Thiên Mị nàng dậy từ sớm nấu ăn đến khi Tiểu Vân hắn tỉnh giấc nàng đã hoàn
thành. Tiểu Vân hắn mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn là giữ được bình tĩnh. Cô nương này hẳn là muốn cảm ơn hắn a ? Cũng vì cảm ơn nên nàng
mới dậy sớm chuẩn bị như này.
Tiểu Vân hắn liền thuận miệng buông
tới vài lời khen xong liền quay ra sinh hoạt cá nhân. Tiểu Vân hắn sinh
hoạt cá nhân bình thường nhưng mà lại luôn bị ánh mắt hiếu kỳ của Thiên
Mị dõi theo. Dù sao từ khi nàng xuất sinh đến giờ cũng chưa nhìn thấy
hành động đánh răng bao giờ cả.
Tiểu Vân hắn nhìn nàng cười cười nói : “Để mai ta mua tới một bộ cho cô nương a.”
Thiên Mị nàng bê ra ngoài bàn nồi cháo nóng hổi đặt hẳn hoi xong mới tiến gần lại hỏi : “Cái này là cái gì a ?”
Tiểu Vân hắn cũng nhanh chóng hoàn thành thủ tục lấy xuống cái khăn lau qua
sạch sẽ quay lại đáp : “Cái này a chính là để trắng răng, hơi thở thơm
tho ngoài ra tác dụng đặc biệt chính là để thưởng thức đồ ăn sáng ngon
hơn.”
Thiên Mị nàng không rõ ràng có hiểu hay không nhưng vẫn là
gật gù đầu ra hiệu nàng hiểu. Tiểu Vân hắn cũng cười cười không nói gì
thêm mà cùng nàng bước ra bàn ăn. Tay nghề của Thiên Mị cũng không hề
kém một chút nào. Với tay nghề như thế kèm theo gia vị và đồ chuẩn bị
trong bếp nấu ra một nồi cháo sáng ngon như này cũng là đúng.
Buổi sáng, Tiểu Vân hắn cùng Thiên Mị và đương nhiên không thiếu đại hắc cẩu oánh chén hết một nồi. Mà phần nhiều nhất đương nhiên là đại hắc cẩu
oánh chén rồi a. Đại hắc cẩu oánh chén no nê liền chọn chỗ nắng to nằm
ngửa bụng trà bá phơi năng mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Tiểu Vân hắn cũng không quan tâm tới đại hắc cẩu gì nhiều. Dù sao đại hắc cẩu hành
động này đã quen, Tiểu Vân hắn hôm nay liền là đúng lịch xuống chợ. Đã
trùng hợp như vậy liền hỏi Thiên Mị nàng một câu : “Mị Nhi cô nương a,
nay ta đi xuống chợ một chút. Cô nương có muốn đi cùng không a ?”
Mị Nhi nàng nghe câu hỏi như thế không thể không ngạc nhiên. Ở tiểu viện
này đồ ăn lại không thiếu, thậm chí nếu hái từ hậu viện kia mang ra nấu
đồ tốt liền khỏi bàn. Thế mà công tử lại vẫn muốn xuống chợ mua đồ. Đại
lão a đại lão, ngài thật sự muốn sống một cuộc sống thường thường của
nhân tộc thôi sao ?
Mặc dù tò mò trong lòng nhưng Thiên Mị nàng
liền nhanh chóng đáp : “Được, công tử chờ ta một chút ta ra ngay.” Mị
Nhi nàng cũng không phải tốn thời gian tô son điểm phấn chỉ là cài gọn
tóc lên một chút liền đi ra.
Tiểu Vân cùng với Thiên Mị nàng sải
bước xuống Thăng Tiên đỉnh. Dù nhìn Tiểu Vân như vậy thong dong nhưng
trong lòng Thiên Mị nàng vẫn đặt dấu hỏi chấm rất lớn. Công tử thật như
muốn sống cuộc sống phàm nhân thôi a.
Bước chân đi lại không có
điểm gì khác biệt phàm nhân bình thường, cả tâm cảnh lặng như suối như
chưa từng đặt mình vào giới đại lão vậy. Đây mới thật sự là đại lão ẩn
thế.
Tiểu Vân hắn lần này liền chọn một phiên chợ gần để mua đồ.
Nói là phiên chợ cũng không đúng đơn giản vì người dân đều là kinh doanh tại gia. Một phiên chợ theo cách nói của Tiểu Vân cũng là nhiều người
mở hàng ra bán mà thôi. Cả một con đường thôn làng kéo dài đến cuối thôn đều mở ra hàng bán.
Tiểu Vân hắn chọn mua đồ ở gần đơn giản vì
Thiên Mị nàng thương thế vẫn còn chưa lành hẳn không nên đi xa. Tiểu Vân hắn như đã quen với thôn dân bá tánh ở đây, vừa bước vào thôn liền được rất nhiều lời chào hỏi.
Lí do vì sao người bán hàng nhớ mặt khách rất đơn giản, người dân ở đây chủ yếu là buôn hàng nhỏ lẻ, mà khách mua hàng cũng không nhiều nhớ được mặt khách là chuyện bình thường. Chưa
nói tới Tiểu Vân hắn mua hàng cực kỳ hào phóng nên nhận tới thiện cảm
rất lớn.
Còn tiền ở đâu a ? Còn không phải nên hỏi gia cảnh sau
lưng hắn sao ? Phụ thân làm vua một nước, lại còn có thân thích nữa...đủ hiểu a ? Đồ hệ thống bán ra cũng luôn được đón với giá cao nữa. Tiểu
Vân hắn làm một phú nhị đại cũng là dễ dàng.
Mà hàng người dân bán ở đây giá cũng không cao có thể để một chút tiền dư cho họ trang trải
cuộc sống cũng tốt. Tiểu Vân hắn xuống không chỉ nhận lời mời gọi mua
hàng còn nhận cả lời trêu đùa. Dù sao a, hắn là một công tử độc thân
chính hiệu của vùng.
Mỗi lần xuống mua đồ luôn chỉ đi một mình
hoặc cùng với đại hắc cẩu, nhìn tự thân nam nhi xuống phố mua đồ đã biết người đó có vợ hay chưa. Mà cũng vì như thế với Tiểu Vân nhan sắc chịu
tới lời gán ghép cũng là không ít.
Tiểu Vân hắn đi cùng Thiên Mị
liền không chỉ mua chút đồ cần mà mua cả cho nàng. Nếu một chuyến đi cứ
như vậy êm xuôi, ngoại trừ lời trêu đùa của người bán hàng khiến Thiên
Mị ửng hồng mà thì cũng không nói làm gì. Nhưng mà theo Tiểu Vân hắn đi
đến cuối thôn hắn gặp tới người quen.
Nếu nói người quen chung
chung liền không xác định được ai vì Tiểu Vân hắn quen cả thôn xóm này
đây. Nhưng mà hai người này đặc biệt, hai người này không phải người
trong thôn xóm mà là hai vị hắn vô tình gặp một lần mà thôi.
Hai
người này không ai khác chính là hai vị hắn đã gặp trên chuyến đò của
Lão Mộng. Tiểu Vân hắn mắt thường nhìn đã thấy hai vị này yếu ớt tỏ ra
rõ liền nhanh chân bước đến xem thương thế.
Hai tỷ muội vốn là
thoát khỏi đại trận có thể khôi phục linh lực trị thương nhưng mà vì lí
do an toàn hai người cũng không có dừng chân lại một nơi nào cả mà lập
tức tới đây. Dù sao biết được Tiểu Vân bản lĩnh hai người ở cạnh cũng sẽ có phần nào yên tâm.
Hai tỷ muội đi được tới đây cũng là đã cạn
kiệt sức lực liền chọn gốc cây cuối thôn trang này nghỉ ngơi. Trùng hợp
là giờ phút này lại gặp Tiểu Vân.
Tiểu Vân hắn đi đến trước tiên liền buông lời hỏi thăm : “Hai vị cô nương vì sao chịu tới thương thế bậc này a ?”
Đi cùng với câu hỏi đó Tiểu Vân hắn đồng dạng thắc mắc, vì sao cô gái nào
gặp ta cũng đang chịu thương thế vậy ? Không có cô nương nào khỏe mạnh
bình thường sao ?
Thanh Tiên cùng Y Tiên nhìn thấy Tiểu Vân tới
lúc này lại chợt nở tới một nụ cười. Hai nàng tới đây mục đích cũng là
muốn nhận Tiểu Vân bảo hộ thôi a. Nay gặp được công tử ca đó không cười
sao được ?
Tiểu Vân hắn cũng không để ý tới hai người lúc này cười mà từ không gian hệ thống khéo léo lấy ra một bình dược trị thương. Nếu hành động lấy ra bình dược này ở trước một vô thượng đại tông sư chắc
chắn hắn sẽ không phát giác được điều gì.
Nhưng mà Tiểu Vân hắn
lại lấy trước mặt ba vị tu tiên giả a. Ba vị này nhãn lực đã vượt xa so
với người thường. Tiểu Vân hắn hành động lấy ra bình đan dược trị liệu
này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt nhìn tới. Nhưng cả ba người đều không nói lời nào, dù sao cường giả sống ẩn cũng sẽ không phải hoàn
toàn sống ẩn.
Quan trọng hơn là tiện tay từ hư không lấy ra đồ vật, cái bậc này cảnh giới rốt cuộc kinh khủng đến mức nào ?
Tiểu Vân hắn cầm bình đan dược ra đưa cho hai người nói : “Hai người uống
cái này vào trước liền có thể tốt hơn thương thế.” Dù không biết đan
dược Tiểu Vân hắn đưa có như vậy tốt không nhưng hai người vẫn là lựa
chọn tin tưởng.
Biểu muội Y Tiên nhanh chóng cầm lấy bình đan dược kèm theo lời nói : “Cảm ơn công tử ca.” Sau đó từ bình đan dược lấy
xuống hai viên uống một viên đưa cho biểu tỷ một viên.
Thanh Tiên
nàng thì điềm đạm hơn. Nàng cầm lấy viên đan dược ánh mắt nhẹ nhàng nhìn sang Tiểu Vân kèm theo một cái gật đầu như thay lời cảm ơn rồi mới uống xuống.
Đối với hành động này Tiểu Vân hắn cũng vẫn là hiểu. Dù
sao người biểu tỷ này ít nói cũng đã thể hiện rõ từ trước kèm theo nàng
đang thương thế chỉ cần một hành động như vậy đã đủ nói lên tất cả rồi
a.
Nhìn hai người uống xuống đan dược Tiểu Vân hắn cảm giác không
lâu nữa hai người liền có thể bình phục rồi a. Dù sao đan dược này dược
tính cũng rất tốt, hắn luôn mang theo bên không gian hệ thống cũng là vì lí do đó.
Chưa kể tới, đan dược này cũng là thứ góp phần cho hắn vượt qua được những cánh cửa quái vật kia đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT