Buôn bán được mấy ngày, đã được thu hút rất nhiều khách, Thư Ba có chút không đủ chỗ, gác mái của Giản Xuân Triều cũng bị chiếm dụng.
"Nghe nói em đang tìm chỗ ở?" Giản Vân Đào gọi điện thoại đến lúc Giản Xuân Triều đang xem nhà trên web.
"Vâng, Thư Ba không có chỗ." Giản Xuân Triều lười biếng nói: "Gác mái cũng đổi thành chỗ làm rồi."
"Giản Xuân Triều em đừng nói với anh từ tết đến giờ vẫn ở Thư Ba." Giản Vân Đào lạnh giọng: "Em với Phương Minh Chấp ở riêng?"
Giản Xuân Triều lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, đành kiếm cớ: " Em nói với anh rồi mà. Em muốn ly hôn."
Giản Vân Đào trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Phương Minh Chấp đồng ý?"
"Không đồng ý." Giọng Giản Xuân Triều mang theo chút châm chọc nói: "Nếu anh ta đồng ý, lúc này em đã lên trang nhất rồi."
Giản Vân Đào dò hỏi tới cùng: "Phương gia vì hôn sự này dám chửi bới em à? Dựa vào cái gì?"
Giản Xuân Triều ăn ngay nói thật: "Là em muốn ly hôn, nên không để ý bọn họ muốn nói gì, chỉ cần đồng ý để em đi, khó nghe đến mấy cũng không sao cả. Cứ theo tự nhiên, bọn họ mắng hai tháng, mắng chán thì thôi. Bị người ta mắng hai tháng sau đó tự do cả đời, không phải rất đáng giá sao?"
Giản Vân Đào không nghĩ em trai mình lại nghiêm túc muốn ly hôn, hỏi: "Phương Minh Chấp rốt cuộc làm gì mà em một hai nhất định phải ly hôn?"
Giản Xuân Triều cũng không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói kiếp trước mình bị Phương Minh Chấp vứt bỏ, lần này trọng sinh không muốn bước lên vết xe đổ nữa.
"Anh ta không làm gì em, đơn giản là không có tình cảm, ngay từ đầu là em sai lầm. Chuyện này bây giờ cũng phổ biến, kết hôn xong mới biết không có tình cảm chỉ là bạn bè." Giản Xuân Triều đành nói hươu nói vượn lấy cớ.
Giản Vân Đào nghe hắn qua loa lấy lệ, chỉ có thể thở dài: "Anh chỉ muốn nói là em muốn tự do hay gì tuỳ em, em có thể tổn thương bất cứ ai, nhưng đừng làm tổn thương người quan tâm em cùng bản thân mình."
Đề tài nói chuyện phiếm có chút nặng nề, Giản Xuân Triều cười cười, đem điện thoại kẹp vào má với vai, tay mở sữa bò: "Anh, anh đừng nghĩ nhiều, em trai anh không ngốc." Hắn nói lời này cũng tự có chút chột dạ, nếu nói tự làm chính mình bị thương là ngu ngốc thì kiếp trước hắn ngốc hết thuốc chữa.
Giản Vân Đào tâm sự nặng nề tắt điện thoại, Giản Xuân Triều trong lòng nghĩ nếu thật sự ly hôn, ảnh hưởng đến bố mẹ hai nhà, cũng có chút e ngại.
Điện thoại lại vang lên, màn hình hiển thị số lạ.
"Alo." Giản Xuân Triều không để ý mà nhận cuộc gọi đến, nếu là điện thoại quấy rối sẽ trực tiếp tắt đi.
"Là tôi." Tiếng Phương Minh Chấp vang lên.
Giản Xuân Triều lãnh đạm: "Có việc gì?"
"Tối hôm nay người sáng lập tập đoàn Đồng Khánh đại thọ 70 tuổi, ba mẹ cũng phải đi, em chuẩn bị một chút, 6 giờ tôi mang quần áo qua đón em." Phương Minh Chấp trọng điểm nói đến rõ ràng.
Giản Xuân Triều không thể từ chối không đi, Phương thị cùng Đồng Khánh đều là tập đoàn đứng đầu Bắc Kinh, hai nhà còn có quan hệ khá thân thiết.
Tập đoàn Đồng Khánh ba mươi năm trước đi lên từ một nhà xưởng nhỏ, tuy rằng hiện giờ giao quyền điều hành cho con gái với con rể, nhưng ông Đồng vẫn là nhân vật đỉnh lưu ở Bắc Kinh.
Bây giờ người ta muốn tổ chức sinh nhật, toàn bộ nhân vật nổi tiếng có uy tín danh dự ở Bắc Kinh đều muốn tới tạo quan hệ. Nếu Giản Xuân Triều không đi, Phương gia cũng không biết giải thích thế nào, ngày mai lại lên hotsearch.
"Biết rồi, không có gì nữa tôi tắt điện thoại." Giản Xuân Triều buông điện thoại xuống, chuẩn bị tắt.
"....Khoan đã" Phương Minh Chấp lại nói chuyện: "Dạ dày em tốt hơn chút nào chưa?"
Giản Xuân Triều tự động hiểu: "Tối nay phải uống rượu đúng không? Có thể."
Phương Minh Chấp không nói gì nữa, Giản Xuân Triều liền tắt điện thoại.
6 giờ chiều, Phương Minh Chấp đúng giờ tới đón, y mặc bộ vest cắt may vừa vặn với thân hình của Lincoln, giá cũng không dám nhìn, giày da bóng loáng đạp trên mặt đất phảng phất như quý tộc.
Phương Minh Chấp xuống xe, đứng trước cửa Thư Ba nhìn nhìn thông báo "Tiệm hôm nay nghỉ." Y mới chỉ đứng một lúc đã khiến người qua đường liên tiếp quay đầu, vài người còn nhìn biển tên Thư Ba, muốn biết đây là chỗ nào mà có người đẹp trai lại cao quý như vậy.
Phương Minh Chấp đẩy cửa vào, trực tiếp lên gác mái tìm Giản Xuân Triều: "Quần áo giày đều ở đây, em mặc xong chúng ta có thể đi luôn."
Giản Xuân Triều với vừa vuốt xong tóc, vẫn còn mặc quần áo ngủ, nhận đồ trên tay Phương Minh Chấp, tuỳ ý nếm lên sô pha, lại chỉ một bên khác: "Anh ngồi trước đi."
Phương Minh Chấp không nói gì, ngồi xuống.
Giản Xuân Triều liếc mắt nhìn y: "Phòng tắm ướt, chỗ này hơi nhỏ, tôi thay luôn đồ ở đây, anh không ngại chứ?"
Kỳ thật hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, ai có thể quản hắn thay quần áo ở đâu.
Phương Minh Chấp quả nhiên hai tay đan trước ngực, đơn giản nói: "Em cứ tự nhiên."
Giản Xuân Triều coi y như vô hình. Áo ngủ có cúc nhưng hắn lười đến mức không muốn cởi cúc mà trực tiếp nắm lấy vạt áo kéo lên trên cởi xuống.
Da Giản Xuân Triều cực trắng, cộng thêm ánh đèn nhu hoà ở Thư Ba chiếu xuống y như ánh sáng trân châu lung linh. Hắn không có thân hình cơ bắp, vai cũng không to, nhưng eo lại cực nhỏ, hai hõm apolo như hình trăng non thoắt ẩn thoắt hiện.
Giản Xuân Triều nhanh chóng mặc áo sơmi vào. Áo sơmi được đặtay theo số đo của hắn, có tự nhiên lại có phần quyền rũ gợi cảm, nước chảy qua cánh tay đến eo yên tĩnh động lòng người.
Phương Minh Chấp đang xem lịch trình thư ký gửi cho mình, ánh mặt lại không tự chủ được mà chuyển qua người Giản Xuân Triều, tay theo bản năng mà đặt trên đầu gối.
Giản Xuân Triều đá quần áo ngủ sang một bên, nhìn qua Phương Minh Chấp, không có gì không tự nhiên, chẳng thèm để ý mà mặc quần tây.
"Không phải đang vội sao? Anh xuống khởi động xe trước đi, tôi xuống bây giờ." Giản Xuân Triều đang cùng nút áo phân chia cao thấp, lông mày nhăn lại, môi hồng cũng đỏ lên."