Thời gian trôi qua ba mươi phút, các thế lực bắt đầu đưa người xuống. Đại
Nam Hoàng Triều đương nhiên là thế lực lớn, bốn người cùng nhau đi xuống bao gồm Tiểu Điệp, Trần Phong, Trần Nghĩa và hộ đạo của Tiểu Điệp. Hộ
đạo của Tiểu Điệp có thể xuống mà hộ đạo của Trần Phong không được
xuống, liền không cần phải nói lí do a ?
Cũng vì là thế lực lớn,
Đại Nam Hoàng Triều xuống đương nhiên là nằm trong những thế lực được
xuống đầu. Một đường đi xuống đầy tăm tối không biết trước được điều gì. Trần Nghĩa, Trần Phong đương nhiên phải là hai người cầm đuốc soi
đường.
Tiểu Điệp nàng vốn định lấy đồ Tiểu Vân cho nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Đồ Tiểu Vân ca có phần khác lạ trước lại cất kĩ chưa mang ra
vội.
Một đường đi xuống được một phần ba đều chưa xảy ra bất cứ
thứ gì nhưng tiếp đến ánh đuốc soi sáng lại khiến mọi người nhìn thấy
cảnh tượng kinh hoàng.
Ánh đuốc soi sáng lên trên làm mọi người
nhìn thấy hàng ngàn con rơi mang theo đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm lấy
bọn họ từ bao giờ. Thị giác của rơi vốn dĩ kém nếu chỉ ánh đèn đương
nhiên sẽ không ảnh hưởng tới chúng nhưng mà đây hàng trăm người đi xuống âm thanh tạo ra lại không nhỏ.
Những con rơi ở đây đương nhiên bị âm thanh đánh thức nhìn chằm chằm lấy bọn họ từ bao giờ. Cả trăm người ở đây như bị thứ gì giữ lấy đều không dám động. Võ giả có nội lực, thân
thể cũng khỏe mạnh hơn người nhưng không thể nào chống đỡ được nếu cả
ngàn con đánh tới.
Tất cả mọi người như có chút nín thở nhưng mà chợt một tiếng rút kiếm động.
“keng”
Tiếng rút kiếm dù rất nhỏ nhưng mà lại kích động một thứ to lớn. Cả ngàn con
rơi như chỉ chờ đợi giây phút này bắt đầu đổ xuống. Cả ngàn rơi đổ xuống mang theo cả thế trận to lớn oanh tạc đến các võ giả bên dưới.
Chưa nói tới số lượng các biệt, võ giả chỉ có mấy trăm người mà con rơi có
tới mấy ngàn con. Điều phải nói tới là lực công kích, con rơi lao xuống
mang theo tốc độ di chuyển đánh tới lực công kích cũng lại không nhỏ.
Nếu chỉ một con liền không sao nhưng đây cả ngàn con chao đảo bay lượn
bắt đầu làm bên dưới loạn.
Mà võ giả đang đứng chính là ở cầu
thang, địa hình đã không ủng hộ di chuyển bây giờ còn bị liên tục công
kích khiến lòng người đều hoang mang.
Tiểu Điệp nàng cũng không
rút kiếm. Nàng cùng lão tổ dựa theo nội lực và võ học mở một con đường
đi xuống. Địa hình đã không ủng hộ, người còn có phần chen lấn nếu như
rút kiếm không may đả thương người vậy liền không tốt.
Cả ngàn con rơi lao xuống đã đẩy nhanh tốc độ di chuyển xuống dưới. Có người đã ngã xuống tại những con rơi công kích, không thì dưới ánh kiếm vô tình.
Không thể không nói, lại một loạn cảnh đang được diễn ra. Tiểu Điệp nàng dưới sự bảo hộ của Trần Thiên nhìn tới một màn này liền khó miêu tả cảm xúc.
Chợt nàng nghĩ đến lời Tiểu Vân nói liền tự hỏi : “Thiên hạ sẽ không thật loạn đi.”
Dù sao chứng kiến cảnh tượng loạn này vẫn làm nàng liên tưởng.
Ban đầu có thể có tới gần năm trăm người đi xuống thì bây giờ qua một nửa
chặng đường lại chỉ còn hơn bốn trăm mà thôi. Máu tươi vẫn từ trên cầu
thang nhỏ xuống.
Nửa chặng đường trôi qua, đàn rơi cũng không có
đuổi theo như vậy ác liệt. Tựa như đã qua khỏi địa bàn của nó nó liền
lại không quản việc nữa.
Nửa chặng đường này, mọi người vừa di chuyển vừa khôi phục nội lực, càng thêm nữa là dè chừng xung quanh.
Dù sao tình cảnh ban nãy vẫn khiến mọi người nâng cao cảnh giác. Chưa biết bên dưới có bảo vật hay không nhưng nhân số ngã xuống đã hơn năm mươi
người rồi.
Nửa chặng đường tiếp theo cũng lại không có nguy hiểm.
Mọi người lại có thể đáp xuống mặt đất một cách bình an. Nơi cuối cùng
của cầu thang là một khu đất trống đủ rộng chứa toàn bộ người đi xuống.
Nhưng mà trước khu đất trống, lại là một cánh cổng mờ ảo màu xanh dài rộng
tới ba mươi mét dựng thẳng đứng ngăn cản mọi người đi tiếp. Cánh cổng
màu xanh càng không thể nhìn xuyên thấu vào bên trong. Đợi các thế lực
cùng xuống mọi người bắt đầu bàn bạc. Dù sao cánh cổng kia bọn họ cũng
biết.
Phương Bắc đã từng có một lần xuất hiện thứ này. Muốn phá được cánh cổng màu xanh này chỉ cần hợp lực đủ liền có thể.
Lại nói, phương Bắc xuất hiện cánh cổng này bên trong chính là chứa ba đồ
vật. Mà ba đồ vật này đều có thể đẩy người khác lên đại tông sư chi
cảnh. Thậm chí có lời đồn, một người đoạt được đồ vật này đã bước lên
cảnh giới cao hơn.
Cảnh giới đó là vô thượng đại tông sư !
Vô thượng đại tông sư chỉ cần nhắc tới đã làm cho người ta cảm giác huyết mạch sục sôi lên.
Bàn bạc nhanh chóng diễn ra xong. Ở đây có hơn bốn trăm người nhưng lại chỉ có ba mươi thế lực lớn đồng dạng cũng là có ba mươi tông sư chi cảnh
còn lại đều là võ giả cảnh giới thấp hơn. Quyết định đương nhiên là nhờ
tới ba mươi người này hợp lực phá cánh cổng trước. Nếu trong đó có bảo
vật đương nhiên là từ ba mươi người này tới chia đầu tiên.
Thế
trận được dàn xếp, ba mười người đứng trước cánh cổng này trong lại cực
kỳ nhỏ bé. Nếu không phải biết ba mươi người này là tông sư chi cảnh thì tất cả đều cảm giác như ba mươi này lại như kiến càng lay cây mà thôi.
Không ai bảo với ai nhưng ba mươi người này như hiểu. Ba mươi này lại cùng
một lúc tung ra võ học. Ba mươi võ học từ các tông sư đánh ra đều cảm
giác áp lực to lớn như trời cũng có thể dung chuyển. Nếu trước mặt là
một ngọn núi vậy khẳng định sẽ bị đánh tan.
Nhưng mà, ba mươi võ học đánh vào cánh cửa lớn lại chỉ thấy cửa lớn rung động mãnh liệt rồi lại thôi.
Cửa lớn rung động mãnh liệt làm mọi người bên ngoài vừa chờ mong vừa nhíu
mày khó hiểu. Ba mươi tông sư xuất thủ nội lực đánh tới nào có ai có thể đỡ nổi ? Thậm chí ba ngọn núi đứng dàn hàng cũng sẽ bị thổi bay trong
chốc lát.
Thế mà bây giờ, ba mươi tông sư đánh vào đây thì cánh cửa cũng chỉ rung động lên lại không có dấu hiệu bị đánh tan.
Người bên ngoài khó hiểu nhưng người bên trong lại cười. Bên trong cánh cửa
người nhìn thấy cánh cửa rung động không khỏi cười ra mặt.
Hắn đã đợi nơi đây ba mươi năm trời a. Ba mươi năm trời như bị đày đọa không thấy ánh mắt trời biết hắn đau khổ ra sao không ?
Hắn là một tu ma giả ! Thế mà, hắn lại bị cái gọi là tông môn chính phái người hợp lực phong ấn ở võ giả thế giới.
Phong ấn hắn ở đây ngoài có thể cản hắn khôi phục linh khí và cảnh giới mà còn có thể giam hắn cả đời.
Hắn khi bị giam xuống cũng là vô vọng. Khi bị đánh xuống đây, hắn linh lực
thật sự hết sạch. Nơi đây ban đầu vốn là một hẻm núi thi thoảng còn có
người qua lại. Hắn dù bị phong ấn không thể bước ra ngoài nhưng khi có
người bước vào trong phong ấn lại khác. Hắn dù mất hết linh lực nhưng mà vẫn như cũ mang thân thể tu tiên giả mạnh mẽ hơn phàm nhân.
Hắn
cũng từ nhiều người bước vào đây học được cách luyện võ. Nhưng mà khi
hắn vừa học được võ đạo con đường liền bị tu tiên giả cảnh giác tới. Một luyện khí kỳ xuống võ giả thế giới tung ra chưởng lực đánh rơi này
thành một hố sâu càng là dùng linh lực tạo đất bao trùm khiến không ai
phát hiện ra.
Thế là, hắn bị giam nơi đây ba mươi năm. Nhưng hắn
cũng lại không từ bỏ, hắn đích thực là một võ giả thiên tài. Có người ba mươi năm dùng tài nguyên cũng không lên được tông sư nhưng mà hắn lại
dùng ba mươi năm lên được tới đại tông sư chi cảnh.
Đại tông sư
chính là cảnh giới trong truyền thuyết bên ngoài. Vậy mà bây giờ hắn lại chạm tới. Nhưng mà, hắn cũng không phải như võ giả thông thường. Hắn tu luyện có phần khác biệt nhưng mà đại tông sư chi cảnh vẫn là hàng thật
giá thật.
Nhưng mà đại tông sư vẫn bị trận pháp hạn chế, hắn lại
có thể tu luyện tới đại tông sư nhưng không thể động thủ một chút nào.
Trận pháp hạn chế quá lớn hắn. Mãi đến mấy ngày gần đây, một vụ nổ diễn
ra ngay trên trận pháp làm trận pháp bắt đầu rung chuyển gần như bị hủy.
Cảm nhân trận pháp truyền đến như thế, hắn biết cơ hội của hắn tới. Dù bên
ngoài có hai trận pháp nhưng trận pháp màu cửa xanh không ảnh hưởng tới
hắn nhiều. Trận pháp màu cửa xanh chỉ ảnh hưởng hắn không thể ra ngoài.
Quan trọng là trận pháp trên cùng tự phá kia.
Trận pháp trên cùng
ảnh hưởng tới hắn không cho hắn vận lực. Nhưng mà trận pháp đã phá, hắn
liền tự do. Hắn vốn định thử lực phá cánh cửa này nhưng mà khi cảm nhận
được bước chân bên ngoài truyền tới hắn liền dừng. Bên ngoài đã có người tới sẽ liền phá trận pháp, hắn chờ đợi là được.
Trận pháp phá cũng là lúc hắn, Tiếu Vân Thiên sẽ trở lại !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT