Từ phòng khám của Tôn Vĩ đi ra, hai người đi bộ đến siêu thị, Giản Xuân Triều muốn chạy nhanh đi mua sữa chuối, hăng hái đi trước, Phương Minh Chấp gắt gao đi theo nửa bước không rời.
Tuy nói hạ chí sớm qua, nhưng Bắc Kinh không còn quá nóng. Hai bên đường ngợp bóng ngô đồng cao cao, lá bay loạt soạt trong gió, hai bên đường có người đang bán bóng bay rực rỡ màu sắc, quấn quanh người một bạn nhỏ.
Giản Xuân Triều thích mặc đồ của Phương Minh Chấp, hắn hiện tại mặc áo thun của Phương Minh Chấp, to hơn nửa size, lại tối màu, căn bản không nhìn thấy bụng. Vừa rồi Phương Minh Chấp cũng mua cho hắn một chùm bóng bay rực rỡ, cột vào cổ tay gầy nhỏ.
Giản Xuân Triều nhìn bóng bay bay trên đầu hắn có chút ghét bỏ: "Phương Minh Chấp, anh biết em 30 rồi không?"
Phương Minh Chấp không đỏ mặt nói: "Là anh muốn, anh từ nhỏ đã hâm mộ những đứa nhỏ khác có bóng bay rực rỡ, chỉ có anh không có."
"......" Giản Xuân Triều quả thực nghe xong nửa câu phản bác cũng không nói thành lời.
Đám học sinh vừa mới được nghỉ hè, tốp 5 tốp 3 trên đường cười đùa. Gần đây phần lớn là khu dân cư, hoà lẫn niềm vui được nghỉ học của bọn nhỏ, càng tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Tay chân Giản Xuân Triều trắng trẻo lại thon dài, hắn mang theo khẩu trang, lộ ra nửa khuôn mặt quá thanh tú, đi giữa một nhóm học sinh, lại giống như sinh viên mới vào đại học.
Siêu thị nhập khẩu nằm ở tầng 1 của trung tâm thương mại, tuy rằng chưa tới cuối tuần, nhưng dù sao cũng là TTTM, lại đang vào hè, người càng ngày càng nhiều.
Mới đầu Phương Minh Chấp chỉ đi theo Giản Xuân Triều, lúc đến TTTM liền duỗi tay ôm lấy em Giản Xuân Triều: "Đi theo anh, đừng chạy loạn."
Ở phương diện này Giản Xuân Triều vẫn luôn nghe lời Phương Minh Chấp, kéo kéo áo y, ngoan ngoãn nói: "Chỉ đi theo anh."
Phương Minh Chấp đưa Giản Xuân Triều đến thẳng khu đồ uống trong siêu thị, Giản Xuân Triều kéo y đến khu đồ uống lạnh: "Sữa chuối ở bên kia kìa!"
Phương Minh Chấp dỗi tay ôm người trở về: "Không được, em chỉ có thể mua sữa không lạnh."
Giản Xuân Triều không thể chấp nhận: "Làm gì có ai uống sữa chuối không lạnh bao giờ? Ai nói đàn ông mang thai không thể uống đồ lạnh?"
Phương Minh Chấp nửa cưỡng chế bắt người về: "Có thể uống đồ lạnh, nhưng dạ dày không tốt thì không thể uống."
Giản Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp không hiểu gì cả, còn muốn cướp đi lạc thú của hắn: "Em không phải một chút lạnh cũng không thể ăn, hơn nữa sữa chuối không ướp lạnh là không có linh hồn."
Phương Minh Chấp không muốn nói đạo lý với hắn: "Không được."
Giản Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp quản hắn quá chặt, không thể nói lý với y, tránh ra khỏi lồng ngực Phương Minh Chấp, tự đi đến khu đồ uống lạnh.
Chưa đi được hai bước, Giản Xuân Triều đã thấy chân không còn điểm tựa, cả người bị nhấc bổng lên, nhìn Phương Minh Chấp bế mình lên, nhỏ giọng mắng: "Anh làm cái gì đấy?!"
Phương Minh Chấp đi thẳng đến khu để xe đẩy, trực tiếp bỏ Giản Xuân Triều vào trong, đẩy đi.
Giản Xuân Triều sợ ngây người: "Phương Minh Chấp, anh điên à? Em không có quyền lựa chọn sao? Em không cần mặt mũi nữa à?"
Phương Minh Chấp ghé vào tai hắn, thanh âm dịu dàng dễ nghe: "Anh còn muốn bế em đi, nhưng lại sợ em ngại đấy."
"???" Giản Xuân Triều bị logic của Phương Minh Chấp doạ sợ rồi, vì sợ hắn sẽ ngại khi bị bế suốt đường đi nên để hắn vào xe đẩy, hắn không ngại sao? Còn chưa được bao lâu mà Phương Minh Chấp từ một đệ đệ nói lời âu yếm còn nói lắp đã thành người không biết xấu hổ như này rồi.
Giản Xuân Triều bất chấp tất cả tự nghĩ: Xe đẩy thì xe đẩy đi, đúng lúc chân đau eo mỏi vì vừa phải đi một đoạn đường, sức lao động miễn phí không có gì không tốt.
Giản Xuân Triều ngồi trong xe đẩy chỉ tay ra lệnh, trong chốc lát trên người đã đầy bắp, ớt xanh, cà rốt, nho, chocolate, cùng bánh quy đủ kiểu, trong lồng ngực hắn còn ôm sữa chuối.
Phương Minh Chấp sợ hắn ngửi thấy mùi thịt tươi sẽ khó chịu nên không dám mua, chỉ lấy thịt bò cùng cánh gà từ khu đồ đông lạnh.
Giản Xuân Triều lớn như vậy ngồi trong xe đẩy, rất nhanh liền bị người khác chú ý, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Lớn như vậy còn ngồi xe đẩy, đúng là không có ý thức đạo đức công cộng."
Còn có người lớn tuổi bên cạnh chụp ảnh lại: "Tôi phải đăng lên mạng, để mọi người biết giới trẻ bây giờ thật vô ý thức."
Phương Minh Chấp vốn dĩ đang mang khẩu trang, nghe thấy có người nói Giản Xuân Triều, liến kéo khẩu trang xuống, lập tức khiến vài cô gái thét chói tai.
"Phương thiếu! Phương thiếu!"
"Ngồi trong xe đẩy kia là Triều Triều của chúng ta đi?!"
"Chắc chắn rồi, làm gì còn ai có thể trắng mà lại đẹp như thế nữa!"
"....." Giản Xuân Triều thà che mặt bị người khác nói vài câu cũng không muốn bị người khác nhận ra hắn đang ngồi trong xe đẩy cùng bắp với cánh gà.
Phương Minh Chấp khom lưng, đem Giản Xuân Triều với sứ chuối ôm từ trong xe đẩy lên, cẩn thận bảo vệ trong ngực, không để người khác chụp được hắn, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy hỏi: "Em không khó chịu chứ?"
Giản Xuân Triều trừng mắt nhìn y: "Anh bị người ta nhìn chằm chằm thế anh thoải mái được sao?"
Phương Minh Chấp hơi áy náy nói với hắn: "Là anh suy nghĩ không chu toàn, em đừng để ý đến bọn họ, anh sẽ xử lý tốt."
Nói xong y lại quay đầu nói với người chụp ảnh: "Bà xã tôi thân thể không thoải mái, tôi đương nhiên sẽ dùng hết khả năng để em ấy thoải mái nhất. Tất cả đồ vật ở trung tâm thương mại này đều thuộc quyền sở hữu trên danh nghĩa của Phương Minh Chấp tôi, kể cả chiếc xe đẩy này, tôi muốn làm gì cũng được. Tôi tin rằng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến việc mua sắm của người khác. Mà hành vi vừa rồi của bà đã vi phạm nghiêm trọng đến quyền chân dung của bà xã tôi. Tôi đề nghị bà lập tức xoá bỏ mọi hình ảnh quay chụp vừa rồi, nếu sau này nếu tôi nhìn thấy hình ảnh này ở bất cứ đâu, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự."
Sắc mặt người chụp ảnh trở nên khó coi, nhưng cũng biết Phương Minh Chấp là người không phải người bình thường có thể đắc tội được, ngượng ngùng móc điện thoại ra, xoá xoá sau đó đưa cho Phương Minh Chấp: "Cậu xem, tôi xoá rồi, thật xin lỗi, tôi không biết hai người....."
Phương Minh Chấp cũng không liếc mắt một cái, trực tiếp ôm Giản Xuân Triều đến chỗ nhân viên: "Bảo giám đốc chỗ này liên lạc với thư ký Từ, đưa đồ tôi mua về nhà tôi."
Nhân viên cung kính nói: "Vâng, Phương thiếu."
Vây quanh bốn phía cơ hồ toàn là nữ sinh còn mặc đồng phục, mỗi người một câu.
"Quá ngầu, bảo vệ bà xã 10/10 luôn."
"Này này này, mọi người nhìn đế giày Triều Triều xem, còn không bẩn, khẳng định bình thường Phương thiếu cũng không cho anh ấy xuống đất đi đường ý."
"Đời này của tôi quả thật mãn nguyện rồi, có thể lên xin chụp ảnh chung không?"
"Đi đi, đừng sợ! Đi nhiều lắm bị từ chối, không đi tiếc cả đời."
....
Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều đi qua mất kệ để hàng, Giản Xuân Triều đen mặt nói: "Cho em xuống, em tự đi được."
Phương Minh Chấp đặt hắn lên một kệ để hàng trống, dán vào mặt Giản Xuân Triều hôn một cái: "Eo còn đau không?"
Giản Xuân Triều sửng sốt: "Sao anh biết em đau eo?"
"Trên đường tới siêu thị, em đỡ eo rất nhiều lần." Lúc Phương Minh Chấp thấy đau lòng thay cho Giản Xuân Triều, giọng nói bất giác trở nên nhỏ đi, giống như Giản Xuân Triều khó chịu khiến y cảm thấy đau lòng.
Giản Xuân Triều vốn dĩ thích ăn mềm không ăn cứng, thấy y đáng thương như vậy, lập tức khoan hồng độ lượng, dịu dàng nói: "Vừa rồi em ngồi trong xe suốt, không mỏi nữa, bỏ em xuống được rồi."
Phương Minh Chấp đang muốn thả Giản Xuân Triều xuống, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một cô gái nhô đầu ra sau kệ để hàng. Người kia rõ ràng bị ánh mắt hung ác của y doạ rồi, động cũng không dám động, đứng tại chỗ nuốt nước miếng.
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng buông Giản Xuân Triều xuống, ôm trong ngực che chở sau đó mới quay đầu nhìn cô gái kia: "Xin hỏi cô có chuyện gì sao?"
Cô gái đứng sau kệ hàng do dự không dám nói.
Giản Xuân Triều nghiêng người nhìn qua vai Phương Minh Chấp, đôi mắt nai con thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, lại nói với Phương Minh Chấp: "Anh doạ người ta rồi kìa."
Nghe thấy thanh âm nhu hoà của Giản Xuân Triều, cô gái nhẹ nhàng thở ra, ôm điện thoại trong lòng, đỏ mặt đi tới, hít sâu, lắp bắp nói: "Phương thiếu, Xuân Triều ca ca, em, em em có thể chụp ảnh cùng hai người không?"
Giản Xuân Triều không nói, ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp, thật ra hắn không muốn cùng người khác chụp ảnh chung, nhưng hắn biết nếu tin tức về hắn và Phương Minh Chấp càng nhiều thì càng mau chóng hấp dẫn lực chú ý của Tri Lang. Nếu Phương Minh Chấp đồng ý chụp chung, hắn sẽ không từ chối.
Thái độ trên mặt Phương Minh Chấp dịu đi, nhưng vẫn từ chối thẳng: "Ngại quá, hiện tại tôi với Xuân Triều không tiện."
Cô gái vốn dĩ không ôm nhiều hy vọng, có thể nhìn gần CP hoàng kim trong lòng mình đã vui vẻ đến bay lên, cho nên chỉ có chút mất mát, lại lập tức tràn ngập chân thành nói: "Ngại quá, làm phiền hai người rồi. Mọi người đều rất thích hai người! Hy vọng các anh mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc!" Nói xong liền nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại một bóng dáng.
Giản Xuân Triều có chút khó hiểu nhìn Phương Minh Chấp: "Nếu chụp ảnh chung với cô ấy không phải trên mạng tự nhiên sẽ lan truyền rất nhanh sao? Còn là thời cơ khiến ông ngoại anh chú ý đến nữa?"
Phương Minh Chấp không trả lời hắn ngay, duỗi tay lấy sữa chuối trong tay hắn mở ra, đưa vào tay Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều cầm bình sữa chuối, tròn mắt nhìn: "Cái này còn chưa tính tiền mà?"
Phương Minh Chấp liếm liếm môi nói: "Vừa nãy anh có nói rồi, nơi này tất cả mọi thứ vốn dĩ đều là của anh."
Giản Xuân Triều trợn mắt: "Đúng là hôn quân."
Lúc này Phương Minh Chấp mới thong thả ung dung nói: "Em không muốn chụp ảnh chung với người khác, anh cùng không muốn. Chúng ta đúng là cần hấp dẫn sự chú ý của Tri Lang, nhưng còn rất nhiều cơ hội khác, không cần khiến em khó chịu."
Giản Xuân Triều nghĩ chẳng qua chỉ là chụp ảnh chung thôi mà, nhất định nguyên nhân không đơn giản chỉ có thế này, hắn ôm Phương Minh Chấp, miệng dán lên tai y: "Nói thật."
Bằng mắt thường cũng thấy lỗ tai Phương Minh Chấp đỏ lên, vừa giận vừa tủi thân: "Ai bảo cô ta gọi em là Xuân Triều ca ca."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT