Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nghĩ đến trước đây Dương Thịnh từng đánh giá mức độ yêu mị của cậu là vượt mức bình thường, bây giờ lại vẽ cậu thành như vậy cũng chẳng có gì lạ, ánh mắt Trình Diệp phức tạp, cậu xem một vòng thuận tiện đi tắm rửa sạch sẽ liền đi ra ngoài, bố trí trong phòng gần như còn nguyên vẹn, thậm chí trong phòng tắm còn treo song song hai cái khăn tắm, còn có bàn chải đánh răng cặp trên bồn rửa mặt, cũng chưa vứt đi.
666: "..." Là không muốn vứt đi, hay là bởi vì chán ghét nên không muốn đụng vào, hai người này đúng là khác nhau một trời một vực!
Đại Diệp Tử tâm tư thật khó đoán.
Nghĩ tới lúc vừa đến thế giới này, Đại Diệp Tử thỉnh thoảng sẽ ngơ ngẩn nhìn trời, nếu như phối hợp với khung cảnh trữ tình, hoàn toàn có thể diễn 180 tập phim thần tượng thanh xuân vườn trường.
666 cũng có chút đau lòng, thậm chí còn có hơi tự trách.
Nếu như nó siêu năng hơn một chút, nếu như nó có thể phá tan ngăn chặn hệ thống của Chủ thần, để Đại Diệp Tử có thể ở lại thế giới tận thế lâu hơn thì tốt biết mấy.
666 than thở một trận, nhưng cũng không dám nói ra, sợ làm tâm lý Đại Diệp Tử đau càng thêm đau.
Dương Thịnh đã một đi không trở lại, nó hiện tại chỉ hy vọng thời gian và nhiệm vụ có thể chậm rãi xoa dịu Đại Diệp Tử, để người này hoàn toàn biến mất trong dòng chảy quá khứ.
Thật làm cho hệ thống rụng đến hói đầu.
Bố Lí làm xong thịt khô đưa tới, rất tri kỷ mà làm thành từng viên, thuận tiện cho cậu ăn.
Kỳ thực Trình Diệp không có ham mê ăn thịt lắm, thậm chí, so với thịt, cậu thích ăn rau dưa hoa quả hơn, nhưng mà thịt này có vị mặn mặn, lúc không có chuyện gì làm có thể lấy ra ăn thay đồ ăn vặt.
Cậu móc ra một miếng thịt khô ngậm trong miệng, quay người thay mình chuẩn bị nước tắm, kỳ thực cậu có thể vào không gian tắm, nhưng bởi vì trước giờ vẫn luôn ở trong động, hiện tại nếu quá gọn gàng thành ra lại khó nói, nhưng mà cậu vẫn dùng nước linh tuyền.
Cơ thể này của cậu có rất nhiều vấn đề, cần tẩy gân phạt tủy một lượt, lần trước đã đem chất bẩn trong cơ thể thải ra sơ bộ, bây giờ chính là củng cố cơ bắp, nếu không đến lúc gặp phải ma thú, một cái vung chân sẽ trực tiếp bị cào chết .
Sau khi cải thiện thể chất, thân thể Trình Diệp liền có thể hấp thu nhiều năng lượng hơn, con thỏ này là ma thú cấp thấp nhất trong ma thú cấp thấp, năng lượng bên trong coi như là vừa đủ với cậu, sau khi ăn thịt khô xong cậu có thể cảm nhận được sức mạnh nồng nặc thuận theo yết hầu trượt xuống, chảy về phía các góc trong cơ thể.
Không chỉ giúp cơ thể cậu gia tăng sức mạnh, cũng có thể chữa trị độc tố.
Bất quá thể chất của cậu vẫn rất yếu, một lần không được ăn quá nhiều.
Trình Diệp ngậm thịt khô, nghiêng đầu hừ một tiếng, cảm giác sau lưng có chút lạnh, quay người liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Lôi Tu, nhanh chóng đem thịt khô nuốt xuống: "Làm sao vậy?" Thuận theo tầm mắt của Lôi Tu, Trình Diệp nhìn về phía túi thịt khô trên tay mình, "Anh cũng đói bụng rồi sao?"
Lôi Tu đang chuẩn bị gật đầu, liền thấy Trình Diệp đã quay đầu, nói: "Kia, trong tủ còn cháo thịt, để tôi đun nóng lại cho anh."
Lôi - chỉ muốn ăn hết thịt khô tình địch mang sang - Tu: "..."
Trình Diệp quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chấp nhất của Lôi Tu, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cự tuyệt: "Xin lỗi, đây là một chút tâm ý của Bố Lí đại ca, anh ấy thật vất vả mới làm ra được một ít, cũng không có bao nhiêu, anh vẫn là ăn thịt đi."
Một chút tâm ý của Bố Lí đại ca, một chút tâm ý, tâm ý!
Lôi Tu như bị sét đánh, đôi mắt nhìn trừng trừng vào lưng Trình Diệp, chỉ cảm thấy lời này nghe sao lại biệt nữu như vậy, khiến người khác mơ tưởng viển vông.
Nếu như Con Gấu (*) lớn dốt nát kia mà ở đây, sợ là nằm mơ cũng phải cười tỉnh rồi.
(*) Do đây là biệt danh a công gọi Bố Lí nên tui viết hoa nha, mấy chap trước rảnh tui sẽ sửa sau.
Chỉ tiếc, Trình Diệp trước giờ chưa từng thẳng thừng từ chối một người, cậu so với người bị từ chối còn ngại hơn, cực độ xấu hổ, tai đều đỏ, hoàn toàn không dám nhìn Lôi Tu, thậm chí cả buổi tối đều vô tình hay cố ý trốn tránh Lôi Tu.
Trình Diệp đưa lưng về phía Lôi Tu đun nóng thịt cho hắn, cậu lại lập tức đi ngủ, trước khi ngủ còn không quên cất kỹ túi thịt khô vào trước hộc tủ, vỗ hai lần, như nó là món đồ vô cùng quý giá.
Lôi Tu: "..." Nhìn bữa ăn khuya bởi vì bồi tội mà có thể nói là phong phú trước mắt, căn bản ăn không vô!
Hắn cầm lấy đũa, mạnh mẽ đâm vào trong bát thịt, một đôi mắt tàn nhẫn. Không phải nói thân thể yếu không thể ăn, cho nên mới đưa cho cách vách sao. Vậy thịt khô sao lại ăn được, chẳng lẽ năng lượng sau khi phơi khô xong trôi đi nên có thể ăn.
Tên lừa đảo! Tên lừa gạt!
Rõ ràng là muốn đem ma thú đưa cho Con Gấu kia ăn, cho nên mới lấy thương tích trên người hắn làm cái cớ.
Trình Diệp, sẽ không phải thật sự thích Con Gấu, không, Bố Lí kia chứ.
Lôi Tu theo bản năng siết chặt tay, 'rắc' một cái đôi đũa theo đó mà gãy, tiếng động kéo thần chí của hắn về, Lôi Tu nhìn đôi đũa gãy thành bốn mảnh sửng sốt một hồi, đột nhiên nghĩ đến trong nhà chỉ có vài đôi đũa trúc như vậy, giờ lại bị hắn bẻ gãy mất một đôi.
Thậm chí cũng không kịp nghĩ đến năng lượng của mình đã khôi phục đến bảy tám phần, bằng không cũng không có năng lực tay không bẻ gãy hai chiếc đũa.
Lôi Tu chột dạ, vẻ mặt đau khổ ăn hết đồ ăn do Trình Diệp chuẩn bị cho hắn, chống đỡ cái bụng tròn vo nằm xuống... Ngày mai trước tiên phải giấu đôi đũa gãy này đi, có cơ hội nhất định phải làm thêm mấy đôi đũa mới!
Hắn ngủ ở trước mặt Trình Diệp, nếu như không phải Trình Diệp quá nghèo, sợ là sẽ không có chuyện tốt như vậy, có thể nằm ngủ cùng á thú.
Hắn mê đắm vuốt tóc Trình Diệp, trước đây bởi vì thiếu dinh dưỡng cảm xúc không quá tốt, khoảng thời gian này bởi vì cùng hắn uống thuốc, lâu lâu còn ăn chút trái cây, tóc vốn dĩ khô sơ giờ đã dần mềm mượt hơn, chính là còn có hơi vàng.
Thân thể Trình Diệp không khỏe, trước đây không muốn ra khỏi cửa, hiện tại lại vì hắn hối hả ngược xuôi, thậm chí còn mon men đến rừng rậm săn ma thú, hắn mới không tin con thỏ kia tự sát, cũng chỉ có con gấu ngu ngốc cách vách kia mới tin, nhất định là do Trình Diệp đặt bẫy mới săn được con mồi.
Trình Diệp vì hắn mà làm nhiều như vậy, Lôi Tu nắm chặt tay, hắn nhất định phải mau chóng trở nên mạnh mẽ, để Trình Diệp được sống một cuộc sống tốt hơn!
Sau khi quyết định trong lòng, Lôi Tu nguyên bản nhíu chặt mày cũng chậm rãi giãn ra.
Hắn không chỉ muốn chữa trị cho thân thể của Trình Diệp, còn muốn đem tất cả những gì hắn có thể làm được dành hết cho Trình Diệp.
Tuy rằng hắn không mong cầu báo đáp, nhưng nếu như Trình Diệp nguyện ý gả cho hắn, vậy hắn nhất định sẽ sung sướng đến phát điên.
Bởi vì mỏ quặng yêu cầu phải làm ít nhất 2 tiếng mỗi ngày, sau khi về nhà thường sẽ rất mệt, Trình Diệp hiện tại biết một ít dược liệu, cũng học xong cách làm sao hái nó một cách nguyên vẹn nhất, cho nên sẽ không đi khu mỏ quặng, mà sẽ thông qua việc bán dược liệu sơ cấp (cây chưa qua chế biến) để đổi lấy điểm thông dụng.
Bên trong không gian tùy thân xác thực có ăn có uống, nhưng ở thế giới này muốn tồn tại phải dùng điểm (tiền) để đổi vật ngang giá gọi là điểm thông dụng.
Đồ vật bên trong không gian tùy thân rất tốt, bất kể là dụng cụ, hay là vật còn sống.
Có khi tất cả gia tài của Dương Thịnh đều ở trong không gian này, hơn nữa địa vị của Dương Thịnh sợ là không thấp, với sức mạnh của hắn, hắn đem toàn bộ tiền tài đổi thành hoàng kim không cần biết ở nơi nào đều có thể sống dư dả, Trình Diệp nghĩ, nếu như không phải tinh hạch không thể bảo tồn trong không gian, Dương Thịnh nhất định sẽ lưu lại không ít tinh hạch và ngọc thạch.
Dù sao cái tên này luôn luôn giữ lại những thứ tốt nhất cho cậu.
Nhưng những đồ này đều có giá trị quá cao, ở một nơi vẫn còn lạc hậu như Quặng Thạch Tinh thì không thể xuất hiện những thứ này, cậu vẫn chưa có năng lực tự vệ, cho dù có giả trang thì sớm muộn gì cũng sẽ bị điều tra đến, ảnh hưởng đến sự tự do hoạt động sau này, cho nên không thể bán.
Về phần tại sao không buôn bán gia súc, hay là thảo dược gì đó, gia cầm ở đây đều uống linh thủy, năng lượng trong cơ thể thập phần tinh khiết, bất kể là máu hay là thịt, cũng đều là bảo bối, Trình Diệp đương nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện tiện bán cho người khác, bao nhiêu tiền cũng không thể bán.
Cứ như vậy, cậu chỉ có thể tiếp tục làm culi, cũng may đào dược liệu so với đào mỏ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất thì không cần lo lắng một ngày nào đó bỗng nhiên xui rủi bị chôn ở trong mỏ quặng.
Lâu lâu cũng có thể đi vào khu săn thú, bắt vài con ma thú, lần sau cậu sẽ không ăn, mà sẽ thay hình đổi dạng trực tiếp bán đi, bán thịt và bán da lông có thể đổi được điểm thông dụng, còn lại xương cốt có thể nấu canh, cho Lôi Tu bồi bổ thân thể, nếu hắn có hỏi thì cậu sẽ nói là cậu mua.
Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, trên tay cậu dư dả điểm, trừ ra điểm thông dụng dùng để ăn uống còn có thể mua những vật khác.
Trình Diệp đối với cuộc sống bây giờ rất hài lòng, dù sao cũng nghèo, cho nên cậu mỗi buổi sáng liền phải đi kiếm sống, buổi tối mới trở về, tránh tiếp xúc quá nhiều với Lôi Tu.
Nếu không phải cậu không thể chịu nổi ánh mắt khi hắn nhìn cậu, cứ nhìn một hồi là cậu sẽ nổi hết da gà, vì vậy nếu cứ ở với hắn thời gian dài Trình Diệp sợ bản thân sẽ không nhịn được giơ tay... đấm hắn mấy phát.
Đi ra ngoài vừa có thể tiến vào không gian lười biếng, còn có thể nhắm mắt làm ngơ, sảng khoái!
666: "Diệp Tử, thế giới này chính là coi trọng võ lực, cậu có muốn cường thân kiện thể một chút hay không, đến lúc cùng Lôi Tu đi tinh cầu trung tâm sẽ không bị bắt nạt."
Trình Diệp nhíu mày: "Mày cảm thấy tao sẽ ngây ngốc giống nguyên chủ sao? Tự biến mình thành bệnh nhân trầm cảm?"
Đương nhiên 666 tin cậu có thể tự bảo vệ bản thân, thế nhưng, 666 vẫn lo lắng nói: "Cho dù cậu có khả năng thao túng tâm lý, nhưng nếu gặp người cứng đầu (chỉ thích động tay động chân), cậu cũng khó mà xử lý, biện pháp nhanh nhất có thể nghĩ ra được là kéo dài thời gian, nhưng nếu cơ thể cậu không thể chống đỡ cho đến lúc cứu viện tới thì sao?"
Trình Diệp: "... Được rồi, tăng cường thể lực thì tăng cường thể lực, làm sao thì làm, tốn được bao nhiêu linh thủy đâu chứ?"
666: "Dĩ nhiên không phải, là cần dùng máu có chứa năng lượng để luyện thể, phương pháp này trong thế giới tu chân lưu truyền rộng rãi, mọi người đều khen ngợi, có thể tăng sức mạnh thân thể, gia tăng xác suất vượt qua lôi kiếp, nếu không đến lúc thăng cấp tu vi, tố chất thân thể không tốt, rất có thể sẽ bị sét đánh chết."
Trình Diệp: "..."
666: "Kỳ thực rất đơn giản, chính là đem máu có chứa năng lượng thả vào trong bồn tắm, sau đó cậu ngâm mình trong đó, thông qua công pháp vận chuyển đem tinh hoa bên trong hấp thụ, dùng để rèn luyện thân thể, bất quá loại biện pháp này nếu là lần đầu áp dụng sẽ rất đau, còn nếu không muốn đau thì phải trải qua thời gian rất lâu tu luyện, rất nhiều người đều khó mà chịu đựng, bất quá nếu quả thật thành công, mặc dù là phàm thai cũng có thể đao thương bất nhập."
Thần kỳ như vậy sao, còn không chờ Trình Diệp tỉ mỉ suy nghĩ, 666 đã như nhân viên bán hàng: "Máu có chứa năng lượng không khó kiếm, ma thú ở đây đều xem như là có năng lượng, gia cầm trong không gian cũng có, chúng nó đều có linh khí, loại năng lượng này cùng với linh khí trải qua chuyển hóa linh thủy tinh khiết bên trong vật còn sống cũng khá giống nhau, vừa vặn có thể dùng để luyện thể."
666 nói như vậy, kỳ thực nó muốn Trình Diệp nhanh chóng tăng cao thực lực, đỡ phải bị những giống đực tứ chi phát triển ở thế giới này bắt nạt, thể trạng của thú nhân ở thế giới này thực sự quá phạm quy.
Huống hồ, những người khác luyện thể có thể sẽ rất đau, nhưng Đại Diệp Tử có sự giúp đỡ của nó, nên có thể giảm bớt mấy phần, Diệp Tử cũng không phải người được nuông chiều từ bé, hẳn là có thể chịu đựng được.
Cho nên... 666 cẩn thận hỏi: "Như thế nào, nếu như cậu muốn luyện, tôi sẽ đem công pháp truyền cho cậu."
Trình Diệp suy nghĩ một chút: "Được, dù sao cũng nhàn rỗi." Nhớ lúc đầu cậu cứu Lôi Tu, với sức một mình cậu còn không thể nhấc được nửa người hắn lên, còn phải mượn xe kéo hắn về, với thân thể nhỏ bé này đúng là khá bất tiện.
......
Đi đến khu rừng rậm, lần này Trình Diệp không dừng lại ở ngoài bìa rừng nữa, mà đi vào sâu bên trong một chút, nơi này là bên ngoài khu săn thú, bình thường không có ma thú gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có vài con chuột và thỏ biến dị cấp một.
Trình Diệp đã trải qua một đoạn thời gian mài giũa với huyết thú, cảm giác năng lượng trong cơ thể đang thong thả tăng lên, không chỉ là tinh thần, ngay cả khí lực cũng đang chậm rãi trở nên mạnh mẽ, dù sao cũng là nam nhân, cậu vẫn luôn rất hưởng thụ cảm giác sức mạnh dồi dào hiện tại, cho nên không thể chờ đợi được nữa liền muốn thử năng lực của mình.
Dưới sự chỉ dẫn của 666, đi tới một bãi đất trống, lập tức nhìn thấy một con đang đứng trước tổ.
Con ma thú này là thỏ biến dị đầu đàn, hình thể cơ hồ gần ngang ngửa Trình Diệp.
Lông xõa tung ra càng làm cho nó trông rất khổng lồ, Trình Diệp ngoẹo cổ nhìn nửa ngày: "Máu này đủ cho tao dùng hai lần, thịt có thể bán đi một phần, lấy về một phần cho Lôi Tu ăn."
666: "... Cậu tuyệt đối đừng khinh địch, con thỏ này, sức lực cũng rất lớn."
Nghĩ đến lần trước hình ảnh nó tự đâm cây tự sát, một thân cây ầm ầm ngã xuống, 666 rùng mình một cái.
Trình Diệp mím môi: "Yên tâm, tao không phải chỉ là một tên pháo hôi chỉ có thể sống một hai tập phim, phải kéo dài tới cuối cùng mới có thể bạo phát nhân vật phản diện siêu cấp lớn!"
666: "..." Cậu còn thật dám nói!
Trình Diệp đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, điều động năng lượng trên người tập trung vào tay phải, lúc ma thú xông vào trong nháy mắt vung lên nắm đấm, một quyền đập trúng đầu ma thú, chỉ nghe 'đùng' vài tiếng, ma thú hét lên rồi ngã gục, cũng không biết là chết hay là hôn mê bất tỉnh.
Trình Diệp cũng ngây ngẩn cả người, thật lâu mới ngượng ngùng nói: "Xem ra công pháp luyện thể rất hữu dụng."
666: "..." Rõ ràng nhìn qua vẫn là thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, nó còn tưởng là do căn cơ của cơ thể này không tốt nên tu luyện không thành công, cho nên mới hung hăng dặn dò cậu chú ý an toàn, thậm chí thầm nhủ rằng nếu có gì bất lợi sẽ dùng tấn công tinh thần giúp cậu.
Không nghĩ tới chính là... Diệp Tử cũng... Biến dị.
Trình Diệp tiến lên tra xét một phen, theo bản năng vuốt ngực một cái: "Còn tốt, chỉ ngất thôi." Nếu chết thì là do cậu ra tay quá nặng rồi, có chút ngượng ngùng.
Trình Diệp theo bản năng cúi đầu nhìn vóc dáng của bản thân một chút, cảm thấy gần đây cũng không ăn bao nhiêu.
666: "..." Không mập, hơn nữa da thịt cũng rất dễ nhìn, quá gầy không khỏe mạnh.
Trình Diệp ước chừng ma thú này nặng khoảng 25 đến 30 ký, đây là ma thú cấp một, da lông bán đi có thể được khoảng bảy, tám trăm điểm thông dụng.
Sau đó còn có thể bán thịt và xương ma thú, Trình Diệp dự định từ bỏ đi thiết lập nhu nhược bề ngoài, dù sao hiện tại cậu cũng đã có năng lực tự vệ, không sợ phiền phức tìm tới cửa.
Nếu có người hỏi, liền nói mình ăn nhầm một cây thảo dược, không hiểu ra sao liền trở nên mạnh hơn bình thường, dù sao thế giới này cũng rất thần kỳ, nhiều điểm kỳ ngộ cũng không tính là gì, như vậy sau này cũng có thể bắt thêm vài con ma thú, cải thiện sinh hoạt ngay trong tầm tay.
Ban ngày, Lôi Tu luôn tập vận chuyển năng lượng trong cơ thể, khoảng thời gian này, Trình Diệp vẫn luôn mang thịt ma thú về nhà, nói là mua, nhưng thịt ma thú không rẻ, cũng không biết phải đào bao nhiêu thảo dược mới có thể đổi nhiều như vậy.
Bất quá thịt ma thú chứa nhiều năng lượng, thời gian ngắn như vậy mà thân thể của hắn đang từ từ khôi phục, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng ám thương trong cơ thể mình cũng đang chậm rãi biến mất, trong trí nhớ tồn tại một loại công pháp kỳ dị, lúc năng lượng ở trong người dồi dào sẽ không tự chủ mà liên tục vận chuyển, làm thức tỉnh năng lượng huyết mạch trong người hắn.
Sau khi Lôi Tu luyện công một lát, mở mắt ra, trước mặt đã đặt một bát thịt ma thú kho thật lớn, là Trình Diệp đã chuẩn bị từ trước.
Cậu mang thịt ma thú về không chỉ để mình hắn ăn, còn chia cho hai người cách vách, hắn chỉ có một người, cho nên mỗi lần chia cho nhà cách vách đều nhiều hơn cho hắn.
Lôi Tu nắm chặt tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm thịt ma thú kho.
Lúc trước hắn từng thăm dò Trình Diệp, phát hiện đối phương cũng không phải hoàn toàn không có EQ, thậm chí lúc nhắc đến Con Gấu kia còn đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng khi đối mặt với hắn, cũng chỉ có —— kính nể.
Đúng vậy, là ngưỡng mộ đối với cường giả, nhưng tuyệt đối không có một tia yêu thích.
Lôi Tu phiền não cực kỳ, chẳng lẽ hắn thật sự bại bởi thằng ngốc kia?
Không, hắn không thể, hắn yêu cậu, muốn sống cùng với cậu.
Mãi mãi ở bên nhau.
Hắn sẽ không để cho bất kì ai cướp mất cậu.
Lôi Tu âm thầm quyết định trong lòng, không quan tâm phải trả bất cứ giá nào, cũng nhất định phải có được cậu, vĩnh viễn không muốn tách ra khỏi cậu!
Hắn nhìn chằm chằm Trình Diệp đang bận việc bên trong góc, ánh mắt sáng quắc.
Trình Diệp tựa như có cảm giác quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng rực của Lôi Tu, sợ hết hồn, dừng một chút lại lộ ra một nụ cười ngại ngùng: "Làm sao vậy?"
Lôi Tu: "Không có chuyện gì." Chính là muốn nhìn cậu một chút.
Nhưng Trình Diệp tựa hồ không quá thích hắn nói những câu buồn nôn như vậy, cho nên chỉ có thể đem lời nói thật nuốt vào trong bụng.
Trình Diệp mím môi, liền câu ra một độ cong nhạt nhẽo: "Anh ở nhà đi, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Lôi Tu lập tức hỏi: "Đi ra ngoài, trời đã sắp tối, đi ra ngoài làm gì?"
Nụ cười trên mặt Trình Diệp càng sáng lạn hơn: "Không có chuyện gì, không cần lo lắng, tôi chỉ qua nhà Bố Lí thôi."
"!" Lôi Tu trợn tròn cặp mắt, "Cậu tìm hắn ta làm gì?"
"Hai ngày trước thấy quần áo của Bố Lí đại ca bị rách, hai ngày nay vẫn luôn bận, không để ý tới, tôi đi tìm anh ấy, thuận tiện giúp Galông may lại một chút." Trình Diệp rửa tay, lau tay vào khăn, "Buổi tối có thể sẽ về trễ, nếu anh không chờ nổi thì đi ngủ sớm một chút đi."
Ánh mắt Lôi Tu nhất thời trở nên ai oán, khí thế quanh người tối tăm: "Về trễ, vì sao lại trễ?"
Trình Diệp cười híp mắt: "Mỗi lần Galông đều phải tìm tôi chơi một hồi, không có chuyện gì, nhóc ấy sẽ đưa tôi về." Nói xong cậu liền trực tiếp đi ra, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại.
Trong mắt Lôi Tu tràn đầy khó chịu, thậm chí bây giờ hắn muốn trực tiếp ngăn cản cậu, nhốt vào trong hang động không cho gặp ai, nhưng hắn biết, hắn không có tư cách.
Đối với Trình Diệp mà nói, hắn chỉ là một người cậu tiện tay cứu, mà Bố Lí là người nhiều năm qua vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, giữa người lạ và người thân vừa nhìn sẽ biết nên chọn ai.
Những đạo lý này Lôi Tu đều hiểu, nhưng hắn vẫn không nhịn được cảm thấy chua xót.
Hắn vô lực nằm lỳ ở trên giường, đột nhiên cảm thấy vừa nãy tinh thần của bản thân tăng vọt, hiển nhiên chỉ là trò cười.
Dĩ nhiên Trình Diệp không phải chủ động đi tìm Bố Lí, cậu tuy rằng muốn kích thích Lôi Tu, nhưng cũng không muốn liên lụy đến Bố Lí, trước đây Bố Lí tỏ tình với cậu, cậu đã dứt khoát từ chối.
Bất quá đầu óc thú nhân đa số đều rất đơn giản, dù sao cũng đã nương tựa với nhau nhiều năm, hiện tại Bố Lí lại coi Trình Diệp là em trai.
Người sống ở đây vốn đã ít, nếu như ít đi một người bạn liền sống không nổi nữa, cho nên Trình Diệp tự nhiên sẽ không cự tuyệt làm em trai hắn ta, lần này cậu lại đây không phải vì vá quần áo cho Bố Lí, chuyện này chỉ có bạn lữ mới có thể làm, cậu lại đây là để đưa phấn cho hắn ta.
Tố chất thân thể của Bố Lí rất tốt, sức lực lớn vô cùng, cho nên ở mỏ quặng cũng được xem là một người giỏi, nếu có đam mê thuốc, săn thú nhất định sẽ như hổ thêm cánh, một mình hắn ta nuôi em trai cũng không dễ dàng, cho nên Trình Diệp dự định giúp hắn ta một tay.
Sau khi đưa đến, Bố Lí rất cảm kích cậu, kín đáo đưa cho cậu không ít trái cây, có chu quả, cũng có những món khác không ít đứa nhỏ thích ăn, Trình Diệp rất thích, liên tiếp ăn xong mấy cái lúc này mới nhớ tới nên về nhà.
Nguyên cả quá trình Trình Diệp đi ra ngoài, Lôi Tu cơ bản không nhúc nhích, khi nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tai giật giật, liền ngồi dậy.
"Bố Lí đại ca, anh mau trở về đi, Galông ở nhà một mình sẽ sợ hãi." âm thanh Trình Diệp tê tê dại dại, người nghe được sẽ không nhịn được mà run rẩy.
Thế nhưng cái cảm giác này lập tức bị hắn ngó lơ, nội tâm Lôi Tu dâng lên một bức tường đề phòng thật cao, thậm chí bò lên một ít, để nghe được rõ ràng hơn.
Âm thanh Bố Lí mang theo ý cười: "Nó cũng đã lớn, qua một thời gian nữa đã phải ra ngoài làm việc."
Trình Diệp cau mày: "Còn nhỏ như vậy, tuyệt đối đừng vì nhất thời mà làm tổn thương đến căn cơ của Galông." Cậu lúc nhỏ là do bất đắc dĩ, hiện tại thân thể gầy yếu, làm cái gì cũng không tiện, cho nên đặc biệt coi trọng phương diện này.
Bố Lí lắc đầu: "Sẽ không để cho nhóc ấy đi khu mỏ quặng, chỉ là một ít việc nhẹ."
Trình Diệp do dự nháy mắt nói: "Bố Lí ca, thật ra em có một biện pháp làm giàu."
Cậu nói: "Trước đây em ở bìa rừng khu rừng rậm đặt một vài cái bẫy, hai ngày nay vận khí tốt cũng có thể bắt được một hai con ma thú, nếu không anh để Galông mỗi buổi chiều đến xử lý, kéo đến trấn trên bán đi, bán không được giá tốt cũng có thể để lại ăn."
Bố Lí lập tức biết đây là một ít tâm ý Trình Diệp dành cho hắn ta, mặc dù biết không nên nhận, nhưng nghĩ đến tuổi của Galông, Bố Lí vô cùng cảm kích: "Diệp Tử, em giúp anh như vậy, anh cũng không biết nên nói gì cho phải."
Trình Diệp đắc ý: "Không cần, trước đây các anh giúp em nhiều như vậy, nếu không phải Bố Lí đại ca cứu giúp em, sợ là em đã sớm không sống nổi, bất quá thuốc em chế cũng khá tốt, nếu có thể tận dụng tối đa nó có thể bắt nhiều ma thú hơn."
Bố Lí thấy dáng dấp cậu nóng lòng muốn thử, vội vàng ngăn lại nói: "Đừng đi vào bên trong, quá nguy hiểm, em là một á thú..."
Trình Diệp cười khổ nói: "Ở nơi này mà còn á thú với không á thú gì chứ, lại nói thân thể của em..." Cậu nhíu mày, "Nói tóm lại, sau này sẽ ngày càng tốt lên, chúng ta đều nên cao hứng một chút, không phải sao?"