Lại cái nơi chán ngắt ấy khi nào tụi nó cũng đòi ra công viên. Tất cả công viên lớn nhỏ ở cái thành phố này chắc tụi nó đến hết rồi.
Chơi một hồi chán, Hạ Linh lại đòi chạy xe đạp, lúc đi ra thì chỉ còn lại đúng hai chiếc. Bốn người oẳn tù tì chia đôi, nó+ Hạ Linh, anh+ Yến Hoa. Chia cặp xong nó với Hạ Linh háo hức lôi xe đạp chạy đi trước. Anh ở sau mặt trở nên lạnh băng.
- Tôi không có hứng thú. Em tự chạy đi- đoạn anh đi lên bãi cỏ gần đó.
- Anh... Anh đừng lạnh lùng với em như vậy. Hồi đó không phải anh rất thích chạy xe đạp đèo em đi loanh quanh sao? Anh đã quên rồi sao? - mắt Yến Hoa rưng rưng ngấn lệ.
- Anh. Em yêu anh. Chúng ta quay lại đi. Dân Nhi chị ấy có gì tốt hơn em? Anh chỉ vì quá cô đơn mà lầm tưởng đó là tình yêu thôi. Em mới thực sự là người anh yêu. Anh tỉnh lại đi.
- Xin lỗi. Chúng ta kết thúc rồi. Không thể quay lại nữa. Dân Nhi cô ấy là một cô gái tốt, tốt hơn em rất nhiều...
- Hai người sao vậy? Sao không chạy xe? - vừa lúc nó và Hạ Linh chạy xe qua. Trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh đứng dậy bước về phía nó rút chiếc khăn tay lau mồ hôi cho nó. Nó cười híp mắt.
- Hai chị em ngồi nghỉ đi anh đi mua nước- nó xuống xe nhường lại chiếc xe đạp cho anh. Hạ Linh chơi vẫn chưa đủ anh đành mang cô nhóc theo.
Nó ngồi xuống thảm cỏ thấy Yến Hoa nãy giờ im im không nói tiếng nào.
- Yến Hoa sao vậy? Anh Hiếu bắt nạt em sao? Nói với chị, chị đòi lại công bằng cho em.
- Không có chị- giọng Yến Hoa trở nên nghẹn ngào.
- Em có tâm sự- nó vô cùng nhạy cảm.- Nếu có thể hãy chia sẻ với chị- Yến Hoa im lặng.