Bà La: “Anh rể con cũng không dễ dàng gì, có người thương không tốt à?”
La Hồng ngoảnh mặt đi, không lên tiếng.
Nghĩ đến đô thống phu nhân còn trẻ mà hiểu chuyện như vậy, con trai mình lớn hơn người ta hơn chục tuổi nhưng lại hệt như khúc gỗ mục, La thái thái khó chịu suýt thì rơi nước mắt.
“Con cứ nghĩ anh rể con lấy hết vợ này đến vợ khác là nợ chị con, nhưng con nghĩ mà xem, làm gì có người đàn ông nào giống cậu ấy, cho dù có lấy vợ nữa thì gặp chúng ta vẫn cung kính giữ lễ của vãn bối?”
“Nhưng anh ấy…”
“Cậu ấy là đô thống!” Bà La thấp giọng quát con trai: “Cậu ấy không vừa ý thì ai dám ép cậu ấy! Từ tận đáy lòng, cậu ấy rất kính trọng người mẹ vợ là mẹ đây nên mới có thể như vậy! Nếu nhân phẩm cậu ấy kém thì phu nhân sẽ tốt với chúng ta như vậy sao? Còn chẳng phải vì cậu ấy ở sau lưng nói tốt về chúng ta nên phu nhân mới thân thiết với chúng ta như vậy sao?”
La Hồng ngoảnh đầu không lên tiếng.
Bà La cũng bó tay với cái tình cứng đầu của con trai: “Mấy hôm nữa đô thống với phu nhân sẽ đến thành phố Chu ở một khoảng thời gian, con nghe lời cho mẹ, đừng có gây chuyện.”
“… Ồ.”
“Con có thái độ gì đây!”
“Biết rồi biết rồi, mẹ có phiền không cơ chứ.”
Bà La còn muốn nói nữa nhưng bất lực, lúc này đã tiếp tục dùng bữa rồi, bà ấy chỉ có thể nuốt lời lại.
Sau bữa tiệc, khách khứa lần lượt đến sảnh tổ chức vũ hội.
Tốc Tốc không thích cảnh đông đúc như vậy, cô nói với mấy vị phu nhân vài câu rồi chậm rãi đi ra phía sau.
Chẳng bao lâu sau có người gọi cô: “Kiều Ni Nhi.”
Tốc Tốc cầm lấy một ly sâm panh trên khay trong tay phục vụ, quay đầu nhìn ra sau.
Quả nhiên là Kiều Liễu.
“Bộ đồ này của cô được đấy.” Tốc Tốc nhấp một ngụm sâm panh, mỉm cười quan sát bộ lễ phục dài sát đất trên người Kiều Liễu: “Hình như cô rất thích kiểu thế này, lần trước cũng là lễ phục dài thế này.”
Không nhắc đến lần trước thì thôi, vừa nhắc đến là Kiều Liễu đã tức không nhịn được. Cô ta đang muốn chuyển đề tài nhưng đô thống phu nhân lại không biết điều, cứ phải nói đến chuyện không nên nói, nhớ đến ‘hồi ức’ trước kia.
Tốc Tốc: “Bộ lễ phục ở cửa hàng bách hóa trên đường Hoa Minh trước đây tôi với cô ‘giành’ cũng là kiểu giống thế này.”
Nói đến đây, Tốc Tốc chợt thấy tò mò: “Chắc không phải lúc đó cô đã chuẩn bị cho dạ tiệc hôm nay đấy chứ?” Sau đó cô lại trầm ngâm: “Sao cô biết hôm nay chắc chắn sẽ có vũ hội?”
Lúc này hai người họ đã tụt xuống cuối cùng, xung quanh không có ai, Kiều Liễu cũng lười giả vờ nữa, cô ta nhếch mép giễu cợt: “Lần trước chẳng phải cô nói tôi trọng sinh sao? Vậy thì tôi ‘biết trước’ rất bình thường mà.”
Thấy cô ta nói trơn tru như vậy, Tốc Tốc lại không tin nữa, cô nói: “Không đúng, nếu cô thật sự dựa vào cái cớ ‘biết trước’ này, chủ của cửa hàng bách hóa không xem cô là yêu ma quỷ quái thì lạ thật, sao còn đồng ý tặng cô chiếc váy đắt như vậy?”
Nghĩ kỹ lại cô chợt bừng tỉnh: “Quan hệ giữa nhà họ Quách với lãnh sự quán rất tốt, ắt hẳn người nhà họ Quách đã sớm nghĩ đến việc lãnh sự sẽ tổ chức dạ tiệc và vũ hội cho phu nhân, thế nên cô chuẩn bị trước chứ gì.”
Câu này của Tốc Tốc nói thẳng vào điểm quan trọng, nếu người khác nhạy bén như vậy thì cùng lắm Kiều Liễu sẽ đề phòng mà không quá căng thẳng. Nhưng người trước mắt là Kiều Ni Nhi vừa quê vừa hèn!
Kiều Liễu tận mắt nhìn thấy lúc Kiều Ni Nhi vừa từ quê đến nhu nhược và nhát gan thế nào. Đô thống phu nhân đối mặt với cô ta lúc này hoàn toàn khác hẳn Kiều Ni Nhi, đáy lòng Kiều Liễu kinh ngạc và hơi sợ hãi.
Biết trước thì đã không đến dây vào Kiều Ni Nhi rồi. Hình như con nhóc này có chỗ nào đó sai sai, quá thông minh và cũng quá quả quyết, như thể không cùng một người trong hai kiếp sống mà cô ta biết.
“Cô đừng hống hách quá!” Kiều Liễu nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói bên tai Tốc Tốc: “Cô cho rằng cô có thể làm vợ của đô thống Mục bao lâu? Nói cho cô biết, đô thống Mục vốn nên cô đơn đến cuối đời mới đúng, cô là một biến số, biến số không nên tồn tại!”
Tốc Tốc cười nói: “Đừng nói chắc nịch như vậy, lỡ như kiếp trước mà cô nghĩ chẳng qua chỉ là một giấc mơ như hoa trong gương trăng dưới nước thì sao? Lỡ như những gì cô của hiện tại đang trải qua mới là thật thì sao?”
Câu này thực sự khiến Kiều Liễu sợ hãi, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, cô ta không khỏi giơ tay ôm ngực. Nghĩ lại thì không thể lộ ra vẻ căng thẳng như vậy, cô ta đưa tay vén tóc mai: “Cô bớt lừa tôi đi, tôi nói trọng sinh không trọng sinh gì đó chỉ để dọa cô thôi. Gì mà hoa trong gương trăng dưới nước, tôi nghe không hiểu. Hơn nữa, không phải tôi dọa cô.”
Kiều Liễu đến trước Tốc Tốc, cười khẩy: “Nghe nói mấy người vợ trước của đô thống đại nhân chết chưa lâu thì không thấy xác đâu, cũng không biết có phải bị trộm hay là kẻ thù trộm đi rồi, lúc chôn thì đều là quần áo và di vật thôi. Cô đấy, đừng đắc ý sớm quá, nói không chừng chẳng bao lâu nữa cũng đến ngày cô nhập thổ vi an.”
Nói đến đây, Kiều Liễu che miệng cười: “Xin lỗi, có thể nhập thổ vi an là tốt rồi, sợ là ngay cả xác cũng chẳng thấy đâu ấy chứ.” Những gì cô ta nói khiến Tốc Tốc hơi ngạc nhiên.
“Sao cô biết?” Tốc Tốc hỏi.
Kiều Liễu bĩu môi: “Chẳng phải cô nói tôi trọng sinh à? Người trọng sinh có gì mà không biết, cô không biết sao?”
Tốc Tốc lại nhấp một ngụm sâm panh, bỗng cao giọng nói: “Chào tiên sinh.”
Kiều Liễu chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía sau truyền đến: “Em ở đây à, làm anh đi tìm.”
Giọng nói này rất gần, không biết vừa rồi ở đây hay là vừa mới đến.
Kiều Liễu sợ những gì mình vừa nói bị người ta nghe thấy nên lập tức biến sắc, cô ta ngạc nhiên quay đầu lại, nặn ra nụ cười: “Văn Khang, anh đến rồi à.”
Người đàn ông vừa tới không cao và hơi béo, ăn vận cầu kỳ, đeo kính gọng vàng, trông cũng có khí chất hào hoa phong nhã.
Sau khi tới, Quách Văn Khang không tiếp lời Kiều Liễu ngay mà chủ động chào Tốc Tốc, tự giới thiệu gia thế.
“Ồ! Thì ra là Quách tiên sinh, hân hạnh hân hạnh.” Tốc Tốc ẩn ý nói: “Lúc trước tôi với Kiều tiểu thư cũng thích một bộ lễ phục ở cửa hàng bách hóa trên đường Hoa Minh, nghe người bán hàng nói, trước khi tôi định mua thì Kiều tiểu Thư không nói sẽ mua nó. Nhưng lúc tôi định thanh toán thì Kiều tiểu thư lại muốn mua, còn nói với tôi là Quách tiên sinh định mua cho cô ấy. Tiếc là tôi thích bộ lễ phục đó quá nên mua luôn, nói đến thì thật xin lỗi.”
Mặc dù nói ‘xin lỗi’ nhưng giọng điệu Tốc Tốc không hề có ý xin lỗi, có thể thấy câu này chỉ đơn giản là khách sáo mà thôi.
Dù sao thì nhà họ Quách cũng lăn lộn nhiều năm trong khu thương mại, thực ra hôm xảy ra chuyện Quách Văn Khang có nghe nói, chỉ là Kiều Liễu nói khác, thế nên anh ta không trách gì Kiều Liễu mà kiên nhẫn an ủi cô ta, còn cho cô ta thêm vài bộ quần áo.
Hôm nay anh ta nghe những gì đô thống phu nhân nói, nghĩ kỹ lại tình hình hôm đó thì mới hoảng hốt nhận ra lời người khác nói đều là thật. Để chối bỏ trách nhiệm của mình, để anh ta không có ấn tượng xấu về cô ta nên Kiều Liễu đã nói dối.
“Không sao không sao.” Quách Văn Khang vội khách sáo nói: “Vốn dĩ cũng là lỗi của chúng tôi.”
“Văn Khang!” Kiều Liễu dịu giọng cười nói với anh ta: “Sao lại là lỗi của chúng ta chứ, lúc đó thật sự là em nhìn thấy bộ lễ phục đó trước.”
Lúc này trong lòng Quách Văn Khang chỉ mong tìm một cái lỗ dưới đất để nhét người phụ nữ không có mắt nhìn này vào.
Đô thống Mục là thân phận gì? Đô thống phu nhân là thân phận gì? Kiều Liễu lại dám xấc xược trước mặt đô thống phu nhân!
Cho dù hôm đó đúng là Kiều Liễu vô lý trước hay có lý thì cũng hoàn toàn không thể tỏ thái độ trước mặt đô thống phu nhân! Nhà họ Quách vẫn còn muốn tiếp tục hưng thịnh đấy!
Quách Văn Khang bỗng cảm thấy ngọt ngào của quãng thời gian này hơi ngấy rồi, thậm chí anh ta bắt đầu hơi hối hận, không nên tìm một cô gái từng vào đồn cảnh sát để làm bạn nữ đồng hành.
Lúc Kiều Liễu bị người ta vu khống rồi vào đồn, Quách Văn Khang còn đau lòng cho cô ta. Bây giờ thấy cô ta không biết điều trước mặt người cao quý, thân là bạn nam đồng hành của cô ta, Quách Văn Khang cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Xin lỗi phu nhân.,” Quách Văn Khang nhích ra xa Kiều Liễu: “Cô ấy không hiểu chuyện, hi vọng phu nhân rộng lượng không so đo với chúng tôi.” Anh ta lại nháy mắt với Kiều Liễu.
Sau khi nhận ra anh ta đang nháy mắt, Kiều Liễu hơi lo lắng. Người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung nhất mấy năm qua, có thế nào cô ta cũng là tiểu thư của nhà họ Kiều, lại vào đồn ở vài ngày, danh tiếng hơi tệ.
Bây giờ cô ta không thể bám vào Tưởng Thanh Hồng được nữa, vì vậy không thể xảy ra sơ sót gì với Quách Văn Khang.
Kiều Liễu lảng tránh không nói xin lỗi, chủ động khoác cánh tay Quách Văn Khang: “Bắt đầu khiêu vũ rồi, chúng ta cùng khiêu vũ nhé?”
Giọng cô ta dịu dàng, Quách Văn Khang cũng không muốn làm căng khi đang làm khách, huống hồ anh ta cũng không đưa bạn nhảy khác đến, chỉ có thể gật đầu nói: “Được.” Sau đó tiếp tục ám chỉ cô ta xin lỗi.
“Quách tiên sinh đi bận việc đi.” Tốc Tốc cười nói: “Mấy lời xin lỗi xa cách thì không cần phải nói đâu. Đô thống đã nói rồi, nhà họ Quách thấu tình đạt lý, những lời nói hay việc làm của người không liên quan và không phải họ Quách thì tôi sẽ không đổ lên đầu nhà họ Quách đâu.”
Đây là đang thẳng thừng giúp nhà họ Quách vạch rõ quan hệ với Kiều Liễu. Nhưng cũng âm thầm nhắc nhở Quách Văn Khang, sau này Kiều Liễu không mang họ Quách thì thôi, nếu bước chân vào cửa nhà họ Quách thì món nợ này vẫn phải tính.
Đô thống phu nhân đã cho bậc thang để bước xuống, Quách Văn Khang vui mừng: “Vâng vâng vâng, đúng là ý của phu nhân hay.”
Sau khi chào tạm biệt đô thống phu nhân, anh ta với Kiều Liễu đi về phía sân nhảy.
Kiều Liễu nghe mà lòng kinh ngạc… Kiều Ni Nhi đang chặt đứt đường vào nhà họ Quách của cô ta?
Đi với Quách Văn Khang một đoạn xa, Kiều Liễu bỗng quay đầu lại, nguýt Tốc Tốc một cái sắc lẹm.
Tốc Tốc thản nhiên cong khóe môi, cô hoàn toàn không sợ chọc giận Kiều Liễu. Thậm chí đến hiện tại cô còn hơi mong đợi sẽ chọc giận được Kiều Liễu.
Dù sao thì Kiều Liễu sốt ruột rồi, nói không chừng cô ta có thể nói ra tin gì đó hữu ích.
Không thấy xác của mấy người vợ cũ? Đây thật sự là một tin bất ngờ.
Đối diện với sự thản nhiên của Tốc Tốc, Kiều Liễu tức điên, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu đi, đổi sang thái độ nũng nịu, tiếp tục đi về trước với Quách Văn Khang.
Tốc Tốc chậm rãi đi tới trước, chẳng bao lâu sau, có người chủ động đến gần.
Lúc cắt bánh kem thì Mục Giang Lâm đã đi với vị sĩ quan kia đến nơi khác nói chuyện, mãi không quay lại.
Anh nghe nói đến chuyện bánh kem thì vội quay lại tìm cô vợ nhỏ nhà mình nhưng lại thấy cô đang uống sâm panh, mà tửu lượng của cô lại không tốt.
“Không nói gì cả, chỉ cãi nhau vài câu thôi, tiện thể chọc tức người đang ghét.” Nói đến đây, Tốc Tốc phản ứng lại, hình như Mục Giang Lâm đến tìm cô: “Đô thống, có việc gì à?”
“À là thế này.” Vẻ mặt Mục Giang Lâm nghiêm túc, nhưng trong giọng điệu lại mang theo ý cười: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi, mau đến đi thôi, đừng làm lỡ thời gian của mọi người.”
“Hả?”
Mục Giang Lâm chỉ vào mình và kiều thê, nhìn Tốc Tốc bằng đôi mắt đầy vui vẻ: “Hai chúng ta phải nhảy mở màn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT