"Thiên Lăng à..."\_Lãng Minh vùi mặt vào ngực Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng sung sướng hưởng thụ.
"Có chuyện gì?"
"Sắp tới một ngày cực kì quan trọng, biết ngày gì không?"
"Biết...kỉ niệm ngày cưới của chúng ta."
"Hôm thứ hai, chúng ta đi biển đi."
"Thứ hai này, dành cho em hết."
"Được rồi...anh hứa rồi đó."
Lãng Minh chui vào lòng Tần Thiên Lăng, nhưng anh phát hiện Tần Thiên Lăng không ôm anh.
"Sao không ngủ?"
Lãng Minh chuyển tầm mắt xuống bên dưới Tần Thiên Lăng.
"Không phải bác sĩ bảo anh hết bệnh rồi sao?"
Tần Thiên Lăng ghì Lãng Minh vào lòng anh.
"Bác sĩ bảo tần suất sẽ giảm nhưng cường độ vẫn vậy mà..."\_Tần Thiên Lăng dùng ánh mắt gian xảo nhìn Lãng Minh
"Không muốn..."
Lãng Minh định chạy ra khỏi phòng thì bị Tần Thiên Lăng chặn lại, đè anh sát vào cửa.
Người Lãng Minh nóng ran lên.
"Sao thế? Chúng ta đã làm nhiều lần như vậy mà em vẫn thấy sợ sao?"
Lãng Minh không sợ mới lạ.
Lần nào, Tần Thiên Lăng cũng vật Lãng Minh tơi tả trên giường.
Lãng Minh dùng lực tay đẩy hai vai của Tần Thiên Lăng ra.
"Không muốn có bảo bảo nữa đâu?"
"Thế thì...anh sẽ bắn ra ngoài mà."\_
Tần Thiên Lăng lại nhào vào mút mát cổ Lãng Minh
Lãng Minh lại cố gắng đẩy ra.
"Người em bẩn lắm...đừng có như vậy mà."
"Sao hôm nay, em lắm chuyện vậy?"
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh vào phòng tắm, xả đầy bồn tắm rồi vứt Lãng Minh vào trong.
Sau đó, anh thoát y rồi nhảy bổ vào Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng cho Lãng Minh vào người anh đồng thời tay anh liên tục xoa nắn ngực của Lãng Minh.
Lãng Minh co vai, cơ thể vùng vẫy vẫn không cưỡng lại bàn tay ma thuật của Tần Thiên Lăng.
Phần ngực căng căng của Lãng Minh cộng với nụ hồng nhạt đáng yêu đã làm Tần Thiên Lăng phấn khích mà quấy rối.
Ngón trỏ cả hai bên tay bất ngờ đá mạnh vào hai điểm ngực của Lãng Minh.
"Aaaa...đừng làm như thế nữa\~\~\~"
Tần Thiên Lăng không nhìn thấy mặt Lãng Minh, chỉ dựa vào âm thanh để dự đoán.
Lãng Minh càng bảo không thích, Tần Thiên Lăng càng làm loạn.
Hai ngón tay thô bạo kéo kéo đầu ngực của Lãng Minh.
"Xấu xa\~\~\~mau bỏ ra đi...khó chịu quá đi...."
"Miệng em rảnh rỗi quá nhỉ."
Tay Tần Thiên Lăng kéo mặt Lãng Minh quay sang anh.
Môi mút mạnh, còn một tay kéo xuống chỗ "cậu bé" Lãng Minh mà vuốt ve.
Phần dưới cơ thể của Lãng Minh ngấm trong làn nước ấm hoà hợp nhịp độ di chuyển tay của Tần Thiên Lăng làm cho cơ thể Lãng Minh run lên bần bật.
Âm thanh tiếp xúc giữ tay Tần Thiên Lăng và nước như một cái chuông đánh thẳng vào trong tim, khiến nhịp đập của cả hai nhanh đến rối loạn.
"Thiên Lăng à...nhanh quá..."
Tần Thiên Lăng đứng dậy, giúp Lãng Minh đứng thẳng.
Môi anh hút trọn chiếc lưỡi của Lãng Minh như kiểu anh nuốt nó vào khoang miệng vậy.
Còn bàn tay kì diệu kia mãnh liệt vuốt ve "cậu bé", mặc kệ cho Lãng Minh rên rỉ thế nào.
"Ưm...ưm...dừng lại...aa."
Thế là, Tần Thiên Lăng phải đi rửa tay.
"Đi ngủ đi...em mệt quá."
Lãng Minh tự nằm xuống giường, Tần Thiên Lăng chiếm ưu thế đè lên người Lãng Minh.
"Là tự em nằm bên dưới anh nhé."
"Ôm ngủ thôi không được sao?"
"Anh không muốn thế.
Ngoan chút đi, tiểu bảo bối\~\~\~"
Tần Thiên Lăng đưa hai chân Lãng Minh lên cao làm lộ ra "hoa cúc" tuyệt đẹp.
Rồi từ đâu, cả hai ngón tay được cho thẳng vào Lãng Minh khiến anh phải hét lên một tiếng.
"Suỵt...nhỏ tiếng thôi..."
Lãng Minh bị ngón tay Tần Thiên Lăng quấy nhiễu, nhắm chặt cả mắt.
Còn Tần Thiên Lăng cứ thích thú về nét mặt quyến rũ của vợ.
"Đủ rộng rồi này.
Anh cho vào đây."
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi dậy ôm anh.
Bên dưới thì liên tục đâm mạnh vào người ta.
"Bạch...bạch...bạch..."\_Âm thanh đó cứ vậy vang khắp phòng
Lãng Minh cứ bị kéo đi khắp nơi, chỗ nào trong phòng đều đã làm qua và cuối cùng anh bị đứng trước gương.
"Nét mặt của em kìa...thấy thế nào?"
Hông Tần Thiên Lăng ấn vào Lãng Minh, tay thì cứ trêu đùa hai điểm ngực của Lãng Minh.
"Xấu hổ quá...cứ bị anh ấy ức hiếp mãi...."\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh ra trận, hông anh đung đưa làm Tần Thiên Lăng khá bất giờ.
Tần Thiên Lăng cũng để Lãng Minh xoay hông một lúc, không chịu nỗi mà đẩy anh sát vào gương.
Mặt gương lạnh lẽo, bên dưới cứ không ngừng bị lắp đầy.
Bây giờ, Lãng Minh có cảm giác tê dại tột độ.
"Chồng ơi\~\~\~mạnh hơn đi..."
"Em thật biết hưởng thụ."
Tần Thiên Lăng đâm loạn vào trong Lãng Minh, rất sâu đến tận bụng của Lãng Minh.
Lãng Minh hơn cúi người, xoay hông theo một vòng tròn.
"Hai quả đào ngon ngọt" cứ thu hết tầm mắt của Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng khó chịu nắm lấy nó.
Sau đó, anh để lại ở cổ Lãng Minh một dấu răng.
"Ngày mai, em phải gặp rất nhiều người đó."
"Thì sao? Như vậy thì chẳng có thằng nào dám lại gần em."
"Anh bị làm sao thế hả?"
"Tiểu bảo bối...anh yêu em..."
Tần Thiên Lăng gấp rút lấy ra, tí nữa là không thực hiện được lời hứa với Lãng Minh, cũng tại cái vách thịt mềm mại của Lãng Minh chứ ai!!!
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh vào phòng tắm, lau sạch sẽ cho Lãng Minh.
Sau đó, anh cẩn thận lau người cho Lãng Minh.
Một chuỗi hành động ân cần của Tần Thiên Lăng dành cho vợ sau khi ân ái.
Lãng Minh nằm trong vòng tay ấm áp của Tần Thiên Lăng mà ngủ.
"Thế này...chẳng có ai dám lại gần em."\_Tần Thiên Lăng đắc ý sờ lên vết cắn ở cổ Lãng Minh
Tiếp đến, Tần Thiên Lăng hôn Lãng Minh đến mức mặt anh đỏ cả lên.
"Đừng có như vậy...mau đi ngủ đi\~\~\~"
Lãng Minh giả vờ đẩy đẩy Tần Thiên Lăng nhưng thật ra anh thích muốn chết.
Anh bị Tần Thiên Lăng kích thích làm thêm một trận nữa.
Lãng Minh bị làm đến nỗi, mông anh muốn vỡ ra luôn rồi.
Ngay lúc Tần Thiên Lăng vừa bắn ra, Lãng Minh ngã xuống giường nằm bất động.
Lãng Minh cũng thích vui vẻ với Tần Thiên Lăng lắm nhưng mỗi lần làm xong là kiệt sức mà ngất đi.
Còn về phần Tần Thiên Lăng, anh phát hiện càng ngày càng yêu Lãng Minh nhiều hơn.
"Được gần gũi với em thích thật."
Tần Thiên Lăng siết chặt Lãng Minh vào lòng sau một buổi quấn quýt lấy nhau.
Cả hai ngủ đến sáng.
Tần Thiên Lăng tỉnh giấc thì thấy một thiên thần đang ngủ trên tay anh.
Anh nhìn một lát rồi chậm rãi rời đi.
May mắn Lãng Minh không thức giấc, Tần Thiên Lăng đi xuống nhà, dùng bữa sáng.
"Dì Vương...lát dì đem thuốc và bữa sáng lên cho Tiểu Minh..."
"Vâng..."
A Bối còn thức dậy sớm hơn cả Tần Thiên Lăng.
Thằng bé rất hiếu động, sáng sớm đã chạy ra vườn nhà chạy nhảy, bị Tần Thiên Lăng bắt được.
"A Bối, đi vào ăn sáng...con ham chơi quá đó."
Tần Thiên Lăng chỉ cần nhấc A Bối bằng một tay, cục thịt nhỏ cứ thế bị bắt vào bàn ăn.
"Con mau ăn đi..."\_Tần Thiên Lăng nghiêm khắc bảo
"Đợi baba thức dậy\~\~\~"
"Không được.
Con tự ăn đi xem nào, suốt ngày cứ làm phiền baba của con."
A Bối uất ức, cúi mặt xuống bàn.
"Như thế mới ngoan..."
Tần Thiên Lăng nựng cái má phúng phính của A Bối.
A Bối nhăn mặt, giận dỗi.
"Con bốn tuổi rồi đó..."\_A Bối giơ năm ngón tay lên
"Con bị ngốc hả? Nói bốn lại giơ lên năm."
"Chứ...baba bảo con 1\+1\=3 mà."\_A Bối tỏ vẻ sửng sốt
"Sao baba có thể dạy con mấy thứ kì lạ như vậy được?"
"Thì baba bảo bố Lăng cộng với baba ra A Bối nên...1\+1\=3."\_A Bối nói vô cùng nghiêm túc
Tần Thiên Lăng bật cười.
"Sao em ấy có thể dạy cho trẻ nhỏ mấy thứ này?"\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
"A Bối...bố nói con nghe này...1\+1\=2.
Còn cái baba con nói là sai rồi.
Con chỉ cần nhớ như vậy."
A Bối gãy gãy đầu, không hiểu lắm.
"Chắc bố Lăng phải kiếm cho con một người gia sư rồi.
Cứ thế này, baba sẽ dạy hư con mất."\_Tần Thiên Lăng vỗ vỗ đầu A Bối rồi rời đi
A Bối không suy nghĩ, ngoan ngoãn rồi dùng bữa sáng.
Sau đó, được bảo mẫu bế lên gặp baba.
A Bối trèo lên người baba, nhún nhún.
"Baba thức dậy đi..."
Lãng Minh tỉnh dậy, đặt A Bối xuống giường.
Anh dụi mặt dần tỉnh táo.
"Bố Lăng đâu rồi?"
"Đi làm việc\~\~\~"
Lãng Minh nhìn qua A Bối.
"Đợi baba một lát..."
Cùng lúc dì Vương, đem thuốc và bữa sáng lên cho Lãng Minh.
"Dì để ở đây?"
"Vâng..."
Lãng Minh không biết A Bối đã nhìn anh nãy đến giờ.
"Cổ của baba..."\_A Bối lại chỗ Lãng Minh
"Baba không sao..."
"Cũng tại Thiên Lăng mà ra..."\_Lãng Minh trách thầm Tần Thiên Lăng
Lãng Minh nhanh chóng ăn sáng.
"A Bối...chủ nhật mà, baba với con đi chơi đi."
Lãng Minh dẫn A Bối đến một quán cà phê anh yêu thích nhất.
Anh chọn góc thoáng mát, ở bàn có một lọ hoa xinh xinh.
A Bối trèo lên ghế, Lãng Minh chọn thức uống.
Anh biết A Bối thích bánh trứng, mua hẳn một cái to cho A Bối.
"Cảm ơn baba nha\~\~\~"
Cái miệng nhỏ của A Bối liên tục đưa bánh trứng vào.
Lãng Minh nhâm nhi một tách cà phê, ngắm đường phố tấp nập bên ngoài.
"Lãng Minh..."\_Bỗng có tiếng gọi từ phía sau Lãng Minh
\_Continue\_