Thân thể Phương Minh Chấp cứng đờ: "Biết cái gì?" Giọng y trầm xuống: "Tôn Vĩ nói cho em biết tôi được kẻ điên nuôi lớn sao?"
Giản Xuân Triều ngăn Phương Minh Chấp chậm rãi buông tay, giọng nói thực nhẹ, như đang tới gần động vật nhỏ bị sợ hãi: "Anh đừng bỏ ra, bụng tôi còn chưa thoải mái đâu."
Phương Minh Chấp không tránh hắn, nhưng cả người cứng lại giống như tư thế phòng ngự, giống như chẳng sợ Giản Xuân Triều nói gì, y cũng có thể hoàn toàn thừa nhận.
Đương nhiên Giản Xuân Triều hoài nghi thái độ tỏ ra kiên cường của y lúc này.
"Phương Minh Chấp, vì cái gì lúc anh tỉnh táo lại khác xa anh lúc hôn mê thẳng thắn thành khẩn thế?" Giản Xuân Triều nghiêng mặt nhìn y: "Lúc anh nửa tỉnh nửa mê còn biết cùng tôi kêu đau, biết nói cho tôi biết tôi đối với anh quan trọng thế nào. Vì sao bây giờ anh tỉnh táo, lại muốn bằng cách nào cũng phải tự đâm mình một dao?"
Tay Phương Minh Chấp không kiềm chế được nắm chặt một góc áo của Giản Xuân Triều, tự mình đấu tranh với bản thân mình.
Giản Xuân Triều không vội nói: "Minh Chấp, anh đã từng hỏi tôi vì sao không cần anh. Tôi không thể trả lời, nhưng anh có thể lý giải thành hai ta phận mỏng, tôi mong muốn quá nhiều nhưng không có kết cục tốt."
Phương Minh Chấp không hiểu, lại nhớ tới giấc mơ kia, nhớ tới chính mình lạnh băng cùng Giản Xuân Triều dịu dàng lại hèn mọn.
"Tôi chưa bao giờ phủ nhận tôi yêu anh, từ ngày đầu tiên, cho đến một ngày anh khiến tôi tự nhận ra, chính là tôi không cảm nhận được anh yêu tôi, một chút cũng không. Lúc đầu tôi oán trách anh, nhưng sau khi tôi nghĩ thông suốt, mỗi người đều có một cách sống, tôi cũng không thể ném đá anh. Bất kể cuối cùng cái giá phải trả là gì, cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của một người. Sau đó thái độ của anh đột nhiên thay đổi, tôi cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi không muốn chậm trễ chính mình, cũng không muốn chậm trễ anh. Cho nên tôi nói với anh: Hai ta không có kết quả. Bởi vì thật ra đối với tôi mà nói, không có kết quả cũng là một loại kết quả tốt, chỉ cần anh chịu buông tay.
Nhưng anh lại không.
Còn vì một dao anh đỡ giúp tôi kia, tôi thật sự mâu thuẫn. Yêu với cảm ơn là hai chuyện khác nhau, anh cứu tôi tôi rất cảm ơn anh, tôi cũng nghĩ coi chuyện này là một dấu chấm hết. Nhưng cố tình lại không như mong muốn," Giọng Giản Xuân Triều run rẩy một ít: "Anh rõ ràng muốn cho tôi biết, biết anh yêu tôi chính là làm khó anh, khiến anh uỷ khuất. Nhưng vì sao luôn để người khác nói thay anh, nếu không phải Tôn Vĩ thì là Từ Thành, không thì là anh trong cái ý thức mơ hồ, hả?"
Phương Minh Chấp ôm eo hắn, tư thế phòng ngự biến thành tư thế bảo vệ: "Tôi sợ ông ta cướp em đi, tôi nghĩ tới từ bỏ, nhưng mỗi lần tôi tưởng tượng đến từ bỏ, liễn sẽ mơ thấy những chuyện đó.... " Phương Minh Chấp xấu hổ mở miệng: "Những giấc mơ không tốt đó, giống như là sự thật. Cuối cùng tôi đồng ý ly hôn là vì sợ em làm tổn thương chính mình. Nhưng nếu không có em, tôi..... Xuân Triều, xin em hãy tin tưởng tôi, tôi thật sự rất nỗ lực, tôi sẽ bảo vệ em.... Không để người khác làm tổn thương em."
Phương Minh Chấp thấy Giản Xuân Triều nghiêng đầu, ánh sáng nhu hoà ôm lấy sườn mặt hắn, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn: "Minh Chấp, chúng ta có thể thử xem xem. Tôi vẫn như cũ không biết kết cục có tốt hay không, chẳng sợ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, tôi cũng nguyện ý cùng anh thử xem xem."
Lúc Tôn Vĩ bước vào, thấy Phương Minh Chấp ôm lấy Giản Xuân Triều, toát ra một ít mềm lại không muốn xa cách khó thấy. Tôn Vĩ nhẹ nhàng thở dài, bước lại gần: "Minh Chấp, cậu đừng đè nặng cậu ấy, thân thể cậu ấy không tốt lắm."
Phương Minh Chấp không nhúc nhích, Giản Xuân Triều mở miệng trước: "Anh ấy không đè nặng tôi, kết quả kiểm tra thế nào?"
Tôn Vĩ biết Giản Xuân Triều vẫn luôn lo lắng cho thân thể của Phương Minh Chấp, cũng không nhiều lời vô nghĩa: "Đã qua giai đoạn nguy hiểm, các chỉ tiêu cũng hồi phục tốt, tên nhóc này khả năng hồi phục tốt, nghỉ ngơi 10 ngày nửa tháng là có thể chạy nhảy." Nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng cậu vẫn nên quản cậu ta một chút, đừng để cậu ta quá mệt mỏi. Tôi thấy thiên hạ này cũng chỉ có cậu quản được cậu ta."
"Sao anh nói nhiều thế?" Phương Minh Chấp lạnh lùng nói một câu.
Tôn Vĩ đã quen Phương Minh Chấp mặt lạnh, căn bản không sợ y: "Tôi nói sai sao? Cậu bây giờ có người quản, không biết trong lòng vui đến thế nào đâu!"
Phương Minh Chấp rõ ràng không kiên nhẫn: "Ra ngoài." Tay y còn đặt trên bụng Giản Xuân Triều, nhưng có Tôn Vĩ bên cạnh, Phương Minh Chấp sợ Giản Xuân Triều sẽ ngại nếu y xoa bụng hắn, chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi thằng nhãi Tôn Vĩ này cút đi.
Giản Xuân Triều không biết tâm tư của Phương Minh Chấp, nhìn Tôn Vĩ cười cười: "Anh ấy ăn gì thì được? Từ lúc tỉnh đến giờ còn bị bỏ đói đấy."
Tôn Vĩ nhét tay vào túi áo blouse trắng: "Cậu ta á, ăn chút đồ ăn lỏng, lát nữa bác sĩ Hồ sẽ mang đồ ăn qua đây, thứ đồ ăn kia tôi nếm qua rồi, thật sự khó ăn đến muốn bệnh."
Bác sĩ Hồ chính là nữ bác sĩ phụ trách Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng 'hừ' một tiếng, Tôn Vĩ liền câm miệng, thè lưỡi với y: "Làm như hiếm lắm ấy, nó còn chưa lớn bằng quả hạch đâu! Sờ sờ sờ, cậu sờ thì nó chui ra ngoài luôn được sao?"
Phương Minh Chấp sửng sốt, Tôn Vĩ lại tưởng là y sắp phát hoả quay sang phía Giản Xuân Triều chắp tay thành quyền rồi chuồn mất.
"Anh ta có ý gì?" Phương Minh Chấp nhìn Giản Xuân Triều hỏi: "Cái gì mà còn chưa lớn bằng quả hạch?"
Giản Xuân Triều đặt tay mình lên tay y, thoải mái vỗ vỗ: "Con của anh, còn chưa lớn bằng quả hạch."
Phương Minh Chấp giống như bị chập điện, miệng vẫn mở, đầu tóc hỗn loạn giống như trẻ con.
Giản Xuân Triều buồn cười nhìn y: "Sao? Anh không thích nó à?"
Phương Minh Chấp lại giống như gặp phải áp lực vô cùng lớn, cố gắng hoá giải từng chữ từng chữ Giản Xuân Triều nói, sợ lại hiểu lầm hay có gì sai xót, ấp úng nói: "Em, không phải em.... không cần nó sao?"
Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều, giống như ở giữa băng tuyết lạnh lẽo tìm được một ánh lửa, giọng nói nhẹ nhàng lại thành tâm: "Em, hiện tại, em cũng cần tôi, đúng không?"
Bởi vì bây giờ Phương Minh Chấp không tiện trở về Phương gia, nên y kêu Từ Thành tìm cho mình một chỗ ở mới.
Lúc Từ Thành quay lại báo cáo tình hình, thân thể Phương Minh Chấp đã khá hơn nhiều, có thể tự mình xuống giường.
"Hiện tại có hai nơi tương đối thích hợp. Một là ở khu Thanh Dương, khuôn viên độc lập, có sân golf và trường đua ngựa. Toà nhà có 5 tầng, tổng cộng có 63 phòng. Giúp việc 346 người, đều đã chọn xong, cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng không biết tiếng Trung và tiếng Anh. Hơn nữa phía sau có không gian trồng rau và cây ăn quả, nào là đào nho... còn có cà chua, cà tìm..." Từ Thành nhìn Phương Minh Chấp ôm Giản Xuân Triều trong ngực như nhìn thấy vạn tuế nở hoa, trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt lại không dám để lộ.
Phương Minh Chấp không có ý kiến gì, y nắm đầu ngón tay Giản Xuân Triều vuốt vuốt, động tác cực kỳ dịu dàng, giọng nói lại giống như ở trong văn phòng, lạnh như băng không cảm xúc: "Còn một chỗ khác thì sao?"
"Còn một chỗ ở khu An Bình, hai năm trước mới đưa vào sử dụng. Thuộc tầm trung, tầng 3, 4 phòng hai sảnh, hai nhà vệ sinh, một bếp. Nam bắc thông nhau, ánh sáng với không khí vô cùng tốt. Người dân phần lớn không phải người giàu có, có thang máy, nhưng tầng 3 thì đi thang bộ cũng tiện. Ngoài cổng trung cư cũng có trung tâm thương mại, chợ bán thức ăn, cạnh đó còn có công viên, phù hợp với cuộc sống sinh hoạt bình thường. Phòng ở một năm trước đã được hoàn thành xong hết nhưng chủ nhà vẫn luôn ở nước ngoài nên không ai ở. Bình thường phòng vẫn giao cho ban quản lý chung cư xử lý, mọi thứ vẫn như mới." Từ Thành giới thiệu xong, đem ảnh chụp đưa cho Phương Minh Chấp xem.
Phương Minh Chấp đặt ảnh trên đùi Giản Xuân Triều, lại ôm cả người hắn vào trong lồng ngực: "Xuân Triều, em thấy nơi nào tốt?"
Giản Xuân Triều lại như vô tình vạch trần y: "Người chống lại anh thế lực lớn, anh muốn tìm một chỗ giấu mình, cũng không phải tìm nơi nghỉ phép. Muốn ẩn mình, hai chúng ta giấu mình một chút sẽ dễ dàng hơn. Nếu anh mua biệt thự bên kia, sẽ có động tĩnh quá lớn."
Từ Thành vội vàng giải thích thay Phương Minh Chấp: "Không sao đâu, tài sản của Phương thiếu mỗi ngày đều có biến động rất lớn, mua một cái biệt thự chỉ như bọt nước."
Khái niệm của Giản Xuân Triều về tư bản vô cùng ít ỏi, nhẹ nhàng 'à' một tiếng.
Phương Minh Chấp ngữ điệu bình thản nói: "Đều khá tốt, vậy mua cả hai nơi đi. Hôm nay dọn dẹp khu An Bình cho tốt, ngày mai chúng tôi sẽ dọn đến. Bên khu Thanh Dương thì để đấy, chuẩn bị khuân viên trông rau quả cho tốt." Nói xong trả lại ảnh cho Từ Thành: "Ra ngoài đi."
Nghe thấy Phương Minh Chấp khó có khi không làm khó người khác, tròng lòng Từ Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn thoáng qua Giản Xuân Triều, cầm đồ đi ra ngoài.
Cửa phòng bệnh vừa đóng, Phương Minh Chấp liền vùi mặt vào hỗm vai Giản Xuân Triều, hít sâu một ngụm: "Anh rất nhớ em, đến bây giờ anh vẫn không dám tin đây là sự thật, anh sợ đột ngột tỉnh mộng."
Phương Minh Chấp giống như kìm nén áp lực quá lâu, một khi được giải phóng không thể nào kìm lại được, một giây cũng không muốn rời xa Giản Xuân Triều, hận không thể đem người buộc trên eo.
Giản Xuân Triều nhẹ nhàng nhéo mặt Phương Minh Chấp một cái: "Là sự thật." Nói xong lại cười nhạo Phương Minh Chấp: "Lúc anh mua căn hộ đối diện nhà em cũng dứt khoát như thế này à? 'Khá tốt, mua.' " Giản Xuân Triều bắt chước miệng lười tổng tài của Phương Minh Chấp, biểu cảm giống y như đúc.
Phương Minh Chấp lắc đầu: "Lúc ấy chủ nhà kia không muốn bán, nói bao nhiêu tiền cũng không bán, vân là phải nhờ ông nội đến nói giúp."
Giản Xuân Triều tủm tỉm cười: "Thật ra ông nội rất thương anh, luôn mong anh được hạnh phúc, nếu chúng ta ở bên nhau, có thời gian thường xuyên về thăm ông nhiều hơn." Thật ra Giản Xuân Triều nhớ đến kiếp trước, lúc biết Giản Xuân Triều chết liền té ngã, cuối cùng bệnh nặng qua đời. Bây giờ nhớ lại, lại kết hợp với người giám hộ tình tình cổ quái kia của Phương Minh Chấp, chỉ sợ sự việc lúc ấy không đơn giản là ngoài ý muốn.