Đến trấn, mọi người đều quen thuộc ai cũng đi đổi đồ. Tiểu Vân hắn cũng
không đứng yên một chỗ mà đi tham quan, tới cửa hàng vũ khí hắn liền vào nhìn một chút nhưng mà vũ khí cũng không tốt hắn liền đi ra. Hắn có ít
tiền chỉ mua được một chút đồ ăn vặt và vài thứ đồ chơi cho Tiểu Điệp.
Dù đi qua cửa hàng rèn, hắn có nanh vuốt, vảy rắn có thể rèn nhưng
cũng phải đi qua. Đơn giản là không có tiền, từ hiện thực Tiểu Vân hắn
quyết định lần sau vào cánh cổng sẽ rút hết đồ có tiền ra. Hắn nhất định phải giàu cùng có thực lực vậy.
Đến buổi chiều, mọi người cũng đều tụ tập lại trở về. Trên khuôn mặt
có người cười cũng có người không vui do đổi được đồ hoặc không. Nam
thúc cũng cười, hẳn là đổi được thứ đồ gì rồi đi. Tiểu Vân hắn cũng
không để ý nhiều. Đồ vật a, hắn dù không đổi được nhưng mà không gian hệ thống lại chứa không ít.
Không gian hệ thống thật sự tiện, qua mắt người khác lấy đồ mà không
ai hay. Cũng không phải lấy tất cả, chỉ là có cửa hàng hiếp người quá
đáng thấy hắn nghèo liền không cho vô. Hắn xin vô được liền khua đồ một
chút, một chút cũng gần nửa cửa hàng thôi rồi lặng lẽ đi kèm theo hai
chữ : “Đáng đời!”
Cái gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, 30 năm này nọ, Tiểu Vân hắn vốn không cần tới. Hắn liền trả thù ngày được.
Trở về lần này thật sự là nguy hiểm, dù sao lần trước trời chưa sáng
hẳn cộng thêm đồ mang đi cũng chỉ là đồ đơn giản, Dã Long Bang còn mặc
kệ nhưng lần khác. Đến khu rừng ấy, Tiểu Vân liền nghe được tiếng dây
cung căng lên liền quay sang Nam thúc : “Hướng Tây Nam dưới gốc cây, có
người mai phục.”
Nam thúc nghe xong cũng cửa tin nửa ngờ nhưng mà liền lên tiếng hô to : “Dưới gốc cây hướng Tây Nam có người mai phục.”
Nam thúc vừa dứt lời liền có thanh niên cầm con dao phi thẳng hướng
đó. Quả nhiên không sai, con dao bay đến cũng là có mũi tên lao ra song
song mà trái chiều.
Cả hai phe đều tránh qua không ai bị tổn thương nhưng đều phát giác
được đối phương. Bang chủ Dã Long Bang thấy vậy cũng không ẩn núp nữa
liền từ ở sau mấy tảng đá bắt đầu xuất hiện. Dã Lang Bang xuất hiện cũng tầm 20, 30 người nhiều hơn thôn Tiểu Vân 8 người lận. Nếu thật sự xảy
ra chiến đấu cũng khó thắng được.
Mà Dã Long Bang còn có cung tên, đó là vũ khí của quân đội. Người
thường sao có thể có được, dù chỉ có ba cung tên nhưng vẫn cứ uy hiếp
mọi người.
Cầm đầu thôn lão trưởng thôn liền lên tiếng : “Dã Long Bang vì sao
lại muốn chặn chúng ta đây ? Chúng ta dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm
giao tình, còn nộp thuế gạo đầy đủ. Dã Long Bang còn muốn sao ?”
Dã Long Bang bang chủ cười lạnh : “Muốn sao ? Nơi đây dã long bang
địa bàn, đường cũng là dã long bang đào thông và làm phẳng. Các ngươi đi qua cũng nên nộp ít phí a.”
Tiểu Vân nghe xong liều có chút nhíu mày. Dã long bang quả thực muốn
gây sự, đường thông là do có người đi làm gì tới phiên bọn hắn đào ?
Nhưng mà thôn hắn đang yếu thế hắn cũng không tiện lên tiếng.
Trưởng thôn yên lặng một chút rồi nói tiếp : “Như vậy đi, chúng ta
vừa đổi được một chút đồ. Chúng ta lấy 10 kg gạo để làm phí thông hành
a.”
10 kg đối với bây giờ có thể không lớn nhưng mà đối với thôn Tiểu Vân thì đó là đủ cho 2 nhà ăn trong cả tháng. Đáng tiếc, dã long bang chủ
nghe xong chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
“10kg gạo ? Các ngươi đang bố thí cho ai đây ?”
Nghe đến mức này, mọi người đều hiểu dã long bang không chịu nhường
đường hẳn là phải động thủ mở đường đi. Nhưng mà, thôn trưởng vẫn chưa
có động tĩnh gì chỉ cười nói : “Không chỉ 10 kg gạo, chúng ta còn có một tin báo cho dã long bang đây ?”
Tin tức này như khơi dậy hứng thú của dã long bang chủ nên hắn liền
nói : “Được! Nếu tin tức này ổn ta liền tha cho các ngươi. Còn không thì các ngươi để lại toàn bộ đồ đạc đi.”
Thôn trưởng cười cười : “Ban nãy chúng ta đổi đồ trong trấn cũng bắt
gặp ngụ trù thôn đang đổi đồ. Bọn họ đổi đồ có chút nhiều hẳn là sẽ sớm
đi qua đây.”
Nói đến đây trưởng thôn liền không nói tiếp, đoạn sau như nào thì ai cũng tự hiểu.
“Thật ?” – Dã long bang chủ nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
“Thật! Nếu ta nói sai ngày mai dã long bang có thể kéo người đến thôn ta.”
Thấy trưởng thôn dám mang mạng nhiều người ra cá cược dã long bang
chủ mới cho qua. May mắn lần này bán một tin tức mà vẫn giữ được trọn
vẹn số hàng nhưng Tiểu Vân hắn biết có lẽ sẽ chỉ lần này đi. Muốn tránh
được như vậy chỉ có thể diệt tận gốc dã long bang.
Trở về mà không bùng nổ chiến đâu khiến mọi người nhẹ nhõm, về thôn
chia đồ rồi ai cũng về nhà lấy. Tiểu Vân hắn trở về mang cho Tiểu Điệp
rất nhiều đồ. Trong đó đặc biệt là một chiếc ngọc bội màu ngọc bích.
Chiếc ngọc bội này Tiểu Vân hắn thấy ở góc trưng đồ của một quán mà mấy
nam chính tu tiên thường hay có được cơ duyên liền theo sáo lộ nhặt về.
Tiểu Điệp được hắn mua đồ như vậy cũng liền cười không ngớt. Tay vụng về cài trâm tóc lên đầu, đeo ngọc bội, mặc thử đồ mới…
Sau đó là những ngày yên bình trôi qua, hệ thống cũng không đưa thêm
chìa khóa nào nữa. Tiểu Vân hắn miệt mài làm nhiệm vụ hằng ngày cộng
thêm vào rừng nhặt củi đôi lúc phát hiện thú dữ liền tiện tay giết. Qua
vài lần, hắn phát hiện thú dữ cũng tăng thêm kinh nghiệm và điểm lên
cấp. Từ đó, thú dữ trong rừng gặp hắn còn chạy nhanh hơn người thường
nhìn thấy thú dữ.
Ba tháng trôi qua, Tiểu Vân hắn dù có lên cấp chỉ số tăng mạnh nhưng
hắn phát hiện nhiệm vụ hằng ngày cũng không như thế thơm. Mới đầu, hắn
làm nhiệm vụ hằng ngày liền lên một cấp nhưng từ cấp 30 trở đi lại mấy
ngày mới lên được. May là còn đánh thú dữ mới khiến cấp độ vẫn lên ổn
định.
Ba tháng, hắn từ cấp 25 lên được cấp 48 cũng là cả một quá trình.
Kí chủ : Trần Vân Cấp 48
Nghề : chưa có Mệt mỏi : 12
Danh hiệu : chưa có
Kinh nghiệm : 70
Máu : 520/520
Mana : 520/520
Chủng tộc : Nhân tộc
Sức mạnh : 122 Thông minh : 67
Phản xạ : 90 Nhanh nhẹn : 82
Mọi chỉ số đều tăng, riêng điểm kinh nghiệm lại không tăng mấy. Tiểu
Vân hắn đang nghĩ đến làm sao tăng điểm kinh nghiệm thì hệ thống lại
phát ra âm thanh quen thuộc “Keng” một tiếng.
Xuất hiện trước mặt Tiểu Vân là một chiếc chìa khóa, chía khóa này
không giống chiếc chìa khóa lần trước. Chìa khóa lần này được làm bằng
đồng rồi, không ki bo như lần trước làm bằng sắt rỉ đây.
Nhìn chìa khóa đến, Tiểu Vân có hưng phấn nhưng lại có lo âu. Dù sao
qua lần trước cánh cổng quái vật hắn cũng đủ đồ ăn cho hắn và Tiểu Điệp, còn có cả thực lực tự vệ. Mỗi lần vào cánh cổng thật sự như đi vào địa
ngục, vào dễ mà ra khó.
Nhưng mà suy nghĩ du hí cuộc đời vẫn làm Tiểu Vân quyết định tiến
vào. Dù sao nguy hiểm đi cùng thăng cấp, cơ hội hắn không thể bỏ qua
được.
Tiểu Vân hắn rở về nhà chuẩn bị trạng thái tốt nhất để mai còn vào cánh cổng quái vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT