Tiệc sinh nhật Phương Minh Chấp không tổ chức ở khách sạn 7 sao Bích Kim Huy Hoàng mà mọi người vẫn đoán, ngược lại chọn biệt viện ẩn sâu trong núi.
Biệt viện được xây dựng kết cấu vây kín kiểu Nhật, sân vườn được tu sửa trơn nhắn, đan xen mấy cây lá phong độc đáo. Thảm đá nhỏ vụn uốn lượn tạo thành một đường nhỏ, chỉ đủ một người đi. Sắc tròi còn chưa tối hẳn, nhưng cách vài bước đèn cũng đã sáng lên, hoà lẫn ánh nến leo lắt. Trong viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy xuống từ ống trúc, phát ra tiếng róc rách nhỏ vụn.
Ông chủ của biệt viện này, Đằng tiên sinh là người nước ngoài, tiếng Trung nói không rõ lắm, nhưng đối với Phương Minh Chấp vô cùng tôn kính. Vì biết hôm nay là sinh nhật Phương Minh Chấp, mấy ngày trước còn bay về nước mang theo quà cho Phương Minh Chấp trở về, nghe nói là lấy từ một nơi rất linh thiêng.
Thời gian mở tiệc còn chưa tới, Đằng tiên sinh đang tiếp đón Phương Minh Chấp với Giản Xuân Triều, ba người đều mặc trang phục truyền thống, chẳng qua bởi vì thân thể nên Giản Xuân Triều mặc rộng một chút cho thoải mái.
"Phương thiếu," Đằng tiên sinh đem một cái túi giấy nhìn bình thường đưa cho Phương Minh Chấp: "Đây là quà sinh nhật tặng cậu."
Phương Minh Chấp nghiêm túc nói cảm ơn Y Đằng, cẩn thận nhận túi giấy, lấy đồ vật bên trong ra. Đó là một cái túi màu hồng phấn, trên mặt thêu một viên đá hồ ly trắng, miệng túi còn dùng một cây 5 màu bên lại, bên cạnh còn treo một cái lục lạc kim sắc nhỏ, động nhẹ liền phát ra tiếng dễ nghe.
Giản Xuân Triều bụng lớn, không tiện ngồi quỳ gối, nên ngồi xếp bằng trên đệm. Giản Xuân Triều chưa từng thấy thứ này, tò mò nghiêng đầu nhìn túi nhỏ trên tay Phương Minh Chấp: "Đẹp quá, là bùa hộ mệnh sao?"
Y Đằng ôn hoà giải thích cho hắn: "Lúc tôi về nước, có hỏi Phương thiếu muốn cầu gì không, cậu ấy bảo tôi thay cậu ấy cầu cái này. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định là cầu cho người cậu ấy yêu thương, quả nhiên hôm nay may mắn gặp được cậu. Hai người thật xứng đôi." Y Đằng nói chuyện chậm rãi, khẩu âm hơi ngượng gạo, nhưng khiêm tốn khiến người khác thoải mái.
Giản Xuân Triều mơ hồ gật đầu, nhưng vẫn không biết hắn với con hồ ly béo kia có quan hệ gì, nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp đem túi nhỏ lật lại, vậy mà mặt bên kia lại dùng chỉ vàng thêu hai chữ "An thai".
Phương Minh Chấp nghiêng người đem túi nhỏ đeo lên eo Giản Xuân Triều, một lời hai ý: "Tối hôm nay sẽ rất mệt, em vẫn muốn ở bên cạnh anh sao?" Là khẩu khí của nam nhân, nhưng Giản Xuân Triều lại nghe ra y đang khẩn trương, cũng không phải Phương Minh Chấp sợ gì khác, mà là lo lắng cho Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều vỗ vỗ tay Phương Minh Chấp: "Em khó chịu sẽ nói với anh."
Lúc này, một nhân viên nữ nghiêng người đứng trước cửa, nhỏ giọng nói một câu tiếng Nhật. Phương Minh Chấp nhìn Y Đằng, lại nhìn Giản Xuân Triều giải thích: "Khách tới rồi."
Phương Minh Chấp đứng lên trước, sau đó quỳ một gối duỗi tay đỡ Giản Xuân Triều đứng lên. Giản Xuân Triều theo thói quen nắm vai Phương Minh Chấp dường như không tốn chút sức lực nào tựa nước chảy mây trôi đứng dậy. Biết Giản Xuân Triều đi lại không tiện, nên Phương Minh Chấp cũng đặt làm riêng kimono ngắn hơn cho hắn, không để hắn dẫm phải đồ mà ngã.
Chờ Giản Xuân Triều vững vàng đứng lên, Phương Minh Chấp cũng không dắt hắn đi vội, ngược lại cẩn thận sửa sang lại quần áo cho hắn thật tốt, mới cẩn thận ôm eo hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Giản Xuân Triều không quen đi guốc gỗ nên trên chân hắn vẫn là dép lê mềm mại Phương Minh Chấp lấy từ trong nhà cho hắn đeo. Phương Minh Chấp lại sợ Giản Xuân Triều đi trên đường sỏi đá sẽ bị cộm chân nên cùng hắn vai kề vai đứng trên hành lang đợi người tới.
Người tới đầu tiên là ba mẹ của Phương Minh Chấp, bọn họ nhìn thấy con trai mình, trên mặt có bao nhiêu bình đạm vẫn giữ nguyên bấy nhiêu bình đạm, đặc biệt là mẹ Phương, giống như đang nhìn người lạ đi ngoài đường.
Ba Phương chủ động hơn mẹ Phương một ít, bước nhanh hơn mẹ Phương nửa bước, đưa cho Phương Minh Chấp một cái hộp nhung: "Minh Chấp, 24 tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ." Ông dường như còn muốn nói thêm vài câu nhưng đã bị mẹ Phương liếc mắt một cái, ngập ngừng rồi im bặt.
Phương Minh Chấp nhận chiếc hộp kia, cũng không vứt đi, cười nói: "Cảm ơn ba mẹ."
Thật ra, Giản Xuân Triều có thể đoán được đồ vật trong hộp nhung kia là cái gì. Phương Minh Chấp cho hắn xem một ngăn tủ chứa vô số đồng hồ, tuỳ tiện chọn một cái cũng có thể đổi một căn nhà ở Bắc Kinh. Ba mẹ Phương Minh Chấp chỉ biết tặng đồng hồ, mặc kệ là ăn tết hay sinh nhật, thậm trí năm đó Phương Minh Chấp với Giản Xuân Triều kết hôn, ba mẹ y cũng tặng hai người một đôi đồng hồ, chỉ là từ trước đến nay hai người cũng không mang lần nào.
Mẹ Phương hiếm lắm mới mở miệng nói chuyện, thanh âm tinh tế: "Hôm nay không có giới truyền thông, tôi với ông ấy còn có tiệc từ thiện ở Ôn thị, đi trước," bà nhẹ nhàng vén một lọn tóc đen vướng bận ra sau tai, tự phụ* nói: "Không làm phiền người trẻ vui chơi, mọi người thích chơi gì đều có thể, chỉ cần đừng quá mức là được. Hoá đơn hôm nay, tôi trả."
*Tự phụ: kiểu người tự đề cao bản thân mình, cho mình là giỏi, hơn người, coi thường người khác....
Giản Xuân Triều giật mình nhìn mẹ Phương, hắn rất ít khi thấy bà nói gì đó, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt. Sinh nhật con trai, khuôn mặt tươi cười bà ta cũng không có chứ đừng nói gì đến một câu nói ôn nhu. Nếu theo những gì bà ta nói, chỉ cần truyền thông không ở đây, bộ dáng bình thường cũng chẳng cần thể hiện, ném xuống một xấp tiền, liền tính là tình thương của mẹ.
Giản Xuân Triều thật sự muốn mắng người, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn lại, nhắc nhở chính mình, tối hôm nay rất quan trọng, cho dù có chán ghét mẹ Phương đến mức nào bà ta cũng không phải đối tượng nhắm tới, chờ tới khi cha bà ta suy sụp, sắc mặt của bà ta cũng không thể giữ nổi nữa.
Ánh mắt mẹ Phương chuyển tới bên người Giản Xuân Triều, hạ mình hỏi: "Mấy tháng?"
Giản Xuân Triều lạnh lùng nhìn lại, cũng không nói chuyện.
Mày mẹ Phương hơi nổi lên nếp gấp nhỏ: "Đứa nhỏ, tôi hỏi cậu mấy tháng?"
Giản Xuân Triều cười cười: "Tôi sao? Năm nay 28, đại khái... lẻ 300 ngày."
Trên mạt Phương Minh Chấp nhìn không được hiện lên nét cười, liếc mắt nhìn Giản Xuân Triều.
Lông mày mẹ Phương nhíu thành một đường, không thèm nhìn Giản Xuân Triều, quay sang Phương Minh Chấp: "Cậu ta không hiểu quy củ như vậy, cậu tốt nhất dạy dỗ cho tốt, đừng để cậu ta bôi nhọ thanh danh Phương gia." Nói xong lại như có như không đảo mắt nhìn dép lê trên chân Giản Xuân Triều.
Phương Minh Chấp đối với việc người khác nói mình như thế nào cũng được, nhưng lại không chịu được việc người khác nói Giản Xuân Triều. Tay y đặt trên eo Giản Xuân Triều, đem người ôm vào lồng ngực, có chút lạnh lùng nhìn mẹ Phương: "Mẹ không phải còn đi từ thiện sao? Đừng chận trễ." Một câu giấu giếm đầy thâm ý, ý chỉ mẹ Phương thích giữ mặt mũi trước người ngoài.
Phương Minh Chấp tuy rằng không thân thiết với mẹ Phương, nhưng đứa con cùng huyết thống này với bà vẫn còn cung kính. Hôm nay làm trò trước mặt vài người, hư vinh của mẹ Phương lại bị chọc ra tới, có chút oán độc nhìn Phương Minh Chấp. Bà hận Phương Minh Chấp, nhưng bà lại không làm gì được.
Phương thị vốn là một công ty bình thường, là một tay bà cùng cha bà trù tính, từng giọt từng giọt mở rộng thành công ty có uy tín danh dự ở Bắc Kinh. Phương Minh Chấp về nước, lại mang sản nghiệp Phương thị cha bà một tay dậy bà phát triển nắm trong tay mình, mà trong tay y phát triển lại càng nhanh. Bà ghen ghét Phương Minh Chấp được cha mình thiên vị, bà không hiểu nhưng cũng không có tư cách để nghi ngờ. Cha bà làm gì, bà cũng chỉ có thể làm theo.
Phương Minh Chấp thong dong tiếp nhận ánh mắt của mẹ mình, làm tư thế mời đi.
Ba mẹ Phương vừa rời đi, một vị khách trước sau liền tới, đúng là nửa năm rồi không gặp Đồng Hoa. Khác với tóc xoăn dài váy đuôi cá lần trước, lần này Đồng Hoa cắt tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan càng sắc sảo, thêm một bộ âu phục, phóng khoáng thanh cao.
Đồng Hoa đánh giá hai người trước mặt một phen, lại đứng trước Giản Xuân Triều mở miệng: "Anh dâu họ?" nghịch ngợm cười: "Em gọi như vậy anh không ngại chứ?"
Giản Xuân Triều thong dong cười cười: "Cái này có gì cần để ý đâu, Phương Minh Chấp cũng không quản."
Đồng Hoa nao nao, theo bản năng nhìn biểu tình của Phương Minh Chấp, lại thấy gương mặt vạn năm bất biến của y mỉm cười, trong lòng không khỏi cười lạnh, vậy mà truyền thông mới nhất tung tin, rốt cuộc vẫn là Giản Xuân Triều một bên nhiệt tình.
Đồng Hoa đánh giá bụng Giản Xuân Triều, thử tắm dò hỏi: "Vất vả lắm nhỉ? Em có thể sờ không?"
Giản Xuân Triều quay đầu nhìn Phương Minh Chấp, lại thấy mặt hắn thoáng không vui, nhưng cũng không có gì, nhún vai: "Cô cũng xem như là cô nó, đương nhiên có thể sờ." Trong lòng lại cố gắng không né tránh, hắn phải tin tưởng Phương Minh Chấp.
Đồng Hoa vươn tay ra, còn chưa đụng tới bụng Giản Xuân Triều, Phương Minh Chấp lại đột nhiên hướng mắt ra phía cửa, thở dài.
Đồng Hoa còn chưa chạm tới bụng Giản Xuân Triều, nghe thấy tiếng thở dài này liền ngừng lại, quan tâm hỏi: "Anh họ, anh làm sao vậy?"
Phương Minh Chấp có chút cô đơn nói: "Thật ra anh cũng biết, thương trường làm gì có ai thật lòng, nhưng rõ ràng trên thư mời anh đã uyển chuyển ghi rõ tối nay không nói chuyện quà cáp, làm ăn, tiệc sinh nhật này thế mà lại chỉ có 3 chúng ta."
Đồng Hoa vuốt khuyên tai thuỷ tinh, mặt ra vẻ ngây thơ hồn nhiên: "Anh họ, anh biết đêm nay ở Bắc Kinh có lễ hội 8 phương, lại còn tiệc từ thiện của Ôn thị, còn muốn ra vẻ trước mặt em làm gì. Đa số người giàu đều cảm thấy trèo không tới anh, gia đình bình dân càng không phải nói, khẳng định muốn đi lễ hội. Quả ngọt nơi này tuy rằng lớn, nhưng mấy người có thể nuốt trôi? Không phải vấn đề bọn họ có nhiệt tình hay không, mà là bọn họ không dám tới."
Giản Xuân Triều nghe anh em họ mỗi người một lời sắc bén qua lại, không khỏi phục Đồng Hoa thông minh, dăm ba câu liền chỉ ra Phương Minh Chấp cố ý không muốn cho người khác tới tham gia sinh nhật. Đáng tiếc thông minh của cô ta so với Phương Minh Chấp vẫn còn thua xa, cô ta cũng không thể tưởng tượng được cái gọi là lễ hội 8 phương, cùng tiệc từ thiện Ôn thị đều là do Phương Minh Chấp làm ra.
Đồng Hoa tiến lên nửa bước cũng vừa vặn là nửa bước Phương Minh Chấp muốn cô ta nhìn ra, Phương Minh Chấp hy vọng cô ta có thể nhìn ra y không giống bình thường, cũng tự cho rằng đã xé rách lớp nguỵ trang của y, nhưng thực ra chỉ là mở ra một tầng nguỵ trang khác. Nếu Phương Minh Chấp trực tiếp thể hiện quá nhiều bất thường, sẽ chỉ làm Đồng Hoa cảm thấy y đang diễn, dễ rút dây động rừng, khiến Tri Lang nhận ra y đang đặt bẫy.
Điện thoại của Đồng Hoa vang lên, hướng hai người làm động tác xin lỗi, nhanh chóng nhận điện thoại: "Alo, tới rồi sao?.... Được, đi theo nhân viên vào là được."
Đồng Hoa tắt điện thoại, mắt ấp áp cười: "Anh họ Minh Chấp, em mang quà sinh nhật tặng anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT