Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nhìn có vẻ dịu dàng nhưng rất lão luyện tiến lên, mỉm cười tỏ vẻ thân thiết nói: “Xin chào phu nhân! Tôi tên là Lý Lan, là quản gia giúp việc nơi này, phu nhân có thể gọi tôi là dì Lan!"
"Đây là má Chu đầu bếp ở đây, chú Phùng là người chăm sóc vườn hoa hàng ngày, còn cả Dương Kỳ làm công việc hậu cần, sau này phu nhân ngày có chuyện gì cứ trực tiếp nói với chúng tôi là được!"
Diệp An Cửu còn có thể nói được gì? Bọn họ nói một câu lại một câu phu nhân, làm cô muốn bỏ qua sự thật mình đã lập gia đình cũng không được.
"Xin chào mọi người! Tôi vừa mới đến đây, nếu có điều gì không phải, xin dì Lan chỉ điểm!"
Dì Lan hài lòng mỉm cười, giơ tay lên: "Tiên sinh và phu nhân mau vào nhà đi, cơm tối đã được chuẩn bị xong rồi!"
Má Chu xách đồ của Diệp An Cửu mang lên trên tầng, dì Lan dẫn Diệp An Cửu đi rửa mặt rửa tay, lúc đi đến bên bàn cơm, bữa tối đều đã được bày ra sẵn, bàn ăn không phải là loại bàn dài kiểu âu, mà là bàn tròn làm bằng cẩm thạch, Diệp An Cửu được sắp xếp ngồi ngay cạnh Tư Dận Diễn, thậm chí không có thêm một chiếc ghế dư thừa nào.
Đồ ăn trên bàn gồm năm món ăn và một món canh, vị rất vừa miệng, nhưng Diệp An Cửu lại ăn không biết ngon, cô quét mắt nhìn sang Tư Dận Diễn ngồi bên cạnh, đều là người ăn lửa khói nhân gian như nhau, nhưng vào miệng cô lại giống như nhai nến, còn đến miệng Tư Dận Diễn lại như sơn hào hải vị.
Nhìn người đàn ông đến ăn cơm cũng đẹp mắt như anh, trong lòng Diệp An Cửu thầm cảm thán, người đàn ông này có độc!
Bề ngoài biệt thự này rất hào nhoáng, nhưng trên thực tế bên trong được bày biện rất đơn giản, đồ nội thất khá giản lược, nhưng phù hợp đúng chỗ, không mang quá nhiều sắc thái phù phiếm, đơn giản gọn gàng, đôi chỗ được điểm thêm đồ trang trí, tuy ít nhưng đều là đồ quý giá, thật đúng với câu nói khiêm tốn nhưng lại xa hoa.
Phòng của cô được sắp xếp ở tầng ba, mặt tường hướng ra phía hậu hoa viên là bức tường thủy tinh sát đất, giường lớn kê sát bên cửa sổ, ban ngày nằm ở trên giường cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Bố cục của căn phòng rõ ràng đã được thiết kế cẩn thận, mỗi một món đồ nội thất hay đồ trang trí đều được lựa chọn cẩn thận, chỉ có duy nhất một điều làm Diệp An Cửu không thể chấp nhận nổi là, tại sao chăn gối và trải giường drap trên giường đều là màu đỏ sậm?
Có người đi vào theo phía sau lưng, Diệp An Cửu giật giật khóe mắt: "Đừng nói với tôi là anh cũng ngủ ở đây đấy nhé?"
Tư Dận Diễn mặt không cảm xúc: "Cởi quần áo!"
Diệp An Cửu vô thức lùi về phía sau hai bước, lại thấy sắc mặt của Tư Dận Diễn đen đi, lúc này cô mới nhìn thấy anh cầm một cái hộp tới, hộp thuốc gia đình?
"Tôi...Tự mình làm là được!"
Tư Dận Diễn há có thể để cô nói điều kiện lần thứ hai?
“Tự mình cởi, hay là tôi cùng cởi với em?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT