Tử Hạ Vũ được đưa đến một cửa tiệm cũng khá được.
Sau khi, thử đồ các kiểu thì Tử Hạ Vũ nhận ra Lãng Minh đang thử đồ ở phòng bên cạnh.
"Này...Lãng Minh."\_Tử Hạ Vũ gọi
"Sao cậu ở đây?"\_Lãng Minh ngạc nhiên
"Tôi đi với tên kia."\_Tử Hạ Vũ
"Này...hai người thân thiết quá nhỉ?"
"Là cậu ta dẫn tôi tới."
"Ừm.
Cho là vậy đi."
Lãng Minh bước ra, kéo Tử Hạ Vũ theo.
Tử Hạ Vũ trong trang phục vest màu đen óng.
Nhưng có một điều này, Tử Hạ Vũ không mặc áo sơ mi bên trong, làm lộ ra lớp da thịt trắng nõn nà của anh.
Tử Hạ Vũ tự hào bước lại gần Tần Thiên Phong.
"Thế nào? Đẹp đúng không?"\_Tử Hạ Vũ xoay vài vòng
Tần Thiên Phong bị hút hồn, miệng anh tự dưng ứa một ít nước bọt.
Anh định đưa tay lên ngực Tử Hạ Vũ.
Tử Hạ Vũ nhanh chóng tát vào mặt Tần Thiên Phong một phát.
"Cậu tính biến thái tôi hay gì?"
Tần Thiên Phong bị đánh đến tỉnh lại.
"Bộ này thật sự rất xấu...tôi nghĩ anh mặc đi dự tiệc sẽ bị người ta cười cho."
"Không thể nào...tôi thấy rất đẹp mà.
Hay tôi tháo cái nút này ra."
Tần Thiên Phong thấy thấp thoáng gì đó mà muốn xỉu tới nơi.
"Không được...nhất định không được.
Tôi sẽ không mua cho anh bộ này.
Mau thay ra đi."
Tần Thiên Phong hối thúc như vậy vì mấy cô gái gần đó đang nhìn Tử Hạ Vũ mà cười khúc khích.
"Thiên Phong, cậu cưa đỗ được bạn tôi rồi sao?"
"Không đến mức như vậy."
"Giỏi...cứ cố gắng phấn đấu."\_Lãng Minh vỗ vai Tần Thiên Phong rồi rời đi
Lãng Minh đã tốn công chuẩn bị mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ, về khoe với chồng thôi.
Cố Dạ Bạch luôn đi theo sát Lãng Minh, bảo vệ Lãng Minh an toàn về đến công ty.
Tần Thiên Lăng vẫn chưa kết thúc công việc.
Lãng Minh đành ngồi chờ một lát.
"Dạ Bạch, cậu không ngồi sao?"
"Không cần đâu, anh dâu."
"Cứ gọi tôi bằng tên đi, đừng gọi như thế."
"Thật lòng không thể được.
Đại ca sẽ trách phạt tôi."
"Hết nói nổi...anh ấy là đại ca của cậu nhưng đừng đề cao anh ấy như vậy chứ."
"Đối với tôi...đại ca là tất cả của tôi.
Anh ấy xứng đáng được kính trọng như vậy."
"Thiên Lăng là của tôi.
Là chỉ của tôi."\_ Nội tâm Lãng Minh
Ngay khi đó, Tần Thiên Lăng bước vào.
Lãng Minh liền để ý ánh mắt của Cố Dạ Bạch.
Ánh mắt Cố Dạ Bạch nhìn Tần Thiên Lăng vô cùng dịu dàng, người khác nhìn lập tức nhận ra.
Cử chỉ của Cố Dạ Bạch có phần nhỏ nhẹ hơn.
Lãng Minh có chút khó chịu, bĩu môi.
Từ khi bước vào, Tần Thiên Lăng chỉ để ý đến Lãng Minh.
Anh để ý cô vợ trong bộ vest hồng nhạt, trên cổ có chiếc nơ xinh xắn được thắt vào.
Lãng Minh còn tỏ vẻ mặt cute đó với Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng nhanh chóng tiến lại, ôm lấy Lãng Minh và xem Cố Dạ Bạch như người vô hình.
"Thiên Lăng, Dạ Bạch vẫn còn ở đây."
Tần Thiên Lăng ngước lên.
"Cậu đi ra ngoài."
Cố Dạ Bạch lặng lẽ rời đi.
Chắc có lẽ, Tần Thiên Lăng không biết, Cố Dạ Bạch đã yêu thầm anh.
Cố Dạ Bạch đã yêu thầm rất lâu rất lâu rồi, đến nỗi, chính Cố Dạ Bạch cũng không biết là từ bao giờ.
Trái ngược với tâm trạng của Cố Dạ Bạch.
Tâm trạng hai người bên trong văn phòng cực kỳ vui vẻ.
"Anh nhìn này...đẹp không?"
"Nó còn lấp lánh...lấp lánh.
Rất đẹp."\_Tần Thiên Lăng khen vợ
"Lúc nãy, tôi đã kêu người đánh lên mí mắt.
Càng lấp lánh càng tốt."\_
Lãng Minh đầy vẻ tự hào
"À Tiểu Minh, lát nữa, em cứ đi nép vào anh.
Chỗ đó có nhiều người không an toàn."
"Vâng...tôi biết rồi."
Lãng Minh xoay người lấy đồ vest đen cùng với hoạ tiết chim công rực rỡ cho Tần Thiên Lăng.
"Đặng Tiêu Tư đưa cho anh.
Anh ấy phải tan làm sớm vì có chuyện đột xuất."
"Ừm...cậu ta có nói với anh rồi."
Tần Thiên Lăng cứ đứng đó mà cởi áo trước Lãng Minh.
Lãng Minh sửng sốt quay mặt lại.
"Anh thay quần áo thì bảo trước một tiếng chứ !"
"Anh nghĩ là không cần thiết."\_Tần Thiên Lăng trêu vợ
"Không phải là tôi chưa từng thấy nhưng...mỗi lần nhìn thấy thì...tôi vẫn thấy..."
Tần Thiên Lăng đem hết thân hình vạm vỡ lại trước Lãng Minh.
"Em thấy ngại sao?"
"Cái tên đáng ghét này..."\_Lãng Minh nhìn lén một cái rồi mới chạy ra ngoài
"Rõ ràng là thích..."\_Tần Thiên Lăng cười mỉm
Lãng Minh chạy ra ngoài thì thầm.
"Vẫn chưa nhìn được gì cả."\_Lãng Minh tiếc hùi hụi
Lãng Minh cứ đi qua đi lại khoảng tám mươi vòng trước cửa thì mới quyết định mở cửa bước vào.
Tần Thiên Lăng khí chất ngút ngàn trong bộ vest đó.
Đúng là người đẹp vì lụa mà.
Trong trường hợp này không biết có đúng không?
Người đẹp và lụa cũng đẹp hay sao ấy!!!
Lãng Minh vừa nhìn là biết anh sẽ bị dìm khi đứng kế con người này.
"Anh đã gọi tài xế.
Chừng 5 phút nữa, chúng ta bắt đầu đi."
"Ừm...Dạ Bạch cũng đi cùng sao?"
"Cậu ta theo làm vệ sĩ."
Sau đó, Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh đi đến buổi tiệc đó.
Đương nhiên cũng có Cố Dạ Bạch đi theo.
Cố Dạ Bạch đứng một góc.
Lãng Minh khoác tay Tần Thiên Lăng bước vào thảm đỏ.
"Tôi không nghĩ sẽ nhiều người đến như vậy."
"Em cẩn thận.
Đứng nép vào anh.
Em yên tâm, bọn họ chỉ chụp hình em nhưng sau này, đều bị làm mờ."
"Vậy sao?"
Lãng Minh quên mất việc anh sẽ bị làm mờ khuôn mặt, làm anh tạo dáng rất cười toe toét.
Thế là tốn công vô ích.
Phải ở thảm đỏ vài phút rồi mới vào trong.
Bên trong lại có một cái bục màu đỏ.
Lãng Minh thấy trước được cảnh tượng anh đứng đấy cho người ta chụp đến mỏi cả người.
"Đến khi nào mới xong vậy?"
"Em cố chịu tí nữa."
Hắc Thần Doãn từ đằng xa bước lại.
Lãng Minh bật công tắc cười.
"Anh cũng đến dự."\_Lãng Minh nép qua Hắc Thần Doãn để nói
Hắc Thần Doãn chưa kịp nói gì, Tần Thiên Lăng đã kéo Lãng Minh lại.
"Đứng cho ngay ngắn."
Sau đó, Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh đi gặp mấy đối tác của anh.
Tần Thiên Lăng một mặt nói chuyện với đối tác, một mặt giữ chặt tay vợ.
Lãng Minh cũng muốn đi xung quanh như người ta.
Anh cứ bị Tần Thiên Lăng xích lại như thế.
Mở đầu buổi tiệc, âm thanh du dương làm chủ đạo, cộng thêm những ánh đèn vàng mờ ảo đã tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Ở một góc, Tử Hạ Vũ đang ăn uống no say thì bị Tần Thiên Phong bắt ra nhảy cùng.
Lãng Minh thấy vậy cười khúc khích vì Tử Hạ Vũ cứ trông ngáo ngáo thế nào ấy!
Tự dưng thời cơ đến, Tần Thiên Lăng nới lỏng với Lãng Minh.
Lãng Minh bỏ chạy đến nhâm nhi cốc vang đỏ, làm vẻ như rất sành về rượu.
Lãng Minh đang đứng thì phát hiện một bàn tay trước mặt anh.
"Xin hỏi người bạn xinh đẹp này có muốn nhảy cùng tôi không?"\_Hắc Thần Doãn
"Đã đến đây rồi.
Chơi vui một chút, Thiên Lăng sẽ không mắng mình đâu."\_Lãng Minh nghĩ nghĩ rồi đồng ý ra nhảy với Hắc Thần Doãn
Tay Hắc Thần Doãn đặt lên eo Lãng Minh rồi đồng thời kéo Lãng Minh lại gần.
Mặt để gần sát Lãng Minh, thành thạo dẫn dắt Lãng Minh trong từng bước nhảy.
Tần Thiên Lăng quay trở lại, mặt nóng bừng.
Anh dắt tay Cố Dạ Bạch vào nhảy nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Lãng Minh.
Khoảng một lúc sau, Lãng Minh mới nhận ra Tần Thiên Lăng.
Anh chỉ muốn đào một cái hố để chôn sống anh luôn cho rồi.
Tần Thiên Lăng bước vài nhịp, xoay Cố Dạ Bạch một vòng rồi dùng một lực ấn mạnh vào lưng Cố Dạ Bạch, đẩy anh ra phía Hắc Thần Doãn.
Sau đó dùng một tay lôi cô vợ của mình về.
Lãng Minh đã trở lại vòng tay của Tần Thiên Lăng, anh có chút sợ.
"Lợi dụng anh không có ở đây.
Em lại đi nhảy cùng với tên kia."\_Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh lên trên cao
"Tôi chỉ muốn chơi một chút."
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh sát vào người anh.
"Em biết rõ thì sẽ bị mắng mà vẫn làm là sao?"
Tần Thiên Lăng hôn lấy môi Lãng Minh trước bao nhiêu người ở đó.
"Anh cảnh cáo em.
Em mà còn làm vậy, không biết anh sẽ làm gì em trước mặt mọi người đâu."
Tần Thiên Lăng hấc nhẹ Lãng Minh rồi bỏ đi.
Lãng Minh buồn bã, liên tục tự chuốc say mình.
"Anh ta dám mắng mình nặng như vậy."
Lần này, Tần Thiên Lăng bỏ Lãng Minh lại, chẳng thèm dỗ dành.
Cố Dạ Bạch là người đi tìm Tần Thiên Lăng.
"Đại ca..."
Cố Dạ Bạch tìm thấy Tần Thiên Lăng trong một góc hành lang xung quanh toàn kính.
"Sao không đi bảo vệ anh dâu của cậu.
Đến đây làm gì?"
Cố Dạ Bạch hít một hơi thật sâu, tiến lại.
"Đại ca, em...yêu anh."
"Cậu nói bậy gì đấy?"
"Em yêu anh...từ lâu rồi, đại ca."
Cố Dạ Bạch chạy tới ôm lấy Tần Thiên Lăng.
"Có buông ra không?"\_Tần Thiên Lăng hét lớn
Đúng lúc đó, Lãng Minh cũng đi tìm Tần Thiên Lăng.
Anh nghe thấy tiếng động rồi lần mò đến chỗ đó.
Khi anh đến đó, Tần Thiên Lăng và Cố Dạ Bạch đang ôm hôn nhau.
Lãng Minh đứng đấy, cả cơ thể đau buốt.
Đó là cái cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, muốn chết đi cho rồi.
Trời đất bỗng diên tối sầm trước Lãng Minh.
Lãng Minh cứ ngỡ mình lạc giữa hoang mạc ban đêm.
Anh thoát khỏi ra cơn mộng mị, những cảm xúc khoái lạc mà Tần Thiên Lăng trước đây đã cho anh.
Những thứ tốt đẹp, những sự nuông chiều của Tần Thiên Lăng dành cho anh, anh đã tưởng bở đó chỉ dành duy nhất cho anh.
Vào lúc đó, tâm trí Lãng Minh xuất hiện ngay một câu.
"À...thì ra...không phải chỉ có một mình tôi."
Khoảnh khắc Lãng Minh nhận ra, những thứ anh đang có là do Tần Thiên Lăng tốt bụng ban tặng.
Rồi chắc chắn, sau đó, có thể lấy lại bất cứ lúc nào đó tuỳ thích.
\_Continue\_