"Cậu bao lâu rồi chưa ăn cơm?" Mơ hồ nghe thấy âm thanh bụng kêu ùng ục ùng ục, khóe miệng Tấn Nguyên giật một cái, nghĩ đến vừa nãy cậu nói chuyện "Ăn mày", sắc mặt có chút âm trầm.
"Tôi lúc trốn đi liền không mang tiền." Trình Diệp cũng cảm thấy bụng đang kháng nghị, thật không tiện cách áo tắm sờ sờ bụng nhỏ, ngón tay xanh nhạt tinh tế lại yếu đuối, đặt trên áo tắm màu trắng nhưng cũng không hiện ra chút thua kém nào, bởi vì nước nóng làm làn da trở nên hồng hồng, còn có chút nhăn.
Cuống họng Tấn Nguyên càng làm càng chặt, có chút muốn tóm lấy ngón tay kia, ngậm trong miệng ngậm vào liếm láp.
Hắn không được tự nhiên nghiêng đầu đi, mò điện thoại trên tủ đầu giường, cũng không biết đối phương thích ăn cái gì, há mồm muốn hỏi liền nuốt trở vào, đổi giọng mỗi món kêu một phần, thích món nào thì ăn nhiều món đó một chút, không thích thì không ăn là được.
Hắn không dám nói lời nào, chỉ sợ sẽ lộ mình đang gấp gáp và nôn nóng, thậm chí, hắn không dám lên tiếng, vì để trút xuống ** nếu không nhất định sẽ quay đầu đè người kia xuống.
Nhìn đứa nhỏ còn đang bốc lên nhiệt khí, mũi Tấn Nguyên cũng có chút toả nhiệt, hắn mới vừa nhúc nhích một chút, liền nghe thấy đứa nhỏ ho khan một tiếng, cau mày đang chuẩn bị hút thuốc, liền nhìn thấy đứa nhỏ chu môi đỏ tiến tới góp mặt, hắn không nói lời nào cũng không động đậy, trơ mắt nhìn đứa nhỏ nhích lại gần mình.
Trình Diệp ngoẹo cổ, bờ môi làm phiền khóe miệng của hắn, hàm răng một chút chút cắn cuống thuốc lá trong miệng mình, cậu nháy mắt một cái, thử hút một hơi, liền bị sặc nước mắt nước mũi toàn bộ chảy ra, đứng không vững, điếu thuốc liền rơi xuống.
Tấn Nguyên giật mình, vội vã giơ tay lấy lại điếu thuốc, lật áo tắm cậu lên: "Không sao chứ, có bị bỏng không, có chỗ nào đau không?"
Trình Diệp sững sờ, nghiêng mặt đi viền mắt có chút hồng, dường như không nghĩ tới mình chỉ là tùy tiện tìm chỗ dựa, người bình thường đều là mơ ước ** cậu, người này lại đối với cậu nhẹ nhàng như vậy, nhìn qua như người tốt, cậu nuốt một ngụm nước bọt: "Không bị thương, không đau."
Trước đây cón từng đau nhiều hơn, cũng đã thành thói quen.
"Chỉ là một thằng nhóc, hút thuốc cái gì?" Tấn Nguyên nhặt thuốc lên, ấn vào cái gạt tàn.
"Không nhỏ." Trình Diệp nắm tóc, cãi lại, "Tôi nhìn mặt thì có vẻ nhỏ, kỳ thực rất lớn."
"Bao lớn?" Tấn Nguyên xì cười ra tiếng, như là xem thường, vừa tựa như trào phúng.
Trình Diệp xốc lên mí mắt, đối diện ánh mắt cười như không cười băn khoan nhìn cậu của Tấn Nguyên, cho rằng hắn nghe không hiểu nên thành chuyện cười, nhỏ giọng lầm bầm: "Đã thành niên."
Tấn Nguyên bóp bóp khuôn mặt non mềm của cậu: "Còn tưởng là mười lăm, mười sáu tuổi chứ."
Trình Diệp si ngốc cười: "Heo lúc ở nhà cũng sẽ được hầu hạ cho bóng loáng không dính nước."
"..." Đói với việc cậu ví mình như heo Tấn Nguyên chỉ nghĩ tới bốn chữ mềm mại dễ ăn.
Tấn Nguyên ngoắc ngoắc khóe môi, dưới thân kích động tựa hồ càng thêm mãnh liệt, hắn hơi khom người, ngăn trở lúng túng, "Lát nữa đồ ăn tới cậu ăn trước đi, tôi trước tiên đi tắm."
Phải dập lửa, nếu nín sẽ gặp sự cố.
"Đừng." Trình Diệp đánh cái run, tựa hồ là sợ cái gì, chỉ lo hắn bỏ lại mình, vội vội vã vã dùng ngón út ôm lấy y phục của hắn, làm Tấn Nguyên hỏa thiêu bùng cháy.
Tấn Nguyên giảm thấp thanh âm xuống khàn khàn, nỗ lực ở trong lòng đọc thầm ba lần chính mình không phải là cầm thú, khắc chế nói: "Không có chuyện gì, không ai dám tới tìm cậu."
"Có thật không?" Hỏi ra lời này rồi mới cảm thấy mình phản ứng hơi kích động, cậu cắn cắn môi dưới, "Xin lỗi."
Sớm biết cậu là bởi vì muốn trốn người, khẳng định không phải vì không nỡ nên mới níu kéo mình, nhưng Tấn Nguyên vẫn có chút thất lạc không thể tránh khỏi, mà cũng không hề tức giận, hắn lắc đầu một cái, ra hiệu chính mình không liên quan, không dám nhìn người trên giường nữa mà trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.
Bóng lưng chật vật giống như chạy nạn, hắn sợ hơi hơi thoả lỏng một chút, mình liền khắc chế không nổi sẽ lập tức 'lột da lóc thịt' của đứa nhỏ đó nuốt ăn vào bụng.
Tắm nước lạnh hơn nửa giờ, lúc đi ra thức ăn trên bàn mỗi một dĩa đều được ăn một chút, gộp lại cũng không tính là ăn ít, Tấn Nguyên mặc áo tắm màu trắng, trong lúc đi lộ ra bắp đùi lớn màu mật ong.
Căng mịn rắn chắc, không phải là kiểu bắp thịt do tập thể hình mà rèn luyện ra được.
Trình Diệp men theo âm thanh liếc qua, tầm mắt bằng phẳng chỉnh tề vừa vặn nhìn toàn bộ, một ngụm nước sặc trong cổ họng, phun lên bàn đồ ăn trước mặt đâu đâu cũng có vệt nước.
Nhìn cậu tắm cũng đã tắm, bụng cũng đã lấp đầy, Tấn Nguyên hít một hơi, đem người ôm lên —— ném lên giường, thân thể trần truồng trắng nõn màu hồng nhạt nằm úp sấp trên giường, mê người ngoài ý muốn.
Trình Diệp cắn ga trải giường không nói một lời nhìn chằm chằm nam nhân gắn vào trên người mình, khí thế áp bách mạnh mẽ khiến cậu không ngốc đầu lên được, thậm chí không thể động đậy, rèm cửa sổ không kéo, đèn neon đỏ lấp loé tại cửa sổ sát đất, tỏa ra lộng lẫy dưới bầu trời đêm.
Tấn Nguyên xuất thần mà nhìn Trình Diệp, phảng phất như lâm vào trong hồi ức, nhưng hắn là lần đầu tiên gặp người này, có thể có cái hồi ức gì chứ, đáy mắt bất tri bất giác lộ ra một chút cô đơn.
Tấn Nguyên vén chăn lên, kéo khăn tắm quấn ở trên bụng, đột nhiên hắn ra tay vồ lấy Trình Diệp, đem người mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Sức nắm của Tấn Nguyên không phải là đùa giỡn, trên bả vai trắng nõn tròn trịa hiện ra năm dấu tay rõ rệt, hắn vuốt ve lưng bóng loáng của Trình Diệp, như là muốn đem người sống sờ sờ bóp nát khảm vào trong thân thể hắn.
Cằm Trình Diệp bị mạnh mẽ đập một cái, đau đến nước mắt tất cả đều chảy ra.
Cằm cậu để trên bả vai Tấn Nguyên, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, ngài không ăn một gì trước sao?"
"Sợ hãi?" Hai chữ, nồng nặc ** đem người bao trùm, như là rơi xuống nồi sôcôla, sền sệt không thể thoát.
"Không sợ, ông chủ là người tốt." Bất quá nếu anh không ăn cơm, tôi làm sao có thời gian khống chế ý thức của anh nha, xây dựng cho anh ảo giác ** thật tuyệt a.
Vậy mà Trình Diệp còn chưa nói hết lời, cả người lại bị mạnh mẽ ấn tới trên ván giường, nụ hôn thô bạo lại trực tiếp phả vào mặt, Trình Diệp cơ hồ không thở nổi, đầu lưỡi hắn thăm dò luồn vào trong, cửa thành mở ra, ngay lập tức liền bị công thành đoạt đất.
Nguyên lai hôn môi là cảm giác này, giống như là muốn nhất phi trùng thiên (*), nhưng thân thể lại như bị dung nham lấp đầy, lúc nào cũng có thể nổ thành mảnh vỡ.
(*) Nhất phi trùng thiên 一飛沖天 (Sử kí 史記); bay một cái vọt lên trời.
Tấn Nguyên từ nhỏ đến lớn bận muốn chết, căn bản không có thời gian giải quyết vấn đề cá nhân, lúc người khác vào thời kỳ trưởng thành mới biết yêu, hắn mỗi ngày đều phải gánh vác tâm tính mệnh cùng việc làm ăn, ngay cả việc qu*y tay đều rất ít.
Qua cái tuổi kia, lúc thường cũng không thấy vừa ý người nào, ** thì càng là đạm bạc, ngày hôm nay Trình Diệp đối với hắn là một kích thích, không thua gì nước nóng đổ vào dầu sôi, Tấn Nguyên chưa bao giờ trải nghiệm qua khoái cảm trời cao này, trong nháy mắt đầu óc nổ tung, chỉ muốn có nhiều hơn.
Thao, súng thật đạn thật, Trình Diệp ngay lập tức liền hoảng rồi, hai tay cậu khước từ, hai chân đạp loạn: "Ông chủ, chờ chút chờ chút!"
Thật sự hoảng rồi, mắt thấy hai người cũng đã hết sức chân thành, thậm chí còn hơn, Trình Diệp cũng đã cảm nhận được sức sống phồn thịnh của Tấn Nguyên, chậm một giây nữa liền thật sự chơi thật!
Nhưng Tấn Nguyên một giây cũng không chờ, ánh mắt hắn đều thiêu đỏ, ôm Trình Diệp giống như là ôm vịt quay bắc kinh, gặm đến nước tràn trề.
"666, ngọa tào, khống chế tinh thần của mày tại sao không có tác dụng a!" Tấn Nguyên thấy thế nào cũng giống như ăn phải xuân dược!
Sẽ không phải là khống chế sai dây thần kinh chứ.
666 cũng hoảng loạn: "Tôi cũng không biết a."
Chuyện đã đến nước này, địch cũng đã nguy cấp, nói cái gì cũng đã quá trễ rồi, Trình Diệp nhẫn nhịn âm thanh run rẩy: "Ngài, ngài nhớ giữ cho tôi toàn thây."
666 tự trách mà cơ hồ cũng muốn khóc theo: "Diệp Tử, tôi có lỗi với ngài, tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, ngài yên tâm, tôi, tôi sẽ cứu ngài!"
Trình Diệp: "..." Mày làm sao có thể cứu tao? Là biến thành thực thể đánh Tấn Nguyên một trận, hay là thẳng thắn chỉ là trên tinh thần mà nguyền rủa mắng Tấn Nguyên một trận?
Phàm là đi bộ bờ trên sông, sao có thể không ướt giày, cho dù là bị chó cắn, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn con chó này không có bệnh!
Động tác của Tấn Nguyên có chút nôn nóng, nhưng hắn rất ôn nhu, cũng rất kiên trì, hắn cực lực ưu tiên cảm thụ của Trình Diệp, cứ như Trình Diệp mới là ông chủ, hắn chỉ là con vịt mà thôi.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thân thể hai người lại thân mật như này, trên thế giới cũng không khả năng sẽ có khoảng cách gần như vậy, Trình Diệp thậm chí cảm nhận được, Tấn Nguyên nôn nóng cấp bách, hắn cả người đều đang run rẩy, vẫn còn đang cố gắng áp chế bản thân.
Mà dù vậy, Trình Diệp cũng không muốn bị hắn thượng nha.
Nhưng không muốn là không muốn, sức lực của Tấn Nguyên cậu cũng không có thể sánh được, rất nhanh liền bị chế phục, ngoan ngoãn nằm ở trên giường muốn gì cứ lấy.
Trên người Trình Diệp chỉ mặc một cái áo tắm, nhẹ nhàng một động tác thắt lưng liền lỏng ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn, phập phồng.
Cậu nghiêng đầu, hai má có chút hồng, thậm chí ánh mắt cũng tan rã, dù sao một người lớn sống sờ sờ đè ở trên người mình, hô hấp có hơi chút khó khăn.
Tấn Nguyên nhìn thấy dáng dấp cậu thẹn thùng, tâm lý vui mừng, không nhịn được mà hôn lấy hôn để mặt cậu: "Em thả lỏng chút, tôi sẽ không làm em đau."
Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là Trình Diệp căn bản là không muốn.
Trình Diệp một phát bắt được thắt lưng trên người Tấn Nguyên, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không từ chối, chỉ có điều lực đạo trên tay quá lớn, ngón tay mảnh khảnh hơi trở nên trắng, dáng dấp thoạt nhìn rất sốt sắng.
Phí lời, cao thấp khập khiểng như vậy, cậu căn bản đánh không lại Tấn Nguyên, một không quyết tâm sẽ bị ngốc, bị Tấn Nguyên hiểu lầm sẽ cho rằng cậu tới ám sát hắn sẽ không tốt, con ngươi Trình Diệp hơi trầm xuống, nghĩ Tấn Nguyên lớn lên cũng không khó coi, nhìn hắn tựa hồ cũng không muốn làm cậu đến mức không xuống giường được, vẫn là tận lực tranh thủ chút phúc lợi, nhịn một chút liền qua.
Cậu nghĩ như vậy, âm thanh run rẩy nhỏ giọng nói: "Ông chủ, tôi vẫn là lần đầu tiên." Nếu như có thể, có thể không làm không, tôi đổi phương thức giao dịch khác?
Nhìn dáng dấp ngây ngô của cậu, Tấn Nguyên liền biết cậu là lần đầu, nói: "Em yên tâm, sẽ rất thoải mái."
Cùng người mình thích hợp làm một mới có thể thoải mái, anh nghĩ anh là ai?!
Nhiệt độ trên mặt Trình Diệp đã có thể so với trứng gà luộc, cậu đơn giản hoàn toàn bất động, tùy ý Tấn Nguyên làm loạn, cậu chỉ thả lỏng phối hợp, để giảm bớt thống khổ.
Tấn Nguyên hôn trán của cậu, hai má và môi, cũng muốn làm cho cậu nhanh chóng thả lỏng, cơ hồ là dùng toàn bộ tự chủ động viên cậu.
Trình Diệp cảm thấy thật ngứa, còn có một loại cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả, lập tức tê cả da đầu, hầu kết không bị khống chế động đậy, cậu muốn một cước đá văng người này, nhưng lại không thể, cuối cùng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt chỉ coi đây là một giấc mộng.
Nhưng giấc mộng nào lại chân thực như thế, trên người xúc cảm khó có thể ngó lơ, Trình Diệp đỏ mặt run lên một cái lại run lên một cái, cuối cùng là không nhịn được nữa, giơ tay gắt gao ôm lấy Tấn Nguyên, không muốn hắn lộn xộn.
Ai biết cậu chủ động, Tấn Nguyên càng thêm hưng phấn, hắn thích Trình Diệp ngoan ngoãn thuận theo, cũng thích Trình Diệp chủ động không sợ hãi, hắn thấp giọng hỏi: "Có lạnh hay không, tôi chỉnh máy điều hòa lên nhiệt độ cao một chút."
Trình Diệp đều sắp khó chịu muốn chết, nóng đến mức trán đầy mồ hôi, nơi nào cảm thấy lạnh.
Tấn Nguyên nhìn cậu thật không tiện, liền cảm thấy yêu thích, nhìn cậu nhắm mắt lại, còn muốn chọc cậu, hôn nhẹ trán cậu: "Lát nữa sẽ càng nóng."
Trình Diệp cầm lấy chăn: "Tôi..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Tấn Nguyên dùng miệng chặn trở lại.
Tấn Nguyên không muốn cậu nói chuyện, hắn không muốn thương tổn Trình Diệp, cho nên không muốn nghe thấy âm thanh dính nị kia.
Tấn Nguyên hôn môi bờ môi cậu, cảm nhận được cậu hô hấp đều đứt đoạn, khẽ cười thành tiếng: "Thở, muốn nín thở chết sao."
Tấn Nguyên nhìn cậu giãy dụa, lập tức nắm chặt tay cậu: "Hiện tại hối hận có phải là hơi trễ rồi, em có phải là muốn lấy mạng tôi!"
Anh mẹ nó mới là muốn lấy mạng tôi, muốn làm cũng nhanh lên chút, anh mẹ nó lung tung nhúc nhích là ý gì, còn chê tôi buồn nôn, anh không nổi hay là thế nào!!
Trình Diệp có chút nóng nảy, cậu nắm vai Tấn Nguyên: "Ông chủ, ngài không thích tôi sao?"
Tấn Nguyên sững sờ, rốt cuộc biết cậu là có ý gì, quyết tâm hôn lên.
...
Quậy một bữa tán nát, Trình Diệp cho là cho dù không chết cũng sẽ rơi mất nửa cái mạng, nhưng trên thực tế, cậu không chỉ thấy thú vị, thậm chí còn chưa đã ngứa.
Tấn Nguyên, không chỉ là một lão đại tốt, còn là bạn tình tốt chất lượng.
Haizz, nếu như hai người hai bên tình nguyện, Trình Diệp sau này liền vui vẻ sống mỗi ngày, nhưng ——
Trình Diệp cắn răng nghĩ, món nợ này cậu ghim!
"Tê ——" Trình Diệp lúc tỉnh lại cảm thấy cả người đều không phải là của mình, phải biết chính Tần Túc chưa từng động đến 'một cọng tóc gáy' của cậu, không nghĩ tới vừa tới thế giới này liền bị ăn đến một mảnh xương vụn cũng không còn, quả thực mất mặt, Trình Diệp đều không nghĩ tới.
Chỉ có điều chỉ nằm một cái tư thế cũng rất khó chịu, cậu không tự chủ được giật giật, liền bị Tấn Nguyên vẫn luôn không rời giường, nhìn cậu chằm chằm phát hiện.
Tấn Nguyên vốn là nằm nghiêng, liền nhìn cậu lúc ngũ vẫn hơi nhíu mày, cũng không biết lúc trước đã trải qua khổ ải gì, nhất thời đau lòng không thôi: "Tỉnh rồi?" Không biết cũng là bởi vì hắn mới ngủ không yên.
Trình Diệp chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đâm vào mắt cậu khiến cậu không mở ra được, cậu hơi giơ tay, che trên mí mắt, một xúc cảm mềm nhẹ trên cổ tay, tay liền bị kéo ra.
Cậu rất kinh ngạc, bật thốt lên: "Ngài còn chưa đi?"
Tấn Nguyên cau mày, nói: "Ai nói tôi muốn đi?"
Trình Diệp rất là lúng túng, dịch khỏi ánh mắt của hắn, bộ dạng phục tùng nhìn thấy vết tích trên người mình, loang lổ hồng hồng khắp nơi bừa bộn, cậu mím môi: "Nếu lúc trước đều đã nói xong, chỉ cần ngài cho tôi miếng ăn và chút tiền, tôi sẽ không dây dưa với ổng chủ nữa."
"Em sau này còn muốn làm loại hoạt động này?" Tấn Nguyên nói rất không khách khí, thậm chí mang theo chất vấn.
Trên người Trình Diệp vốn là không khỏe, bị hắn ép hỏi như thế, nhất thời không được tự nhiên, nắm lấy chăn muốn giấu mình đi, nhưng cánh tay đau dữ dội, cậu toét miệng vội vội vã vã lắc đầu: "Không không không, dĩ nhiên không phải, đêm qua bên trong..." Cậu cắn chặc môi dưới, bờ môi non phấn sưng tấy, hiện ra ánh nước, rất là mê hoặc, "Tôi cũng là lần đầu tiên, loại nghề nghiệp này tuy rằng nhanh có tiền, nhưng đến cùng không phải cách để mưu sinh, tôi chỉ là muốn có ít tiền liền rời đi nơi này, tôi cũng không phải vàng ròng bạc trắng, chỉ có khuôn mặt lớn lên cũng xem như nhìn được, cha tôi sẽ không đến tiêu hao vật lực, tài lực, nhân lực đi tìm tôi, bọn họ chính là muốn tôi như vậy tôi mới chạy, nếu như sau này tôi còn như vậy, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao."
"Nếu như, nếu như ngài tâm địa tốt, liền cho tôi đủ tiền, tôi sẽ đi, đi tới nơi không ai biết, nơi không ai có thể tìm thấy, bắt đầu cuộc sống mới."
Trình Diệp lúc nói lời này trên mặt một chút bi thương đều không có, thật giống như đang nói về chuyện của người khác, chỉ là nhắc tới sau đó lông mày càng lúc càng nhíu chặt, tựa hồ còn chưa nghĩ ra sau đó phải như thế nào.
Tấn Nguyên theo bản năng nắm lấy tay cậu, chỉ lo trễ một bước cậu liền biến mất.
Khóe miệng Trình Diệp nâng lên, cậu cười cười, tràn ra một chút máu, đầu lưỡi hồng nộn liếm đi, khờ dại nói: "Ông chủ thật đúng là người tốt, không biết ông chủ có thể giúp tôi một chút, đưa tôi đi chỗ khác không, tôi... Tôi thực sự không muốn sống ở chỗ này, nhưng tôi không có năng lực, tôi ngay cả chứng minh thư cũng không có, chính là muốn bắt xe cũng phải cần chứng minh thư."
Cậu nói cẩn thận từng li từng tí một, muốn nắm lấy tay Tấn Nguyên, nhưng lại kiêng kỵ thu lại, đến cùng vẫn là sợ thân phận của Tấn Nguyên.
"Sau này em liền theo tôi đi." Tấn Nguyên xoa xoa trán của cậu, tóc rối mềm nhung nhung mà ngẩng đầu, sờ càng thoải mái.
Nghe nói người tóc mềm tính khí cũng mêm mại, nhìn tướng mạo dáng dấp cậu mềm nhũn, như là người dễ ức hiếp, nếu không sao lại rơi vào hoàn cảnh bị đuổi ra ngoài không chỗ nương tựa.
Tấn Nguyên cúi đầu quan sát tỉ mỉ mặt Trình Diệp, tâm lý khác thường đặc biệt rõ ràng, hắn không muốn nhìn thấy dáng dấp Trình Diệp buồn bã, muốn bảo vệ người này, đem người này bảo hộ ở dưới cánh chim, tỉ mỉ mà che chở, không phải gà mẹ che chở gà con, mà là...
Hắn nhìn môi Trình Diệp hơi sưng, nghĩ đến nóng bỏng tối hôm qua, đột nhiên lại muốn tàn nhẫn mà hôn lên, cảm giác phía dưới càng rõ ràng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hai chân bóng loáng vòng qua eo mình, mềm non non trơn tuồn tuột, như đậu phụ, vừa không có đậu phụ nào dễ vỡ như vậy, lại như là loại ngọc tốt nhất, nhưng lại so với ôn nhuận...
Tấn Nguyên cảm thấy mình đúng là điên, hắn muốn tàn nhẫn giữ lấy Trình Diệp, không chỉ là sự kích động nhất thời, mà là sau này cũng làm cho người này vĩnh viễn thuộc về mình, khiến cho cậu chỉ bởi vì mình mà gào khóc rơi nước mắt, sẽ không bởi vì chuyện khác mà lộ ra biểu tình bi thương yếu đuối như vậy.
Hắn muốn vì người này vượt mọi chông gai, tiêu diệt tất cả chướng ngại vật có thể sẽ thương tổn cậu.
Tấn Nguyên thậm chí không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương mình, sống hơn hai mươi năm, lần đầu phát hiện mình thế mà lại khát vọng một người như vậy, hắn thật đúng là điên rồi...
Tấn Nguyên há miệng, đôi môi khô khốc, cuống họng lạnh lẽo, hắn không dám nói lời nào, chỉ lo đối phương biết mình đang miên man suy nghĩ cái gì, sẽ sợ hắn.
Cách thời gian rất lâu, vai Trình Diệp run rẩy, nói: "Không được, vẫn là ngài đưa tôi rời đi đi, nếu như không tiện, tôi liền tự mình đi, chỉ cần có tiền..."
Cậu chẳng qua là cảm thấy Tấn Nguyên dễ nói chuyện, mới có thể đưa ra yêu cầu càn quấy như vậy, nguyên bản cậu chỉ là muốn chút tiền, không quản làm gì, trên người thế nào cũng phải có tiền mới có thể sống sót.
Huống chi loại lão đại bản ngủ một đêm này, ra tay khẳng định hào phóng, cậu có tiền vốn không chỉ có thể rời đi nơi này, rời đi cái ác mộng kia, còn có thể đi chỗ khác bắt đầu cuộc sống mới, dùng hai tay và đầu óc của bản thân nuôi sống chính mình.
Ánh sáng ôn hoà bao trùm lên người, ấm áp thoải mái, nhưng đáy lòng Trình Diệp lại một mảnh lạnh lẽo, cậu biết mình sau này nhất định phải xa xứ, lang bạt khắp nơi.
Có lẽ sau đó hi vọng sẽ có thể tìm thấy một nông thôn, cậu có thể thuận lợi mở ra một chương mới, nhưng là có lẽ, chỉ là từ hố lửa này nhảy vào một cái hố lửa khác mà thôi, cậu rất hiểu bản thân mình, biết mình khôn vặt không có, đại trí tuệ cũng không có.
Nhỏ tuổi, không học lực, không có kinh nghiệm, rất dễ bị lừa, cậu không có năng lực gì để cố gắng, quả thực giống như là từ trong sương mù mò mẩm tiến lên, không cẩn thận liền biến mất, rốt cuộc không tìm về được.
Mà cho dù chết đói, nhưng so với bị bắt về, thực sự tránh không khỏi liền từ cao nhảy xuống, chết rồi liền thật sự xong hết mọi chuyện, cái gì cũng không cần rầu rỉ.
Nghĩ tới đây, viền mắt Trình Diệp liền đỏ, tầm mắt của cậu bị nước mắt làm cho mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, càng không biết biểu tình Tấn Nguyên trước mặt đang lo lắng lại đau lòng.
Cậu hoang mang lau nước mắt, ngoài miệng liền nói: "Hức, xin lỗi, tôi, tôi không phải muốn khóc, ông chủ, ngài, ngài đừng nhìn tôi, tôi lập tức liền thu thập xong."
Cậu không muốn ở trước mặt người xa lạ biểu lộ thống khổ, rất dễ bị cho rằng cậu đang giả bộ đáng thương, nếu không sẽ bị người ta chán ghét, Trình Diệp không muốn khóc, chỉ là tâm tình tới quá đột ngột...
666: "..." Trách tôi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT