Edit: Lạc lạc

Wattpad: Tolacty

Đăng trước cho kịp deadline rùi tui beta sau nha...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe cô ta nói lời trái lương tâm, Trình Diệp cũng cảm thấy mệt, tự thưởng cho mình ngón tay cái ở trong lòng vì độ kiên nhẫn, lại đốt thêm một nén nhang, giọng điệu khá là mệt mỏi: "Nếu bây giờ giải tán đội, những người khác còn có khả năng sống tiếp, nhưng còn Trịnh Phi, cô không phát hiện ra hắn ta càng ngày càng quái gở sao, ngay cả ra ngoài giết tang thi cũng không còn sức lực, tôi chỉ sợ hắn ta không chịu đựng nổi, nếu như cô muốn tính đường ra khác thì cô đi đi, tôi không cản cô đâu, thế nhưng tôi..."

Hiện tại Trình Bạch Nghiên chỉ ước gì Trịnh Phi chết sớm đi, lập tức nói: "Mỗi người đều có số cả rồi, em nghĩ Trịnh ca cũng không muốn liên lụy đến chúng ta..."

"Trình Bạch Nghiên, cô..." Một tiếng rống giận dữ, sắc mặt Trình Bạch Nghiên biến đổi lớn, đẩy Trình Diệp về sau nhìn lại, Trịnh Phi và các thành viên khác của tiểu đội cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói đúng hơn là nhìn Trình Bạch Nghiên, đặc biệt là Trịnh Phii với biểu tình như muốn giết người, một hồi lâu sau hắn ta bỗng nhiên khom lưng, nôn ra một ngụm máu tươi, Trình Bạch Nghiên sợ đến kêu to, lui về phía sau.

Nhưng Trịnh Phi phun máu xong liền hôn mê bất tỉnh, được khiêng vào phòng.

Về phần Trình Diệp, sau khi diễn có hơi mệt, đi tắm liền thư thư phục phục chuẩn bị đi ngủ.

Cậu đã biết phía sau có người, nói đúng hơn là cậu kêu 666 thông qua không gian gọi Dương Thịnh truyền tin, tụ họp tất cả thành viên bao gồm cả Trịnh Phi, để cho bọn họ nhìn cho rõ, Trình Bạch Nghiên không chỉ là bình hoa di động, mà còn là bình hoa trong ruột đầy mưu mô sơ hở là muốn hại chết mọi người!

Lúc mọi người xuất hiện ở sau lưng cậu, 666 liền nhận ra được, nhưng Trình Bạch Nghiên không hề nhận ra, cho nên Trình Diệp dễ dàng dẫn dụ nội tâm và ý nghĩ âm u trong lòng cô để cô tựu mình nói ra, khiến cho cô ta đắc tội với tất cả thành viện trong tiểu đội, đặc biệt là Trịnh Phi.

Bây giơ cho dù cô ta có trăm phương ngàn kế cũng khó có thể nương nhờ vào tiểu đội Tích Lịch, dù thành công, sau này cũng không có quả ngon để ăn, ai cũng không muốn giữ một người ăn không ngồi rồi và tính nết ngang ngược như cô ta, mà Liễu Thông Lam, theo Trình Diệp biết, với gương mặt kia của Trình Bạch Nghiên, hoàn toàn không đáng để hắn ta vì cô ta mà kéo cừu hận, đắc tội với nhiều dị năng giả như vậy.

Còn về Trình Bạch Nghiên, cả buổi chiều nằm trên giường luôn bất an, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ nhớ tới Trịnh Phi phun ra đầy máu, ánh mắt phẫn hận trừng trừng nhìn mình, hoặc là sẽ mơ thấy tình cảnh bản thân bị vứt vào đàn tang thi, bị đám tang thi dơ bẩn ngũ mã phân thây, cô ta thậm chí có thể cảm nhận rất rõ cảm giác đau đớn khi bị lũ tang thi tanh hôi tiên cắn xé.

Trong đầu không ngừng hiện ra những kết cục thảm khốc. Vốn dĩ cô ta còn muốn diễn bộ mặt ngây thơ lo cho đoàn đội, dù sao khi gia nhập tiểu đội còn phải lấy lòng Liễu Thông Lam, những người khác nghĩ cô ta như thế nào không quan tâm, nhưng cô ta nhất định phải tạo ấn tượng tốt trong lòng Liễu Thông Lam.

Huống chi, ngay cả Trình Diệp cũng có thể nhìn ra Liễu Thông Lam đối xử với cô ta khác với tất cả mọi người, điều này tỏ rõ cô ta vẫn còn cơ hội sống an nhàn, chiến thắng nhân sinh.

Ngày mai, chỉ cần buổi tụ họp ngày mai qua đi cô ta không thể về lại căn biệt thự này, nếu như bị Trịnh Phi bắt được thật sự chính là sống không bằng chết.

Để tỏ thành ý gia nhập, Trình Bạch Nghiên tính toán nhất định phải sớm đưa cho Liễu Thông Lam một đại lễ, bằng không các thành viên khác trong tiểu đội Tích Lịch sẽ không công nhận cô...

Tuy rằng Trịnh Phi còn đang hôn mê, nhưng Trình Bạch Nghiên vẫn không thể nào ngủ ngon, lăn qua lộn lại luôn cảm thấy Trịnh Phi cách cô ta một bức tường rất có thể nửa đêm tới giết mình.

Trình Bạch Nghiên vén chăn lên, rón rén đi ra cửa phòng, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Trình Diệp đứng cửa sổ sát đất, nhìn bóng đen mở cửa, lảo đảo đi ra ngoài, khóe miệng câu ra một nụ cười gằn, lúc đang chuẩn bị thông qua camera khu biệt thự tiếp tục xem cuộc vui, phía sau đột nhiên có một nguồn sức mạnh ôm cậu vào trong ngực, Trình Diệp lườm một cái, chỉ cảm thấy gần đây Dương Thịnh có hơi dính người.

Lúc trước chỉ muốn cùng hắn câu có câu không kích thích Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên, bây giờ nhìn lại chính mình nghĩ lầm rồi, lại tự tìm cho mình phiền phức.

Xem ra muốn nhanh chóng giải quyết, không riêng gì Trình Bạch Nghiên, Trịnh Phi, còn có cái tên dục vọng chiếm hữu siêu mạnh Dương Thịnh này.

Sau khi Trình Bạch Nghiên mang theo đồ đạc của mình chạy ra ngoài, dù biết đây là khu căn cứ an toàn thì buổi tối cũng không an toàn, cho nên những nơi khác cô ta đều không đi, trực tiếp đi đến biệt thự của Liễu Thông Lam.

Tiểu đội Tích Lịch có nhiều người, thực lực toàn ở mức trung đẳng trở lên, cũng nộp lên trên rất nhiều vật tư nên được chia cho hai tòa biệt thự.

Các thành viên khác ở một tòa, Liễu Thông Lam và những 'đội viên đắc lực', nói thẳng ra là những người người được xem là tình nhân của hắn ta ở một tòa.

Trình Bạch Nghiên mặc áo ngủ, đứng co rúm ở ngoài cửa, da dẻ gì đều lộ ra bên ngoài bị gió lạnh thổi cho nổi da gà, chỉ mong nhanh chóng có người nghênh đón cô ta vào nơi ấm áp hơn.

Thật bất hạnh mà, mở cửa chính là người phụ nữ lúc trước thấy Trình Bạch Nghiên thông đồng với Liễu Thông Lam, đối với cô ta đầy địch ý.

Nữ nhân chỉ mở một cái khe nhỏ, chặn kín ở cửa, thậm chí không cho người ngoài nhìn thấy bên trong, cô nhìn Trình Bạch Nghiên từ trên xuống dưới, nắm tóc, buồn bực mà nói: "Cô tới đây làm cái gì?"

"Ai vậy?" Liễu Thông Lam vừa vặn từ trên lầu đi xuống, nghe thấy động tĩnh liền thuận miệng hỏi một câu.

Trình Bạch Nghiên vội vã kiểng mũi chân, dùng sức đẩy cửa, kéo dài cổ hướng bên trong nhìn: "Em, em, là em!"

Có lẽ vì biết nếu hôm nay cô ta không thể ở lại đây, cô ta sẽ không còn chỗ nào để đi, Trình Bạch Nghiên khí lực bạo phát, giằng co một hồi lâu cô ta đã đẩy được cửa ra, triệt để đem bản thân lộ ra trước tầm mắt của Liễu Thông Lam.

Liễu Thông Lam ngắm cô ta một lượt, trên mặt mang theo nụ cười khá nhã nhặn: "Là Bạch Nghiên à, đã trễ thế này sao còn đến đây, bên ngoài rất nguy hiểm."

Nghe thấy lời nói đầy quan tâm như thế, một bụng đầy oan ức đều xông lên đầu, mũi Trình Bạch Nghiên chua xót, nước mắt không thể khống chế liền dâng lên, cô ta vội vã cúi đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà hít mũi hai cái, như mèo nhỏ phát ra âm thanh nức nở.

Nữ nhân bên cạnh trừng mắt nhìn Trình Bạch Nghiên, nhưng vì đang đứng dưới tầm mắt Liễu Thông Lam, cô cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể như phụ nữ ghen tị căm hận Trình Bạch Nghiên, hận không thể xiên chết cô ta ngay lập tức!

Liễu Thông Lam nghe thấy âm thanh cô ta lạ lạ, hơi suy nghĩ, đi tới thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Trình Bạch Nghiên sáng lên, thuận thế đẩy nữ đang đứng bên cạnh một cái, liều mạng vọt thẳng vào lồng ngực Liễu Thông Lam: "Liễu đội, đội trưởng, em... Em bị bọn họ đuổi ra ngoài... Trịnh Phi, đều là Trịnh Phi, em khuyên Trình... Anh của em gia nhập tiểu đội của chúng ta, nhưng là Trịnh Phi thực lực quá kém, căn bản không có tư cách gia nhập, hắn ta khổ, cũng không muốn người khác sống sung sướng, hắn ta là bạn trai của anh em, nên cứ như vậy kéo chân sau của anh em, còn khuyến khích anh em đuổi em ra ngoài, Liễu đội trưởng, em hiện tại không có chỗ để..."

Đối với loại nữ nhân tự mình dâng hiến này Liễu Thông Lam đã gặp qua rất nhiều, nghe thấy tên của Trình Diệp tim Liễu Thông Lam như là dây đàn giống nhau bị gẩy nhẹ một chút, cả người đều run rẩy, nghĩ đến còn người xinh đẹp sạch sẽ kia, Liễu Thông Lam trong nháy mắt động dục.

Mà Trình Bạch Nghiên cảm nhận rất rõ Liễu Thông Lam **, cô ta tưởng là do mị lực của mình quá lớn, một mặt thẹn thùng núp ở trong lồng ngực Liễu Thông Lam, mềm mại ướt át.

"Tên Trịnh Phi này thực sự là... nhưng mà thực lực của tiểu đội cô quá kém, không tiếp tục chờ được nữa thì cũng không cần giữ lại, còn không bằng đến tiểu đội chúng ta, mang anh của cô đi cùng..."

Liễu Thông Lam nhìn dáng vẻ Trình Bạch Nghiên có chút giống Trình Diệp, cuống họng có chút lạnh lẽo, ôm lấy cả người lạnh lẽo ngã vào trong lồng ngực của hắn ta, vỗ vỗ lưng của cô ta lấy đó an ủi, mang Trình Bạch Nghiên lên lầu.

Hoàn toàn không thấyđể ý bên người vẫn luốn có nữ nhân với ánh mắt ai oán nhìn hắn ta, dù sao người bò lên giường hắn ta rất nhiều, hắn ta thậm chí ngay cả tên đều không nhớ được, đối với tiểu nhân vật thì càng không quan tâm.

Chỉ có điều nữ nhân này lại biết những người khác trong biệt thự, không nghĩ tới còn có người không ngừng gia nhập, nhất thời đem Trình Bạch Nghiên xem là cái đinh trong mắt, sau một hồi tính toán lập tức đi tìm những người khác.

Mấy người phụ nữ nửa đêm xuất hiện ở trước cửa phòng Liễu Thông Lam, nghe thấy bên trong có tiếng vận động, từng người từng người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn phá cửa xông vào, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.

Nữ nhân đặt tay trên vách tường, mài răng nói: "Ta thấy bộ dáng cô ta chanh chua, ích kỉ, sau này cô ta mà gia nhập, sợ là sẽ không coi chúng ta ra gì!"

Tận thế đến nữ nhân vốn đã khan hiếm, mấy người này tuy rằng một lòng yêu thích Liễu Thông Lam, nhưng cũng được nam nhân khác nâng lên đầu quả tim, sớm đã bị cung phụng đến quên mình là ai, thế giới này Liễu Thông Lam chính là mặt trời, mà bọn họ chính là hành tinh vận hành xoay quanh mặt trời, còn những người khác, bất quá chỉ là mạnh đá nhỏ mà thôi, người này biến mất cũng sẽ có người khác chạy đến.

Một nữ nhân khác với đôi mi cong vút, ánh mắt hung tàn: "Nếu cô ta dám đến, vậy cũng đừng nghĩ ra được khỏi cửa!"

Sau lưng có vô số nữ nhân mơ ước Liễu Thông Lam đều bị bọn họ lặng yên không một tiếng động giải quyết, không nghĩ tới lại có con cá này lọt lưới, nếu không nhanh diệt trừ thì hậu hoạn khôn lường.

Nói không chừng các cô đều phải bị gió thổi bên tai đuổi đi.

Sáng hôm sau ngày Trình Bạch Nghiên đi, Tạ Vũ liền làm ầm lên, nói ngọc bội của cô không thấy đâu nữa, trong không gian còn sót lại không ít vật tư, cũng không còn.

Đồng Phồn trợn tròn mắt: "Không thấy? Chuyện gì xảy ra?"

Tạ Vũ sốt ruột toát mồ hôi, kinh hoàng sờ soạng khắp người: "Không còn, không còn, chính là không còn nữa, làm sao lại mất rồi, rõ ràng tôi giữ rất kỹ mà."

Uông Hải nhìn cô bộ dáng sốt ruột như sắp bốc hỏa, suy nghĩ một chút hỏi: "Trình Bạch Nghiên đâu? Cô ta đi đâu rồi?"

Đồng Phồn bĩu môi: "Ai mà biết cô ta đi đâu."

Trình Diệp hồi đáp: "Tối hôm qua còn nới chuyện với cô ta, sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy đâu, không phải đi ra ngoài rồi chứ."

"Hả?" Đồng Phồn phản ứng lại chuyện này không đơn giản như vậy, cửa cũng không thèm gõ mà vọt thẳng vào phòng Trình Bạch Nghiên, không bao lâu liền lao ra ngoài, "Không thấy, không thấy Trình Bạch Nghiên đâu cả!"

"..." Cả đám chết lặng.

Trình Diệp đứng ở cửa nhìn quanh một lần: "Đi rồi."

Đồng Phồn oán hận nói: "Nhất định là cô ta, đã bỏ trốn còn lấy mất không gian của người khác, lần này không thể tha thứ cho cô ta."

Cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Tạ Vũ buồn nản và hối tiếc, phẫn nộ im lặng.

Những người khác cũng không dám nói nhiều, dù sao... đó cũng là không gian, đây chính là đồ vật tốn bao nhiêu vật tư cũng không mua được, cứ như vậy bị người ta lấy cắp.

Nhất định phải tìm về.

Tạ Vũ cúi đầu không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên.

Tất cả mọi người nghĩ là cô buồn, kỳ thực —— Tạ Vũ sợ mình không cẩn thận cười ra tiếng, hoặc là trên mặt lộ ra đầu mối bị người khác nhìn ra.

Kỹ năng diễn xuất của Trình Diệp tốt hơn cô, nhưng lúc này cậu là một người ngoài nói chẳng ích gì, phải để mọi người đồng lòng cùng đi.

Uông Hải cũng hơi giận giữ, lôi Đồng Phồn đi tới một bên khác nói 'đi'.

Lần sau gặp phải Trình Bạch Nghiên, e rằng sẽ náo động một trận to.

......

Không nghĩ tới đã tận thế rồi mà Liễu Thông Lam còn có thể tổ chức một bữa tiệcthịnh soạn như vậy, Trình Diệp nhìn khá là kinh ngạc với bữa tiệc phong phú này, bất quá không cần tự mình bỏ ra vật tư, cũng không có quá nhiều bình luận, đưa quà xong liền mặt không gợn sóng theo sát Dương Thịnh.

Liễu Thông Lam lập tức chào đón, cười híp mắt nói: "Các cậu có thể tới đã là rất cho tôi mặt mũi, còn mang quà làm gì."

Trình Diệp theo bản năng lùi về sau một bước, nấp sau tấm lưng cứng rắn của Dương Thịnh, mím mím môi nói: "Cảm ơn Liễu đội trưởng đã gửi lời mời, ngày đó chúng ta cũng không làm gì hết." Nếu như soi xét mà nói, bọn họ chỉ là nhân lúc tiểu đội Tích Lịch ngăn cản đám tang thi tấn công, tranh thủ thời gian rời đi.

Nhìn hai mắt cậu đề phòng, cùng với lúc hơi cúi đầu biểu tình trên mặt đầy ngoan ngoãn, Liễu Thông Lam chỉ cảm thấy tim giống như là có một con mèo nhỏ cào nhẹ, khuấy động tâm hắn ta, hận không thể lột sạch quần áo Trình Diệp, mạnh mẽ giữ lấy cậu ngay lập tức.

Trong mắt hắn ta đầy dục vọng như vậy, các đội viên đi theo phía sau Trình Diệp đều cảnh giác nhìn hắn ta, giống như là nhìn con chuột tanh hôi, chỉ sợ không chú ý một chút sẽ bị con chuột này lao vào cướp mất người.

Dương Thịnh nắm vai Trình Diệp, dục vọng chiếm hữu dấy lên nồng đậm, nhìn đến Liễu Thông Lam cả người đều căng thẳng, tự nhiên tay cầm quyền rủ xuống, như ra tay dấu hiệu.

Ngay lúc bầu không khí cứng ngắc đến mức vừa chạm liền bốc cháy, âm thanh Trình Bạch Nghiên liền yểu điệu truyền đến từ phía sau Liễu Thông Lam, tất cả mọi người đều chớp mắt nhìn sang.

"Anh ~" sắc mặt Trình Bạch Nghiên có chút hồng, nhưng chân mày cong cong, ngầm có ý thu, trên cổ, trên xương quai xanh, thậm chí còn lộ ra rất nhiều dấu hôn, vết tích rất rõ cho thấy tối qua đã được người yêu thương.

Cũng không biết cô ta đang muốnthể hiện cho cả thế giới biết mình là người của Liễu Thông Lam, hay là trong lòng vẫn âm thầm muốn phân cao thấp với Trình Diệp, cảm thấy Liễu Thông Lam coi trọng Trình Diệp, Trình Diệp cũng sẽ thích Liễu Thông Lam, cho nên bây giờ cô đã lăn giường cũng Liễu Thông Lam là một điều đáng tự hào rằng cô hơn Trình Diệp, nói chung Trình Bạch Nghiên mặc quần áo —— nhưng lại làm mọi người ở đây đều biến sắc.

Đặc biệt là Liễu Thông Lam và nhóm bạn tình của hắn ta.

Liễu Thông Lam một mặt biểu tình ăn x, hắn không nghĩ tới Trình Bạch Nghiên lại là loại nữ nhân kém thông minh như vậy, dám không che giấu mối quan hệ của cô với hắn ta trước mặt Trình Diệp, vậy thì sao hắn ta có thể đoạt Trình Diệp tới tay? Chẳng phải đã khó càng thêm khó sao!

Mà những nữ nhân kia lại hận không thể chém Trình Bạch Nghiên thành trăm mảnh nấu lên chia cho mọi người ăn!

Trình Bạch Nghiên cũng cảm thấy tầm mắt mọi người đều mang hàm nghĩa khác nhau, cô ta run rẩy theo bản năng núp về phía sau Liễu Thông Lam, tìm kiếm che chở.

Liễu Thông Lam: "..." Tối hôm qua thật con mẹ nó chơi phải chó!

"Anh." Sau khi Liễu Thông Lam thấy Trình Bạch Nghiên bày ra đống vết tích trên người mình cho Trình Diệp xem, hắn liền lúng túng không tiếp tục chờ được nữa, ý tứ sâu xa nhìn Trình Bạch Nghiên vài lần, vội vã cùng Trình Diệp nói lời tam biệt, rồi rời đi.

Trình Bạch Nghiên trên mặt không biểu hiện ra, nhưng nội tâm lại hết sức vui mừng. Hiện tại cô ta đã là người của Liễu Thông Lam, tất nhiên không hy vọng Trình Diệp cũng dụ dỗ Liễu Thông Lam, hơn nữa... Cô ta tuyệt đối không cho phép Trình Diệp có ngọn núi lớn như vậy làm chỗ dựa!

Sau khi Liễu Thông Lam rời đi, Trình Bạch Nghiên liền nhìn chằm chằm Trình Diệp lạc đàn, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Cô ta mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng đến chân, bởi vì ăn không ngon nên gầy đi không ít, xương quai xanh sâu, hai má hơi hóp, càng lộ ra một đôi mắt to tròn, lông mi chớp chớp, thoạt nhìn thuần khiết đáng yêu.

Trình Bạch Nghiên dù sao cũng là dị năng giả hệ thực vật, da dẻ thông suốt trơn bóng, hơn nữa tối hôm qua còn quá sung sướng, trên mặt đỏ ửng, thân thể thon gầy không những không hiện ra sự gầy guộc mà nhiều hơn vẻ đẹp suy yếu.

Cô ta so với Trình Diệp thấp hơn nửa cái đầu, mí mắt xốc lên nhãn cầu hơi hướng lên trên mới có thể nhìn thấy Trình Diệp, chu môi, hàm răng trắng cắn môi dưới trơn bóng, một tay khoát lên tay Trình Diệp, tràn đầy cảm giác thân mật, âm thanh mềm mại như dòng nước ôn nhuận bao vây lấy trái tim người nói chuyện cùng cô ta.

Không hổ là bạch liên hoa, vẫn có chút tính chất đặc biệt.

Nếu là nam nhân khác, sớm đã bị khí chất này của Trình Bạch Nghiên câu dẫn đến họ mình là gì cũng không biết, nhưng trước mặt cô ta lại là Trình Diệp, trước tiên không nói đến vầng sáng bạch liên hoa mạnh hơn cô ta gấp mấy trăm lần, lại nói Trình Diệp chỉ thích nam, con gái ở trước mặt cậu không khác gì rắn độc, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bị cắn một miếng, trúng độc mà chết.

Trình Diệp cau mày, nhìn Trình Bạch Nghiên trong mắt tràn đầy thần sắc chán ghét: "Trình Bạch Nghiên, cô không phải tự xưng là đại tiểu thư sao, cô nhìn lại cô xem, có khác mấy nữ nhân bán thân thể mình không?"

Phải biết, Trình Bạch Nghiên trước đây rất xem thường loại người 'thấp hèn' này, cô ta bây giờ lại tự trở thành loại người mà cô ta ghét.

Trình Bạch Nghiên sững sờ, sắc mặt hết sức khó coi, tự biết là không thể cùng Trình Diệp đánh bài tình thân, cô ta cắn môi nói: "Trình Diệp, anh đố kị tôi chứ gì, đố kị tôi tìm được một chỗ dựa tốt, tôi hiện tại đã là người của Liễu đội trưởng, không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của các người mà sống qua ngày nữa rồi! Trình Diệp, tôi khuyên anh nên tự mình biết mình, tuyệt đối đừng chơi cái gì mà lạt mềm buộc chặt, đến lúc Liễu đội trưởng từ bỏ anh, đến lúc đó khóc cũng không tìm được chốn dung thân!"

Trình Diệp cầm một ly nước trái cây, nhấp một ngụm cười lạnh: "Tôi đố kị cô? Đố kị cô tự biến mình thành má mì à? Hay là đố kị cô tự biến mình thành gái đi*m? Haha, Trình Bạch Nghiên, cô bây giờ đúng là không có mặt dày nhất chỉ có mặt dày hơn!"

Khóe miệng Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng nhìn Trình Diệp uống nước trái cây, khóe miệng lại hơi nhếch lên: "Mau xuống đi, thế giới này rất thiên vị cường giả, Liễu đội trưởng lớn lên đẹp trai thực lực lại mạnh, xung quanh quả thật có không ít oanh oanh yến yến, nhưng vậy thì thế nào, tôi hiện tại ăn sung mặc sướng hơn anh, sau này sẽ tốt hơn anh gấp trăm lần!"

Trình Diệp đánh giá cô ta từ trên xuống dưới: "Cô có chắc là cô ăn sung mặc sướng hơn tôi?"

Trình Bạch Nghiên nghĩ đến lúc trước ở biệt thự của Trình Diệp toàn phải ăn đồ ăn vặt, sắc mặt dữ tợn: "Trình Diệp! Tôi nói cho anh biết, anh muốn từ chối Liễu Thông Lam, đó chính là đối nghịch với anh ta, anh có biết đối nghịch với anh ta sẽ có kết cục thế nào không?! Còn không bằng anh dựa giẫm vào anh ta, tôi cũng là như thế, Trình Diệp! Không quản anh lựa chọn thế nào, sau này anh cũng không thể sống tốt hơn tôi đâu!!" Trình Bạch Nghiên oán niệm rất lớn, vài ba câu liền lộ rõ bộ mặt.

Trình Diệp lườm một cái, trực tiếp đổ nửa ly trái cây lên mặt của cô ta, nhìn mặt Trình Bạch Nghiên đầy, cười lạnh nói: "Sự lựa chọn của tôi cũng không chỉ hai cái mà cô nói, chỉ bằng thủ đoạn cỏn con và gương mặt này của cô mà dám nói nhăng cuội trước mặt tôi, trở về tu luyện thêm năm trăm năm nữa đi!"

Trình Bạch Nghiên không thể tin nhìn cậu: "Anh không uống?"

Trình Diệp liếm liếm nước trái cây dính trên môi: "Uống rồi!"

Đôi mắt Trình Bạch Nghiên trợn lên càng lớn, hoàn toàn không nghĩ tới Trình Diệp đã đoán ra được âm mưu của mình mà vẫn dám uống nước trái cây có bỏ thuốc.

Trình Diệp liếc mắt nắm cằm Trình Bạch Nghiên khiến cho miệng anh đào nhỏ nhắn thành hình chữ 'O', đem nửa ly nước trái cây còn lại rót vào trong miệng của cô ta.

Nhìn Trình Bạch Nghiên nước mắt nước mũi thiếu chút nữa bị sặc, Trình Diệp ghét bỏ buông tay ra, lau tay bị dính nước lên vai Trình Bạch Nghiên: "Đừng dùng bộ óc đơn bào của cô để suy đoán về tôi, đó là đang làm nhục tôi đó!" Cậu cười nhạo nói, "Cô không biết sao, tôi và Dương Thịnh đã sớm ở bên nhau, chẳng qua là vì e ngại Trịnh Phi vẫn luôn không dám công khai, đặc biệt là Trịnh Phi hiện tại đã phế rồi, tôi không muốn chuyện vừa xoay người đã cùng người khác ân ái hủy mất thanh danh của tôi, cho nên mượn thuốc của cô dùng một lát, thuận tiện làm phiền cô giúp tôi đội cái nồi này, cám ơn nhiều." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe mắt đuôi lông mày cậu đều là trêu tức, căn bản không có thành ý.

Trình Diệp vốn đã chuẩn bị đi, nhưng như là nghĩ tới điều gì, quay người trở về nói: "Đúng rồi, tôi thuận tiện cũng cho Liễu Thông Lam chút thuốc, sau này hắn sẽ coi cô là tôi, sau đó..."

666: "..." biểu tình ghét bỏ kia của cậu, có chút cay đôi mắt quá Đại Diệp Tử.

Trình Diệp haha cười vài tiếng: "Đêm nay qua đi, Liễu Thông Lam sẽ cảm thấy hắn ta ăn không được tôi không phải là bởi vì tôi làm bộ làm tịch, mà là bởi vì cô vẫn luôn ở giữa làm khó dễ."

Cậu thấy ánh mắt Trình Bạch Nghiên sợ hãi, bỗng nhiên không nỡ nhẫn tâm, cười một cái: "Yên tâm đi, cô là dị năng giả hệ thực vật, được chịu sự báo vệ của quân đội, chỉ cần cô muốn, Liễu Thông Lam tuyệt đối sẽ không giết cô, ví dụ như..." Cậu sờ sờ cằm, "Cô có thể thả ra tin tức, nếu như cô có mệnh hệ gì, chính là do Liễu Thông Lam ra tay, mặc dù sẽ triệt để đắc tội Liễu Thông Lam, nhưng có thể bảo vệ một mạng cũng coi như có giá trị cầm cố, đúng hay không!"

Trình Diệp nở nụ cười khinh bỉ, xoay người rời đi, giọng cười truyền đến tai Trình Bạch Nghiên giống như là tín hiệu truyền đến từ trong địa ngục, cô ta sợ đến mức cả người run rẩy, tác dụng của thuốc từ từ phát huy tác dụng.

Lúc đó cô ta sợ Trình Diệp quá giảo hoạt, cho nên bỏ thuốc gấp đôi liểu lượng, chỉ cần hơi hơi dính một chút liền như 'trâu đực đ*ng d*c', bây giờ cô ta lại uống gần nửa ly, cả người nóng như bị cháy, xương cốt cũng giống như có vô số con kiến đang cắn, khó chịu muốn đi chết ngay lập tức.

Không tới một phút, trước mắt Trình Bạch Nghiên đã dần dần mơ hồ, thân thể mềm nhũn co quắp ngã trên mặt đất.

"Chúc cô nhiều may mắn, hi vọng lần sau còn có thể gặp lại! À, nhất định sẽ gặp lại, chính là hi vọng lần sau gặp lại cô vẫn còn nguyên vẹn ~ "

"Đúng rồi, ngọc bội của Tạ Vũ mất rồi, mọi người đều nghĩ là cô cầm đi, không cần biết có tìm được hay không, tất cả mọi người đều cảm thấy nó đang ở chỗ của cô, Liễu Thông Lam khẳng định cũng nghĩ như vậy, dù sao cô là dị năng giả hệ thực vật, lại là con gái, nếu như không có lá bài tẩy thì sao dám nhảy từ tiểu đội đã ở chung lâu như vậy sang tiểu đội khác? Nghĩ xem nên nói sao với hắn ta đi ~ Trình Bạch Nghiên, sau này cô có không ít chuyện phải làm rồi ~ "

Trình Diệp đưa lưng về phía cô ta vẫy vãy tay, tiêu sái mà đi, một vệt bóng đen hiện ra trước mặt cậu, ôm eo cậu, hai người tựa sát vào nhau biến mất ở trước mắt Trình Bạch Nghiên.

Buổi tối đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, không ai biết chính xác.

Mà lúc bọn Đồng Phồn muốn đi tìm Trình Bạch Nghiên hỏi chuyện ngọc bội, liền nhìn thấy Dương Thịnh ôm Trình Diệp đang mềm nhũn từ hậu viện đi ra.

Nguyên bản một gương mặt mặt than âm lãnh đến cực điểm, đen đến không nhìn rõ biểu tình, Đồng Phồn sững sờ, ngay lập tức liền muốn đi lên nghênh đón, nhưng Uông Hải nhạy bén, xa xa nhìn thấy tình huống Trình Diệp tựa hồ không quá tốt, lập tức kéo cậu ta lại.

Đồng Phồn chẳng biết vì sao, ngẩn người một chút, Dương Thịnh đã ôm người biến mất ở trước mắt bọn họ.

Trịnh Phi cũng nhìn thấy, hắn ta vốn muốn đi theo, nhưng Dương Thịnh bước quá nhanh, xoay chuyển vài vòng đã mất dạng.

Hắn ta vội vàng trở về biệt thự, cũng không thấy người đâu, sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng, xoay quanh.

Đồng Phồn cười nhạo: "Hiện tại mới biết lo lắng, không phải là bởi vì Trình Bạch Nghiên đi rồi không còn ai làm ấm dường cho cậu đó chứ."

Trịnh Phi lườm cậu ta một cái, nhưng không nói chuyện, ngồi ở phòng khách cả người đều tản ra hơi lạnh.

Đồng Phồn cũng lườm một cái, lôi kéo Uông Hải: "Diệp Tử và Dương Thịnh ở cùng nhau sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta trở về xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tôi cảm thấy lúc hai người bọn họ rời đi có chút quái lạ."

Ngay vào lúc này, Tạ Vũ xông tới, gào gào thét thét kêu lên: "Trình Bạch Nghiên, hô —— Trình Bạch Nghiên bên kia xảy ra vấn đề rồi."

Đồng Phồn và Uông Hải nhìn nhau: "Xảy ra chuyện gì?"

Tạ Vũ uống một ngụm nước, thần thần bí bí nói: "Tự làm tự chịu thôi!"

"Hả?" Đồng Phồn tuy nói nghe không hiểu, nhưng trực giác của cậu ta đoán là chuyện tốt, lập tức lôi kéo Tạ Vũ quấn lấy đối phương kể cho cậu ta nghe.

Tạ Vũ cười hì hì: "Thật là chuyện tốt, Trình Bạch Nghiên lần này, thảm." Dừng một chút, cô lại nói, "Chính là sợ rằng không gian không thể cầm về được, rơi vào tay Liễu Thông Lam rồi, chúng ta vẫn nên kiêng kị một chút."

Ngày đó qua đi, Liễu Thông Lam không thể lại đi quấy rầy Trình Diệp, không phải hắn ta không còn hứng thú với Trình Diệp, chỉ là mỗi lần hắn ta tính đi tìm cậu thì lại bị Trình Bạch Nghiên cản trở, hết lần này tới lần khác hắn ta đều muốn trức tiếp giải quyết cô ta, nhưng một là hắn ta chưa chơi được Trình Diệp, không muốn để lại ấn tượng xấu với đối phương, hai là cô ta không chỉ một lần tính kế hắn ta, làm cho hắn ta không kịp ứng phó, căn bản không có cách nào ra tay.

Nhưng hiện tại hắn ta cũng không muốn để Trình Bạch Nghiên sống dễ chịu, mà muốn nhìn thấy đối phương sống không bằng chết, Liễu Thông Lam mới xả được cơn tức này!

Bọn Đồng Phồn nghe vậy, chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy, người ác trước sau gì cũng gặp báo ứng!

......

Trước tận thế, nơi này là nơi to nhất bán vật liệu xây dựng, lần này bọn họ đi là muốn tìm chút kim loại, hoặc là bảng năng lượng mặt trời, bằng không mua điện ở căn cứ quá mắc.

Nơi này phần lớn là cửa hàng, lúc tận thế bùng nổ mặc dù có nhiều người ra vào nhưng sẽ không bằng những khu nhà ở và trường học cho nên chẳng hề lo lắng sẽ gặp phải tang thi với quy mô lớn. Dừng xe ở lối vào của một cửa hàng kim loại, chém chết vài còn tang thi nghe tiếng nhào tới, mọi người dựa theo kế hoạch tản ra.

Từ khi không còn Trình Bạch Nghiên cản trở, tất cả mọi người đếu thấy lúc làm nhiệm vụ thoải mái hơn không ít, ngoại trừ Trịnh Phi.

Đẳng cấp dị năng của Trịnh Phi ở tầm trung, hoàn toàn đủ để tự vệ, nhưng hắn ta vì muốn lấy lòng Trình Diệp, vẫn luôn làm công tác bảo vệ Trình Diệp, tuy rằng Trình Diệp không cần.

Hắn ta đã biết được sai lầm của mình rồi, hiện tại rất muốn khắc phục lỗi lầm.

Nhưng Trình Diệp vốn dĩ vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với hắn ta, từ buổi tối biến mất với Dương Thịnh đó, Trình Diệp giống như lúc mọi oán hận đều chưa bắt đầu, chỉ là trong đôi mắt căn bản không có hắn ta, chỉ có một mình Dương Thịnh.

Trình Bạch Nghiên là người duy nhất biết rõ đêm đó xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đều đoán được nguyên nhân Dương Thịnh mang đi Trình Diệp, bất quá cũng không ai xen vào quan hệ của bọn họ.

Vừa biết Trịnh Phi cắm sừng mình, Trình Diệp thương tâm nhiều ngày như vậy, phương pháp tốt nhất để kết thúc một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình yêu mới, chưa kể đây là tình thế bức bách, bọn họ cũng là bị Trình Bạch Nghiên hãm hại, cho nên... Đồng Phồn thật sự coi trọng hai người này, hi vọng Dương Thịnh có thể đối xử tốt với Trình Diệp, ít nhất đừng để cậu đau buồn như cuộc tình trước, vẫn luôn rầu rĩ không vui, một chút cũng không có sinh khí.

Lúc này tình cảnh Trịnh Phi rất quái dị, vốn là chính thất, tự hắn ta là người phá nát cuộc tình này giờ lại cũng là người đi theo làm phiền người khác, chọc người không vui. Hơn nữa cũng không biết là Trình Bạch Nghiên không cẩn thận nói lỡ miệng hay là tin đồn ai truyền đi, nói Trịnh Phi... Không còn là nam nhân.

Lúc này hắn ta tiếp cận Trình Diệp, mọi người rất dễ liên tưởng đến hắn ta căn bản không phải do thích Trình Diệp, mà là... Coi tình yêu của Trình Diệp như rác! Muốn thì đi, không còn đường đi thì quay đầu Trình Diệp vẫn sẽ coi Trịnh Phi là người tốt.

Trình Diệp nhấc theo một trường đao dài một mét, theo sát phía sau Dương Thịnh, hai người cẩn thận đi vào cửa hàng. Đơn giản kiểm tra một hồi tình huống vật tư rải rác, Trình Diệp canh gác, Dương Thịnh giúp đỡ đồng đội đem bảng kim loại và các loại vật liệu khác lên xe.

Nhưng Trịnh Phi không chỉ không giúp đỡ, lại còn hung hăng quấy rối, cứ ở trước mặt Trình Diệp dài dòng văn tự nói không ngừng, tất cả đều là xin lỗi nhận sai, âm thanh dính nị chua chát, làm cho Trình Diệp đau hết cả đầu.

Mà trong lòng Trình Diệp thiếu kiên nhẫn hoàn toàn không có biểu hiện ra, cậu chôn đầu thật sâu, một mặt thần sắc thống khổ.

Đặc biệt là lúc hắn ta nhắc tới Dương Thịnh, khí tức quanh thân Trình Diệp càng ngày càng lạnh lẽo ảm đạm, tai đỏ chót như sắp chảy máu huyết, không biết là xấu hổ hay tức giận.

Vốn đã tổn thương tình cảm đến tận xương, sau đó lại bị tiểu tam tính kế, cùng bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của bạn trai cũ lăn giường, nếu đổi thành ai cũng không thể chấp nhận, huống chi là một tiểu vương tử cao ngạo như Trình Diệp.

Trình Diệp hơi cúi thấp đầu xuống, lộ ra nửa gò má.

Cậu là bị Trịnh Phi bẻ cong, lúc Trịnh Phi cắm sừng cậu cậu vẫn không tin cho là hai người vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cho nên Trịnh Phi nghĩ, tâm lý Diệp Tử vẫn còn yêu hắn ta, hiện tại sở dĩ cùng Dương Thịnh ở bên nhau chẳng qua là bởi vì hai người đã lăn giường mà thôi.

Nhưng mà —— hắn ta không quan tâm, lăn giường rồi thì lăn đi, hắn ta cũng không phải người có tư tưởng bảo thủ, hắn ta có thể chấp nhận chuyện Trình Diệp trước hắn ta từng có những người khác.

Mà hắn ta lại quân mất chính hắn ta là người cắm sừng cậu trược, cùng Trình Bạch Nghiên lăn giường trong khi vẫn đang quen cậu, hiện tại cũng đã bị ngườikhác ám hại mất đi chân thứ ba.

Đừng nói Trình Diệp, ai Trịnh Phi cũng không thể quen nữa.

Trừ phi có người nguyện ý chơi hắn ta, nhưng đây không phải thời đại trước, mỗi ngày qua đi là một ngày dành dứt với sự sống, ai rảnh để đi theo đuổi lạc thú như hắn ta.

Hắn ta sở dĩ muốn quay đầu không phải là do áy náy với Trình Diệp, mà chẳng bằng nói là hắn ta muốn lợi dụng tình cảm mà Trình Diệp dành cho hắn ta, giữ chặt Trình Diệp ở bên cạnh mà thôi.

Đúng là tính rất hay, Trình Diệp cười lạnh ở trong lòng, nhìn biểu tình áy náy trên mặt hắn ta, chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm!

Trịnh Phi có chút si mê nhìn Trình Diệp, đưa tay ra, nhưng như là sợ lại thu tay lại, chỉ khàn khàn hỏi: "Diệp Tử, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"

Không được, anh rất phiền luôn đó, đây đâu phải đang đi du lịch, Trình Diệp tức đến mức muốn giơ tay đánh cái đầu chó của hắn ta.

Lúc ở biệt thự, Dương Thịnh cơ hồ một tấc cũng không rời đối Trình Diệp, đáy mắt chứa dục vọng chiếm hữu như ngưng tụ thành thực chất tràn ra ngoài, đừng nói là tiếp cận Trình Diệp, hắn ta thậm chí từ sáng đến tối cũng không tìm thấy Trình Diệp ở nơi nào.

Nếu không hắn ta cũng sẽ không nhân lúc làm nhiệm vụ, bất chấp nguy hiểm tính mạng mà muốn nói chuyện với Trình Diệp.

Lưng Trình Diệp cứng đờ, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng vì mặt mũi Trịnh Phi, dưới chân dừng một chút, chỉ đứng tại chỗ.

Trịnh Phi chán nản hỏi: "Diệp Tử, anh biết sai rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?"

Đồng Phồn thấy Trịnh Phi lại quấn lấy Trình Diệp, đi tới không vui nhìn Trịnh Phi, kéo Trình Diệp một cái, âm dương quái khí nói: "Trịnh ca à, tôi nói cậu này, chuyện này cậu đúng là làm sai rồi."

Mặt Trịnh Phi đỏ lên, mơ hồ có chút toả nhiệt, hắn ta xác thực cảm thấy chính mình rất có lỗi với Trình Diệp, nhưng đối mặt với sự trách cứ của Đồng Phồn vẫn có chút bất mãn.

Không cần biết hắn ta làm gì, Đồng Phồn cũng chỉ là người ngoài mà thôi, không tới phiên cậu ta xen mồm vào.

Trình Diệp lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, Trịnh Phi, kể từ lúc anh và Trình Bạch Nghiên bên nhau, chúng ta đã kết rồi, hơn nữa, tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi bây giờ không phải đang độc thân, tôi với Dương Thịnh đang quen nhau."

Tim Trịnh Phi như bị kim đâm, nói một cái có chút đau, lại có chút vắng vẻ, như là đồ của mình lại bị người khác cướp mất.

Đồng Phồn cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thấy bình thường, dù sao ——

Lăn giường cũng đã lăn rồi, nhất định phải có chút tình cảm, Trình Diệp có vẻ như là người rất bảo thủ, Dương Thịnh lại là người rất cứng nhắc, hai người đều không phải người lên giường tụt quần xuống giường liền không nhìn mặt nhau, còn có thể như không có chuyện gì xảy ra làm bạn bè.

Kỳ thực như vậy cũng tốt, Diệp Tử là người tốt, mà Dương Thịnh, thực lực mạnh, lớn lên cũng rất tốt, làm người thận trọng, đối xử với Diệp Tử hoặc đối với bọn họ những người yếu vẫn luôn rất chăm sóc, sau sự kiện kia, hắn đối xử với Diệp Tử cũng càng ngày càng tốt, là người đáng để phó thác chung thân, ngược lại so với Trịnh Phi phải mạnh hơn gấp mấy lần.

Lúc bọn họ tán gẫu, mỗi khi nói đến đây sự kiện kia ngoại trừ cảm thấy Diệp Tử đáng thương oan ức, cũng chỉ nghĩ tới Trịnh Phi rất tệ, Dương Thịnh rất tốt.

Nếu Uông Hải biết Diệp Tử và Dương Thịnh ở bên nhau khẳng định rất vui vẻ.

Toàn bộ ký túc xá đều có quan hệ rất tốt với Dương Thịnh, biết Dương Thịnh có thể thu được tâm của người tốt như Diệp Tử, nhất định sẽ vui thay cho Dương Thịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play