Thời điểm ba người gập ghềnh đi lên đến nơi, Nguỵ Hủ đang ngồi ở bậc thang. Hoắc Vân với La Lâm Dương lên trước, cùng Cát Hân Nguyên vây quanh bên cạnh Nguỵ Hủ.

Hoắc Vân nắm mắt cá chân Nguỵ Hủ đè nhẹ xuống, hỏi: "Làm như này có đau không?"

Nguỵ Hủ hình như hơi hoảng sợ, gắt gao cắn môi, mắt chứa đầy nước, nhìn Hoắc Vân như một con thỏ trắng bị doạ nạt.

Nguỵ Hủ nhẹ nhành gật đầu, nước mắt rơi xuống, môi hơi hơi run, thanh âm còn có chút cố kiên định: "Không quá đau, chúng ta đi tiếp thôi."

"Thật sự không sao chứ? Xuống núi vất vả hơn lên núi." Hoắc Vân có chút lo lắng.

Nguỵ Hủ lắc đầu, nước mắt như hoa lê dính trên gương mặt cố gắng tươi cười: "Không sao, là tôi không cẩn thận, không nên làm trậm trễ mọi người."

Cát Hân Nguyên với Hoắc Vân mỗi người đỡ một bên, kéo tay Nguỵ Hủ lên. Vừa xuống một bậc thang, Nguỵ Hủ đã không có sức quỳ xuống, nhào vào lồng ngực Phương Minh Chấp.

Giản Xuân Triều nhìn một màn trước mắt, trong lòng tự nhủ mình lớn tuổi rồi không thể diễn cái loại kịch bản thiếu nữ ngây thơ ăn vạ kia được. Hắn nhìn không nổi.

Hoắc Vân đầy lo lắng, đỡ Nguỵ Hủ từ người Phương Minh Chấp lên nói: "Không có chút sức lực nào sao? Hay là tôi xịt cho cô ít thuốc giảm đau, đúng lúc tôi có mang theo." Nói xong liền lấy balo trên lưng xuống, kéo khoá chuẩn bị tìm kiếm.

Cát Hân Nguyên vội vàng ngăn lại: "Bỏ đi, thời tiết lạnh như vậy, nếu xịt thuốc nửa ngày vẫn không đỡ, chị Nguỵ Hủ sẽ cảm lạnh mất."

Hoắc Vân có chút khó xử: "Làm sao bây giờ? Nhìn cô ấy thế này chắc không đi nổi."

Nguỵ Hủ lảo đảo lắc lư đỡ lan can đứng thẳng, nước mắt trên mặt đã không còn, miễn cưỡng cười: "Không sao, mọi người đi trước đi, tôi đi từ từ, phía trước có xe đón."

Giản Xuân Triều thấy cô nàng săn sóc hiểu chuyện, cũng không biết nên nói gì, im lặng đứng một bên, thưởng thức ánh trời đông ấm áp.

Cát Hân Nguyên ngược lại nói rất nhiều: "Sao có thể thế được! Không thể để chị một mình trên núi. Chúng ta nhiều đàn ông như vậy....." Ánh mắt không hề che dấu dừng trên người Phương Minh Chấp.

Giản Xuân Triều cảm giác được Phương Minh Chấp đang nhìn mình, không khỏi giật mình một cái, lùi lại nửa bước: "Anh đừng nhìn tôi, tôi cõng không nổi."

Hướng Thành Bân tay đút túi quần nghiễm nhiên như người ngoài cuộc, nghe thấy Giản Xuân Triều nói lại cười nhẹ một tiếng, giống như nghe thấy điều gì thú vị đáng yêu.

"Để em cõng chị Nguỵ Hủ xuống." La Lâm Dương do dự mở miệng.

Thật sự thì với thân thể của cậu nhóc này, cõng một người trưởng thành xuống núi có chút khó khăn.

Giản Xuân Triều nghĩ hai người kia đang muốn bồi dưỡng tình cảm, bạn nhỏ này lại không có mắt nhìn như vậy? Hắn hận sắt không thành thép nhìn La Lâm Dương, không biết nên nói thế nào, bụng đã réo. Hắn mới nhớ tới buổi sáng còn chưa ăn gì, theo bản năng đè ép dạ dày.

Phương Minh Chấp lại nhìn Giản Xuân Triều, dừng vài giây sau đó ngồi xổm trước Nguỵ Hủ, quay đầu nói với cô nàng: "Lên đi."

Nguỵ Hủ vội vàng xua tay: "Sao lại để Minh Chấp cõng em được. Anh Xuân Triều sẽ không vui đâu."

Giản Xuân Triều đột nhiên bị điểm danh, quả thực bị kỹ thuật diễn của cô nàng này thu phục, tủm tỉm cười nói: "Sẽ không vui nhưng tôi hơi đói, chúng ta có thể đi nhanh lên không?"

Phương Minh Chấp cõng Nguỵ Hủ lên, không nói một lời đi xuống núi. Kính viễn vọng đổi sang vai Hướng Thành Bân.

Hướng Thành Bân đi bên cạnh Giản Xuân Triều, mang theo ý cười: "Anh không để ý chút nào sao?"

Giản Xuân Triều giả bộ hồ đồ: "Để ý chuyện gì?."

Hướng Thành Bân nâng cằm hướng về phía Phương Minh Chấp cùng Nguỵ Hủ: "Để ý phía trước kia kìa."

Giản Xuân Triều rộng lượng nhe răng cười: "Tiếp xúc nam nữ bình thường có sao đâu, sao phải để ý?"

Ý cười trên mặt Hướng Thành Bân nhạt đi: "Xuân Triều, có đôi khi anh làm cho người khác không nắm bắt nổi."

Giản Xuân Triều quay đầu nhìn cậu ta, con ngươi đen đặc dưới ánh nắng bất quá chỉ có một tia sáng, nhìn như tuỳ ý, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu dễ dàng bị người khác nhìn thấu, khác gì miếng thịt trên thớt đâu." Nói xong lại cười ha ha: "Cậu nhìn xem, cậu nghiêm túc như vậy không phải rất kỳ lạ sao?"

Hướng Thành Bân không cười, suy tư nhìn hắn. Xuống chân núi, Hướng Thành Bân nhận điện thoại xong nói là bọn họ không cùng đường, phải đợi bạn đến đón, sau đó không đi cùng bọn họ nữa.

Phương Minh Chấp đi cùng Ngụy Hủ và Cát Hân Nguyên, La Lâm Dương mang theo Hoắc Vân và Giản Xuân Triều. Giản Xuân Triều và Phương Minh Chấp không có gì để nói, chỉ chào hỏi hai câu rồi lên xe khác nhau.

La Lâm Dương lái xe, suốt dọc đường đều rầu rĩ không vui. Hoắc Vân nhìn không nổi, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Dương Dương làm sao vậy? Làm gì mà sụ mặt suốt thế?"

La Lâm Dương có chút oán hận nhìn Giản Xuân Triều của kính chiếu hậu: "Đàn anh, anh không nhìn thấy sao?"

Lại nữa, sao ai cũng phải chạy tới quan tâm chuyện này nhỉ? Giản Xuân Triều gãi gãi mặt: "Thấy chuyện gì?"

La Lâm Dương tức giận nói: "Cát Hân Nguyên vì sao vẫn luôn tác hợp Nguỵ Hủ với Phương Minh Chấp? Phương thiếu rõ ràng là chồng của anh cơ mà! Cô ta dựa vào cái ghi mà muốn phá hoại tình cảm của người khác?"

Trong lòng Giản Xuân Triều muốn nói, chúng tôi có tình cảm gì đâu mà phá hoại? Tôi còn ước gì cô ta tác hợp nên duyên để tôi được giải thoát. Nhưng hắn biết La Lâm Dương không hiểu chuyện, cẩu thả nói: "Cậu đừng suy nghĩ nghiêm trọng như vậy. Đối với Phương Minh Chấp mà nói, Nguỵ Hủ chỉ là khách của bạn anh ta, bạn tạm thời không rảnh, anh ta thay thế bạn mình chiếu cố Nguỵ tiểu thư, chuyện này không có gì đáng trách."

La Lâm Dương không chấp nhận lý do thoái thác, càng tức giận: "Ở đâu ra cái chuyện đàn ông đã kết hôn lại có thể ở chung một lều trại với người con gái khác? Căn bản em thấy cô ấy không bị thương nghiêm trọng như vậy, còn muốn người khác cõng, em phải lên diễn đàn trường....."

"Lâm Dương." Giản Xuân Triều ngắt lời bạn nhỏ, biểu tình có chút nghiêm túc: "Nói người khác có khi cậu còn bị nói lại. Nguỵ Hủ với cậu tiếp xúc không nhiều, cậu không cần vì chuyện này mà ra mặt."

Hoắc Vân nhìn vẻ mặt bực bội của La Lâm Dương, nhéo nhéo má bạn nhỏ: "Đàn anh nói em có nghe thấy không? Chuyện em nhìn thấy, người khác đều có thể nhìn ra, không cần em phải đi đánh trống khua chiêng tuyên dương."

La Lâm Dương bị cô nàng nhéo đến không còn tính tình, uỷ khuất nói: "Em chỉ là không nhìn được người khác khi dễ đàn anh...."

"Nói đến khi dễ tôi, La Lâm Dương, đúng lúc tôi có chuyện cần hỏi thăm cậu." Ánh mắt Giản Xuân Triều nguy hiểm, tư thế chuẩn bị hỏi tội, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bấu chặt ghế lái: "Tại sao Hướng Thành Bân biết thứ tư tôi chuyển nhà? Là ai bán tôi cho cậu ta, hả?"

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play