Phương Minh Chấp gắt gao đi theo sau Giản Xuân Triều, hai người một đường cũng không nói gì cho đến lúc Phương Minh Chấp lên tiếng phá vỡ im lặng: "Người hôm qua gây phiền phúc cho em, tôi điều tra qua rồi, hiện tại vào tù rồi, không 10 năm thì 8 năm hắn ta cũng không ra được."

Giản Xuân Triều nghịch điện thoại, thất thần trả lời: "Ừm."

Phương Minh Chấp kéo hắn lại: "Đi đường đừng nghịch điện thoại."

Giản Xuân Triều ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp, y liền buông tay. Phương Minh Chấp đang định nói gì, tiếng chuông điện thoại Giản Xuân Triều đã vang lên, là bài hát tiếng Anh y chưa từng nghe.

Giản Xuân Triều nhận điện thoại, người gọi tới là Hướng Thành Bân, tâm trạng hơi mất vui: "Xuân Triều, có rảnh không?"

Giản Xuân Triều ăn ngay nói thật: "Có chuyện gì sao? Không bận lắm."

Hướng Thành Bân dừng một lát mới nói: "Có một số chuyện tôi không nghĩ ra, có thể nói chuyện với tôi không?"

Giản Xuân Triều cảm thấy hắn với Hướng Thành Bân cũng không có gì để tâm sự, muốn trực tiếp từ chối, bên kia đã nhanh hơn nói tiếp: "Ngoại trừ anh, ở Bắc Kinh này tôi cũng không biết nói với ai."

Giản Xuân Triều nghĩ Hướng Thành Bân mới về nước không lâu, có lẽ gặp chút chuyện phiền phức, do dự một chút vẫn đồng ý: "Vậy có thể cùng nhau uống cà phê."

Phương Minh Chấp ở một bên nghe xong, chờ Giản Xuân Triều tắt điện thoại, hỏi: "Em muốn đi gặp người khác?"

Giản Xuân Triều gật đầu: "Hướng Thành Bân."

Phương Minh Chấp cởi áo khoác da, khoác lên người Giản Xuân Triều: "Em.... Em thích cậu ta?"

Giản Xuân Triều khoác áo da của Phương Minh Chấp, rõ ràng lớn hơn một size, hơi lỏng lẻo, buồn cười ngẩng đầu nhìn y: "Hôm nay vẫn chưa đủ sao?"

Phương Minh Chấp lại sờ đồng hồ, nhỏ giọng: "Tôi có thể đi cùng em không?"

Giản Xuân Triều thực sự cảm thấy lạ, nghiêng đầu hỏi y: "Phương thiếu, anh đừng như vậy, tôi sợ."

Phương Minh Chấp lại lùi một bước: "Vậy em có thể không uống cà phê được không?"

Giản Xuân Triều cười, không ý kiến, cởi áo da trả lại cho Phương Minh Chấp: "Tôi không thích Hướng Thành Bân, cũng sẽ không uống cà phê. Nhưng tôi cũng không thích anh, càng không thích anh đi theo tôi. Trời lạnh, Phương thiếu nên về sớm thì hơn."

- --------

Tập đoàn Phương gia nằm ở trung tâm Bắc Kinh, văn phòng tổng tài nằm ở vị trí cao nhất, cửa sổ sát đất thuỷ tinh không nhiễm một hạt bụi, ở trên cao nhìn xuống có thể thấy ngàn vạn nóc nhà nho nhỏ.

Phương Minh Chấp đã thay sang một bộ vest tơ tằm màu xanh đậm, cởi bỏ hai núi áo sơmi, nhanh chóng xem đến báo cáo hạng mục thu mua gần nhất.

Đến 6h40p chiều, Phương Minh Chấp vào phòng để quần áo ở văn phòng, ngón tay lướt qua một loạt cà vạt, cuối cùng chọn một cái màu xám đậm, không chút cẩu thả dựng cổ áo sơmi lên, cẩn thận thắt cà vạt.

Đúng 7 giờ, Phương Minh Chấp trở lại ghế bàn làm việc, mở video, bên kia nhanh chóng nhận điện.

"Ông ngoại, ông khoẻ không?" Phương Minh Chấp hơi cúi đầu với camera hành lễ.

Trong video là hình ảnh đình viện nhỏ kiểu Âu, một người đàn ông cong lưng xoa đầu một chú Bull Anh bò sữa. Ông ném đi một miếng thịt đỏ tươi, chú chó nhanh chóng tiếp được. Ông lại cười haha khích lệ nó: "Goodgirl, fecth me the best flower miacara."

Chú chó kia đương nhiên nghe hiểu lời chủ nhân nói, cực kỳ hưng phẩn, đuổi theo cai đuôi 2 vòng, lại nhảy vào đám hoa sơn trà bên cạnh.

Người đàn ông lúc này mới lau khô tay, ngồi xuống bàn trong, cười, cẩn thận nhìn Phương Minh Chấp vài lần, lông mày hơi hơi nhếch một bên, ánh mắt lạnh đi: "Mitchell, màu xám với màu xanh, có tuỳ tiện quá hay không?"

Phương Minh Chấp giữ hô hấp ổn định, không được tự nhiên xoa xoa cổ áo sắc bén, sắc mặt lại trầm ổn như cũ.

Người đàn ông đột nhiên cười lên: "Đừng căng thẳng, nhớ kỹ, con là người làm chủ, không thể dễ dàng căng thẳng như vậy." Ông cười rộ lên, dáng vẻ lạnh lùng lại ôn hoà, mũi cao, giống như con lai, có thể nhận ra lúc còn trẻ thần thái cũng không hề tầm thường.

Phương Minh Chấp phía sau lưng hơi cứng nhắc, nhưng mặt lại cung kính cười tươi: "Ông ngoại, thẩm mỹ của con là do một tay người dạy bảo, sẽ không quá kém."

Người đàn ông nhẹ nhàng cười, quay mặt nhìn chó cưng trong bụi hoa: "Con là người ta dùng cả đời để bồi dưỡng, mọi thứ đương nhiên đều là tốt nhất. Trừ việc kia, còn lại ta đều vừa lòng về con."

Phương Minh Chấp cúi đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén của ông ngoại.

Người đàn ông lại nhìn kỹ y, giọng nói chậm rãi, ôn hoà nhưng cất giấu sắc bén: "Ta biết, chuyện kia cũng không phải ý của con. Ta không bắt con phải kết hôn với ai, nhưng nếu nhất định phải kết hôn, ở cùng ai, đều không quan trọng." Ông lại đánh giá sắc mặt của Phương Minh Chấp, mắt nheo lại: "Em họ con gần đây có nói chuyện với ta, cũng nói một số chuyện ta không muốn nghe. Mitchell, nói với ta, con sẽ không động tâm với bất kỳ ai cả, nói với ta, con sẽ không yêu ai."

Phương Minh Chấp nhìn thẳng ông, biểu tình không có một chút lo lắng, đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh chớp động như robot: "Con, sẽ không yêu bất kỳ ai."

Người đàn ông nhìn y chằm chằm, trong phút chốc, đôi mắt màu vàng sáng ngời phảng phất hung ác như diều hâu, ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt Phương Minh Chấp, muốn lột sạch lớp ngụy trang của y.

"Tốt lắm." Người đàn ông thu hồi ánh mắt, giọng nói bình thản, "Mitchell, con là tác phẩm đắc ý nhất của ta. Ta muốn con trở thành vũ khí sắc bén nhất, ta muốn con cô độc, không vướng bận thành thần, ta muốn mọi thứ trên đời này đều không thể rằng buộc con. Có lẽ con sẽ cảm thấy cô đơn, Mitchell, ta thực sự xin lỗi, ta tước đoạt đi niềm vui của con, ta thừa nhận. Nhưng là thần thì luôn cô đơn, phàm nhân mới có thể vui sướng. Con có được, phải làm cho tới, chính là nằm trong tay vận mệnh của người khác, mà không bị người khác nắm trong tay."

Phương Minh Chấp không chút do dự, tuân lệnh làm vừa lòng ông ngoại: "Ông ngoại, con hiểu."

Chó cưng chạy vụt ra từ bụi hoa, miệng đầy răng nhọn ngậm một bông sơn trà đỏ tươi, lấy lòng đặt vào ngực chủ nhân. Chủ nhân lấy hoa ra từ miệng chó cưng, ngửi ngửi, lại xoa đầu nó: "Bravo, honey!"

Chó cưng được khen, sung sướng cọ đầu vào tay chủ. Chủ nhân vuốt ve từ đầu đến cổ, ngón tay dùng lực nắm chặt. Chó cưng không rõ nguyên nhân, không thoải mái muốn chạy ra ngoài.

Chủ nhân lại nhẹ giọng chấn an: "Don't move, My girl. Stay cool."

Chó cưng không dám động, hướng thuộc hạ của ông tru lên. Người đàn ông lại chậm rãi dùng đầu gối đè đầu chó trên mặt đất, lực tay càng lớn. Chú chó nhận thấy sinh mệnh ngày càng bị uy hiếp, ra sức giãy giụa.

Người đàn ông bình thường nhìn chỉ cân xứng có da có thịt, hiện tại cơ bắp hiện lên, áo sơmi mỏng hiện ra lực đạo bất phàm. Chú chó bị bản năng sinh tồn chi phối, sủa như điên, điên cuồng vặn vẹo trên mặt đất, muốn thoát khỏi bàn tay tử thần.

Gân xanh trên mặt người đàn ông nổi lên, nặng nề thở dốc nhưng vẫn kèm theo lời nói dịu dàng. Người đàn ông đem toàn lực trút xuống đôi tay, đầu chó cưng bị đập mạnh vào bụi hoa, sơn trà hồng rạt rào run rẩy, nụ hoa thi nhau rụng xuống, giống như chén sứ bị quăng trên mặt đất, màu đỏ tươi tràn ra đầy đất.

Một lát sau bụi hoa dần dần an tĩnh lại, người đàn ông đi ra, chậm rãi sửa sang lại đầu tóc lộn xộn, lộ ra vết sẹo như bị chém ở thái dương. Ông ngồi xuống, nắm bàn tròn, nhẹ nhàng nâng chén nhấp một ngụm, lại nhìn video: "Mitchell, con có cảm thấy tiếc không?"

Phương Minh Chấp lạnh lùng nhìn qua bụi hoa: "Không tiếc."

Người đàn ông lắc đầu, nhấp miệng nói: "Ta cảm thấy thật đáng tiếc, một con chó tốt như vậy. Con biết vì sao ta muốn làm như vậy không?"

Phương Minh Chấp do dự một chút: "Bởi vì nó chọn không phải là hoa sơn trà tốt nhất, mà thứ ông muốn chính là "the best."

Người đàn ông cười haha, lại nhanh chóng thu lại nụ cười. Ông quay đầu nhìn vùng đất đầy máu, lại quay đầu nghiêm túc nhìn Phương Minh Chấp, gằn từng chữ nói: "Ta thích nó, Mitchell, vì ta thích nó."

Kết thúc video, Phương Minh Chấp máy móc tháo cà vạt, cởi bỏ núi áo một lần nữa, cởi cả áo vest. Y bình tĩnh mở bức thư mới được mang vào, sắc mặt càng tái nhợt. Bên tai văng vẳng tiếng nguyền rủa cùng âm thanh nức nở của chó cưng lúc gần chết.

Cuối cùng Phương Minh Chấp đứng lên, đi vào toilet, không thể nhịn được mà nôn ra. Gương mặt già nua mà bình tĩnh lặp lại trước mắt y: "Ta thích nó, Mitchell, vì ta thích nó."

Buổi tốt, lúc Giản Xuân Triều về nhà, hàng xóm đối diện còn chưa về. Trong lòng hắn hơi tò mò, theo lý thuyết nhà hàng xóm là một đôi vợ chồng, vậy mà buổi tối lại thường xuyên không có người về nhà, có thể thấy người trẻ bây giờ thật không dễ dàng.

Hôm nay Hướng Thành Bân tìm hắn cũng rất lạ, nói trong lòng khó chịu, nhưng lại không nói gì với hắn, chỉ lái xe dẫn hắn đi xem trường cậu ta học trước kia, lại đến một số nơi trước kia cậu ta từng đến.

Hai người từ đầu tới cuối cũng không nói gì, chỉ là khi rời đi, cuối cùng sắc mặt Hướng Thành Bân cũng tốt hơn nhiều, còn khách sáo muốn mời hắn ăn cơm. Giản Xuân Triều nghĩ trong tủ lạnh còn cháo lúc sáng, không muốn lãng phí, uyển chuyển từ chối Hướng Thành Bân.

Giản Xuân Triều dùng lò vi sóng làm nóng lại cháo, mùi thơm của gạo chậm rãi bay ra, lấp đầy phòng bếp, có cảm giác mùi vị gia đình.

Giản Xuân Triều dựa trên tường chán quá lướt điện thoại, đột nhiên nhớ tới Phương Minh Chấp sáng nay, trong lòng tự nghĩ: Trước kia người giúp việc ở Phương gia nấu cơm, sẽ nấu cháo sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play