Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tư Vận Đức chau mày: "A Diễn! Ông nội hy vọng cháu kết hôn, nhưng không ép cháu kết hôn, cháu vội vàng như vậy, sau này sẽ hối hận đấy!"

"Ông nội! Cháu biết mình đang làm gì!" Tư Dận Diễn thành khẩn và nghiêm túc nói: "Qua hai ngày nữa cháu sẽ dẫn cô ấy về, đó là cô gái tốt, ông sẽ thích cô ấy!"

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, mặc dù hơi ngoài dự liệu của anh, tuy nhiên vẫn coi như là chấp nhận được, hơn nữa anh rất nghiêm túc kết hôn, tất nhiên, có lẽ chuyện này hơi đột ngột với Diệp An Cửu, nhưng nếu anh đã kết hôn, sẽ không ly hôn đâu.

Tư Vận Đức rõ ràng là không bị thuyết phục, tuy nhiên cháu mình đã kết hôn rồi, ông có nói nhiều cũng vô ích: "Chỉ mong là vậy!"

Đi lên tầng trên về phòng của mình, Tư Dận Diễn vừa đi vừa tháo thắt lưng da ra, cởi áo, để trần nửa người trên đi vào phòng tắm, vòi hoa sen phun nước xuống như mưa, từng giọt nước vẩy xuống lồng ngực rắn chắc hấp dẫn của anh, theo đường cong cơ thể chảy xuống.

Trong làn hơi nước mờ ảo, anh cúi đầu xuống nhìn vào tay của mình, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ bắp tay xuống đến tận cổ tay, nhớ tới những lời hôm nay Diệp An Cửu đã hỏi, có vẻ như cô rất quan tâm đến thân phận quân nhân này, thậm chí sau khi nghe xong cô không thèm do dự nộp đơn xin đăng ký kết hôn với anh, chỉ là một quân nhân không thể cầm súng, có được coi là quân nhân không?

---------



Đến hơn nửa đêm Lục Thiếu Bạch mới trở về, ngược lại Diệp An Cửu ung dung hơn, đáng thương cho anh ta bị cảnh sát kéo lại hỏi một lúc lâu, rõ ràng anh ta không biết gì cả, là người vô tội nhất được không?

Căn nhà trọ có hai tầng, đáng tiếc anh ta chỉ có thể ở phòng bảo mẫu ở tầng một, tầng hai là cấm khu, vì vậy dù cả năm có cả nửa thời gian anh ta đều ngủ lại ở chỗ này, nhưng quan hệ giữa mấy người trong nhà thuần khiết đến mức trắng hơn cả củ cải trắng.

Sau khi tỉnh dậy đánh răng rửa mặt mở cửa đi ra ngoài, anh ta nghe thấy có động tĩnh ở phòng bếp, Lục Thiếu Bạch đi tới, cách lớp thủy tinh anh ta nhìn thấy được cảnh tượng bên trong.

Diệp An Cửu mặc bộ đồ ngủ dài tay màu trắng nhạt đang làm điểm tâm, đầu đội mũ tránh ám mùi dầu mỡ, người mặc tạp dề in hình chú gấu con, mái tóc dài để xõa ở sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ không phấn son, ánh nắng buổi sớm từ ngoài cửa sổ chiếu đi vào, phủ một tầng ánh sáng nhu hòa thánh khiết lên người cô.

Một chảo đang chiên trứng, bên nồi bên cạnh đang nấu cháo, ai có thể ngờ Diệp An Cửu nhìn lòe loẹt khoe khoang ở bên ngoài lại đảm đang lúc ở nhà như thế này?

Anh ta đẩy cửa đi vào: "Sao không ngủ thêm một lúc nữa?!"

"Cứ đến giờ là tỉnh thôi, với lại người ngủ nhiều sẽ dễ dàng bị bệnh Alzheimer, tôi còn trẻ!"

Lục Thiếu Bạch: "..." Cô không thể nói dễ nghe hơn à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play