"Severus, sao rồi." Lucius vội vã chạy đến hỏi han.

"Chỉ là cạn kiệt pháp lực mà thôi..." nam nhân âm trầm liếc người bạn "đừng nói đây là con ngoài giá thú của gia tộc Malfoy ."

"Anh nhất định không muốn biết đâu, Severus." Vị quý tộc nào đó mất hình tượng ôm đầu ảo não.

"Nếu đầu anh còn chưa bị ốc sên nhồi vào thì mau nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra đi, Lucius." Snape gắt lên.

"Đó là con của chúa tể, chúng ta phải làm gì bấy giờ...Severus." Lucius nói.

"Ta muốn gặp cha." Ai đó ai oán túm lấy vạt áo choàng đen kéo kéo một cách đáng thương.

"A!!" Cả hai nam nhân giật mình lùi về sau.

"Tiểu... tiểu chủ nhân! Chủ nhân hiện tại đang ở thư phòng." Lucius cung kính có ý muốn dẫn đường.

"..." ai đó chớp mắt im lặng nhìn.

"Sao vậy!? Còn không đi hay não của vị thiếu gia này đã bị cỏ lác lấp đầy cần chúng ta phải dìu sao." Nhận ra đứa nhỏ đang suy nghĩ, Severus hung hăng nói.

"...! Vào thời của ta, một quý tộc sẽ không dễ dàng chịu cúi đầu, vì trước khi chúng ta là của bản thân thì chúng ta đã thuộc về gia tộc, cúi đầu trước người khác là hành vi vô cùng nhục nhã." Phớt lờ Severus, Grader cất bước đi về phía thư phòng một cách tự nhiên để lại hai con người ngơ ngác.

"Hùm... quả thật bao nhiêu năm thì trang viên này vẫn sẽ không thay đổi." Một đường đi về thư phòng, Grader cảm thán. Khi còn là một đứa trẻ thì cậu đã được đưa đến đây nuôi dưỡng, huống hồ còn một cái Malfoy cháu luôn lẽo đẽo theo cơ chứ.

"Grader!" Nhìn thấy đứa nhỏ xuất hiện trong thư phòng, Voldemort lên tiếng.

"Cha." Vui vẻ đi đến trước mặt cha mình, Grader đưa hai tay lên nhéo lấy khuôn mặt kì quái của cha mình. "Con tự hỏi vì sao một người thừa kế hoàn mĩ của Slytherin lại có thể thiếu thẩm mĩ thế này, đây là cái bộ dạng con rắn nào vậy hả... nếu cha còn tiếp tục bộ dạng thế này thì làm sao có thể mang ba ba về bên cạnh cơ chứ, xấu xí muốn chết con mắt con rồi, cha mau đổi một cái hình dạng khác cho con."

"G...Grader!" Voldemort sửng sốt đến không dám cử động.

"Gặp được ngài thật tốt... cha à." Thân thiết ôm chặt lấy cha mình, Grader bồi hồi ra sức cọ.

"Ta mừng vì đã gặp con, con gái của ta." Voldemort vỗ vai con mình.

"Ai nói với cha con là gái... rõ ràng là con trai nha." Chán gét đẩy cha mình ra, Grader ngồi xuống chiếc sopha đối diện.

"Thật có lỗi, nếu không phiền thì con có thể nói cho cha vì sao con ở đây chứ." Voldemort quyết định trực tiếp vô chủ đề.

"Con bỏ nhà đi... theo đúng nghĩa đen đó ạ."

"..." vị chúa tể nào đó trực tiếp câm lặng, con trai hắn, con trai chúa tể hắc ám bỏ nhà đi bụi.

"Thật ra trên lý thuyết thì con không hoàn toàn là con trai của cha." Liếc nhìn vị phụ huynh nào đó vẫn bình tỉnh, Grader thu người lên trên Sopha ôm lấy chân. "Một đứa trẻ bình thường sẽ có một linh hồn riêng biệt được ban cho cơ thể và sức mạnh, con lại được sinh ra từ sự liên kết giữa cha và ba ba ... có thể nói cơ bản thì con cũng không khác mấy các sinh vật phép thuật, linh hồn của con là phần cha đã vô tình lãng quên và phần ba ba từ bỏ mà tạo thành linh hồn mới, vậy nên trước khi con đến nơi này thì chả có một ai biết về bí mật này."

"Vậy tại sao con lại ở đây." Voldemort bắt được điểm mấy chốt.

"Con cô đơn, con không thể nào chịu được cái cảnh gia đình ta bị chia cắt, không một ai biết đến sự tồn tại của con, bọn họ đều mang ba ba đi mất, bọn họ khiến con cô độc, nhất là lũ trẻ của người phụ nữ kia, chúng luôn ở bên cạnh nói về sự dịu dàng của ba ba và hạnh phúc của bọn họ." Ngẩng đầu nhìn cha mình, Grader mềm giọng. "Chúng ta mang ba ba về được không."

"Được." Không ngần ngại đáp ứng. "Vậy người sẽ trở thành bạn lữ của cha là ai, Grader."

"Ba ba của con là Harry Potter." Ai đó trịnh trọng tuyên bố khiến tất cả thế giới đều im lặng, ngay cả những vị khách vừa định gõ cửa thì cũng bị cái tin sét đánh này khiến cho hoá đá hoàn toàn.

"Hình như con đã nói thứ không nên nói." Ai đó tủm tỉm cười đến vui vẻ.

"Không không thể nào." Vị quý tộc bạch kim nào đó mất cả hình tượng ngồi xuống đất.

"Ngài Malfoy và thiếu gia nhà ngài mau đến đây ngồi đi nào." Ai đó xem mình là chủ nhà vươn tay tước lấy đũa phép trong tay cha mình tự nhiên biến ra hai chiếc Sopha đơn màu lục bên cạnh. "Chúng ta có việc cần làm đấy."

Đợi khi Lucius cùng Draco yên vị, Graden đã mở lời.

"Tại sao ngài lại ngạc nhiên như vậy, thưa cha."

"Đó là điều hiển nhiên, chúa cứu thế cùng hắc ma..." ai đó bật khỏi ghế rống lên liền bị Lucius hung hăng trừng mắt.

"Không sao." Voldemort bình tĩnh phất tay. "Cho dù là ai cũng sẽ ngạc nhiên, đứa trẻ của ta."

"Nhưng chính cha là người đã đặt một phần của bản thân lên ba ba, vậy nên không có bất kỳ ai trừ con có thể thân cận với cha như ba ba được, kể cả những đứa trẻ của cha... nếu chúng được sinh ra."

"Có lẽ ta đã hiểu ý con." Voldemort bắt đầu tự suy ngẫm.

Theo như cách lý giải của con hắn, thì đơn giản nói Harry Potter có một phần linh hồn thiếu hụt của chúa tể hắc ám, không bằng đó là một trường sinh linh giá sống. Không một mối liên kết nào thân thiết bằng thân thể và linh hồn. Mà trong tương lai kế hoạch của hắn thất bại, con hắn mồ côi.

"Ta biết cha thật giỏi mà." Ai đó vui sướng xoay tròn trên ghế. "Và không có một gia tộc nào thân cận Slytherin hơn Malfoy."

"Thật vinh hạnh cho bề tôi." Lucius cúi đầu.

"Tại sao cha lại nhìn con như vậy." Nhìn thấy ánh mắt từ cha mình, Grader khó hiểu. "Đứa trẻ đầu tiên của ngài Slytherin là Malfoy trưởng gia đầu tiên, con gái ngài kết hôn cùng Malfoy thứ hai, tuy rằng không thể nói xà ngữ nhưng lại có chung cội rễ nha."

"Ta tự hỏi tại sao con lại hiểu biết nhiều như vậy, Grader."

"Bởi vì tại tân thời đại, mọi người đều gọi con là 'thuộc về lịch sử' mà."

Bơi vì ta 'thuộc về lịch sử' vậy nên tại tương lai ta vốn dĩ không được phép tồn tại.

-.-.-.-.-.-.-



"Thật xinh đẹp, thật hoàn mĩ, đúng không Draco." Vị nào đó trong thân xác 10 tuổi xoắn xuýt chạy vòng quanh nam nhân anh tuấn đang thắt nút áo.

"Đúng vậy Grader, Lord luôn là người ưu tú, chúa tể không gì không thể." Vị bạch kim thiếu gia nào đó đứng bên cạnh đáp lại nghiêm túc.

"Hắc!! Không gì không thể, vợ mình còn bị người ta cướp mà có thể nói ra lời này... ta thật bái phục cha quá đi." Grader cười khanh khách ngã vào người Draco.

"Grader!" Nam nhân một bộ dáng nghiêm túc,  khuôn mặt anh tuấn tinh xảo với những góc cạnh quyến rũ, tóc đen cột gọn sau gáy, duy chỉ đôi mắt huyết sắc hiện lên sự hưng phấn kì lạ.

"Cha là tuyệt nhất." Đứa con ngoan nào đó không tiết kiệm khen cha mình.

Draco một bên thật sự muốn đâm đầu vào tường, ai nói cho cậu biết vì sao Dark Lord lại ở trong nhà cậu, không sao, cái này thằng đầu xẹo có nói rồi. Vậy tại sao lại có thêm một đứa tiểu Dark Lord từ đâu chui ra mà vị phụ huynh còn lại của nó lại là kẻ thù của cậu. Boy Who Live and You Know Who là một cặp... đây rốt cuộc là cái tổ hợp gì vậy.

"Slytherin đệ lục hành vi: tránh thể hiện cảm xúc ra ngoài, luôn bảo trì nụ cười... Draco." Nhìn người nào đó bối rối, Grader nổi lên ý xấu.

"Thất lễ rồi, Grader." Draco xấu hổ cuối đầu.

"Draco là ngượng ngùng sao, dễ thương quá đi." Liếc nhìn đôi tai đang hồng lên, Grader trêu gẹo.

"Thưa chúa tể, mọi thứ đã chuẩn bị xong." Lucius bước vào cung kính cúi đầu.

"Con chắc như vậy được chứ, Grader." Voldemort có chút lo lắng với kế hoạch của con trai.

"Yên tâm, Slytherin thủ tục thứ 41: nhận thức sai lầm, thừa nhận sai lầm, tích cực tu chỉnh." Grader giơ lên ngón cái cổ vũ.

"Được rồi, năm đó cha con dẫu sao cũng là ưu tú học viên, con như thế nào toàn lấy hành vi thủ tục nhà ra quản cha vậy." Vị chúa tể nào đó co rút khoé miệng.

"Hành vi..." ai đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"..." cả phòng đều câm lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play