Tiếng trống hết tiết vang lên khắp sân trường học sinh giờ về đua nhau
chạy ra khỏi lớp, trong lớp học giờ còn mỗi tôi, cố gắng gượng dậy tôi
lôi cặp sách ra khỏi ngăn bàn vắt cặp sách ngang vai đi ra khỏi lớp, vừa ra tới cửa lớp tôi đã chạm mặt Hạ Linh rồi.
Tôi nhìn em, em nhìn tôi 4 mắt nhìn nhau, đôi mắt em mang một vẻ buồn vô hạn rất giống đôi
mắt LyLy nhìn tôi năm xưa, cái ngày ông anh tôi đánh thằng Ban Bệu và
thằng Khang, đôi mắt đó khiến tôi đau nhói. Ngoảnh mặt đi tôi bước xuống cầu thang bộ nhưng mới đi được 5 bậc cầu thang, đã nghe thấy tiếng gọi
của em phía sau lưng tôi rồi.
-Anh đứng lại cho em.
Bước
chân tôi cứ bước tiếp giường như không nghe thấy tiếng em gọi, tôi bỏ
mặc tiếng em gọi phía sau tiếp tục bước đi. Hạ Linh vội chạy xuống đuổi
theo tôi, em đứng chắn ngang lối tôi đi 2 tay dơ ra 2 bên.
-Em nói anh đứng lại mà sao anh không đứng lại.
Tôi lạnh nhạt nhìn em nói.
-Không thích em tránh ra đi để anh về.
Đôi mắt em gợn gợn nước mắt và đỏ hoe lên nhìn tôi, tôi bị ánh mắt đó của em lay động đành thở dài nói.
-Anh xin lỗi vừa nãy anh hơi nặng lời với em.
-Mặt anh làm sao vậy ai đánh anh ra lông lỗi này vậy.
Em đưa bàn tay thon dài trắng hồng lên chạm vào môi tôi.
-Có đau không vậy.
Tôi như bị em thôi miên, cứ đứng ngây ngốc như vậy, cảm nhận cái ấm từ
ngón tay em truyền vào môi tôi, đôi môi đã lạnh vì mùa đông và cô đơn.
-Ngồi xuống em băng lại vết thương cho.
Tôi ngồi xuống bậc cầu thang em lôi từ trong cặp sách ra rất nhiều dụng cụ y tế sơ cứu, như bông, gạc, thuốc sát trùng....
-Anh dáng chịu sót nha.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý em cầm bông lên nhỏ 1 ít thuốc sát trùng, rồi
chấm vào môi tôi. cảm giác sót khiến tôi hơi nhăn mặt và rụt đầu lại.
Em lườm lườm tôi nói.
-Đánh nhau được thì chịu đau được ngồi im đi.
Tôi ngồi im cho em băng lại vết thương lúc sau khuôn mặt tôi đập trai
hẳn ra hơn lúc đầu rất nhiều, bảnh rồi trông trả khác gì mấy thằng trong manga học sinh của nhật bản, chuyên kiểu chán đời đi đánh nhau ý ^^.
Sau khi băng xong tôi và Hạ Linh nhìn nhau trả ai nói gì, đúng hơn là tôi trả biết nói gì với em.
-Hạ Linh này có 1 câu hỏi Anh luôn muốn hỏi em.
-Gì vậy anh.
-Tại sao em luôn đối sử tốt với anh vậy cho dù nhiều lúc. Ừ... Ừm anh hơi lạnh lùng và nói những câu hơi quá đáng với em.
Đây là câu hỏi tôi luôn thắc mắc bấy lâu nay mà không có dịp hỏi em,
cho đến hôm nay tôi mới dám hỏi. Em ngoảnh mặt đi như muốn lảng chánh
ánh mắt của tôi đang dõi theo em.
-Tại sao ư, em làm vậy chỉ để trả ơn anh thôi.
-Cái gì. Em nói cái gì cơ trả ơn trả ơn cái gì.
Tôi ngơ ngác nhìn Hạ Linh, tôi với em đâu có ân tình gì mà trước giờ, tôi đâu có giúp được em cái gì đâu.
Em mỉm cười nhìn tôi.
-Em đùa thôi anh tin à, thực ra mỗi lần lom thấy cái bản mặt bánh bao
này của anh là em vui rồi, nhiều lúc muốn tránh xa anh ra nhưng em không thể đó ngốc à.
Lúc đó có lẽ do tôi còn quá nhỏ không hiểu
chuyện, hoặc giả dụ tôi ngốc thật không nhận ra tình cảm của em dành cho tôi, em bên tôi không chỉ để trả ơn mà còn vì thứ khác nữa em yêu tôi.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ trả hiểu ý em là gì, rồi đứng dậy vươn vai 1 cái rồi đi xuống cầu thang bộ.
-Về thôi em sắp hết giờ ăn cơm trưa rồi đó, em không sợ bị dì Lan méc Ba em là em đi học về muộn à.
Tôi đi trước còn em đi phía sau tôi, xuống tới sân trường trong những
cơn gió mùa đông lạnh giá, sân trường đã vắng bóng không còn ai hết, các cửa lớp học đã đóng kín mít tôi đi vội ra bãi xe lấy xe đạp để về. Mà
không hề nhận ra phía sau tôi có đôi mắt đang dõi theo tôi từng bước
chân một.
-Thực ra em bên anh không chỉ để trả ơn đâu ngốc à.
Rắt xe đạp ra khỏi cổng trường, Em đứng ôm cặp sách chờ tôi em nhìn tôi mỉm cười nói.
-Đèo em về đi em có món quà này tặng anh.
Mắt tôi sáng dỡ lên khi nghe thấy em nói có quà tặng tôi.
-Quà tặng anh á, quà gì vậy có ăn được không em.
-Hừ anh lúc nào cũng chỉ ăn ăn là giỏi thôi, đèo em về đi rồi anh sẽ biết em tặng anh cái gì.
Tôi đèo em về nhà mà trong đầu trả nghĩ ra em định tặng tôi cái gì nữa, về tới cổng em xuống xe chạy vội vào trong nhà, chỉ nói vọng lại.
-Đợi em xíu nha.
Tôi đứng đợi em chừng 5 phút thì em chạy ra, tay cầm cái gì màu đen đen, nhìn kĩ lại đó là 1 chiếc khăn len màu đen.
-Hj đây là khăn len em đan cho anh, anh quàng thử xem, em mới học đan lên không biết có đẹp hay không nữa.
Em chì ra chiếc khăn len cho tôi, tôi lưỡng lự 1 hồi nhận hay không nhận, không nhận thì phụ ý tốt của em còn nhận thì...
Tôi cầm chiếc khăn len quàng lên cổ.
Em nhìn tôi cười ấm áp.
-Cũng không tệ như em nghĩ lúc đầu.
-Từ mai anh phải luôn mang nó theo mình cho dù không có em ở bên nhé.
Tôi gãi gãi đầu cười hơ khô khan với em.
-Đồ em tặng tất nhiên anh phải giữ rồi cảm ơn em nha.
-Hj không có gì đâu anh.
-Cũng muộn rồi anh về đây em vào nhà đi còn ăn cơm trưa nữa.
Tôi ngồi lên xe đạp xe đi được 1 đoạn thì ngoảnh mặt lại vẫn thấy em
đang đứng trước cổng nhà nhìn tôi, tôi mỉm cười vẫy vẫy tay tạm biệt em. Còn em vẫn lặng nhìn tôi cho tới khi tôi khuất bóng phía cuối con
đường.
Thật vô nghĩa phải không anh em cứ tin vào cuộc tình mong manh, để chính em là người bị tổn thương.
Nhìn nước mắt anh rơi vì ai đó em đau lắm.
Đến với anh làm gì để rồi anh nhẫn tâm bỏ rơi em.
Hoàng hôn khóc cho ngày chúng ta rời xa.
Nhìn vào mắt anh em thấy cuộc đời thêm ý nghĩa.
Giọt lệ buồn em đang rơi.
Làm sao anh thấu nỗi buồn đến tột cùng trong đôi mắt em.
Khi phải rời xa anh để anh hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT