Lúc Giản Xuân Triều về đến nhà, Phương Minh Chấp đã đi rồi.
Sàn nhà hỗn độn đêm qua đã được dọn sạch sẽ, không có vỏ lon cũng không còn bia, linh kiện lắp ráp sô pha ở một góc cũng được ráp hoàn chỉnh thành sô pha ở giữa nhà, giống quảng cáo như đúc.
Giản Xuân Triều ngồi xuống sô pha, mới phát hiện giữa bàn trà đặt một cái ly, sờ một chút, sữa bò bên trong còn ấm.
Giản Xuân Triều không quan tâm ly sữa bò kia, dựa vào sô pha nhe răng nhếch miệng dán miếng dán lên đùi, chờ dán xong nằm trên sô pha, móc điện thoại ra xem tin tức.
Phương Minh Chấp ơi là Phương Minh Chấp, Phương gia ơi là Phương gia. Giản Xuân Triều úp cái sọt lớn như vậy, có vấn đề không? Không thể chờ đến khi hắn bị người ta đuổi giết.
Hắn đang mong chờ mấy cái tiêu đề cẩu huyết "Phương Minh Chấp khổ công chia tay, Giản Xuân Triều chấm dứt giấc mộng hào môn", không nghĩ tới hotsearch lại toàn là Ngụy Hủ, không nhắc tới Giản Xuân Triều một chữ.
Giản Xuân Triều nhìn hotsearch treo tên Nguỵ Hủ với Phương Minh Chấp, có chút hoang mang, đây là Nguỵ Hủ... với Phương Minh Chấp công khai sao?
Click mở ra mới thấy, toàn là văn bản của luật sư: Nghệ sĩ dương cầm Nguỵ Hủ chưa được sự cho phép của tác giả đã ở buổi diễn cá nhân của mình tự tiện tham ô tác phẩm, cải biên thành quả lao động của người khác, hình thành hành vi xâm phạm.
Mà người bị lấy trộm thành quả kia đúng là thái tử Phương thị, Phương Minh Chấp. Phương thị làm đủ mọi động thái, nào là "Hy vọng tôn trọng tác phẩm gốc" cùng "Không truy cứu", nhưng đúng là Nguỵ hủ bị tội danh ăn trộm.
Xã hội này đối với hành vi tham ô ăn trộm không khoan dung, khu bình luận toàn là mắng chửi.
#zh không nhỏ: Như vậy cũng dám mở buổi diễn? Kiến nghị rút khỏi giới dương cầm.
#ánh sáng của Hủ: Tôi còn tưởng cô ta là nữa thần, hoá ra là đồ ăn trộm, nhất định phải đi sửa tên.
#**it_ten: Tôi cũng cùng đại học với cô ta, cũng khoa dương cầm, trăm triệu lần không nghĩ tới có đàn chị như thế này, không dám nhận.jpg
#bánh bao thịt: Đàn không tồi, lớn lên còn xinh đẹp, tâm sao lại bản như vậy?
#Phương Minh Chấp là nam thần của tôi: Nhìn tên tôi đi, nhất định phải dùng dao phay chém đầu chó.
.....
Lướt xuống dưới liền thấy tin tức Nguỵ Hủ tham gia hoạt động của đại học Minh Đại mới đăng hai ngày trước cũng nhanh chóng bị xoá bỏ. Còn mấy trang web bán vé buổi diễn cá nhân của Nguỵ Hủ cũng đăng tuyên bố những ai đã mua vé nhanh chóng liên hệ để được hoàn tiền.
Mưa rền gió dữ, chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ đã không còn ngọn cỏ.
Giản Xuân Triều thoát Weibo, đang định cất điện thoại đi thì thấy tin nhắn đến của La Lâm Dương.
"Đàn anh, người được nói đến trong video trên b trạm.... có phải Phương thiếu hay không?"
Giản Xuân Triều mở link La Lâm Dương vừa gửi, bên trong có tài khoản tên là Nông dân bản địa trồng dưa ném ra một tin tức nóng hổi, mới đây nhất là một đoạn video tên là ' Sự thật trắng đen về vị xx trộm tác phẩm của người khác bị đưa ra ánh sáng, không ngờ còn có dưa lớn ở đằng sau?'
Video phát ra một đoạn âm thanh nói chuyện, y như trong phim hay diễn kẻ bên ngoài đến nhà chính chủ còn mắng người ta là người thứ ba. Đoạn nói chuyện này Giản Xuân Triều vô cùng quen thuộc, chính là hắn cắt từ video theo dõi ở Thư Ba tung ra.
"Anh thì biết cái gì? Anh cũng chỉ là đồ bị vứt bỏ,....hôm nay không yêu tôi, một ngày nào đó cũng sẽ yêu tôi, huống hồ trong lòng anh ấy có tôi! Nếu không tại sao anh ấy lại quan tâm tôi? Tại sao đêm hôm đó lại ngủ cùng tôi? Lại vì sao mà cõng tôi xuống núi? Anh ấy làm gì cho anh chưa? Anh tốt nhất nên biết điều một chút, không cần cản trở tình cảm của người khác!" Giọng nói sắc nhọn của Nguỵ Hủ phát ra, danh tính người bên trong đều đã được giấu đi.
Đoạn ghi âm vừa phát xong, bên trong vang lên tiếng giải thích: "Đoạn ghi âm này là một người giấu mặt cung cấp cho tôi, nghe nói người nổi tiếng mấy hôm nay kia đến nhà chính chủ ra oai. Đương nhiên chúng tôi cũng đã mang âm thanh này đi đối chiếu với video trên mạng trước đây của xx, độ tương ứng lên tới 99%, không thể là giả, diễn viên phối âm chuyên nghiệp cũng không thể đạt đến trình độ này.
Lại nói đến nội dung, a, mở miệng liền bảo đối phương là người bị vứt bỏ, còn tính toán hộ nhà trai, ý chính là người kia hiện tại không yêu mình, nhưng trong lòng có mình. Còn ngủ cùng nhau, đương nhiên tôi vô cùng hoài nghi tính chân thực của câu nói này. Cuối cùng còn bảo đối phương không nên gây trở ngại đến tình cảm của mình, a, nồng nặc mùi tiểu tam, tôi xin phép buồn nôn trước.
Thật ra từ đoạn ghi âm này tôi cũng nhận ra được vị.... kia cũng không quan tâm đến xx, chỉ là vị... kia quan hệ hơi loạn, hơi ngại nói ra, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện này.
Tôi muốn khuyên.... quản tốt bản thân, không cần dám vào vũng nước đục, cũng tự giữ mình trong sạch, có vợ đừng làm vợ đau lòng. Còn xx hai mươi tuổi đầu kia làm gì không làm, lại đi trộm tác phẩm của người khác, làm kẻ thứ 3, không ngại xấu mặt nha!
Ăn dưa hôm nay xin phép kết thúc. Hẹn gặp lại!"
Ngoại trừ Phương Minh Chấp, Giản Xuân Triều chưa từng cho ai nghe qua đoạn ghi âm này. Như vậy người dấu mặt kia là ai, không cần nói cũng hiểu.
Giản Xuân Triều tắt video, trả lời La Lâm Dương: "Đừng nhầm lẫn." Sau đó ngả đầu trên sô pha, tâm tình có chút vui sướng. Chắc là sau này hắn không cần gặp lại Nguỵ Hủ nữa.
Còn Phương Minh Chấp, hy vọng ít nhất cũng có thể tính là thanh toán xong.
Lúc Giản Xuân Triều mở cửa nhà chuẩn bị đến Thư Ba, nhà đối diện đang dọn nhà. Hắn nhìn thoáng qua, thấy đồ vật đã được dọn xong hết hết, thùng lớn thùng nhỏ còn để giữa phòng khách. Hai công nhân trẻ tuổi mặc đồng phục màu cam đang bê sô pha cồng kềnh đi ra, trong đó có một người đối diện với hắn, sau lưng áo in chữ màu trắng 'Công ty vận chuyển Bình An."
Toà nhà này đã xây dựng nhiều năm, cầu thang cũng chật hẹp, hai người công nhân bê sô pha lên có chút khó khăn. Giản Xuân Triều cũng không vội, lùi lại nhường bọn họ đi trước.
Giản Xuân Triều mới chuyển đến đây mấy ngày, cũng chưa gặp mặt hàng xóm đối diện, cũng không nghe thấy bọn họ muốn chuyển đi. Hắn đang buồn bực, liền thấy một người đàn ông trung tuổi đeo kính đi ra.
Người kia thấy Giản Xuân Triều, hiền lành hỏi: "Aaa, mới chuyển đến hả?"
Giản Xuân Triều cũng thoải mái đáp: "Vâng, bác chuẩn bị chuyển đi sao?"
Vừa mới hỏi nhưng người kia đã trả lời: "Haizz, ở đây mấy chục năm rồi, cũng không nỡ chuyển đi, cũng đã tính nếu không bị phá bỏ với di dời đi thì bao nhiêu tiền cũng không bán. Không ngờ sáng nay có lão già chạy đến nói là cháu ông ấy muốn lấy vợ, vợ sắp cưới kia lại sống chết muốn ở đây, bằng không không gả. Nơi này có gì tốt, phòng cũng cũ như vậy rồi, có khi hai năm nữa còn hỏng. Nhưng lão già kia cũng đáng thương, nói ra bà nhà mất sớm, con cái không hiếu thuận, chỉ có duy nhất một đứa cháu trai bảo bối, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, muốn trước khi xuống mồ được ôm chắt, nói xong còn khóc huhu. Tôi bàn bạc với người nhà, dù sao nhà chúng tôi ở Bắc Kinh cũng còn căn khác, liền đồng ý. Kết quả không ngờ tới lão già kia ra tay nhanh như vậy, tiền mua nhà còn đủ ba đời....."
"Lão Trần!" Nữ chủ nhân nhà đối diện nhô đầu ra, ngắt lời chồng mình: "Người ta còn có việc, không rảnh bị ông lôi kéo ở đây nói chuyện tào lao đâu."
Giản Xuân Triều không có hứng thú với chuyện nhà người khác, nhưng cảm giác đôi vợ chồng này là người thành thật. Người vợ chắc là ngại bạn già nhiều chuyện với người khác, nên gọi về.
"Ha ha, không có gì ạ, cháu có chút việc, xin phép đi trước." Giản Xuân Triều vẫy tay, tươi cười xuống lầu.
Cặp vợ chồng mới cưới sắp chuyển tới nhà đối diện? Hy vọng không thường xuyên xảy ra cãi nhau.
Thời tiết Bắc Kinh cũng đang ấm dần lên, ít nhất ra khỏi nhà Giản Xuân Triều cũng không phải dán một đống miếng giữ nhiệt nữa. Đầu mùa xuân ở phương Bắc vẫn luôn thoải mái nhất, mặt trời ôn hoà không chói mắt. Vừa mới 8 giờ đã nhanh đến 9 giờ, vừa đúng lúc Bắc Kinh nhộn nhịp nhất.
Dù sao nới này cũng không xa Thư Ba, hắn định đi xe đạp công cộng, nhưng vừa lên xe cảm thấy không ổn, cuối cùng vẫn chọn đi bộ.
Giản Xuân Triều vốn cao gầy, hôm nay mặc áo khoác ngắn, tôn lên eo thon chân dài, không sợ khẩu trang che nửa khuôn mặt, vẫn thu hút vô số ánh mắt trên đường.
Tới Thư Ba, La Lâm dương đã mở cửa hàng từ sớm, buổi sáng không nhiều khách, chỉ có một cô gái ngồi bên cửa sổ. Giản Xuân Triều híp mắt nhìn, vừa đúng người hôm đó cũng bọn họ leo núi Hoắc Vân.
Giản Xuân Triều không tò mò, chỉ cười với bạn nhỏ: "Mở cửa lúc mấy giờ? Đã ăn sáng chưa?"
La Lâm Dương đẩy xe sách đến bên giá: "Mới mở cửa không lâu, em ăn rồi." Chờ đến lúc lại gần Giản Xuân Triều một chút, bạn nhỏ mới nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Vân tỷ muốn tìm một nơi yên tĩnh, em kêu chị ấy đến Thư Ba, không ảnh hưởng đến công việc, được không ạ?"
Giản Xuân Triều nhìn La Lâm Dương hôm nay đầu tóc vuốt keo, giả vờ nghiêm túc: "Không ổn..."
La Lâm Dương hơi bối rối, nói: "Em nói với chị ấy, gần nhất chỉ có Thư Ba...."
"Cậu mang người ta tới đây, sao cũng không biết lấy cho người ta một ly nước trái cây?" Giản Xuân Triều nhếch miệng cười, mang theo chút giảo hoạt.
La Lâm Dương nhìn hắn cười, giống như bị ánh mắt trời làm loá mắt, đột nhiên ý thức được hắn nói gì, ngẩn ngơ nửa giây mới ảo não vỗ gáy nói: "A, đúng thế...."
Giản Xuân Triều nhận xe đẩy sách trong tay bạn nhỏ, vừa kiểm tra mã hoá ở gáy sách vừa nói: "Đi đi, bây giờ không bận."
Sắp xếp xong giá sách, tốp năm tốp ba khách hàng tới quán, toàn là khách quen, vừa vào cửa đã chào hỏi "Lão bản Cua", "Ông chủ Cua".
Có một vị khách nữ họ Tần, lớn tuổi hơn Giản Xuân Triều không ít, ngồi trong góc. Lúc Giản Xuân Triều vừa mới khai trương cửa hàng đã tới, sau này Thư Ba ổn định, cô ấy còn mang theo cả bạn bè của mình tới đây. Lúc đó Giản Xuân Triều tương đối đơn thuần, không để ý đến người khác, chỉ thấy cô ấy lớn tuổi hơn, nói năng cũng lịch sự, liền gọi là "Tần tỷ."
Sau này mới biết chồng của "Tần tỷ" này là thương nhân có tiếng trong giới địa ốc, nổi danh ở hai phương diện: Đắc biệt nhiều tiền và đặc biệt chiều vợ. Nghe nói mấy công ty nổi tiếng ở Bắc Kinh, người đàn ông này cũng có ít nhất 10 % cổ phần, người trong nghê đều gọi là "Hạ nghìn tay."
Mà vợ của người đàn ông ấy lại chính là người phụ nữ trang điểm bình thường, khí chất nhã nhặn lịch sự trước mắt này.
"Tần tỷ, lúc khai trương lại không thấy chị tới chơi." Xuân Triều cười cười, theo thói quen lấy cho bà một ly cà phê.
"Con trai tôi ở trường có chút chuyện, bọn nhỏ này đúng là, chuyện gì cũng giấu, tôi phải qua xem một chút." Tần tỷ ngồi ở chỗ hay ngồi, lật sách, ngửa đầu nhìn Giản Xuân Triều: "Cậu cũng ngồi xuống đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Tần tỷ nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt trên bàn: "Con trai tôi cấp 2 đã ra ở riêng, năm nay vừa vặn tốt nghiệp cấp 3. Nó ở trường có một bạn học vô cùng thân thiết, tôi cũng gặp đứa nhỏ kia rồi, sạch sẽ, hiểu chuyện. Sau tốt nghiệp nó liền tỏ tình với người ta, đối phương cũng đồng ý, chuyện đến lúc này nó cũng chưa nói với tôi và ba nó. Kết quả nhà đối phương biết được, sống chết không đồng ý hôn nhân đồng tính, đưa nhỏ kia uống thuốc tự tử, may mắn không việc gì. Nhưng kiến con trai tôi vô cùng sợ hãi, nửa đêm còn vừa khóc vừa gọi cho tôi, nói nó sai, nó hại người mình thích. Tôi xem xét tình huống một chút, phát hiện đối phương cũng là người Bắc Kinh, còn quen biết lão Hạ. Cậu cảm thấy nhà tôi nên nhúng tay vào chuyện này không?"
Giản Xuân Triều không ngờ Tần tỷ muốn hỏi hắn chuyện tình cảm, chính hắn còn mới từ hôn nhanh rối tinh rối mù kết thúc, hơi khó xử nói: "Tần tỷ sao lại hỏi tôi?"
Tần tỷ nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai: "Tôi nhớ không nhầm, cậu với bạn nhỏ kia cùng một nhà? Hiện tại hôn nhân đồng tính vẫn còn ít, cậu cảm thấy hai người đàn ông ở một chỗ thích hợp không?"
Giản Xuân Triều cúi đầu một chút: "Tôi cảm thấy giới tính không phải là nhân tố quan trọng quyết định tình cảm, cho dù là hôn nhân đồng tính hay nam nữ, đều có quyền như nhau, ngọt ngào, gắn bó, cũng có lúc cãi vã, không hợp, đổ vỡ. Ý kiến của người khác hay cha mẹ đều không quan trọng, không có tính quyết định. Thích hay không thích đều ở chính mình."
Tần tỷ là người thông minh, nghe đến đấy không hỏi thêm nữa, ngược lại cùng hắn bàn luận về tác phẩm văn học mới lưu hành gần đây. Hai người đang nói chuyện hăng say, nghe thấy tiếng chuông đón khách kêu lên, sau đó là giọng nói hùng hổ: "Giản Xuân Triều đâu?"
Khách của Thư Ba không nhiều lắm, đều ngẩng lên nhìn người vừa tới. Giản Xuân Triều xoay người, nhận ra người vừa vào có chút quen mắt, phía sau là Nguỵ Hủ còn khóc sướt mướt.
Giản Xuân Triều thấp giọng nói với Tần tỷ một tiếng: "Xin lỗi, không tiếp được chị." cúi người xin lỗi, sau đó đi qua, "Có chuyện gì chúng ta có thể ra ngời giải quyết không? Tôi hy vọng không quấy rầy đến khách trong tiệm."
Người phía trước mở cửa: "Đi ra ngoài nói? Giản Xuân Triều, anh có phải đàn ông hay không? Bội nhọ con gái nhà người khác, dám làm không dám nhận, tôi hôm nay phải vạch trần bộ mặt của anh trước khách ở đây."
Giản Xuân Triều bị cô ta ồn ào đến đau đầu, đang ra sức nhớ tên người này, La Lâm Dương đã thò đầu ra từ sau giá sách, cau mày hỏi: "Cát Hân Nguyên? Cô tới đây làm gì?"
"Hừ! Trên mạng có một đoạn video bôi nhọ đàn chị, có phải anh tung ra hay không?" Cát Hân Nguyên chỉ vào mũi Giản Xuân Triều, mặt muốn trợn ngược lên.
"Trên mạng nhiều tin tức về Nguỵ tiểu thư như vậy, cô muốn nói đoạn nào?" Giản Xuân Triều nho nhã lễ độ hỏi.
"Chính là đoạn nói đàn chị là kẻ thứ 3! Anh biết cái gì gọi là kẻ thứ 3 không? Chen chân vào tình cảm người khác mới là kẻ thứ 3! Anh không xứng ở bên cạnh Phương thiếu, anh mới là kẻ thứ 3!" Cát Hân Nguyên một chữ kẻ thứ 3, hai chữ kẻ thứ 3, còn nói năng rất hùng hồn.
Trong nháy mắt người trong Thư Ba đều đánh giá cô ta cùng Nguỵ Hủ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nguỵ Hủ thút tha thút thít, lôi kéo tay áo Cát Hân Nguyên: "Hân Nguyên, không phải, tôi cùng Minh Chấp không có gì, là anh Xuân Triều hiểu lầm, chúng ta tới xin lỗi."
"Ai tới xin lỗi anh ta, chuyện anh ta với Phương Minh Chấp như thế nào trong lòng anh ta không rõ sao? Trong lòng Phương Minh Chấp có anh ta sao?" Cát Hân Nguyên vẫn lớn tiếng ồn ào.
Giản Xuân Triều vô cùng khâm phục Cát Hân Nguyên ở điểm này, đây mới chân chính gọi là "to gan lớn mật". Suy xét đến sự uy hiếp cùng thực lực của vị Thái tử này, ở Bắc Kinh không mấy người dám hô thẳng đại danh của Phương Minh Chấp. Giản Xuân Triều lại liên tưởng đến một vai ác trên sách báo, ai lớn tiếng kêu tên người kia, liền gặp phải xui xẻo.
Hoắc Vân không biết từ khi nào đã chạy tới phía sau Giản Xuân Triều, nói: "Không ngại xấu mặt sao? Chạy đến nơi công cộng nói này nói nọ."
Cát Hân Nguyên lại không cho là đúng, gân cổ: "Mất mặt, xấu hổ cũng là Giản Xuân Triều mất mặt, chia rẽ uyên ương, tranh cướp tình yêu."
Hoắc Vân cười lạnh: "Ai da, em gái bản lĩnh ngôn ngữ không tầm thường, sao mà luận văn tốt nghiệp còn thuê người khác?"
Cát Hân Nguyên trắng mặt: "Cô nói bậy! Ai nói tôi thuê người viết luận văn? Có chứng cứ không?"
Hoắc Vân vui vẻ gật đầu: "Tôi vừa mới duyệt lại 4 luận văn tốt nghiệp năm nay, cảm thấy cách dùng từ ngữ quá giống năm trước, vừa mới trình lên ý kiến xét duyệt."
Lúc này có vị khách mới không tiếng động đi đến, không nói chuyện, tìm một chỗ ngồi xuống, người khác cũng không chú ý đến.
Cắt Hân Nguyên cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sợ cô?" Nói xong liền móc điện thoại ra, gọi đi: "Ba ba, trong trường có người muốn gây khó dễ cho con, ba giúp con để ý.... Khẳng định không phải là con sai, là người khác không có việc nên kiếm chuyện... Vâng! Con biết rồi." Tắt điện thoại liền đắc ý nhìn Hoắc Vân, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Hoắc Vân bị làm tức giận xanh mặt, nhất thời nói không nên lời. La Lâm dương khuôn gbao giờ cùng người khác cãi nhau, lại kéo cô nàng ra phía sau: "Cô, Cô có tiền thì ghê gớm chắc? Có tiền thì có thể làm trái quy tắc?"
"Không sai." Cát Hân Nguyên ngẩng đầu, không ai bì nổi: "Kẻ có tiền không cần tuân thủ quy tắc của người nghèo."
Lúc này Tần tỷ lên tiếng: "Cô gái nhỏ kia, cô tuân thủ quy tắc gì?"
Cát Hân Nguyên liếc mắt khinh thường: "Bộ dạng keo kiệt cũng xứng nói chuyện với tôi?"
"Nhìn cô mắt híp, mũi nhọn, không khác gì tên vô lại, không phải là khuê nữ Cát gia chứ?" Một vị khách trong góc chống đùi đứng dậy, không chút hoang mang đi vào tầm nhìn của mọi người, thấy rõ vết sẹo dài trên mặt, từ khoé miệng đến tai, khuôn mặt hung thần đáng sợ không nói nên lời.
Cát Hân Nguyên vô cùng quen thuộc với loại xưng hô này, tức giận: "Ông là ai? Ở đây nói linh tinh cái gì?"
Sẹo mặt duỗi cánh tay ôm Tần tỷ vào lòng, học theo dáng vẻ Cát Hân Nguyên: "Bộ dạng keo kiệt cũng xứng nói chuyện với tôi?" Nói xong lấy điện thoại tìm một dãy số.
Điện thoại mở loa ngoài, bên kia mới vang lên một tiếng chuông đã có người nhấc máy: "Alo, Hạ gia, ngài cuối cùng cũng gọi cho tôi! Hạng mục kia...."
"Dừng, dừng, dừng, đừng nói chuyện vội, ông đợi chút, " Mặt sẹo quay đầu nhìn La Lâm Dương: "Bạn nhỏ, con bé xấu xí này gọi là gì? "
Mặt sẹo lại nói vào điện thoại: "....Đối Lâu, Cát Hân Nguyên là con gái ông sao?"
Bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vâng vâng vâng, sao con bé lại may mắn rơi vào mắt ngài? "
"Không có, không có, không đến mức kia," Mặt sẹo cười ha hả, " Vợ tôi, ai, ông nhớ không?"
Bên kia hiển nhiên không dám nhớ rõ, cũng không dám không nhớ, lắp bắp nói: "Tôn phu nhân... sao vậy ạ?"
"Vợ tôi cảm thấy không khí Bắc Kinh gần đây không tốt, muốn con gái ông có một phần trách nhiệm. Hai ngày, có đủ hay không?" Mặt sẹo nói xong 5 chữ, thu lại nét cười trên mặt, lời nói thật nhẹ nhưng áp lực lại không nhẹ.
"Đủ đủ đủ," Bên kia nhanh chân nói: "Tôi mang nó ra ngoài, Hạ gia, ngài đừng tức giận."
Mặt sẹo thấp giọng nói "Ừm". Tay ôm vai Tần tỷ nhẹ nhàng vỗ về.
Bên kia điện thoại còn tiếp tục, vội vàng nói: "Hạ gia, hạng mục kia có thể hay không...."
Mặt sẹo trực tiếp tắt điện thoại, cất đi, vừa cười vừa nhìn Cát Hân Nguyên: "Đây là quy tắc của kẻ có tiền, cô xứng sao?"
"Ông, ông...." Cát Hân Nguyên ông ông nửa ngày cũng không nói được gì, ôm mặt chạy khỏi Thư Ba.
Mặt sẹo ôm người trong lòng, nét mặt lấy lòng: "Tuệ Nhi, chúng ta về nhà, chuyện của con trai tôi giải quyết, đừng lo lắng."
Tần tỷ có chút không yên tâm nhìn Giản Xuân Triều, mặt sẹo cũng không hàm hỏi, nhún vai: "Chồng cậu đúng là không có bản lĩnh, chuyện Phương gia cũng không nắm được trong tay."
Tần tỷ thả lỏng, nhẹ nhàng gật đầu, mặt sẹo cũng không để ý đến người khác, trực tiếp ôm tần tỷ rời khỏi Thư Ba.
Nguỵ Hủ hiển nhiên không nghĩ tới lúc đi xong xem ngày, người đứng trước mình bỏ chạy, trong nháy mắt giả vờ yếu đuối đáng thương: "Anh Xuân Triều, em thật sự muốn đến xin lỗi, xin lỗi, em luôn gây phiền toái cho anh, nếu Minh Chấp biết sẽ lại trách em. Thật ra hai bọn em không có gì, chỉ là có phải có đôi khi anh đối với anh ấy quá lạnh nhạt hay không? Anh ấy sẽ không nhịn được mà tới gần người khác...."
Giản Xuân Triều đối diện dáng vẻ của Ngụy Hủ có phần bất đắc dĩ, hắn cũng không thể nói với cô ta là hắn với Phương Minh Chấp ly hôn, hắn cũng không quan tâm y có người khác.
Thấy Giản Xuân Triều không nói lời nào, Nguỵ Hủ lại nói: "Khúc nhạc kia, em cũng xin lỗi, em không biết Minh Chấp không muốn công bố ra bên ngoài, là em quá xúc động."
"Có nhầm không vậy?" Giản Xuân Triều không nhìn được, "Người phía trước phía sau cần xin lỗi là Phương Minh Chấp, cô chạy tới đây xin lỗi tôi làm gì?"
Giống như đốt hương muỗi, Giản Xuân Triều vừa dứt lời, Phương Minh Chấp liền đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm một xấp giấy.
Giản Xuân Triều tâm tình phức tạp nhếch miệng cười: Tới sớm không bằng tới đúng lúc, nếu người đều ở đây, giấy ly hôn cũng ở đây, hôm nay liền chấm hết chuyện này ở đây.