*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mai và mốt đăng tiếp nhe.===
Đối với lần hẹn hò đầu tiên trong thế giới trò chơi, Makima không có cảm nghĩ gì.
Mặc dù lúc đầu có hơi ngạc nhiên vì trò chơi còn có thể đi theo phong cách nữ tính, nhưng nếu hỏi có chờ mong không, thì là không. Bất cứ thể loại trò chơi nào có liên quan, kể cả dòng Gal game dành cho nam hay Otome game dành cho nữ, thì người chơi cũng đều nghiên cứu qua. Dù không hiểu biết quá nhiều như các đại thần, nhưng các tựa game nổi tiếng như《Angelique》,《Golden Strings 》,《The Prince of Songs》 cũng từng nghe qua.
Bất kể bạn hẹn hò với ai, bạch mã hoàng tử, ma cà rồng, hay idol... Kết quả cuối cùng đều sẽ là nữ chính yếu đuối nhưng kiên cường được che chở, đạt được một tình yêu vừa ngọt ngào vừa đau khổ nhưng lại rất thuần khiết.
So sánh mà nói, thì người chơi vẫn thích thế giới có phần phiêu lưu mạo hiểm này hơn.
Nhưng nếu đã chấp nhận hẹn hò, cô tuyệt đối sẽ không qua loa cho xong. Đó không phải là tác phong của Makima.
Tủ quần áo nhà Makima cũng rất lớn. Mặc dù chiếm phần nhiều vẫn là áo vest, sơ mi, nhưng quần áo nữ tính dễ thương cũng có không ít. Nhìn vào gương sau khi thay đồ, Makima buồn rầu ôm cánh tay ngắm nhìn một bản thân mới.
"Hừ... Vẫn cảm thấy hơi lạ."
Đã quen với phong cách thường ngày là tây trang quần dài đi cùng với áo khoác gió, nên khi hình tượng phiêu lưu mạo hiểm này bị mạnh mẽ đổi thành một thân váy thiếu nữ thanh xuân ngọt ngào, tổng có cảm giác chẳng ra làm sao.
"Mặc dù Makima mặc vest trông rất soái! Nhưng ngày mai cũng không phải đi đến trụ sở thợ săn quỷ, chắc Makima hiểu ý tôi mà, đúng không~"
Khích tướng, đây chắc chắn là khích tướng. Biết rõ Makima sẽ không diện đồ đi làm vào ngày nghỉ nhưng vẫn nói như vậy, chắc chắn là đang trêu chọc cô. Cô mở tủ quần áo, lấy ra một bộ váy khác thay vào.
Quần áo trang điểm chỉnh tề, cuối cùng là chải kỹ bím tóc, cô gái tóc hồng trong gương bỗng trở nên dịu dàng tao nhã, trông khác hoàn toàn ngày thường.
Có thể tưởng tượng ra, một người phụ nữ như vậy lại cực kỳ thích hợp với những trận chiến đẫm máu, thậm chí ở mức độ nào đó, sẽ tận hưởng cảm giác giết chóc không?
Bước vào thế giới trò chơi một thời gian, nhiều chuyện đã xảy ra, khiến ký ức từ mười lần chơi trước đều trở nên mơ hồ. Nhưng Makima vẫn còn nhớ rõ mỗi cuộc công kích, ám sát trên tàu Shinkansen. Lúc đó, cô còn chưa thức tỉnh năng lực, chỉ đơn thuần muốn vượt qua ải bằng sức mạnh thể chất và quyết tâm không chịu thua. Makima, người đã chiến đấu sống chết với tổ chức phản động, thay rằng nói là một người phụ nữ, thì đúng hơn phải là dã thú cơ bắp chỉ biết giết chóc.
Ở tất cả khía cạnh, cô ấy khác xa cái người đang chuẩn bị ra ngoài thu thập thông tin và hẹn hò cùng học sinh trung học kém tuổi kia.
Sau khi tìm tòi trò chơi một thời gian dài, Makima dần nhận ra nó không giống những game nhập vai thông thường khác. Không có anh hùng, không có ma vương, thậm chí lúc mới vào đã mở ra hình thức địa ngục khiến chúng ta chỉ muốn bỏ cuộc ngay, chứ không phải là thôn tân thủ như thường lệ. Các NPC trong trò chơi cũng rất chân thật, ngoại trừ việc tương tác không ngừng, thì hầu như không còn cách nào khác để xoát độ hảo cảm. Nếu không phải được tùy ý thoát game bất cứ lúc nào, thì người chơi đã nghĩ rằng đây thật ra là một thế giới song song nào đó được ai tạo ra, và mình đóng vai một thợ săn quỷ nghiêm chỉnh của bộ Công an.
Mặc dù thợ săn quỷ nghiêm chỉnh hôm nay muốn bãi công một ngày, để tận hưởng thú vui bình thường của một người phụ nữ.
Trong trò chơi vẫn luôn đánh đánh giết giết rất vất vả, nếu không dành thời gian cho nghỉ ngơi, thì sẽ như Himeno nói, sự nữ tính của họ sẽ rất nhanh bay hơi hết.
"Nhưng hôm nay quả thật có rất nhiều người..."
Đây là lần đầu tiên Makima đến Ikebukuro trong thế giới trò chơi. So với Ikebukuro ngoài đời thì cũng không khác mấy. Lân cận là các điểm tham quan cảnh trí như Nhà hát kịch, đền Gokoku, công viên Nishiguchi; ngay cả khi là ngày đi làm thì lượng người cũng tương đối lớn. Ngoại trừ những thiếu nam thiếu nữ từ dưới quê mới lên 'kinh đô', thì còn có cả khách du lịch đến từ các quốc gia khác. Nhưng Makima không chán ghét loại phiền phức này. Ngoài khả năng nghe hiểu tiếng động vật, hệ thống còn ưu ái cung cấp cho cô những gói ngôn ngữ nhỏ. Cho dù giờ có người Châu Phi bản địa đến hỏi đường, thì cũng không thành vấn đề.
"Nghe nói ở Ikebukuro có truyền thuyết thành thị về kỵ sĩ không đầu... Không biết chúng ta có được gặp không!"
"Nghe nói Ikebukuro còn có xuất hiện quỷ nhân, thậm chí được lên cả đài TBS..."
"Toàn là những chuyện xa lắc xa lơ rồi, bây giờ không còn nữa đâu! Kỵ sĩ cưỡi mô tô từ lâu đã không xuất hiện rồi!"
Xem ra Ikebukuro cũng không phải là một địa điểm an toàn. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt một nhóm OTAKU trung niên đến từ Pháp, Makima đưa mắt nhìn đồng hồ. Vẫn còn 5 phút trước khi đến giờ hẹn 10 rưỡi, cô định ra khỏi dòng người đông đúc ở lối ra vào nhà ga, đi mua một ly cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
Kết quả khi vừa bước vào 711, Makima liền thấy một chú thuật sư tóc trắng đang ngồi xổm ở đó chăm chú lựa kẹo.
"...Thì ra cậu đã đến."
Hoàn toàn không xấu hổ khi bị phát hiện mua đồ ăn vặt, Gojo Satoru nhanh chóng lên tiếng chào hỏi. Cậu cuối cùng cũng thay một bộ khác ngoài đồng phục tối đen như mực, nhìn kỹ thì kính râm cũng thay một cặp mới. Makima nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó đi ra quầy thu ngân, để lại mình Gojo Satoru ngồi xổm tại chỗ như nơi không người. Đến khi cậu đứng dậy, thân hình cao lớn 1m9 ngay lập tức bắt mắt trong không gian nhỏ hẹp của cửa hàng tiện lợi.
"Bộ đồ hôm nay của tiểu thư Makima siêu đáng yêu luôn, không mặc tây trang thật sự quá tốt!" Gojo Satoru cười tủm tỉm quơ cây kẹo trên tay. "Kẹo mút dâu tây phiên bản giới hạn mùa đông, thử không?"
Makima mỉm cười lắc đầu, cô lấy ly cà phê từ tay nhân viên cửa hàng. "Điều đầu tiên tới Ikebukuro là đi mua kẹo. Gojo- kun là thực thích đồ ngọt à?"
"Cũng được đi, thuật thức của tôi rất tốn đầu óc, phải ăn nhiều đường tôi mới tập trung được." Gojo Satoru không phản bác, cậu xé bao bì gói kẹo, tiếng bao ni lông vang lên sột soạt, nghe có chút nhức đầu. Chờ đến khi ra cửa hàng tiện lợi, Makima nhấp một ngụm cà phê nóng. Cô chợt có linh cảm: hôm nay có thể sẽ là một chuyến dạo chơi Ikebukuro với một đứa nhóc lớn tuổi.
"Mà vừa nãy Makima cười với tôi, phải không?"
"?"
Viên kẹo lành lạnh đột nhiên bị nhét vào giữa môi và răng; viên kẹo mềm nhũn dừng trước hàm răng khép kín, thậm chí còn có thể cảm nhận được những đầu ngón tay ấm áp đang chạm vào. Ý cười trên mặt Makima tắt dần, cô liếc nhìn kẻ đang cười đắc ý vì đánh lén thành công, rồi từ từ hé miệng ra.
Vị chua ngọt của dâu tây bùng nổ trong miệng. Cô yên lặng nuốt viên kẹo xuống, một lúc sau nói. "Cũng không tệ lắm."
"Đương nhiên rồi! Nó siêu ngon luôn~" Có lẽ do đã thấy được điều mình mong muốn, nên Gojo Satoru tâm tình vui sướng cười hớn hở. Cậu và cô sánh bước trên đường, thỉnh thoảng lại ném vào miệng một cái kẹo. "Tôi định đưa cô đến rạp chiếu phim. Gần đây có một bộ phim điện ảnh, nghe nói hay lắm."
"Sao cũng được. Tôi không có ý kiến." Hết chín trên mười nam sinh sẽ chọn rạp chiếu phim là nơi hẹn hò, ngay cả Gojo Satoru cũng không thoát khỏi tính thẳng nam này. Mà xem điện ảnh có khi cũng tốt, hai người chỉ cần ngồi yên bất động hai tiếng đồng hồ. Cho dù phim có dở tệ thì Makima cũng có thể xem mà không đánh giá, miễn là có thể hoàn thành một nửa nhiệm vụ hẹn hò này. Sắc mặt cô như thường, nhắm mắt theo đuôi người trẻ tuổi bên cạnh. "Rạp chiếu phim cách đây xa không, Gojo- kun?"
"Không, chỉ mười phút đi bộ thôi." Gojo Satoru nói. "Nhắc mới nhớ, bây giờ vẫn xưng hô với nhau bằng họ thì có phải khách khí quá không? Rõ ràng đã trở thành mối quan hệ hẹn hò rồi mà~"
Makima đề nghị. "Vậy thì đổi là 'Satoru- kun'?"
"Satoru cũng được! Bạn bè tôi toàn gọi tôi như thế."
Ý là nếu không gọi "Satoru" thì không phải là bạn bè?
Đầu tiên là tắc đường, bây giờ là đổi xưng hô, cứ được nước lấn tới.
Nhìn thế nào cũng không thuận mắt cái bộ dáng cười tủm tỉm của đối phương, Makima giống như nhớ ra điều gì khó xử, nhíu mày cười. "Thật ra, là như vầy, nhà tôi có nuôi vài con chó..."
"Ồ? Thì ra Makima là loại người thích nuôi thú cưng à, nhìn không giống nha."
"Mỗi con đều có một cái tên riêng, con gọi là Chocolate, con gọi Su Kem..." Makima tiếp tục nói. "À đúng rồi, thật trùng hợp, còn có con gọi là..."
"Thôi thì Satoru cũng được! Cô muốn gọi sao cũng được!"
"Đột nhiên Satoru- kun kích động làm gì?" Makima nghi hoặc hỏi. "Tôi chỉ muốn nói là còn con tên là Tiramisu, tất cả đều là tên món ngọt, thật trùng hợp không phải sao?"
"..."
Tuy chỉ nói là mất mười phút, nhưng nếu đối tượng hẹn hò là Gojo Satoru, một người tùy tâm sở dục dễ bị phân tâm, thì hành trình mười phút đến rạp phim cũng có thể cưỡng ép biến thành con đường dạo phố. Với chiều cao nổi bật và ngoại hình bắt mắt, Gojo Satoru tựa như hạc trong bầy gà, thu hút không ít nữ sinh đến xin số điện thoại. Makima đã nghe được hơn một lần các cô gái xì xào nói nhỏ là cậu ta đẹp trai quá, thậm chí còn có người tìm kiếm ngôi sao từ công ty nào đó đến gửi danh thiếp. Thật đúng là khiến cho thợ săn quỷ đi đằng sau được mở rộng tầm mắt.
"Mị lực của Satoru- kun đúng là không thể ngăn cản." Makima còn chưa trêu chọc xong, thì lại có người chạy về phía họ cúi chào. Kết quả một giây sau, danh thiếp của người tìm kiếm tài năng được nhét vào tay cô.
"Mặc dù tiểu thư đã qua độ tuổi làm idol, nhưng cô lại có khí chất của diễn viên và một khuôn mặt điện ảnh!" Người đó thăm dò nhìn vào đôi mắt vàng tròn, bỗng cảm thấy vô vàn áp lực đổ về mình. Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. "...Nếu có hứng thú xin hãy liên hệ với chúng tôi, xin cảm ơn!"
" Ha ha ha ha ha ha ha!" Nhìn sắc mặt hoàn toàn lạnh đi của Makima, Gojo Satoru cười nghiêng cười ngửa. "Tiểu thư Makima cũng là loại hình rất được ưa thích nha! Đừng nóng giận, họ chỉ là đang khen cô thôi~"
"Vậy cậu giải thích một chút, 'qua độ tuổi làm idol' nghĩa là gì?"
Tuổi tác luôn là điều cấm kỵ của phụ nữ, cho dù có là thiếu nữ cũng không thích nhắc đến. Gojo Satoru cười đến chảy nước mắt, nhưng vẫn hảo tâm giải thích khái niệm "thần tượng trên 20 tuổi đã là già" của giới giải trí Nhật. Nói xong lời cuối, cậu còn tốt bụng lấy lòng. "Tất nhiên trong mắt tôi, tiểu thư Makima là đáng yêu nhất! Nếu cô thật sự trở thành thần tượng, tôi sẽ toàn lực tiếp ứng!"
Gạt người.
Makima nhìn thiếu niên tóc trắng mặt mày vui vẻ, nhịn không được nở nụ cười dịu dàng. "Thật không? Vậy nếu về sau Satoru- kun không làm chú thuật sư mà tiến vào giới, tôi cũng sẽ tiếp ứng cho cậu."
""Ồ, thật sao? Tuy rằng cả đời này tôi chỉ làm chú thuật sư thôi..." Gojo Satoru nhướng mày. "Nhưng mà tôi vẫn rất cảm động đó, tiểu thư Makima~"
"Đương nhiên rồi, theo tôi thấy thì Satoru- kun rất có tiềm năng, nếu đóng phim chắc chắn sẽ bạo hồng."
Dù chỉ có 36 giá trị hảo cảm treo sáng trên đầu, nhưng Gojo Satoru vẫn có thể bày cho cô xem nụ cười ngọt ngào đến mức khiến người khác say đắm. Này không phải diễn xuất thì là gì?
Nhất định có nhiều người nói rằng, Gojo Satoru trời sinh là chú thuật sư.
Nhưng nếu diễn xuất là dối trá, thì sẽ như Makima nói, Gojo Satoru chính là một diễn viên trời sinh.
"Mà nói đi nói lại, hẹn hò là phải nắm tay, đúng không?"
Khi đến cửa rạp chiếu phim, Makima đột nhiên nói và vươn tay trái về phía thiếu niên. Ngón tay cô thon dài trắng nõn, thoạt nhìn cực kỳ thích hợp cho việc nắm tay.
"Cậu nguyện ý nắm tay tôi đi vào không, Satoru- kun?"
===
Nói chung Gojo Satoru cũng mới biết Makima, nên giá trị hảo cảm không cao~Tuy hành vi của cậu rất dễ gây hiểu lầm, nhưng thật ra hai người họ đang đấu trí đó. Hai chương sau, Makima sẽ khiến Gojo Satoru nhớ mãi không quên buổi hẹn hò này.#Đăng ngày 04/04/2022 bởi umi.