Tốc Tốc hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy. Cô cầm giấy tờ nhà đất, nhất thời hơi thất thần.
Yên Chi Lâu là cửa hàng xa xỉ phẩm có tiếng ở Tuyên Thành, bây giờ cửa hàng tốn kém nhất, đồng thời cũng là cửa hàng hút khách nhất này đã trở thành tài sản đứng tên cô.
Như vậy, cho dù sau này cô dốc sức tiêu tiền thì chắc số tiền cô kiếm được có thể còn nhiều hơn số tiền cô tiêu.
Cô thực sự nghĩ không ra, thời đại này sao vung tiền lại khó như vậy?
Tốc Tốc nắm giấy tờ trong tay, thở dài một tiếng.
Hai ngày nữa, hội chợ hoa ở ngoại ô cũng sắp kết thúc.
Buổi gặp gỡ nhà họ Đường cũng bắt đầu.
Lần này nhà họ Đường đặt biệt cho người đưa thiệp mời hai vợ chồng đô thống đại nhân.
Vào ngày chuẩn bị xuất phát, Tốc Tốc vào phòng thay đồ để thử quần áo phối với trang sức, bận rộn không ngừng.
Cô muốn gặp hiệu trưởng Đường của đại học Tây Nam.
Tốc Tốc thân là người bước ra từ giáo dục định hướng trong nhiều năm, đối diện với một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành giáo dục như vậy, quả thực cô vô cùng kích động.
Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian, dạo này mua nhiều trang sức và quần áo quá, Tốc Tốc ở trong phòng thay đồ lựa chọn thật cẩn thận.
Mục Giang Lâm tính tình tốt nên đứng ở cửa canh cho cô, không rời dù chỉ nửa bước.
Đợi đến khi Tốc Tốc chọn quần áo xong đi ra, anh mới nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cô.
Hai người đi trên đường về chỗ đậu xe, Tốc Tốc đi vài bước rồi chạy lên trước, quay đầu hỏi Mục Giang Lâm: “Đồ tôi chọn có ổn không?”
Cô chọn một chiếc sườn xám cổ đứng màu xanh ngọc thêu chỉ bạc, tóc búi lại, cài một cây trâm đuôi phượng và cành hoa xanh biếc. Vừa trẻ trung xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻ chín chắn.
Rất hợp với độ tuổi và thân phận của cô.
Mục Giang Lâm khen: “Mắt thẩm mỹ của em luôn rất tốt.”
Tốc Tốc không khỏi thì thầm: “Anh mới nhìn tôi mấy giây thôi mà đã nói tốt… nói dối mà cũng không biết bịa ra một câu cho tử tế vào.”
Nhưng Mục Giang Lâm lại cười mà không nói gì.
Nhà họ Đường và phủ đô thống là láng giềng chỉ cách nhau một con phố, nhưng Mục Giang Lâm nghĩ hôm nay Tốc Tốc muốn chơi nhiều, anh không muốn cô đi bộ nhiều sẽ mệt, nên vẫn bảo Lục Li lái xe đón hai người.
Trước khi đến, Tốc Tốc từng nghĩ nhà họ Đường chắc chắn là một nơi thanh tịnh và có hơi thở thư hương.
Không ngờ đến rồi mới biết, ở đây mang hơi thở cổ kính hơn nhiều.
Cây cao ngút trời, những gian nhà vuông vắn rộng rãi, bố cục quy củ.
So ra thì phủ đô thống nho nhã và uyển chuyển hơn đôi chút.
Điều này có hơi kỳ lạ, theo lý mà nói thì Mục Giang Lâm là một quân nhân, trong nhà nên cứng nhắc hơn mới đúng, sao phủ đô thống lại có phong cách dịu dàng hơn nhỉ?
Tốc Tốc tò mò quan sát xung quanh, nói ra sự ngờ vực của mình.
Mục Giang Lâm cười nói: “Phủ đô thống là anh xây dựa theo kiểu em thích, tất nhiên không cứng nhắc như ở đây rồi.”
Tốc Tốc không lên tiếng nữa, người này nói chuyện cứ kỳ kỳ làm sao.
Gì mà xây theo kiểu cô thích? Phủ đô thống mua lâu vậy rồi, cô với anh mới quen mấy ngày chứ. Người này nói chuyện không đáng tin.
Tốc Tốc lười quan tâm đến Mục Giang Lâm, cô tự bước nhanh đến phía trước xem cá trong hồ sen.
Cô vui vẻ chạy về phía trước, Mục Giang Lâm theo sau chỉ mỉm cười nhìn cô, anh không ngăn cô, chỉ lớn giọng dặn dò: “Cẩn thận đừng để ngã, anh đi tìm hiệu trưởng Đường, em chơi một lát trước đi.”
Tốc Tốc quay lại phất tay với anh: “Được thôi.”
Thực ra bản thân Tốc Tốc cũng không nói rõ được tại sao cô lại vô cùng vui vẻ khi đứng từ xa nhìn đàn cá trong ao, như thể cô đã từng nhìn thấy chúng vui đùa tung tăng ở đây vậy.
“Vốn dĩ trong ao chỉ trồng hoa sen thôi.” Bên cạnh vang lên một giọng nói hơi quen thuộc: “Chỉ có điều em gái tôi nói thích nuôi cá trong ao, vì thế mới thả cá vào. Thấm thoát đã nhiều năm qua rồi, cá mấy đời sinh sôi nảy nở, càng ngày càng nhiều.”
Tốc Tốc nghe thấy giọng nói này, người cô khựng lại, lập tức quay phắt đầu nhìn.
Không ngờ lại là Đường Cảnh Uẩn.
“Tôi đã nói qua hai ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại mà.” Đường Cảnh Uẩn cười dịu dàng, thoải mái tựa vào gốc liễu bên cạnh: “Tính ra thì từ lần gặp trước đến giờ cũng chỉ mới hai ngày mà thôi.”
Tốc Tốc buột miệng: “Anh là người nhà của hiệu trưởng Đường?”
Trên đời rất nhiều người họ Đường, thế nên trước đó cô không nghĩ đến hướng này.
Bây giờ nhìn thấy Đường Cảnh Uẩn xuất hiện ở nhà hiệu trưởng Đường, chuyện đã rất rõ ràng rồi.
Đường Cảnh Uẩn cười thành tiếng: “Đúng vậy, hiệu trưởng Đường là ba ruột của tôi.”
Trong lúc họ nói chuyện, có người đi về phía này.
Một nam và một nữ, đều rất trẻ trung. Người nam trông khoảng đầu hai mươi, nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, hơi lớn hơn Tốc Tốc một chút.
Tốc Tốc không quen họ, cô nhìn Đường Cảnh Uẩn.
“Em họ tôi.” Đường Cảnh Uẩn nói đơn giản rồi mím môi không lên tiếng nữa, có vẻ quan hệ giữa anh ta với hai người đó không tốt lắm.
Tốc Tốc cảm thấy tính tình của người chủ biên này rất được, dịu dàng ga lăng, bình thường không lộ ra vẻ không vui.
Huống hồ anh ta là con trai của hiệu trưởng Đường.
Mặc dù chưa từng gặp nhưng Tốc Tốc cảm thấy hiệu trưởng Đường kiến thức uyên bác, lại được mọi người tôn trọng, chắc chắn nhân phẩm ông rất tốt.
Gia giáo của nhà họ Đường chắc cũng không đến nỗi nào.
Bây giờ Đường Cảnh Uẩn thế này, rõ ràng đã lộ ra vẻ không vui rồi, vì thế Tốc Tốc cũng trở nên cảnh giác hai người đang đi đến.
Thấy hai người đó đi về phía này ngày càng gần, Đường Cảnh Uẩn sải một bước lên trước, chặn Tốc Tốc ở phía sau mình.
Tốc Tốc còn chưa kịp hiểu uẩn khúc trong đó thì cô gái trong hai người đi tới lên tiếng trước: “Đây là vợ của đô thống Mục sao?”
Nói xong thì giễu cợt một tiếng: “Em thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Đường Cảnh Uẩn mặt mày lạnh lùng: “Phùng Tuyền, em nói kiểu gì thế.”
“Em nói thế nào?” Phùng Tuyền bĩu môi: “Một con nhóc dưới quê lên hoàn toàn không xứng với đô thống đại nhân, cũng không biết có thể ở phủ đô thống được mấy ngày. Anh họ à, anh tội gì phải cẩn thận dè dặt như vậy chứ.”
Giọng điệu cô ta toát lên vẻ kiêu ngạo của kẻ đứng trên cao, hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn Tốc Tốc cũng loáng thoáng vẻ ghen ghét.
Lúc này Tốc Tốc mới hiểu ra tại sao Đường Cảnh Uẩn lại bảo vệ cô. Thì ra Phùng Tuyền trước mặt đây lại thầm mến mộ đô thống Mục – chồng của cô.
Nói thật, con người Mục Giang Lâm này thật sự rất tuyệt, chín chắn và cuốn hút, lại còn chu đáo dịu dàng.
Con gái thầm mến mộ anh là chuyện rất bình thường, nhưng vì chút lòng mến mộ này mà ngang nhiên đối đầu với người vợ chính phòng là cô đây thì khiến người ta rất phản cảm.
Tốc Tốc vòng qua người Đường Cảnh Uẩn, đến trước mặt Phùng Tuyền, cười nói: “Không biết Phùng tiểu thư quen ai ở nhà họ Kiều?”
Phùng Tuyền giễu cợt: “Không hiểu cô đang nói gì.”
“Cũng chỉ có vài người ở nhà họ Kiều mới chế giễu tôi là ‘con nhóc nhà quê’ trước mặt mọi người. Phần lớn những người ở đây biết tôi là đô thống phu nhân rồi thì đối xử với tôi tốt hơn nhiều, ít nhất là trước mặt vẫn nể.”
Tốc Tốc mỉm cười, nói tiếp: “Duy chỉ có một người là u mê không tỉnh, coi thường thân phận của đô thống Mục, không tôn trọng tôi, mở miệng ra chính là cái câu chế giễu này.”
Phùng Tuyền tức giận nói: “Dựa vào đâu mà phải cung kính với cô chứ?”
Tốc Tốc cong khóe môi, hờ hững cười: “Thế cho nên mới nói người đó rất thân thuộc với cô, nói cho cô tôi là ‘con nhóc nhà quê’ thì chắc chắn là Kiều Liễu đang bị nhốt ở đồn cảnh sát rồi.”
Phùng Tuyền nghe xong, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Cô ta không ngờ đô thống phu nhân này lại miệng mồm lanh lợi đến vậy, đầu óc cũng thông minh. Chỉ mới hai ba câu mà đã đoán được cô ta quen biết Kiều Liễu.
Phùng Tuyền tức đến mỗi mặt mày xanh mét, cô ta vẫn luôn thích đô thống Mục, người trong nhà đều biết.
Năm đó cô ta còn nhỏ, phải trơ mắt nhìn chị họ Đường Tô gả cho Mục Giang Lâm trẻ tuổi anh tuấn.
Hai vợ chồng như Kim Đồng Ngọc Nữ, xinh đẹp và xứng đôi, quả thực không giống người phàm.
Lúc đó Mục Giang Lâm vẫn chưa phải là đô thống Mục, khi đó anh là người thừa kế của nhà họ Mục, tỏa sáng rực rỡ, chỉ một nụ cười thôi đã có thể thu hút rất ánh mắt của mọi cô gái.
Sau đó nữa… Đường Tô mất, anh cưới hết người này đến người khác làm vợ.
Chức quan ngày càng cao nhưng nụ cười ngày càng ít, khí chất ngày càng hướng nội và thâm trầm, khiến người ta không cách nào tiếp cận được.
Nhưng Phùng Tuyền lại cảm thấy người đàn ông như vậy mới xứng với cô ta.
Cô ta là cháu gái của vợ hiệu trưởng Đường, là em họ của người vợ đầu tiên của đô thống Mục.
Theo lý mà nói, anh độc thân nhiều năm như vậy, cô ta là người có khả năng tiếp nhận thân phận ‘đô thống phu nhân’ nhất mới đúng.
Thế nên cô ta dốc sức xúi giục hiệu trưởng Đường và Đường thái thái tổ chức hội chợ hoa, mời đô thống Mục về Tuyên Thành xem.
Ai mà ngờ âm thầm bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng lại hời cho người khác. Thân phận đô thống phu nhân lại bị một con nhóc quê mùa cướp mất.
Như vậy làm sao mà cô ta không tức cho được! Phùng Tuyền hận đến nỗi trong lòng nhen nhóm ngọn lửa giận.
Cô ta đang định lên tiếng bẻ lại con nhóc nhà quê này, ai mà ngờ người đàn ông bên cạnh cô ta bỗng hỏi: “Kiều Liễu là vị tiểu thư của nhà họ Kiều ở cách vách à?”
Lúc hỏi, anh ta nhìn Tốc Tốc.
Nói thật, người này trẻ trung trông cũng không tệ, mặt mày khôi ngô, khí chất tao nhã, hơi giống khí chất của Đường Cảnh Uẩn, chỉ có điều Đường Cảnh Uẩn có kiểu thản nhiên nho nhã lịch sự, còn anh ta điềm đạm hơn đôi chút.
Tốc Tốc nhận ra người này không có ác ý nên cũng không đối chọi gay gắt với anh ta, cô gật đầu đáp: “Đúng.”
“Hóa ra là cô ta.” Anh ta nói: “Vị tiểu thư này từng viết cho tôi một bức thư, nói là có ý muốn gửi bảo thảo xuất bản sách, hỏi tôi có cách để tiến cử cô ta với nhà xuất bản hoặc là tòa soạn không.”
Nói đến đây, anh ta mỉm cười: “May mà tôi vẫn đang suy nghĩ, không đồng ý ngay. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại làm sai mà vào đồn cảnh sát, còn trong tối ngoài sáng chế giễu đô thống phu nhân, chắc chắn về sau tôi sẽ lờ người này đi.”
Lúc anh ta nói đến Kiều Liễu, Tốc Tốc cứ cảm thấy tình tiết tự đề cử xuất bản sách này hơi quen tai. Giống trong <Yêu tôi em sao không>, cũng có đoạn tương tự.
Mặc dù nữ chính Kiều Liễu chưa từng làm chuyện viết lách, chỉ xem như có hứng thú viết mấy bài thơ tình yêu trai gái thôi.
Nhưng sau khi quen nam chính, lúc hai người nói chuyện hình như có nói đến mấy câu tương tự, cô ta từng viết thư cho anh ta để tiến cử xuất bản sách gì đó…
Trong lòng Tốc Tốc dấy lên hồi chuông cảnh báo, cô phớt lờ Phùng Tuyền đang mặt đầy tức giận, hỏi người đàn ông: “Xin hỏi anh là?”
“Đô thống phu nhân, vị này là Tưởng Thanh Hồng, chủ của công ty in ấn Hồng Đồ.” Đường Cảnh Uẩn lịch sự giới thiệu hai người với nhau: “Thanh Hồng, vị này là vợ của đô thống Mục.”
Sau khi nghe tên và thân phận của người đàn ông này, Tốc Tốc sững sờ. Anh ta thật sự là Tưởng Thanh Hồng? Là nam chính của cuốn <Yêu tôi em sợ không>?
Nữ chính Kiều Liễu tốn biết bao công sức muốn ra khỏi phủ, định gặp gỡ thiếu gia của công ty in ấn ở hội chợ hoa?
Tốc Tốc thật sự không ngờ, khẩu chiến đơn giản với Phùng Tuyền lại vô tình hại Kiều Liễu, khiến nam chính vẫn chưa gặp được cô ta mà đã có ấn tượng xấu với cô ta rồi.
Chuyện này thật là… sao lại trùng hợp đến mức khiến người ta vui thế này nhỉ.
Tốc Tốc: Xin hãy gọi tôi là Tốc may mắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT