- Á! Đồ quỷ! Mầy biết tay tao nghe My My! Lam Uyên vừa la vừa bước nhanh về chiếc bàn mica. Con mèo mướp giật mình giương đôi mắt xanh lá cây nhìn Uyên, rồi phóng mình chui tuốt xuống gầm giường mang theo gói khô bò cô vừa mua sáng. Dậm chân tức tối, Uyên với tay lấy cây chổi lông gà quơ nhanh dưới gầm giường: - Có chui ra không nào? Con mèo tinh quái vẫn im hơi lặng tiếng. Lam Uyên khom lưng nhìn vào gầm, lòng tức anh ách. Tìm quanh quất không ra vật gì dài hơn cây chổi để có thể quơ trúng… bà cô của cọp, Uyên hầm hừ đi tới đi lui, mồm lẩm bẩm…. Cô tiếc gói khô bò thì ít, nhưng ghét con mèo không bao giờ biết bắt chuột nầy lại nhiều. Hừ, xem ra dì Kiều Mai quý nó hơn cô gấp mười lần. Nghĩ như vậy tự dưng chút tủi hờn trong lòng Uyên chợt bùng lên, cô phóng đại cây chổi vào trong, con mèo vọt ra cửa vừa lúc Hưng bước vô...