Thời gian vô tình cũng tàn khốc, trong thoáng chốc đã liền sáu năm trôi qua. Sáu năm này Tiểu Vân hắn vào cánh cổng quái vật hai lần bằng chìa khóa
bạc và vàng. Cấp độ của hắn cũng liền tăng mạnh.
Nhưng mà người thay đổi nhiều nhất lại không phải là hắn mà là Tiểu
Điệp. Trở lại đêm hôm ấy, năm mà Tiểu Điệp bước lên con đường tu luyện
võ đạo.
Đang trong bữa ăn cơm, Tiểu Điệp mười bốn tuổi đã có chút ra dáng
thiếu nữ, không còn dáng lẻ hoạt bát nhí nhảnh nữa mà có chút thành thục hơn, Tiểu Điệp nhìn Tiểu Vân nói : “Ca, ta tu luyện được sao ?”
Hai từ “tu luyện” này vốn đã rất lâu không xuất hiện trong nhà hắn rồi nay bỗng được Tiểu Điệp nhấc lên.
Chưa đợi Tiểu Vân trả lời, Tiểu Điệp liền nói tiếp : “Ca, ta nhớ
ngươi từng nói tu luyện sẽ rất vất vả, khổ luyện nhưng mà ta cũng không
muốn chỉ sống tạm bợ như này.”
Tiểu Vân nghe xong chỉ cười đáp : “Đã Tiểu Điệp muốn tu luyện liền tu luyện thôi, vậy Tiểu Điệp là muốn gia nhập tông môn nào đây ? Ca dù bán cả gia tài đi cũng liền cho muội ra nhập.”
Tu luyện cũng không phải nói chơi. Người thường muốn tu luyện được
còn phải dựa vào tông môn hay cao nhân chỉ bảo. Nhưng Tiểu Điệp lại lắc
đầu : “Ca, ta không cần vào tông môn. Ta tự tu luyện được.”
“???” Rất nhiều dấu chấm hỏi nổ ra trong đầu Tiểu Vân. Tiểu Điệp lại
có kim chỉ thủ nào sao ? Không lẽ lại có hệ thống như hắn, như vậy cũng
không phải không thể. Nhưng mà Tiểu Vân hắn lại nghĩ đến khả năng cao
hơn hắn nhìn xuống chiếc ngọc bội nàng vẫn đeo.
Theo tiểu thuyết tu tiên sáo lộ còn không phải nhặt được ngọc bội hay chiếc nhẫn gì đó rồi xuất hiện lão gia gia hay lão bà bà chỉ dẫn tu
luyện sao ? Chẳng lẽ, hắn vận khí cứt chó nhặt bừa ngọc bội lại thật có
thể.
Tiểu Vân nhìn Tiểu Điệp gật đầu nói : “Thôi được a, Tiểu Điệp ngươi tu luyện có gì không hiểu hay cần trợ giúp liền hỏi ca.”
Nghe được câu này Tiểu Điệp thì vui mừng đồng ý liền ôm choàng lấy
Tiểu Vân. Nàng còn sợ ca không đồng ý đây. Nhưng nghe được câu này, lại
có một người đang bĩu môi tự nói nhỏ : “Đồ đệ của ta còn tới phiên ngươi dạy đây ?”
Nhưng mà ánh mắt của Tiểu Vân bay nãy cũng làm cho nàng có chút phát run lên.
Tiểu Điệp cũng không phải thay đổi ở đó. Nàng bước lên con đường võ
luyện đương nhiên cũng sẽ ra ngoài lịch luyện rất nhiều. Hai tỷ muội nhà Nam thúc đều được Tiểu Điệp sử dụng cách nào đó mà đều tu luyện theo.
Cũng không phải hoàn toàn do Tiểu Điệp mà còn nhờ đan dược lần trước của Tiểu Vân nữa.
Mà phải nói một lần ngoài ý muốn, Tiểu Điệp lịch luyện lại cứu được
một thiếu nữ. Đều là đồng trang lứa cả hai nhanh chóng làm quen, thân
phận của thiếu nữ cũng không phải dạng vừa đâu. Nàng lại là con gái của
thái sư của Đại Nam Hoàng Triều. Thái sư có thể nói là dưới một người
trên vạn người không sai. Thái sư chính là người dạy dỗ vua từ khi còn
nhỏ, mà con gái út của thái sư càng được cưng chiều khỏi nói.
Tiểu Điệp và con gái thái sư cũng càng lúc càng quen thuộc. Con gái
thái sư tư chất học võ cũng không sai nhưng Tiểu Điệp ẩn ẩn có phần hơn
rất nhiều. Trong một lần, Tiểu Điệp đến phủ thái sư chơi. Trùng hợp là
lần đó vương thượng cũng liền ở đó. Ban đầu gặp mặt Tiểu Điệp vẫn lẽ
phép chào hỏi theo phép vua, vương thượng cũng không có để ý qua. Nhưng
khi ánh mắt hai người chạm nhau, bậc đế vương lại có chút ngạc nhiên,
sửng sốt.
Vì nhìn Tiểu Điệp hắn cảm giác được một chút thân quen. Cảm giác thân quen mà chỉ khi gặp nhi tử hắn mới có. Bối phận chênh lệch quá lớn,
vương thượng lại cũng không có gặp mặt nói chuyện gì. Đơn giản qua hai
ánh mắt nhưng làm trong lòng hắn có chút xoắn xuýt. Dù đến thái sư phủ
nhưng tâm hoàng thượng cũng không ở đây. Hắn rất muốn gặp Tiểu Điệp hỏi
một lần.
Thái sư không hổ là người thân cận vương thượng ngay từ khi còn nhỏ.
Qua vài ánh mắt, cử chỉ của vương thượng thái sư như đoán được điều gì.
Tiến vào phủ đệ riêng biệt, thái sư liền gọi cả Tiểu Điệp và con gái hắn tới.
Tiểu Điệp và con gái thái sư đều không hiểu nhưng mà vẫn nhanh chóng tiến vào.
“Tiểu Điệp, Tiểu Lan gặp qua đại vương.” Gặp vua hành lễ, đó là thủ tục khó trái.
“Tốt cô miễn lễ.” Trần Tân thanh âm vang lên nhu hòa nhưng lại ẩn chứa hoàng giả chi khí mà đế vương cấp bậc mới có được.
Chưa đợi ai nói thêm, Trần Tân lại tiếp tục lên tiếng : “Ngươi nhưng tên là gì ?”
Tiểu Điệp có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời thành thật : “Tiểu nữ họ Trần, tên Thanh Điệp. Đại vương gọi Tiểu Điệp liền có thể.”
Dù đứng trước mặt vương thượng nhưng Tiểu Điệp vẫn không có ái ngại
nhiều lắm. Dù sao võ giả phải có bá khí dũng khí thẳng tiến không lùi,
không thể khép nép được.
Trần Thanh Điệp…Cái tên này nghe xong Trần Tân lại có chút khựng lại. Bởi vì cái tên này hắn quen thuộc cũng là cái tên hắn không thể quên
được. Bên cạnh thái sư nghe xong cũng liền nhướng mày lên một chút. Mọi
chuyện sẽ không trùng hợp như vậy đi…?
“Ngươi nhưng có phụ mẫu ?”
Cô vương tiếp tục hỏi Tiểu Điệp. Tiểu Lan đứng bên cạnh cũng khó hiểu nhưng bậc đế vương việc nàng đâu dám chen vào.
“Tiểu nữ từ nhỏ không phụ mẫu, chỉ có ca ca cùng chung sống.”
Nghe đến đây đế vương như đã rất khó kìm nén lại. Mòn gót giày mười
bốn năm trời đi tìm không thấy, bây giờ lại vô tình bắt gặp ?
“Ca ca ngươi nhưng tên Trần Vân ?”
Dù là bậc vương thượng luôn không phải mong chờ câu trả lời của người khác liền dám quyết định làm việc nhưng đến bây giờ. Cô vương lại rất
mong chờ một cái gật đầu hoặc một chữ đúng từ Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp nghe xong có chút chần chừ chưa dám trả lời. Chẳng lẽ, vị
đại vương này hiểu dân tường tận như vậy ? Nhưng cũng không thể a. Hay
ca ca nàng đắc tội gì khiến đại vương nhớ đến ? Nghĩ nhanh chóng rồi
Tiểu Điệp cũng liền trả lời : “Bẩm đại vương, đúng vậy.”
Tiểu Điệp vừa dứt lời cả cô vương và thái sư đều đứng dậy. Trên đời
nào có chuyện gì trùng hợp đến mức này ? Nếu trùng hợp như vậy thì hai
sự việc chắc chắn là một a.
“Dưới tay trái ngươi nhưng có một nốt ruồi son a ?”
Tiểu Điệp cũng không có trả lời mà chỉ ngửa tay trái lên xem. Quả
thật ở cổ tay trái nàng có một nốt ruồi son. Cô vương nhìn thấy cũng
liền muốn ôm chầm lấy Tiểu Điệp. Dù sao đứa con gái mười bốn năm xa cách khi gặp lại đâu ai có thể kìm nổi nỗi nhớ ?
Mười bốn năm ? Mười bốn năm biết hắn tìm hai đứa con khổ cực cỡ nào sao ?
Mười bốn năm trước giặc ngoài, loạn trong khiến cha hắn quyết tử cho
vương quốc quyết sinh. Trần Tân lúc đó chỉ là một vương tử liền được thu xếp rút lui trước. Nhưng mà loạn thần cũng không tha cho hắn liền đuổi
theo bằng được. Trên tay hai nhi tử không thể chăm lo hắn đánh nén nỗi
đau gửi tới một vợ chồng già ở một thôn trên đường chạy trốn.
Đến bây giờ, mười bốn năm trôi qua vương triều bình ổn phát triển
mạnh. Hắn cũng đăng cơ. Mọi chuyện đều đã ổn định riêng chỉ có hai huyết nhục là không tìm thấy được.
Không phải hậu cung ba ngàn giai muốn là liền có được đứa con mới sao ? Nhưng Trần Tân hắn lại không thế. Vì phát triển vương triều, ổn định
lòng dân, tránh cho phản thần tặc tử hắn cũng chỉ có bốn thê tử. Một
người là hoàng hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, mẫu thân của ba đứa con
quan trọng nhất của hắn.
Đứa con trai lớn thì còn an toàn qua vụ mười bốn năm trước. Nhưng hai đứa nhỏ lại không may mắn thế. Hai đứa nhỏ thất lạc đến bây giờ hắn mới tìm lại được đây ?
Đến mức này, Trần Tân không còn do dự gì nữa. Lập tức nói toàn bộ sự
việc với Tiểu Điệp. Ngoài thái sư như đã biết từ trước liền chỉ gật đầu
phụ họa còn Tiểu Lan, Tiểu Điệp vẫn ngơ ngác như không tin vào chính
điều mình vừa nghe.
Mọi chuyện giải quyết rõ ràng, Trần Tân cũng đích thân tới nơi Tiểu
Điệp và Tiểu Vân ở. Đến nơi này, đương nhiên là muốn đón hai người về
cung nhưng mà Tiểu Vân hắn đồng ý sao ? Hắn đương nhiên không đồng ý.
Hắn không max cấp dễ không du hí cuộc đời được.
Chưa kể tới, trong cung long tranh hổ đấu không thích hợp với hắn.
Tiểu Điệp thấy Tiểu Vân không đồng ý cũng liền không muốn theo. Nhưng
mà, Tiểu Điệp được Tiểu Vân thuyết phục. Vương hậu, vương thượng đều tới Tiểu Điệp đành miễn cưỡng đồng ý tiến về cung.
Hai tỷ muội nhà Nam thúc cũng theo chân Tiểu Điệp vào cung. Trong
thôn bỗng trở nên cô quạnh. Bốn năm chính là diễn ra nhiều như vậy vấn
đề.
Hai năm sau thì Nam thúc tạo hóa. Liên Thẩm cũng được hai tỷ muội đón vào cung. Tiểu Điệp thật sự kiên trì, hai năm không biết bao lần tiến
về mời hắn theo vào cung nhưng Tiểu Vân hắn vẫn như vậy không max cấp,
hắn mới là không đi đâu a.
Trong thôn trở nên không có người quen, Tiểu Vân hắn cũng không ở
lại. Xuyên qua khu rừng hắn hay vào kiếm củi là một ngọn núi. Ngọn núi
cũng không quá cao tên là Thăng Tiên. Tiểu Vân hắn vốn muốn an tĩnh
thăng cấp liền không do dự tiến lên đỉnh núi lập một tiểu viện.
Sáu năm chính là như vậy trôi qua. Biến hóa cũng rất lớn. Tiểu Vân
hắn ở trong tiểu viện liền mở rộng diện tích lấy linh dược mua từ hệ
thống ra trồng, an an ổn ổn thăng cấp.
Dù chỉ qua hai lần tiến vào cánh cổng trong sáu năm nhưng Tiểu Vân
hắn cũng không cảm thấy vấn đề gì. Bây giờ, hắn cũng mới hai mươi tuổi.
Ba mươi tuổi max cấp rồi du hí cuộc đời không phải vẫn là êm sao ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT