thích với mẹ Giản: "Chân em ấy bị sưng, đi lại không tiện. Xuân Triều cũng không nặng," cuối cùng không biết nói sao, gượng gạo bỏ thêm một câu: "Lại còn ấm áp."
Mẹ Giản bật cười: "Hai đứa có con, càng ngày càng thú vị."
Nguyên bản người nhà Giản Xuân Triều đối với Phương Minh Chấp không thể nói có gì vừa lòng hay không vừa lòng, nhưng rõ ràng khoảng cách gia thế cao như núi, cho dù Phương Minh Chấp kết hôn với Giản Xuân Triều cũng không thấy y có gì dễ gần. Nhưng từ khi Giản Xuân Triều mang thai, mẹ Giản cũng không ít lần kéo ba Giản đi thăm hai người, bà nhìn ra được Phương Minh Chấp chăm sóc Giản Xuân Triều thật sự cẩn thận, cái nhìn với Phương Minh Chấp cũng dần thay đổi, ít nhất người này sẽ không khiến con trai bà đau lòng.
Giản Vân Đào đi ra đúng lúc thấy Phương Minh Chấp bế Giản Xuân Triều ngồi xuống bên cạnh ông nội Phương, không khỏi vui cười nói: "Ông nội nhìn xem, Giản Xuân Triều từ nhỏ đã được ông nuông chiều, hiện tại lại thêm một Phương Minh Chấp, ông cháu hai người đúng là một lòng."
Giản Xuân Triều đang chào hỏi nói chuyện với ông nội Phương, liền làm mặt quỷ với Giản Vân Đào: " Chẳng lẽ lúc nhỏ ông nội không thương anh à? Anh đúng là không có lương tâm."
Trên thực tế đúng là Giản Vân Đào không thân thiết với ông nội Phương như Giản Xuân Triều, anh cũng không đến mức cần tranh sủng với em trai mình, lại cười Giản Xuân Triều: "Em bây giờ làm ba rồi, đi lại còn phải bế, còn nói anh?"
Giản Xuân Triều quay đầu nhìn Phương Minh Chấp, cáo trạng: "Anh ấy nói em."
Phương Minh Chấp lại không hiểu nhân tình, cũng biết không thể đắc tội Giản Vân Đào, vừa cười vừa xoa eo Giản Xuân Triều: "Đừng tranh luận với anh trai nữa, em không khó chịu sao?"
Giản Vân Đào lập tức khẩn trương đi tới, mang theo chất vấn hỏi Phương Minh Chấp: "Nó sao lại không thoải mái?"
Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều, ôn tồn xoa lưng hắn: "Lúc tới gặp vài cái đen đỏ, em ấy hơi say xe."
Giản Vân Đào nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy bưng ly nước ấm đưa cho Giản Xuân Triều: "Uống nước."
Ông nội Phương bắt đầu hồ đồ rồi, nhìn mặt Giản Xuân Triều nhưng lại không nhận ra hắn nữa: "Tiểu Nghiệp, Xuân nhi đâu? Sao không mang nó về đây chơi với ta?" Giản Binh Nghiệp là tên của ba Giản.
Giản Xuân Triều đứng dậy khỏi vòng tay của Phương Minh Chấp, hắng giọng nói với ông nội Phương: "Ai nha, để con đi gọi tiểu Xuân nhi tới." Nói xong liền đi về hướng phòng ngủ.
Phương Minh Chấp không yên tâm muốn đi theo, Giản Xuân Triều nháy mắt vài cái với y, nhỏ giọng nói: "Em quay lại ngay."
Ánh mắt Phương Minh Chấp vẫn dõi theo Giản Xuân Triều đến tận khi hắn vào phòng ngủ rồi đi ra, Giản Xuân Triều giả vờ đi về phía cạnh sô pha, đỡ lưng ngồi xuống, nói chuyện với ông nội Phương: "Tiểu Xuân nhi của ông nội chỉ ở trong phòng thôi mà, không phải không về chơi với ông đâu?"
Ông nội Phương nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Con là tiểu Xuân nhi? Đúng là khuôn mặt nhỏ nhắn này, tay chân này rồi, nhưng sao bụng lại béo như vậy?"
Giản Xuân Triều cười, nắm lấy bàn tay đầy đốm tàn nhang của ông nội, thân thiết vuốt ve: "Bởi vì trong bụng có chắt trai của ông nội." Việc hắn mang thai đã nói với ông nội ước chừng cả trăm lần, nhưng lần nào ông nội cũng quên mất, hắn cũng không ngại nhắc lại lần nữa.
Ông nội Phương tươi cười, lại nhìn Phương Minh Chấp: "Tiểu Xuân nhi không giận con nữa à?"
Phương Minh Chấp ngồi lại gần Giản Xuân Triều, ôm lấy hắn, trả lời ông nội Phương: "Vâng, em ấy không giận nữa."
Ánh mắt ông nội Phương lộ ra tia vui sướng như trẻ nhỏ: "Con đừng làm nó giận nữa, tiểu Xuân nhi tốt như vậy, con tìm đâu ra người thứ hai!"
Những lời này của ông nội Phương cũng đã từng dặn dò Phương Minh Chấp, y cũng vẫn nghiêm túc mà đáp lại một tiếng: "Vâng ạ."
Giản Xuân Triều nhìn dáng vẻ ông nội Phương giống như là một lát nữa liền quên, bắt đầu mắng người: "Hai người còn ở đây làm gì? Không vào bếp hỗ trợ đi."
Phương Minh Chấp nhìn hắn lưu luyến không muốn rời, Giản Vân Đào hiểu ý của Giản Xuân Triều, khuyên Phương Minh Chấp: "Đi đi, đứa nhỏ này từ lúc mang thai kén ăn kinh khủng, ngoại trừ cơm cậu nấu, cái gì cũng không ăn, tôi hay ba nấu cũng không chịu. Cậu ở đây trông nó không bằng vào bếp nấu cho nó cái gì ăn đi."
Phương Minh Chấp lúc này mới đứng dậy, theo Giản Vân Đào vào bếp.
Mẹ Giản bình thường không nấu cơm, hôm nay lại phải vào bếp làm trợ thủ cho ba Giản, thấy Giản Vân Đào và Phương Minh Chấp đi vào, thở dài nhẹ nhõm: "Đào tử, cái này sao mà nhào mãi vẫn cứ tan ra?"
Giản Vân Đào liền đi qua giúp mẹ Giản nhào bột, Phương Minh Chấp nhìn qua thấy nguyên liệu nấu ăn còn chưa xử lý, liền bắt đầu động thủ.
Ba Giản qua vài lần ăn cơm do Phương Minh Chấp nấu, đúng là khó gắp người nào trẻ tuổi có tay nghe tốt thế này, hơn nữa cơm y nấu mỗi lần thực đơn đều khác nhau, rất đáng khen ngợi.
Ba Giản nhìn Phương Minh Chấp cho sủi cảo vào luộc, thủ pháp thuần thục lại nhanh chóng, không khỏi cảm thấy thân thiết, cười cười: "Đứa nhỏ kia khó hầu hạ lắm nhỉ? Từ nhỏ đã kén ăn."
Phương Minh Chấp gắp sủi cảo ra để ráo nước, ngại ngùng nói: "Dạ dày em ấy không khoẻ, ăn cái gì chú ý một chút cũng tốt ạ."
Ba Giản khen ngợi nhìn hắn: "Khiến con lo lắng rồi."
Phương Minh Chấp nấu cơm thực nhanh, một lát đã làm xong mấy món, cùng mấy món ba mẹ Giản làm lúc trước, cùng nhau bưng ra bàn ăn.
Ông nội Phương cùng Giản Xuân Triều, một già một trẻ là đối tượng cần bảo vệ của cả nhà, Giản Xuân Triều còn đỡ ông nội đến bàn ăn. Giản Vân Đào kêu Phương Minh Chấp đừng nhúng tay vào, Phương Minh Chấp đành đứng đó nhìn chằm chằm Giản Xuân Triều, tay đầy mồ hôi, chỉ sợ hắn đi lại không tiện lại làm mình bị thương.
Lúc ăn cơm, chứng Alzheimer của ông nội cũng giảm dần, đôi mắt chậm rãi thanh tỉnh, còn muốn chúc rượu.
Giản Xuân Triều không thể uống rượu, ly rượu của hắn đã được Phương Minh Chấp đổi thành sữ bò ấm. Hắn ngồi giữa ông nội Phương và Phương Minh Chấp, trông mong nhìn đĩa cua trước mặt Giản Vân Đào: "Anh, em muốn ăn cái kia."
Giản Vân Đào cố ý nghe không hiểu, đem đùi gà ở đĩa bên cạnh gắp cho hắn: "Cái này hả? Ăn đi."
Giản Xuân Triều hầm hừ nói: "Em muốn con cua."
Giản Vân Đào gắp con cua vào bát Phương Minh Chấp, nói với Giản Xuân Triều: "Em hỏi Minh Chấp đi, cậu ấy cho em ăn em liền ăn."
Người mang thai ăn gì tốt hay không tốt, Phương Minh Chấp đã thuộc làu làu, bình thường một chút đồ ăn lạnh Giản Xuân Triều cũng không được ăn, sao có thể để cho hắn ăn cua.
Giản Xuân Triều trừng mắt nhìn Giản Vân Đào: "Xem như anh lợi hại."
Ba mẹ Giản đều là người hiểu chuyện, bọn họ biết Phương Minh Chấp trung thu không về nhà mà lại cùng Giản Xuân Triều về Giản gia, khẳng định là có nguyên nhân gì đó. Nhưng bọn họ cũng không đề cập tới, chỉ bảo Phương Minh Chấp ăn nhiều một chút.
Giản Xuân Triều không được ăn cua, vẫn luôn tức giận chọc chọc bóc hạt ngô, bóc đầy cả một bát.
Phương Minh Chấp cũng không chú ý đến việc ăn uống, luôn nhìn Giản Xuân Triều, nhìn hắn chỉ ăn mỗi ngô, thấp giọng nhắc nhở: "Em đừng ăn quá nhiều ngô, không dễ tiêu hoá." Nói xong liền gắp cho hắn một đũa đậu hũ.
Vì đều là người trong nhà, nên Giản Xuân Triều cũng tuỳ hứng hơn bình thường, vẫn giận dỗi vì không được ăn cua mà bỏ qua đậu hũ Phương Minh Chấp mới gắp, tự ăn trứng xào hành tây.
Mẹ Giản cắn đầu đũa, vui sướng nhìn người gặp hoạ: "Lão Giản, ông xem con trai ông hoàn toàn vứt bỏ ông kìa. Con trai ăn vài món cũng toàn là của Phương Minh Chấp làm."
Ba Giản lại tỏ ra không sao: "Đây không phải chuyện bình thường sao? Mỗi người một khẩu vị, Xuân Triều vui vẻ là được."
Ăn cơm xong, Giản Xuân Triều ngựa quen đường cũ, dựa vào lồng ngực Phương Minh Chấp, đợi y xoa xoa bụng cho mình.
Dạ dày Giản Xuân Triều vốn không tốt, sau khi mang thai càng hay khó chịu, sau khi ăn cơm cần xoa xoa hỗ trợ tiêu hoá, nếu không sẽ dễ bị trướng bụng.
Phương Minh Chấp ôm người trong lòng, thay hắn xoa bụng nhỏ. Ba Giản từ phòng bếp mang ra hai túi bánh trung thu: "Hôm nay trung thu, một năm nhà ta cũng không ăn nhiều đồ ngọt, mỗi người một cái, ăn chơi đi."
Giản Xuân Triều thích thú bóc bánh trung thu, thấy lòng đỏ trứng muối cũng muốn ăn, thấy mứt táo vàng ươm cũng muốn ăn, nhưng chỉ là hắn hứng thú chứ cũng không ăn nổi hai miếng.
Phương Minh Chấp thấy hắn muốn ăn, liền nói: "Em chọn một cái đi, không ăn hết anh ăn."
Giản Xuân Triều cái nào cũng muốn nếm thử, cũng không biết chọn cái nào, cho nên liền hỏi Phương Minh Chấp: "Anh muốn ăn cái nào?"
Phương Minh Chấp ngại ngùng không nói.
Giản Xuân Triều nhíu mày, khó tin nhìn y: "Anh chưa từng ăn bánh trung thu?"
Phương Minh Chấp lắc đầu: "Trung thu cũng được tặng không ít quà, nhưng chưa từng mở ra."
Giản Xuân Triều đau lòng nói: "Đúng là phí phạm của trời nha Phương Minh Chấp, anh không ăn nhưng em thích ăn!"
Giản Vân Đào ở bên cạnh ăn xong nửa cái bánh trung thu, vạch trần hắn: "Em đừng điêu nữa, anh chưa từng thấy ăn ăn hết một cái bánh trung thu nào, toàn cắn hai miếng liền bỏ."
Giản Xuân Triều giả bộ không nghe thấy, từ đống bánh trung thu chọn ra một cái vị sầu riêng, đưa cho Phương Minh Chấp: "Ăn cái này."
Phương Minh Chấp nghe lời, mở ra, đưa cho Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều cắn một miếng nhỏ, còn lại đưa Phương Minh Chấp: "Ngon quá, ăn xong rồi."
Giản Vân Đào cười nhạo: "Giản Xuân Triều, bà cố nội cũng không đỡ nổi em, anh phục."
Giản Vân Đào nhìn Phương Minh Chấp yên lặng ăn bánh trung thu còn lại Giản Xuân Triều đưa, có chút không đành lòng: "Không muốn ăn không cần ăn, cậu cũng đừng quá nuông chiều nó."
Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều vào lòng, bình tĩnh nói: "Ăn xong rồi, ngon lắm."
Giản Vân Đào nhìn Phương Minh Chấp chấp mê bất ngộ, thở dài: "Tình yêu là thứ khiến con người ta trở nên ngu muội."
Giản Xuân Triều lăn lớn một hồi liền ngoan ngoãn, Phương Minh Chấp thấy hắn không muốn nói nữa, liền chào hỏi ba mẹ Giản: "Con đưa Xuân Triều về, em ấy nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Ba mẹ Giản cũng nhìn thấy Giản Xuân Triều mệt mỏi, không giữ hai người lại.
Giản Xuân Triều ôm bả vai Phương Minh Chấp: "Chúng ta đưa ông nội về nhà đi."
Giản Vân Đào thấy em trai mình mắt còn không mở nổi, vẫy vẫy tay: "Minh Chấp chăm sóc mình em là đủ rồi, ông nội lát nữa anh đưa về sau."
Đường về nhà, trăng tròn đã sớm lên cao.
Giản Xuân Triều dựa vào ghế ngồi, tay nắm lấy tay Phương Minh Chấp: "Minh Chấp, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh về nhà đoàn viên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT