Bên đây Diệp An Cửu an ổn say giấc nồng, bên thượng cảnh uyển lại bị khí lạnh bao phủ, lúc Diệp An Cửu rời đi dì Lan đã gọi điện thoại thông báo cho Tư Dận Diễn biết, lúc đó anh không quan tâm lắm, anh không phải là người cổ hủ, sẽ không hạn chế hoạt động của cô, chỉ cần cô không quá phận, cô muốn làm gì thì làm, nhưng hậu quả của sự giác ngộ của anh là cô đi cả đêm không về, hơn nữa điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc.
Valy hành lý trong phòng mở toang ra, quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ bị ném tùy tiện ở bên trong, cô cũng không sợ bị mất, rõ ràng ở trong mắt cô cuộc hôn nhân này là như vậy, cô coi kết hôn là trò chơi à?
Mặc dù Tư Dận Diễn không nói một câu nào, cũng không tỏ thái độ tức giận, nhưng dì Lan biết anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.
Có rất ít người làm tiên sinh tức giận được, xem ra anh thật sự rất quan tâm đến phu nhân, chỉ tiếc rằng phu nhân không biết, lần này... bà chỉ có thể khuyên phu nhân tự cầu nhiều phúc vậy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp An Cửu đang chìm trong mộng đẹp.
“Ầm!"
Cửa bị đá văng ra, một cô gái có khuôn mặt trẻ con đáng yêu nhưng vóc người phụ huynh phấn khích nhào về phía giường lớn: "Cửu Cửu! Mình đã về rồi! Cậu mau dậy đi!"
"Uả?" Đột nhiên cảm thấy bầu không khí cứ sai sai thế nào đấy, cô gái có khuôn mặt loli cứng đờ người lại, nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang ửng hồng vì hưng phấn của cô ấy chợt trở nên tái xanh.
Như để đáp lại suy nghĩ trong đầu cô ấy, tấm chăn trên giường chậm rãi vén lên, khuôn mặt trắng thuần với mái tóc dài như tơ lụa lộ ra, thế nhưng đôi mắt vốn sâu thẳm như làn nước mùa thu lại đang tràn đầy lửa giận: "Đường -- Mật --- Mật!"
"A a! Cái đó... cậu nghe mình giải thích đã..." Cô ấy không cẩn thận quên mất cái tính hay tức giận lúc thức dậy của An Cửu, trên thực tế không phải lúc nào An Cửu tỉnh dậy cũng tức giận, chỉ có lần nào đang ngủ ngon lại bị cắt đứt cô mới tức giận, mà mỗi lần như vậy Diệp An Cửu đều cực kỳ đáng sợ!
Đường Mật Mật vừa nuốt nước miếng vừa lui về phía sau, đến cuối cùng cô ấy ngồi xổm trên đất tựa đầu vào mép giường: "Mình chỉ phấn khích quá nên quên mất mà thôi, cậu bớt giận bớt giận!"
Vừa nói cô ấy lại vừa chạy nhanh ra ngoài, vội vàng kéo valy hành lý vào, làm ra vẻ đáng thương lấy lòng: "Cửu Cửu! Đây là đặc sản mình mua cho cậu, có rau củ sấy và thịt bò khô mà cậu thích nhất, nể tình mình cực khổ nhiều ngày, lại vừa mới xuống máy bay chưa kịp nghỉ ngơi gì, cậu tha cho mình một lần được không?"
Cuối cùng, đại ma vương Diệp An Cửu lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, sau đó ngã xuống giường ngủ tiếp.
Đường Mật Mật vỗ vỗ ngực, nguy hiểm quá, quá nguy hiểm, may mà mình giữ được cái mạng nhỏ này! Sau đó cô ấy ném mấy thứ này qua một bên, kéo khăn tắm đi vào phòng tắm, tắm qua loa rồi vén chăn của Diệp An Cửu lên chui vào.
Diệp An Cửu: "Chạy trở về phòng cậu ngủ đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT