"Chỉ trật khớp bình thường thôi, tôi nắn lại giúp cậu rồi. Hai ngày tới hạn chế di chuyển và cử động cánh tay, với thể lực của cậu trong hai ngày là có thể hồi phục." Người đàn ông mang theo mắt kính viền bạc, ngồi trước ánh sáng màn hình nhập liệu một loạt tình huống, sau đó dùng bút điều khiển kỹ thuật số ở phòng y tế ký xuống tên của mình – Sở Vân Tiếu.
"Ôi, bác sĩ Sở đại phát từ bi viết nghiêm trọng một chút, thầy để em xin nghỉ được không!" Cậu trai trẻ tuổi nghe thấy Sở Vân Tiếu nói như vậy, vẻ mặt đưa đám túm ống tay áo của bác sĩ trước mặt, vô cùng đáng thương khẩn cầu.
"Bạn học Lý, nhắc cậu một chút, giả bệnh xin nghỉ để trốn huấn luyện sẽ có kết cục rất nghiêm trọng. Nơi này là Học viện quân sự Liên bang, không tuân theo mệnh lệnh thì không chỉ mỗi cánh tay trật khớp thôi đâu". Sở Vân Tiếu cất bút điều khiển kỹ thuật số, đem thẻ khám bệnh gỡ xuống đưa cho bạn học Lý trước mặt.
"An Cách, cậu đừng làm khó bác sĩ Sở. Nếu bị phát hiện, sẽ liên lụy đến bác sĩ Sở đấy." Cậu bạn lúc nãy đưa người đến phòng y tế ngồi cạnh vỗ vỗ Lý An Cách.
"Có điều—" Sở Vân Tiếu dừng một chút, quay sang Lý An Cách, "Tôi đã nói chuyện với huấn luyện viên của các cậu sau này đừng ra tay tàn nhẫn như vậy. Cánh tay của cậu cần nghỉ ngơi hai ngày, đơn xin nghỉ tôi cũng gửi cho huấn luyện viên rồi."
"Thật ạ?!" Ánh mắt của Lý An Cách sáng rực, hưng phấn đến nhảy dựng lên, vô cùng vui vẻ: "Bác sĩ Sở vạn tuế! Bác sĩ Sở tốt nhất!"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu nhóc, Sở Vân Tiếu cũng không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng cong cong làm gương mặt có phần lạnh lùng cứng rắn trở nên dịu dàng. Anh duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Lý Anh Cách, làm cậu nhóc đỏ mặt.
Với gương mặt đẹp đẽ cùng nụ cười như thế, hai cậu nhóc nhìn đến ngây người, mãi đến tận Sở Vân Tiếu nghiêm mặt cốc lên trán bọn họ lúc này mới hoàn hồn.
"Bác sĩ Sở đẹp quá, còn đẹp hơn cả minh tinh ở trên Tinh võng nữa!" Lý An Cách xoa xoa cái trán bị cốc đau, lẩm bẩm, "Bác sĩ Sở và huấn luyện viên ma quỷ Lôi Ân quen biết sao?"
"Ừm, có thể nói là người quen cũ. Trước đây cùng một quân đội." Sở Vân Tiếu nghĩ đến Lôi Ân vạn năm mặt than, gật gật đầu.
"Bác sĩ Sở cũng ở trong quân đội?" Lý An Cách không nghĩ tới Sở Vân Tiếu nhìn giống như quý công tử ưu nhã này thế mà đã từng ở trong quân đội. Trong Học viện quân sự không ít sĩ quan huấn luyện, cố vấn đều xuất ngũ từ Quân đội liên bang, người nào cũng cao lớn thô kệch, hoàn toàn khác với bác sĩ Sở.
"Ừm, bởi vì thiếu nhân lực, làm bác sĩ quân y đã được một năm." Sở Vân Tiếu nói. Năm ấy nhân lực không đủ, anh bị điều đi làm bác sĩ quân y, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Không muốn nói thêm về chuyện của mình, Sở Vân Tiếu đổi chủ đề, "Nghe nói ngành Cơ giáp chiến đấu của các cậu năm nay có một học sinh mới đặc biệt lợi hại?"
"Bác sĩ Sở cũng biết sao?" Nhắc đến chuyện này Lý An Cách gợi lên hứng thú, vẻ mặt khoa trương, "Nghe nói cậu ấy là người đứng thứ nhất ở cuộc kiểm tra thể chất trong quân đội! Tiềm lực cấp S, tinh thần lực thiên phú cũng là cấp S."
"Đúng đúng, chúng em còn nghe nói cậu ấy đánh bại tất cả huấn luyện viên trong bài kiểm tra thể chất." Những học sinh ngồi bên cạnh cũng nhao nhao: "Tên là gì nhỉ? Lệ Kinh Bình! Đúng rồi, là Lệ Kinh Bình! Mọi người đều nói vị trí đầu tiên trong cuộc thi vinh danh học sinh mới này trừ cậu ấy ra không còn có thể là ai khác "
"Sao tự nhiên bác sĩ Sở lại hỏi về cậu ấy?" Lý An Cách bỗng nhiên nghĩ, Sở Vân Tiếu vốn thờ ơ với nhiều chuyện, thế mà lại quan tâm đến một học sinh mới.
"Dữ liệu kiểm tra sức khoẻ của học sinh mới đã được cập nhật, số liệu cấp S rất dễ lưu lại ấn tượng với người khác." Sở Vân Tiếu viết xong báo cáo công việc trên một thiết bị màn hình ảo, ấn gửi đồng thời chuẩn bị tan ca "Hơn nữa, hai ngày nay học sinh tới nơi này của tôi đều nhắc đến cậu ta."
"Lần trước chúng em được sắp xếp học chung với lớp cậu ấy, có gặp Lệ Kinh Bình. Đúng là khí chất hơn hẳn những người khác, tiềm lực cấp S có khác." Lý An Cách cùng mấy cậu nhóc còn lại nhìn nhau, đồng ý với quan điểm của đối phương.
"Được rồi, khám bệnh đã kết thúc, sắp đến giờ học của cậu rồi! Tôi nhớ tiết này hình như huấn luyện viên Lôi Ân dạy... Tuy rằng cậu có thể xin nghỉ không tham gia huấn luyện, nhưng trường học quy định tiết nào cũng phải có mặt." Sở Vân Tiếu gõ gõ bút điều khiển kỹ thuật số lên thời gian trên màn hình, tốt bụng nhắc nhở.
"Ui chao, đã muộn thế này rồi. Chúng em phải đi nhanh không muộn mất, hẹn gặp lại bác sĩ Sở!" Mấy cậu học sinh trường quân đội vội vàng chào tạm biệt Sở Vân Tiếu, rời khỏi phòng y tế chạy về đi học.
Sở Vân Tiếu thu dọn đồ đạc, nhấn đồng hồ trên màn hình sáng để tan ca, hoàn thành công việc buổi sáng. Ca trực chiều là một bác sĩ khác, hiếm hoi mà anh có được một buổi chiều nghỉ ngơi.
Sở Vân Tiếu mở ra quang não của mình, nhìn tin nhắn bên trong, vẻ mặt không khỏi nghiêm trọng vài phần. Trên quang não là tin nhắn quen thuộc: Thủ lĩnh, thuốc kháng sinh, vaccine phòng bệnh và dịch dinh dưỡng lại không đủ.
Sở Vân Tiếu lông mày không khỏi nhăn lại, lần trước anh chuẩn bị những thứ này quả thực đã qua một thời gian. Anh khởi động tài khoản quang não ẩn danh, chọn một người từ danh bạ, bắt đầu biên tập thông tin.
Thuốc kháng sinh, vaccine và dịch dinh dưỡng, toàn bộ là hàng hóa do Liên bang quản chế. Mấy thứ này đều được ghi lại trong danh sách, tư nhân tìm cách lấy được quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Cũng may vì khan hiếm nên lợi nhuận khổng lồ, trên đời này luôn có những kẻ tham lam vì kiếm lời mà lén lút sản xuất lậu.
Sở Vân Tiếu sau một thời gian dài ẩn núp ở trường quân đội, rốt cuộc tìm được một phương pháp. Sau khi gửi đi tin tức, bác sĩ quân y trẻ tuổi lúc này mới thu hồi quang não.
Như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt anh có chút khó coi. Sở Vân Tiếu khẽ rũ mắt, kính mắt viền bạc ở trên mặt anh bởi vì khúc xạ ánh sáng mà che đi thần sắc không rõ ý vị.
Sau một hồi lâu, Sở Vân Tiếu thu lại lên hết thảy cảm xúc. Trên mặt lại hiện ra ý cười nhàn nhạt, biến trở về một vị bác sĩ quân y bình thường của trường quân đội Liên bang.
Anh đứng dậy ra khỏi cửa, chuẩn bị tan ca. Phòng y tế ở tầng một, đối diện là vườn hoa, ở chính giữa vườn hoa đặt bức tượng điêu khắc một vị anh hùng năm đó của Liên bang.
Hiện tại đang là giờ học, toàn bộ tòa nhà có rất ít học sinh đi qua, chỉ tình cờ gặp một vài giáo viên. Sở Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn về phía vườn hoa, hít sâu một hơi, vươn tay kéo cà vạt, lộ ra một đoạn cổ từ đường viền bị nới lỏng.
Nói thật, đối phó với những học sinh này còn mệt mỏi hơn so với làm bác sĩ quân y trước đây. Sở Vân Tiếu có chút bất đắc dĩ thở dài, ở chỗ này một thời gian dài, anh sắp thật sự nghĩ rằng mình là một bác sĩ bình thường trong trường học.
Đột nhiên, một tầm mắt không thể không chú ý dừng lại trên người anh, Sở Vân Tiêu ngay lập tức phát hiện. Anh đón lấy ánh mắt ấy, thuận tiện nhìn sang người nọ, đối diện với một đôi mắt màu đen nhìn anh có phần nóng bỏng không giải thích được.
Ánh mắt người nọ rất kỳ quái, tầm mắt hai người đối diện nhau vẫn không chịu dời mắt. Ngược lại làm người nọ càng thêm cường hãn nhìn anh, trong ánh mắt không có một chút hoảng sợ.
Sở Vân Tiếu hồ nghi nhướng mày, anh trước nay chưa từng gặp qua người này. Anh nhìn bộ đồng phục học sinh trên người cậu ta, rồi quay lại khuôn mặt của đối phương. Mặc đồng phục trường quân đội, dáng vẻ người này có chút quen mắt. Anh không ngừng lật tung ký ức trong đầu, tìm kiếm khuôn mặt người này, cuối cùng cũng nhớ ra.
Lệ Kinh Bình, học sinh mới năm nay, tiềm lực cấp S. Vừa rồi anh nói chuyện với những học sinh khác còn đề cập tới.
Sở Vân Tiếu cảm thấy có chút kỳ quái, Lệ Kinh Bình từ lúc khai giảng đến bây giờ ngay cả một lần đều chưa tới phòng y tế. Hiện tại đang trong giờ học, tại sao cậu ta lại ở đây? Hơn nữa rõ ràng mục tiêu của cậu ta là chính mình.
Sở Vân Tiếu trong lòng trở nên cảnh giác, suy nghĩ một lát, quyết định mở lời trước: "Bạn học này, hiện tại đang trong giờ học, sao cậu lại ở đây?"
Sở Vân Tiếu đóng vai bác sĩ Sở được mọi người hoan nghênh đến lô hỏa thuần thanh (1), đi về phía đối phương. Mỗi một bước nhìn như thực tùy ý, thực ra vô cùng cẩn thận, chỉ cần học sinh mới này có bất kỳ động tác nào, anh đều có thể phản kháng.
"Em được miễn tham gia tiết này". Lệ Kinh Bình trả lời, tiếng nói của hắn có chút kiềm chế, như đang chịu đựng điều gì, giữa đôi lông mày tuấn lãng hiện lên một tia nhẫn nhịn. Có điều ánh mắt hắn khi nhìn anh vẫn nóng rực như cũ: "Em cảm thấy có chút không khoẻ, cho nên tới phòng y tế."
Sở Vân Tiếu nghe vậy liền dừng bước. Thì ra là như vậy, thân thể không khoẻ sao. Cũng đúng, tuy rằng học sinh mới là tiềm lực cấp S, có lúc sinh bệnh cũng là điều bình thường. Hơn nữa, anh vô cùng tò mò với trường hợp hi hữu thể chất cấp S này, có thể kiểm tra thân thể người nọ xem có gì khác biệt ở cấp S.
"Là vậy sao." Sở Vân Tiếu khẽ mỉm cười với Lệ Kinh Bình, trên vẻ mặt hiện lên sự an ủi đặc thù của một bác sĩ: "Đừng lo lắng, học viện quân sự có đầy đủ trang thiết bị y tế, đi cùng tôi, tôi kiểm tra cho cậu."
Vừa dứt lời, Sở Vân Tiếu quay người trở lại phòng y tế đã nghe được tiếng thở dốc của người phía sau.
Xem ra là thật sự rất khó chịu, chịu đựng đến mức như vậy. Thường xuyên phải giải quyết những bệnh nhẹ, bác sĩ Sở càng tò mò Lệ Kinh Bình rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái?
Vừa bước vào cửa,sau lưng bỗng nhiên có một trận gió đánh úp tới, chuông báo động trong lòng Sở Vân Tiếu vang lên mãnh liệt. Thân thể phản ứng nhanh hơn não, anh nghiêng người tránh thoát bàn tay đang lao về phía mình, bị người nọ kéo, anh thuận thế dùng sức huých cùi chỏ về phía sau, người nọ phía sau dùng bàn tay đón lấy, lòng bàn tay nóng ấm bao bọc khuỷu tay anh, nhân tiện còn xoa xoa một chút.
"Là bác sĩ Sở phải không?" Vóc dáng người phía sau so với anh không khác biệt lắm, hắn kéo sát Sở Vân Tiếu lại gần, hơi thở phảng phất ở bên tai anh, "Bác sĩ Sở mặc áo blouse trắng thật là đẹp mắt."
Lời nói của Lệ Kinh Bình vô cùng ái muội, còn không ngừng thở vào tai anh, làm hai người dựa sát vào nhau, Sở Vân Tiếu rõ ràng cảm nhận được độ ấm trên cơ thể người nọ.
"Lệ đồng học, cậu làm gì vậy? Tốt nhất cậu nên thả tôi ra." Sở Vân Tiếu không rõ mục đích Lệ Kinh Bình đột nhiên nhằm vào mình là gì. Anh yên lặng suy nghĩ, mọi chuyện còn chưa làm rõ cần tiếp tục đóng vai nhân vật bác sĩ, duy trì tư thế giằng co cùng Lệ Kinh Bình.
"Bác sĩ Sở biết em sao?" Nghe được Sở Vân Tiếu biết mình là ai, Lệ Kinh Bình vô cùng vui vẻ, trong giọng nói mang theo kinh hỉ.
"Thật là thơm quá đi." Lệ Kinh Bình bỗng nhiên vùi đầu vào hõm vai Sở Vân Tiếu, hít một hơi thật sâu. Trong nháy mắt Sở Vân Tiếu lập tức nổi da gà, anh kinh ngạc tránh thoát đối phương, lùi ra một đoạn xa.
Lần này Lệ kinh bình không vươn tay nữa, hắn đứng yên tại chỗ, đem lòng bàn tay vừa nắm chặt khuỷu tay Sở Vân Tiếu lên trước mũi, híp mắt hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phảng phất say mê.
Sở Vân Tiếu nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vạn vạn không ngờ tới Lệ Kinh Bình lại đùa bỡn lưu manh với mình! Không phải ngoài kia đồn rằng Lệ Kinh Bình các hạng mục đều đứng đầu, khí thế bất phàm sao!!! Người đứng trước mặt cùng tên lưu manh vô lại khác nhau ở chỗ nào? Ừm, khả năng là lớn lên trông không giống với tên lưu manh vô lại.
"Bác sĩ Sở, em rất thích anh, anh có hứng thú trải qua một đêm cùng em không~ " Ý tứ trong mắt Lệ Kinh Bình không thèm che giấu chút nào, ánh mắt ở toàn thân Sở Vân Tiếu lưu luyến không rời, nhìn ra được cả người hắn đang vô cùng hưng phấn.
Đệch, thật sự rất muốn đánh chết cậu ta! Sở Vân Tiếu đen mặt, nếu không phải đánh chết một học sinh trường quân đội sẽ để lại hậu quả rất phiền toái, dễ dàng bại lộ thân phận thật của mình, hiện tại anh nhất định sẽ đánh chết tên lưu manh này.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Sở Vân Tiếu nhẫn nại, cố gắng duy trì tính cách của bác sĩ Sở, "Bạn học Lệ, nếu không còn việc gì nữa, mời cậu rời khỏi đây."
"Bác sĩ Sở thật lạnh lùng." Lệ Kinh Bình ôm cánh tay, tựa người vào cánh cửa phía sau. "Em nói, thân thể em không được khoẻ, bác sĩ Sở không phải vừa mới nói muốn kiểm tra giúp em sao?"
"Cậu có chỗ nào không thoải mái?" Sở Vân Tiếu không tin lời nói bậy của Lệ Kinh Bình, vừa rồi còn khoẻ như vậy sao có thể không thoải mái?
"Chỗ này ~ em khó chịu ~" Lệ Kinh Bình không biết xấu hổ ưỡn hông, lộ ra nơi nào đó đang phồng lên, trên mặt còn phối hợp bày ra vẻ thống khổ, "Bác sĩ Sở chữa trị giúp em đi."
Tôi chữa em gái cậu!!! Ông đây cầm dao phẫu thuật thiến cmn cậu luôn!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lệ Kinh Bình: Chữa trị một chút đi mà, Bác sĩ Sở
Sở Vân Tiếu: Thiến đi, bạn học Lệ
Chú thích:
1) Lô hỏa thuần thanh: Lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm/ học được việc gì đó đã đạt đến địa giới thuần thục, thực hành nhuần nhuyễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT