Thời gian Kim Như Ngọc rời đi được mấy ngày, nơi phát ra tiếng nổ lớn bắt đầu xuất hiện một ánh sáng vàng kim chiếu sáng chọc trời xanh trong đêm tối. Ánh sáng chiếu một cách bất ngờ liền thu hút toàn bộ cường giả và người đang thức. Trần Thiên từ trong bế quan đi ra cũng liền thấy. Trần Tân và những cường giả trong đế quốc cũng thấy rõ.

Thậm chí, Tây Châu, Bắc Châu cùng Nam Châu đều là nhìn thấy. Một cột ánh sáng chọc trời như chiếu sáng toàn thiên hạ khiến cả Bắc Hoang Vực một đêm dậy sóng.

Ngày hôm sau, tin tức về cột sáng lan truyền khắp Bắc Hoang Vực. Một cột sáng đột ngột xuất hiện ẩn ẩn có dấu hiệu bảo vật xuất thế, hoặc chính là cường giả lưu lại truyền thừa.

Nếu chỉ là một cường giả bình thường lưu lại sẽ không khoa trương như vậy. Nhưng mà một cột sáng chọc trời mang ý nghĩ to lớn, hẳn là đại tông sư trong truyền thuyết lưu lại a? Hoặc cao hơn nữa, tu tiên giả gì gì đó…

Mọi người đều chưa đến tận nơi đều không biết rõ nhưng phương nào thế lực cũng chuẩn bị. Có thể các thế lực yếu hơn ngại tới trêu chọc thế lực mạnh hoặc đồ vật xuất thế không phải bảo vật mà là ma vật hay gì đó cũng liền không dám hành động.

Nhưng các thế lực mạnh lại nhanh chóng chuẩn bị, cơ duyên luôn đi cùng nguy hiểm nhưng biết đâu được đây lại chính là một bước lên tiên của bọn họ.

Bắc Châu Thiên Võ Môn môn chủ Tần Chính nhìn xa xa liền huy động thêm chút lực lượng tiến về Đông Châu. Từ khi hợp tác với Đại Nam Hoàng Triều, đệ tử Thiên Võ Môn cũng đã xuất động tới Đông Châu hơn nửa. Chính là như thế, Thiên Võ Môn hành động lần này liền nhanh chóng.

Cũng tại Bắc Châu, ngoài Thiên Võ Môn, ba thế lực liền cùng lúc động. Không chỉ riêng Bắc Châu, Đông Châu ngoài Đại Nam Hoàng Triều thế lực lớn nhất các thế lực khác cũng nhanh chóng hành động. Tây Châu cùng Nam Châu đều không ngoại lệ. Bắc Hoang Vực trong một ngày như bừng lên sóng to gió lớn.

Đại Nam Hoàng Triều, trong hoàng cung, Trần Thiên ngồi cùng với Trần Tân nhìn phương hướng phát ra cột sáng có chút lo lắng. Cũng không phải lo lắng vì cột sáng xuất hiện ở Đông Châu nơi địa bàn của Đại Nam Hoàng Triều mà cột sáng lại chỉ cách Thăng Tiên đỉnh không quá xa.

Mà các phương nhân mã đều có hành động như vậy, Tiểu Vân hắn khẳng định sẽ biết. Trần Tân cùng Trần Thiên chính là lo lắng điều này. Dù sao Tiểu Vân lựa chọn một nơi hẻo lánh ở lấy cũng là ý muốn tránh chuyện thị phi càng là tránh người khác phiền tới. Nay nhiều người hẳn là phật ý hắn.



Nếu Tiểu Vân vì phật ý mà di chuyển đi vậy tổn thất chính là to lớn. Trần Tân ngẫm chút liền nói : “Nếu không cho người tới chân Thăng Tiên đỉnh canh giữ ? Như vậy các thế lực khác tới cũng liền biết tránh không tiến tới.”

Đại Nam Hoàng Triều thế lực cũng không chỉ hư danh. Dù chưa hoàn toàn làm bá chủ Đông Châu nhưng cũng không sai biệt lắm. Các phương thế lực khác tới đây gặp Đại Nam Hoàng Triều người cũng sẽ không dám hành động liều lĩnh như vậy.

Nhưng mà Trần Tân vừa nói, Trần Thiên liền ngay lập tức lắc đầu. Tiểu Vân hắn đã có ý tránh bây giờ người khác chưa chắc tới thăng tiên đỉnh. Nhưng Đại Nam Hoàng Triều động quân tới khẳng định gây thanh thế to lớn, chắc chắn không qua mắt Tiểu Vân được. Trần Thiên nghĩ nghĩ liền nói : “Vẫn là tới Thăng Tiên đỉnh một lần đi. Cột sáng xuất thế Tiểu Vân hắn khẳng định biết. Cột sáng cũng chưa rõ phúc hay họa, tới cũng là hỏi thăm hắn một lần.”

Dù tới thăng tiên đỉnh liên tục cũng không phải tốt nhưng Trần Thiên hắn cũng không có cách. Tiểu Vân đã mạnh vượt qua bọn hắn nhận biết. Bây giờ trước nhìn Tiểu Vân hành động lại nói. Trần Tân nghe vậy cảm giác có thật hợp lí liền định thay đồ đi tới.

Trần Thiên lại biểu thị lắc đầu không đồng ý nói : “Lần này, vẫn là để Tiểu Điệp đi thôi.”

Lần trước Tiểu Điệp tới, Tiểu Vân hắn liền biết Đại Nam Hoàng Triều có họa liền cho đồ vật tới giải trừ nguy cơ. Tiểu Điệp xuất mã lần này cũng sẽ là hợp tình hợp lí.

Chưa kể, Tiểu Điệp là người thân nhất với Tiểu Vân. Nàng tới thăm Tiểu Vân nhiều cũng không có việc gì. Trần Tân hắn cũng gật đầu, sai người chuyển lời tới Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp vốn là đang nhàm chán thấy phụ hoàng chuyển khẩu dụ liền nhanh chóng chuẩn bị đồ. Nàng theo lời sư phụ cũng chăm chỉ tu luyện chưa từng ngừng lại một chút nào. Cảnh giới của nàng cũng đã tới võ đạo đệ thất cảnh. Trong cung nàng đều thuộc đỉnh tiêm cao thủ. Chưa kể thêm những võ học sư phụ truyền cho nàng đánh giết vượt cướp cũng không phải không thể.

Tiểu Điệp lần này tiến về lại là đi một mình. Bình thường nàng đi cùng Tiểu Hoa hay Tiểu Thanh nhưng chuyện này can hệ trọng đại nàng liền nhanh chóng xuất cung.

Một ngày đường thời gian, khi Tiểu Điệp tới nơi sắc trời cũng đã tối. Nàng cũng không như mấy người khác kiêng kị đi bộ lên Thăng Tiên đỉnh. Tiểu Vân ca là dù có ghê gớm hay ra sao cũng không bắt nạt nàng đâu. Tiểu Điệp ngồi trên thân ngựa lên tới Thăng Tiên đỉnh.

Khi nàng lên tới nơi cũng là lúc Tiểu Vân hắn chuẩn bị đóng cửa tiểu viện. Nhìn thấy nàng, Tiểu Vân động tác liền ngừng. Bình thường người tới chơi hay thăm cùng hắn đều là buổi sáng. Hôm nay liền là lần đầu có người tới tuổi tối như vậy.



Dựa theo thị lực tốt, Tiểu Vân hắn thấy rõ Tiểu Điệp đến. Tiểu Điệp nàng đến chọn một gốc cây cố định dây ngựa vào liền mỉm cười chạy tới tiểu viện.

Trên miệng còn hô to ba chữ : “Tiểu Vân ca.”

Tiểu Vân cười cười đón nàng vào rồi mới đóng cửa tiểu viện lại. Tiểu Điệp đến vừa đúng giờ ăn cơm liền theo Tiểu Vân xuống bếp. Tiểu Vân hắn còn không quên quay lại trêu nàng một câu : “Đứng ngoài canh ta nấu xong liền vào hay sao ?”

Tiểu Điệp nàng cười có chút ngây ngô lại có chút dễ thương. Trước mặt người trong thiên hạ nàng là một công chúa của một hoàng triều, lễ nghi phép tắc, cử chỉ liền phải đúng mức. Nhưng khi nàng tới đây, nàng chính là nàng, một cô gái thuần lương tuổi mới lớn mà thôi.

Tiểu Điệp chân tay nhanh chóng dọn đồ ăn ra cùng với Tiểu Vân. Bình thường buổi tối trong hoàng cung đều là dùng tới đèn dầu. Cấm vệ quân cùng ngọc đuốc tới soi đường. Nhưng trong tiểu viện này, Tiểu Vân hắn chính là dòng đèn điện.

Đừng hỏi đèn điện ở đâu vì ai cũng biết đáp án. Đương nhiên là từ hệ thống đại ca. Còn về điện từ đâu tới, máy tích điện, máy phát điện hệ thống đại gia bao đủ. Quan trọng đủ điểm kinh nghiệm là được.

Tiểu Vân hắn lần đầu thấy đèn điện cũng là không kìm được lòng mua vội. Mua xong hắn mới biết cần thêm máy phát điện tới nhưng điểm kinh nghiệm có còn cái nịt thôi. Thế là một tuần đó hắn chăm chỉ cày lấy điểm cuối cùng cũng là mới mua được cái máy phát điện về.

Tiểu Điệp nàng nhìn đồ vật trong tiểu viện cũng là đôi mắt sáng lên. Thậm chí đến sư phụ nàng cũng là như thế. Dù sao đều là chưa có gặp qua biểu hiện như vậy đều dễ tưởng tượng. Tiểu Điệp ánh mắt thích thú vội vàng đến nhìn xem. Nàng dù võ giả thị giác hơn người nhưng vẫn bị ánh sáng chiếu đến có chút hơi nhói mắt. Có như vậy, Tiểu Điệp vẫn là cực kỳ thích thú và tò mò.

Tiểu Vân mang đồ ăn ra nhìn thấy cũng cười cười hỏi : “Thích thú a.”

Tiểu Điệp nàng nhu thuận gật đầu lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play