Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Diệp Tử?" Âm thanh suy yếu của Tạ Ngôn từ ngoài cửa truyền vào, Trình Diệp vội vàng nhảy xuống giường, nhảy cà tưng ra mở cửa, Tạ Ngôn đứng bên ngoài sắc mặt tái nhợt, thân thể vẫn chưa khỏe, lộ ra một nụ cười xán lạn, "Tạ đại ca, anh đã về rồi?"

Tạ Ngôn tuy mặc quần áo chỉnh tề nghiêm túc, nhưng từ gương mặt và hành động có thể nhìn ra vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, da dẻ có chút thâm đen vàng vọt, hai má thon gầy, thái dương còn có mấy vết tích, hoàn toàn không có sự hăng hái lúc trước.

Tạ Ngôn thấy Trình Diệp, cũng cười cười, nhưng vì cười mà kéo miệng vết thương tựa hồ có hơi vất vả, hắn cẩn thận nhìn dưới mặt đất chậm rãi đi tới, khó khăn khom lưng đem ba cái túi nilon lớn chất đống lên trên bàn, giơ tay muốn vò đầu Trình Diệp, lại bị Trình Diệp né tránh.

Sắc mặt cứng ngắc trong nháy mắt, Tạ Ngôn biết hắn chỉ đang mơ mộng hảo huyền, lập tức liền khôi phục khuôn mặt tươi cười dương quang như ngày đó lúc mới gặp, nhưng cũng là do hắn tự biên tự diễn, nụ cười chân thực trên mặt có chút cứng ngắc, thanh âm cũng mất đi tự tin, có chút nhu nhược: "Đi rửa tay ăn cơm đi."

"Được." Ngày đó ở bệnh viện, Trình Diệp vốn là muốn nhờ Tề Khải giúp đỡ chạy thoát, nhưng nửa đường bị Tiếu Sở Bạch không biết từ đâu chạy tới phá vỡ kế hoạch.

Tề Khải muốn đánh lạc hướng người của Tấn Nguyên, nên không biết Trình Diệp bị Tiếu Sở Bạch 'bắt đi', cho nên Tiếu Sở Bạch hành động rất thành công, không làm kinh động đến bất cứ ai liền đem 'Hoàng đế' từ trong 'Hoàng cung' bắt đi.

Kỳ thực Trình Diệp giúp Tiếu Sở Bạch bắt cóc chính mình, nửa đường 'Ngẫu nhiên' gặp Tạ Ngôn, liền để Tạ Ngôn có cơ hội giúp giải cứu cậu.

666: "..." Đứa nhỏ Tạ Ngôn này cũng thật là đáng thương, thật vất vả mới từ chỗ Tấn Nguyên kia trốn ra được, lại bị Trình Diệp một lần nữa một cước đạp vào địa ngục.

Trình Diệp: "... Muốn làm nhiệm vụ thì lập tức im miệng! Cũng không nhìn một chút xem đời trước hắn làm gì với nguyên chủ, đời này còn muốn chơi tao, hắn cứ thế không suy nghĩ mà lao vào, Tấn Nguyên đáng sợ như vậy sẽ làm gì tao? Không mang tao đi tẩy rửa sạch sẽ đến khi rơi một lớp da thì đã xem là nhẹ tay..."

666 nghiêng 'đầu' suy nghĩ nửa ngày, đúng thật là như vậy.

Tạ Ngôn chỉ lo làm nhiệm vụ, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Trình Diệp, bị Trình Diệp tính kế cũng coi như là đáng đời. Chỉ là không biết hắn hiện tại đang giúp Trình Diệp là muốn nhân cơ hội tăng độ hảo cảm sau đó mang Trình Diệp về Lâm gia dụ ra Tấn Nguyên, hay là... thật sự có tình cảm?

Trình Diệp lườm một cái: "... tình cảm của mày thật rẻ, không có miếng giá nào luôn!"

666 oan ức, nhưng tôi thật sự thích Đại Diệp Tử cậu đó, tình cảm này, so với chữ 'chân' còn muốn thật hơn!

Tạ Ngôn vừa nhìn thấy Trình Diệp, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức liền hỗ trợ khống chế Tiếu Sở Bạch, giải cứu Trình Diệp.

Chỉ là Trình Diệp bởi vì một đường gấp rút sóng gió chạy trốn, hơn nữa bị Tiếu Sở Bạch hành hạ một trận, vẫn luôn không ăn uống gì, hiện tại an toàn rồi, tinh thần được thả lỏng liền cảm thấy đói bụng, Trình Diệp cảm tưởng như mình có thể ăn cả thế giới.

Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, Tạ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy cậu lộ ra dáng vẻ như vậy, nụ cười xuất phát từ nội tâm.

So với trong tưởng tượng còn đẹp hơn.

Trình Diệp biểu thị, kia nhất định là đúng ~

Vầng sáng bạch liên hoa, bling bling sáng mù mắt chó ~

Băng vải trên người Trình Diệp đã bị tháo ra không sai biệt lắm, vốn dĩ là do bác sĩ khoa trương, giờ không che lại chỗ bị thương, da dẻ lộ ra bên ngoài xanh xanh tím tím, tất cả đều là vết bầm.

Ánh mắt Tạ Ngôn ám trầm.

Ngồi xuống, cảm giác đói bụng càng tăng lên, Trình Diệp cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn như hùm như sói, Tạ Ngôn chỉ gắp một đũa vào quả cà, còn chưa kịp bỏ vào trong miệng, lại dò hỏi: "Vết thương trên người em là bị sao vậy?"

Trình Diệp trong miệng ngậm đồ ăn, hàm hàm hồ hồ nói: "Không có gì, chính là nhảy lầu."

Tạ Ngôn đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc chết, vỗ vỗ ngực cả kinh nói: "Em nói cái gì? Cái gì nhảy lầu?!"

Trình Diệp quay đầu ai oán liếc mắt nhìn Tiếu Sở Bạch, Tiếu Sở Bạch cũng tương tự như cậu đã rất lâu không ăn cơm, liên tiếp lại bị tức thật nhiều lần, lúc này rũ đầu xuống như bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong.

Bất quá Trình Diệp cũng không lo lắng đến tính mạng của cậu ta, dù sao Tiếu Sở Bạch chỉ là cả ngày hưởng phúc, đột nhiên chịu đau khổ nên thân thể chưa kịp thích ứng thôi. Mạng của cậu ta dai lắm, dù sao cũng là bạch liên hoa (nhân vật chính trong nguyên tác), nhận hết giày xéo mới có thể tu thành một vầng sáng bạch liên kia. Bất quá hiện tại, Trình Diệp muốn cho cậu ta nhận hết giày xéo, cũng không nhận được kết cục viên mãn!

Trình Diệp méo miệng: "Còn không phải là bởi vì anh ta, Tạ đại ca, sau này chúng ta không cho anh ta ăn, để anh ta bị đói đi, bằng không không thể hóa giải mối hận trong lòng của em!"

Tạ Ngôn lo lắng, thả ly nước xuống sốt ruột hỏi: "Tại sao lại nhảy lầu, có bị thương không, bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?" Chỉ thiếu điều trực tiếp bắt đầu kéo quần áo của cậu, tựa hồ cũng nghĩ đến chuyện không vui lần trước, trên mặt có chút lúng túng.

Trình Diệp kéo khoé miệng: "Không có chuyện gì, chính là nhiều chỗ bị bầm tím, còn có mấy chỗ gãy xương, nhưng mà em cũng đã quen rồi, không đến mức nghiêm trọng, còn có thể chạy có thể nhảy."

666: "... Diệp Tử, tuy rằng cậu không học y, nhưng cậu cũng không thể nói lung tung được, nói thành nghiêm trọng như thế mà cậu còn có thể nhảy nhót tưng bừng, cậu không sợ bị đưa đến bệnh viện giải phẫu cắt lát sao?"

Trình Diệp cẩn thận liếc trộm Tạ Ngôn một cái, ngoại trừ lo lắng cũng không phát hiện ra vẻ gì khác, mới thoáng thả lỏng.

Tạ Ngôn hoàn toàn không chú ý tới Trình Diệp có gì không đúng, thậm chí muốn đứng lên kiểm tra thương thế của cậu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: "Mắc mớ gì đến cậu ta? Cậu ta ép em nhảy lầu?"

Trình Diệp lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Lẽ nào anh còn không biết sao?" Cậu nhướng mày nhìn về phía Tạ Ngôn, "Anh tại sao lại tiếp cận em?"

Tạ Ngôn bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống, biểu tình có chút khổ sở, lại có chút hổ thẹn.

Trình Diệp vừa nãy chỉ là bực tức, nhìn hắn tao, chính mình cũng thấy mất mặt, cái mông ở trên ghế như bị nhéo một cái, để đũa xuống không ngại ngùng mà nhìn Tạ Ngôn: "Xin lỗi, em biết anh đã cùng anh ta mỗi người đi một ngả, nhưng anh cũng biết, bởi vì anh ta mà giữa em và Tấn Nguyên mới xuất hiện rất nhiều hiểu lầm, rõ ràng em rất yêu Tấn Nguyên, nhưng bây giờ —— "

Trình Diệp mất tinh thần mà dựa vào lưng ghế, nhún vai: "Em và Tấn Nguyên, chắc là rất nhanh sẽ chia tay thôi."

Cậu nói, cọng tóc ngố trên đầu lúc lắc, có chút lay động lòng người.

Tạ Ngôn mở to mắt, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Diệp Tử, anh —— "

Tạ Ngôn chưa kịp đứng lên, Trình Diệp đã ngắt lời hắn: "Tạ đại ca, anh đối xử với em tốt em đều biết, nhưng Tấn Nguyên là người cứu em từ nơi nước sôi lửa bỏng kia ra, lúc em yêu anh ấy còn chưa gặp anh, anh rất tốt, nhưng đôi khi tình yêu cũng sẽ phân biệt người tới trước người tới sau, thật sự rất có lỗi." (Đúng người nhưng sai thời điểm nha)

Trình Diệp chậm rãi đứng lên, đứng ở bên cạnh cúi đầu thật sâu.

Tạ Ngôn cười đầy cay đắng, hắn trầm mặc nửa ngày, nói: "Anh biết, anh đều biết."

Ngay lúc Trình Diệp vò đầu bứt tai còn đang muốn nói gì đó, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân nhỏ.

Chỗ bọn họ là một cái nhà trọ cũ nát, mặc dù đã cố gắng thả nhẹ bước chân hết mức có thể nhưng sàn nhà bằng gỗ vẫn phát ra tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt' như tiếng chim hoàng oanh gọi tên. Cách âm 'tốt' thật đó, cơ bản toàn bộ người lên lầu đều có thể nghe thấy.

Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, mặt bỗng nhiên biến sắc: "Không xong, là Tấn Nguyên tìm tới, Tạ đại ca, anh mau đi đi."

Tạ Ngôn đã được 'thử' qua sự tàn ác của Tấn Nguyên, trong nháy mắt cũng có chút hoang mang: "Vậy còn em?"

Trình Diệp bỗng nhiên nở nụ cười: "Tạ đại ca, lẽ nào anh quên mối quan hệ giữa em và Tấn Nguyên rồi? Em nói rất nhanh sẽ cùng anh ấy chia tay cũng chỉ là tự em yêu cầu từ một phía thôi, Tấn Nguyên trước giờ đều chưa từng đồng ý, em nghĩ anh ấy cũng sẽ không đồng ý, nhất định là anh ấy tới tìm em, anh yên tâm đi, em lần này là bị Tiếu Sở Bạch bắt tới đây, Tấn Nguyên... Anh ấy cũng sẽ không làm hại em, em cũng không cần thiết phải trốn tránh anh ấy."

Tạ Ngôn cảm thấy trong lòng ngộp đau, nếu như hắn có thể sớm một chút gặp được người này, nếu như bọn họ lần đầu tiên gặp nhau không phải là tràn ngập âm mưu cùng các loại tính kế, vậy ——

Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn ám trầm: "Anh biết rồi." Biết Trình Diệp là thật lòng yêu Tấn Nguyên, biết hai người bọn họ mãi mãi cũng không có khả năng, biết... Chính hắn ở trong lòng cậu cũng sớm đã mất đi cơ hội thậm chí là sự tín nhiệm...

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trình Diệp vội vàng đem điện thoại trên bàn nhét vào trong lồng ngực Tạ Ngôn, đẩy hắn đến cửa sổ phòng vệ sinh nói nhỏ: "Anh mau đi đi, em sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho anh, Tạ đại ca, Lâm gia không có ai tốt, bao gồm cả Lâm Như, Lâm Như không xứng làm một người mẹ, bà ấy biết rõ em ở Trình gia nhận hết đau khổ lại vẫn như cũ thờ ơ không quan tâm, quãng thời gian trước lúc cùng Tấn Nguyên tranh đấu em thiếu chút nữa cũng bị giết chết, Tạ đại ca, anh chạy đi, sau khi ra ngoài nhớ tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn."

Cậu nói xong thì thoáng cúi đầu, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt không muốn của mình: "Điện thoại của em ở bệnh viện không mang theo, đây là của Tiếu Sở Bạch, nói không chừng có thể đổi được ít tiền, ở bên ngoài không ai thân quen cũng khó khăn."

Tạ Ngôn xác thực chỉ có lợi dụng nguyên chủ, nguyên chủ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống bấp bênh như lục bình trôi, cho nên mới xem Tạ Ngôn như phao cứu sinh, đặt hết niềm tin, những gì mình có đặt cược lên người này.

Nhưng mà nam nhân này làm cái gì đây, buổi tối hôm đó sau khi cùng Tiếu Sở Bạch giao dịch, liền triệt để quên mất Trình Diệp.

Hắn là một tia sáng le lói trên con đường nhỏ đầy chông gai và tăm tối của Trình Diệp, mà tia sáng này chỉ sai đường cho 'cậu', thậm chí —— còn giúp soi sáng vị trí của 'cậu' để quái vật nhìn thấy và nuốt chửng 'cậu'.

Trình Diệp nhìn Tạ Ngôn què một chân, tràn đầy thâm tình nhìn mình, nắm chặt hai tay của hắn để ở trước ngực: "Tạ đại ca, anh nhất định sẽ tìm thấy một người tốt hơn em, thích hợp với anh hơn." Sau đó liền để tôi biến thành bạch nguyệt quang của anh, in sâu vào trong lòng anh, nửa đêm tỉnh mộng đều không thể quên được tôi.

Tội của anh không đáng chết, nhưng vĩnh viễn cũng đừng mong thoát khỏi xiềng xích, vui vui vẻ vẻ mà cùng công chúa sống trong lâu đài. Hi vọng hai chữ 'Trình Diệp' sẽ biến thành bóng tối trong anh, mỗi lần nhắc đến hay nhớ đến đều sẽ như một mũi dao, mạnh mẽ đâm vào trái tim anh! Khiến cho anh vĩnh viễn không được bình yên!

Trình Diệp ở trong lòng nguyền rủa xong, xoay người rời đi, thuận tiện khóa cửa phòng vệ sinh 'cạnh' một tiếng.

Xoay mặt liền thấy Tiếu Sở Bạch trừng đôi mắt ếch nhìn mình, Trình Diệp nghiêng nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng nói: "Haizz, diễn kịch diễn quá tập trung, thiếu chút nữa quên mất anh."

Khuôn mặt Tiếu Sở Bạch dữ tợn, nhưng cậu ta đã hiểu rõ hiện thực, không lãng phí sức lực một cách vô ích, chỉ có cừu hận mà nhìn cậu chằm chằm!

"Nhưng mà!" Trình Diệp si ngốc cười ra tiếng, "Chúng ta đánh cược đi, không cần biết tôi nói cái gì, không cần biết anh nói cái gì, Tấn Nguyên đều chỉ sẽ tin tưởng tôi!" Cậu cúi người, ở trên cao nhìn xuống, mũi chân khều khều cẳng chân Tiếu Sở Bạch, "Cho dù anh ta biết tôi nói hưu nói vượn, nhưng anh ta cũng không thể không tin, anh ta yêu tôi, cho nên chỉ có thể tin tưởng tôi!"

"Anh ta sợ, chỉ cần anh ta nói sai một câu thôi, tôi liền lập tức đi chết (Tự tử)."

"Tiếu Sở Bạch, anh cẩn thận từng li từng tí một đối xử với người mình thầm mến, tôi so với anh thì người đó lại quá mức cung phụng, nhìn thấy không, đây chính là sự chênh lệch giữa tôi và anh ~ "

"Anh ta đối xử với anh như giày rách mà vứt đi, nhưng lại coi tôi như trân bảo ~ Tiếu Sở Bạch, tôi thật là đồng tình với anh, cũng đau lòng cho anh, yêu nhiều năm như vậy lại yêu phải nam nhân như chày gỗ, nửa đêm mơ thấy anh ta với anh vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cá nước giao hòa, anh nông em nông, anh có nghĩ tới hay không lúc đó anh ta lại đang ở trên giường của tôi, dỗ dành tôi, nguyện ý làm bất cứ điều gì dù là thấp hèn mà lấy lòng tôi?"

"Ha ha ha." Trình Diệp khinh bỉ nhìn Tiếu Sở Bạch, như nhìn một vật gì đó bẩn thỉu, lại như nhìn hạt bụi, sau đó miệt thị không muốn nhìn.

Ánh mắt phức tạp, thấy vậy Tiếu Sở Bạch máu xông lên não, cổ họng có mùi máu tanh ngọt.

Tiếu Sở Bạch đột nhiên oán hận nhìn về phía trước, Trình Diệp đang ngồi trên ghế tựa cũng nhìn sang, cùng lúc đó, ào ào ào một đám người mặc đồ đen phá cửa lao vào, Trình Diệp nằm trên đất dùng sức hướng mắt lên trên muốn nhìn rõ xem người lao vào đến tột cùng là ai.

"Diệp Tử!" Tấn Nguyên vừa vào cửa tim như sắp ngừng đạp, hắn một cước đá văng Tiếu Sở Bạch, vội vàng ôm Trình Diệp lên, liếc nhìn quần áo đầy vết nhăn của cậu: "Có bị thương không, bị thương ở đâu, có đau hay không, anh xem một chút?"

"Tấn Nguyên!" Trình Diệp không thể tin nhìn như Tấn Nguyên thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, cậu đưa tay ra sờ sờ mặt Tấn Nguyên, đầu ngón tay lạnh lẽo, viền mắt ửng đỏ, hòa với nước mắt, cậu vội vàng vén tay áo lên dùng sức lau mắt, "Anh, gầy."

Cậu nói xong ánh mắt lo lắng nhìn Tấn Nguyên, nhanh chóng bổ sung, "Em không sao, anh ta đã bị em trói lại, em, em thật sự không có chuyện gì." Tay Trình Diệp ngăn trở tầm mắt thăm dò của Tấn Nguyên trong quần áo, chỉ vào Tiếu Sở Bạch bị gạt ngã ở một bên, vẫn đang duy trì bộ dáng ngồi ở trên ghế nhưng đầu lại chấm đất, "Anh mau đi xem anh ta đi, vừa nãy, vừa nãy em với anh ta xảy ra tranh chấp, anh ta giãy dụa rất lợi hại, em sợ, em sợ anh ta bị thương..."

Lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ 'em cũng không muốn trói anh ta đâu, nhưng không trói anh ta, em liền không khống chế được anh ta'.

"Không có chuyện gì, em không có chuyện gì là tốt rồi." Căn bản không muốn quan tâm đến Tiếu Sở Bạch ra sao, nhưng Tiểu Diệp Tử của hắn sợ là lần đầu tiên ra tay hại người sẽ sợ đến hồn phi phách tán, Tấn Nguyên vẫn phất phất tay, để thủ hạ đi kiểm tra, mình thì là ôm lấy Trình Diệp, lảo đảo đứng dậy, "Đi bệnh viện, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra."

Tiểu Diệp Tử là bị mang đi từ bệnh viện, trên người cậu vốn dĩ đã thương tích chất chồng, hiện tại lại bị Tiếu Sở Bạch mang đi lâu như vậy ——

Tấn Nguyên ngẫm lại đều cảm thấy sợ.

Tiếu Sở Bạch sau khi được cởi trói, tháo băng dính trên miệng, tiếng rống giận dữ vang vọng trong căn phòng chật hẹp: "Trình Diệp, mày là tên tiện nhân, Tấn Nguyên, anh bị cậu ta lừa rồi, anh sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu ta hại chết, Trình Diệp, mày!"

"Chặn miệng cậu ta lại cho tôi!" Tấn Nguyên lạnh lùng lên tiếng, băng dán không thể dùng, vệ sĩ nhìn hai bên một chút, 'roạc' —— đem ga trải giường không biết đã bao lâu chưa giặt kéo xuống xé rách, cuộn thành cục to, nhét vào miệng Tiếu Sở Bạch làm khóe miệng cậu ta hơi nứt ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy tơ máu.

Tấn Nguyên lại không nhìn về phía sau xem sự chật vật của Tiếu Sở Bạch lấy một cái, ôm Trình Diệp cất bước đi ra nhà trọ.

Trình Diệp nắm thật chặt ống tay áo của Tấn Nguyên, mặt đầy nước mắt, cậu đem đầu chôn thật sâu vào khuỷu tay Tấn Nguyên: "Em sai rồi, em không nên giận dữ với anh, em đáng ra nên giải thích với anh, Tấn Nguyên, anh trách em đi, anh tại sao lại không trách em, em gây ra phiền phức lớn như vậy cho anh." Tuy rằng cậu cũng không biết đến tột cùng là phiền phức gì, nhưng bạch liên hoa mà, chính là thích tự dằn vặt lung tung, sau đó mạnh mẽ đập chết chính thất trên bờ cát mà thôi.

"Diệp Tử, Diệp Tử ——" Tấn Nguyên lẩm bẩm kêu tên Trình Diệp, bỗng nhiên có chút không dám nhìn vào mắt cậu, chỉ có thể quay mặt đi bước đi, không cho cậu nhìn thấy ánh mắt hổ thẹn của hắn.

Thật xin lỗi, là sự ích kỷ của anh khiến anh biến thành như bây giờ, nhưng anh vẫn như cũ không muốn thay đổi sai lầm này.

Trình Diệp bị mang về bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra nói ngoại trừ mệt mỏi không có bất kỳ tổn thương gì Tấn Nguyên vẫn rất không yên lòng, thậm chí một tấc cũng không rời khỏi cậu, tự mình chăm sóc.

Sau khi Trình Diệp ngủ một giấc thật ngon, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Tấn Nguyên trầm mặc, cậu nhìn hắn, Tấn Nguyên lập tức nắm lấy tay cậu, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Trình Diệp lắc đầu một cái, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play