Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Bạch Duệ từ Tần gia dời ra ngoài, đã xảy ra loại chuyện đó cậu ta cũng không thể giả bộ làm người không liên quan mà gặp lại Tần Túc, dù sao, là Tần Túc làm hại cậu ta bị ——

Bị những người kia ——

Tô Bạch Duệ không nói ra được.

Cậu ta hận, hận Tần Túc, mà càng hận hơn chính là Trình Diệp.

Nếu không phải vì Trình Diệp, Túc ca làm sao có khả năng đối phó mình như thế.

Cậu ta có một loại cảm giác khó giải thích được, vốn không nên là như vậy.

Tần Túc hẳn là thích mình, nhưng Trình Diệp! Sẽ chết không có chỗ chôn!

Thật không cam lòng, mình còn chưa thua! Sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu ta sẽ khiến Trình Diệp nợ máu trả bằng máu!

Từ Tần gia dọn ra, Tô Bạch Duệ không mang theo bất cứ đồ gì, không phải cậu ta có cốt khí không muốn mang, mà là căn bản không có cơ hội mang.

Cậu ta là bị bảo tiêu của Tần gia đuổi ra ngoài, hành lý gì đó đều từ trong đống rác kiếm về.

Tần Túc lần này quả thực là hơi quá đáng, một chút tình cảm cũng không lưu, bất quá nghĩ đến mình bị... Hắn đã sớm không nể mặt mũi, Tô Bạch Duệ một mặt phẫn hận, chỉ cảm thấy có cơ hội nhất định phải làm cho Tần Túc nhìn thấy.

Đúng vậy, cậu ta còn yêu Tần Túc, dù sao tình cảm nhiều năm qua không phải một sớm một chiều là có thể bị giày xéo mất, mặc dù Tần Túc làm ra chuyện thương tổn cậu ta, nhưng Tô Bạch Duệ vẫn cứ nghĩ, chỉ cần Tần Túc biết sai, chỉ cần Tần Túc ở trong cuộc sống sau này bồi thường cậu ta, chỉ cần Tần Túc sau này có thể toàn tâm toàn ý khăng khăng một mực chỉ yêu một mình cậu ta... Kia cậu ta vẫn có thể một lần nữa tha thứ cho Tần Túc.

Trình Diệp sau khi biết xoa xoa mũi, nói: "Cậu ta là bạch liên hoa hay là bạch ngu si a, mạch não thật kỳ lạ, không phải thứ mà người bình thường có thể hiểu được a." Người bình thường gặp biến cố này, tâm tính hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng, điên rồi dẫn đến bệnh trầm cảm, càng thậm chí là tự sát...

Không nghĩ tới Tô Bạch Duệ dĩ nhiên còn mơ ước Tần Túc, Trình Diệp thực sự là hiếu kỳ đối phương có phải là đã hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới của chính mình, căn bản không cân nhắc qua người khác nghĩ thế nào, chỉ coi mình là mặt trời, tất cả mọi người nên vây quanh chính mình.

666 cũng cảm thấy mới mẻ: "Dải ngân hà cũng là chỉ có một 'Mặt trời', cậu ta từ đâu mà có tự tin lớn như vậy!"

...

Tô Bạch Duệ theo thói quen đem thẻ ngân hàng thẻ tín dụng cái gì cũng bỏ ở trên người, có cảm giác an toàn, mặc dù có vài thẻ bị đống băng, nhưng cậu ta từ lâu rất trước đây vì dự phòng vấn đề đột ngột xẩy ra vẫn có một phần tiền để dùng. Cũng may mà như vậy, bằng không cậu ta sẽ bị bức đi cùng nam nhân lang thang cướp đoạt quyền sử dụng vòm cầu.

Mà tính chất cũng không kém bao nhiêu.

Vốn là cậu ta muốn ở gần Tần gia, thuận tiện giám sát Trình Diệp, nhưng biệt thự Tần gia ở giữa sườn núi khu nhà giàu, đừng nói phòng ở, ngay cả một miếng sàn nhà cậu ta đều không mướn nổi, bất quá dưới chân núi có một nhà kho đã bỏ phế từ lâu, Tô Bạch Duệ khiêu khóa cùng nam nhân lang thang, từ sáng tới tối vùi ở góc kho, dùng một cái chăn tùy tiện ở tạm.

Sợ bị người ta phát hiện, ngay cả nhóm lửa cũng không dám, nơi này cũng không có điện, làm cái gì cũng không tiện, càng không cần phải nói là nấu cơm, mỗi ngày liền dựa vào việc mua được thức ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi sống qua ngày, đều sắp biến thành nam nhân lang thang chân chính.

Mà càng đáng thương hơn chính là, cậu ta phát hiện Trình Diệp tuy rằng không về Trình gia, nhưng không ra khỏi Tần gia, hắn lại không dám tới gần quá, cho nên ở nơi này căn bản vô dụng, vẫn là không thấy được Trình Diệp, càng không thể nói là trả thù.

Mà Tô Bạch Duệ sẽ không tin, cậu ta tin chắc, chính mình là nhất, cậu ta mới là con cưng của trời, chỉ cần mình kiên trì, cuối cùng nhất định sẽ xoay ngược được tình thế!

Cho nên không cần biết có bao nhiêu khó khăn, cậu ta đều không để ý! Chỉ cần có thể giết chết Trình Diệp, cậu ta nguyện ý trả bất cứ giá nào!

Sau hoàng hôn, bởi vì là nơi hẻo lánh, bốn phía đã không có người, Tô Bạch Duệ cầm theo một túi ăn, kéo thân thể suy yếu đi về nhà kho.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, tình cờ có thể nghe thấy vài tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang, đã đi vào thu, gió đêm có chút thấu xương, Tô Bạch Duệ không khỏi run cầm cập mấy cái, kéo chặt quần áo.

Ngay tại lúc này, điện thoại trong túi rung lên hai lần, Tô Bạch Duệ nhíu chặt mi tâm, hai ngày nay không ngừng có người gửi tin nhắn quấy rầy cậu ta, ngôn ngữ thô tục, thậm chí còn có cả ảnh nơi tư mật, buồn nôn chết cậu ta.

Cậu tưởng đem tin nhắn những người đó xóa đi, thay đổi thật nhiều lần số điện thoại wechat, đều không làm nên chuyện gì, cuối cùng đơn giản không quan tâm nữa, nhưng bởi vì tình cờ có người gọi đến, cũng không thể tắt máy, cũng chỉ có thể mang tính lựa chọn mà không nhìn.

Trên tay cậu ta mang theo không ít thứ, vốn là không muốn xem, nhưng điện thoại di động không ngừng rung lên, trong ban đêm yên tĩnh có vẻ hơi ồn ào, đơn giản lấy điện thoại ra, nếu đơn giản chỉ là lời nói mang chút khiêu khích và một bức ảnh, nhẫn một trận cũng qua.

Nhưng lần này ——

Đôi mắt Tô Bạch Duệ trợn to, sức lực cầm điện thoại cũng từ từ gia tăng, thậm chí tay còn khẽ run, không phải là bởi vì lạnh, mà là bởi vì sợ.

Cậu ta trừng điện thoại, đột nhiên mạnh mẽ nhìn bốn phía, xung quanh không có ai.

Nhưng điện thoại vẫn sáng trên đó hiện lên tin nhắn đã đọc ——

"Bước đi cái mông còn uốn một cái éo một cái, là muốn câu dẫn ai đó?"

Tô Bạch Duệ theo bản năng mà nắm chặt cơ tay, nhanh chóng chạy về phía trước, rất nhanh liền đến cửa nhà kho, như thỏ con sau khi đi vào rồi cũng không dám đi ra nữa.

Mà đây chỉ là bước dạo đầu, ác mộng của Tô Bạch Duệ chính thức mở màn.

Lúc 666 gửi tin tức toàn bộ hệ thống đều nóng bỏng, nó thực sự không thể lý giải được thú vui của Trình Diệp, như đám lão đầu hèn mọn, dựa vào việc đùa giỡn người khác làm niềm vui, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Mà Trình Diệp lại như đứa nhỏ có được viên đường, đùa không còn biết trời đâu đất đâu, thậm chí còn ở trên mạng tìm tòi loại tin nhắn khuôn mẫu của si hán biến thái chuyên đi theo dõi.

Nếu không phải 666 giúp cậu quét sạch vết tích khắc phục hậu quả, nó sợ là cậu sẽ bị cục cảnh sát mời đi uống trà.

Tô Bạch Duệ liền thu được vài cái tin nhắn ngắn, thậm chí có lúc cậu ta ở nhà kho căn bản không đi ra ngoài, đôi mắt kia giống như là quỷ nhãn, cậu ta sợ, cũng không dám một mình ở nhà kho, cấp tốc thu dọn đồ đạc tìm phòng cho thuê, trước tiên tạm ở đó.

Những, quỷ nhãn giống như là ở trên người cậu ta, không cần biết cậu ta chuyển nhà bao nhiêu lần, luôn có thể chuẩn xác không có sai mà lần theo cậu ta.

Cậu ta thử nghiệm điều tra id, có không địa chỉ nào như vậy, mà căn bản cũng không có địa chỉ đó tồn tại, tin nhắn và cuộc gọi giống như là từ trong địa ngục phát ra.

Tô Bạch Duệ mỗi ngày đều nhận được vài cái tin nhắn ngắn hoặc hình ảnh, nói cậu ta ngày hôm nay đã làm gì, ăn cái gì, giống như là đang giám sát cậu ta ——

Tô Bạch Duệ bị dọa đến căn bản ngủ không yên, cậu ta cảm giác chỉ cần mình vừa nhắm mắt, người gửi nhắn tin hoặc là quỷ liền tới, gây bất lợi cho cậu ta.

Tô Bạch Duệ hết sức thống khổ, cũng không ai nói chuyện với cậu ta, không mấy ngày liền bị dằn vặt làm tâm lực mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy, rối bù, như ác quỷ vò lên từ địa ngục, hàng xóm thấy đều giật mình.

Tô Bạch Duệ không dám một mình ở nhà, ban ngày liền bồng bềnh tại đầu đường nơi có nhiều người nhất, ý đồ hấp thụ nhiều chút dương khí, trấn áp lại ác quỷ, cậu ta thích nhất nam nhân cường tráng, nghe đâu nam nhân như vậy dương khí đều rất mạnh.

Sau khi Trình Diệp biết được cậu ta nghĩ như thế, vui mừng miệng thiếu chút nữa đều sai lệch.

Nếu cậu ta cho là có quỷ đeo bám, Trình Diệp liền hết sức phối hợp ngưng gửi tin nhắn cho cậu ta, càng ngày càng khiến Tô Bạch Duệ cảm thấy điều mình suy đoán là đúng, quỷ nhãn không dám xuất hiện ở nơi dương khí dồi dào, cậu ta cũng càng nghiêng về việc cùng nam nhân cường tráng dương khí dồi dào ở cùng nhau.

Tô Bạch Duệ liên tiếp xuất hiện ở phòng tập thể hình, mỗi lần đều phải dính chặt bên người những nam nhân cường tráng, cậu ta cảm thấy mình là đang trừ tà, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là câu dẫn nam nhân!

"Cậu ta sao lại đến nữa, hay là coi trọng cậu đó."

"U, diễm phúc không cạn a, lớn lên còn rất khá."

Nam nhân bị trêu chọc là huấn luyện viên phòng tập thể hình, trong ngày thường cũng yêu thích cùng học viên của mình liệp diễm, một mặt là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (*), một mặt khác là nhà này phòng tập thể hình là có tên xa hoa nơi, có thể tới nơi này của cải cũng không mỏng.

(*) Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.

Thuận ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tô Bạch Duệ ở cửa nhìn bốn phía, trên mặt nam nhân hiện ra nụ cười bỉ ổi.

Đồ đê tiện này mỗi ngày đều đến câu dẫn, sợ là đã sớm hư không cô quạnh, đêm nay liền thỏa mãn cậu ta.

Nam nhân vẫy tay: "Bên này!"

Ngày hôm nay Tô Bạch Duệ mới vừa nhận được một tin nhắn, phi thường sợ sệt, khi nghe đến thanh âm quen thuộc ngẩng đầu nhìn lại đây, trên mặt lập tức lộ ra mừng rỡ nụ cười thả lỏng, mới vừa ở cửa mở ra tin nhắn liền bị doạ ra mồ hôi lạnh quần áo còn dán vào da thịt, cậu ta cũng không có thời gian để nhìn, lập tức chạy về phía nam nhân.

"Đây không phải là Tô Bạch Duệ sao?" âm thanh ngả ngớn, Tô Bạch Duệ quay đầu, đúng dịp thấy phú nhị đại trước đây cùng đi ăn cơm.

"Làm sao, Trình tiểu thiếu gia không cần cậu nữa, cậu ta phẩm vị thấp như vậy?" Người nọ là khách hàng của phòng tập thể hình, tự nhiên quen biết huấn luyện viên, hai mắt khinh thường quan sát trên dưới, ôm vai Tô Bạch Duệ, nói, "Cùng hắn còn không bằng cùng tôi."

Huấn luyện viên nào dám cùng phú nhị đại đối nghịch, ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng, dưới tầm mắt hàm chứa cảnh cáo của đối phương cong đuôi chạy trốn.

Tô Bạch Duệ cau mày, nhìn về phía những người đem mình kẹp ở giữa này.

Bước chân phù phiếm, đáy mắt xanh đen, nghe nói người có đôi mắt xanh đen dương khí đều yếu, huống chi những người này nam nữ không kỵ, trên người hoặc nhiều hoặc ít khẳng định đều lây âm khí.

Tô Bạch Duệ không muốn trêu chọc, quay người muốn đi, cậu ta hiện tại chỉ lo trốn quỷ, căn bản đều không nghĩ tới người này là con nhà giàu, mình căn bản không đắc tội được.

"Ha, đã đi tới tình trạng này, còn coi mình là tiểu tuỳ tùng của Trình Diệp, có người che chở sao, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là nên nghe lời một chút." Phú nhị đại vòng qua coi một vòng, sờ cằm ha ha cười, "Các huynh đệ, động thủ!" Dĩ nhiên không phải bọn họ tự mình động thủ, tùy tiện bên người lôi ra một người bảo tiêu cũng có thể chế phục Tô Bạch Duệ.

Bọn họ trước đây vô tình hay cố ý phát hiện không ít ảnh và video của Tô Bạch Duệ, đã sớm tưởng nếm thử mùi vị, tuy rằng không phải nơi hành sự, nhưng luôn mang áo mưa.

Phải biết trước đây Tô Bạch Duệ cũng không biết dựa vào cái gì, như sói đuôi to thanh cao cao ngạo, cũng không ngẫm lại nếu như không phải nhờ Trình Diệp, ai sẽ nhiều liếc cậu ta lấy một cái, hiện giờ khi biết cậu ta và Trình Diệp tanh bành, sớm muốn đem người có đôi mắt mọc ở trên đầu này, trước đây dĩ nhiên còn dám xem thường hắn lôi ra ngoài hảo hảo nhục nhã một phen, bất quá luôn không tìm được người, không nghĩ tới hôm nay thế mà cứ đơn giản mà rơi vào trong tay hắn!

Phú nhị đại vừa nhìn dáng dấp cậu ta và huấn luyện viên thể hình thân mật, giận không chỗ phát tiết, phải biết này ** trước đây nhưng là chạm cũng không để cho hắn chạm đến một đầu ngón tay!

Tô Bạch Duệ vừa nghe đến tên Trình Diệp, cả người đều điên cuồng, cậu ta phẫn hận trừng phú nhị đại, giống như muốn cách người này trừng chết Trình Diệp.

Phú nhị đại bị hắn nhìn mà mồ hôi đều toát ra ngoài, xoa xoa cái trán lúc này liền nổi giận, cũng không nói nhiều kêu bảo tiêu ở trước mặt mọi người trực tiếp vác người đi.

Người xung quanh tuy rằng giật nảy mình, nhưng e ngại phú nhị đại, hơn nữa khoảng thời gian này bọn họ cũng đều là nhìn Tô Bạch Duệ đến ẻo ẻo trước mặt, tiềm thức liền cảm thấy Tô Bạch Duệ cũng không phải người tốt lành gì, căn bản không ai đứng ra, liền cứ như vậy để Tô Bạch Duệ bị mang đi.

Này phú nhị đại đúng lúc là người thích chơi B*S*, lúc thường luôn không tìm được người có thể đùa tận hứng, hiện tại gặp phải Tô Bạch Duệ cũng coi như là giải quyết vấn đề không trên không dưới gần đây, không thể chờ đợi được nữa liền đem người mang đến biệt thự của mình, trên đường còn mua thêm không ít đạo cụ, liền gọi điện thoại gọi không ít người trong đồng đạo, xem ra là dự định không chơi chết không thôi!

...

"A a a a a a, cứu mạng a!!"

"Cút ngay, đều cút cho tao, gọi Tần Túc, gọi hắn xuống đây, nếu không tao sẽ giết người!"

"Nói cho Tần Túc, mười phút không xuống dưới, tao liền một đao đâm chết đứa bé này!"

"Tuyệt đối đừng kích động, xin ngài trước tiên bỏ vũ khí xuống, đừng làm bị thương trẻ con."

"Cứu mạng a, cứu con, mẹ ơi, con sợ!"

Dưới lầu tập đoàn Tần thị đột nhiên xông tới tên bệnh thần kinh cầm đao, muốn nhào lên công kích, hiện tại thậm chí còn ép buộc một đứa trẻ bảy, tám tuổi, toàn thể bảo an đều được điều động.

"Đây không phải là Tô tiên sinh mà trước đây Tần tổng giúp đỡ sao?"

Tô Bạch Duệ so với quãng thời gian trước liền gầy đi không ít, trời thu mà chỉ mặc một bộ áo khoác đơn bạc, bởi vì tâm tình kích động lộ ra hơn một nửa cánh tay, mặt trên tất cả đều là nhằng nhịt vết máu khắp nơi.

Cậu ta điên cuồng cầm lấy vai một đứa bé trai, con dao sắc bén để trên cổ đứa bé, dữ tợn mà rêu rao lên muốn gặp Tần Túc.

Đứa trẻ sợ đến oa oa khóc lớn, nhưng không khơi gợi lòng thương cảm của Tô Bạch Duệ, mà là giãy dụa da dẻ toàn thân đều ửng hồng, mũi dao để ngay cổ mắt thấy liền muốn đâm vào huyết quản, tâm mọi người đều nâng lên.

Tần Túc vội vội vàng vàng chạy xuống, nhìn thấy tình cảnh này mi tâm nhăn chặt lại, âm thầm vui mừng hai ngày nay Tiểu Diệp Tử không tới công ty, nếu như bị cậu nhìn thấy Tô Bạch Duệ như này, lại không biết nên làm gì để hối lỗi.

Hắn không biết là kỳ thực Tô Bạch Duệ biến thành như vậy, tuyệt đại đa số đều là công lao của Trình Diệp.

Thần kinh Tô Bạch Duệ quá mức cường hãn, Trình Diệp bỏ ra rất nhiều sức lực mới đem người kích thích đến điên điên khùng khùng.

666: "..." Vâng vâng vâng, ngài rất đỉnh.

"Là mày, là mày hại tao biến thành như bây giờ!"

"Tần Túc, mày tại sao không thích tao lại đi thích tên 'kỹ nữ' kia!"

"Ngược lại tao cũng không muốn sống nữa, chúng ta cùng chết!"

"Mày đi gọi Trình Diệp, gọi Trình Diệp lại đây, nếu không tao hiện tại sẽ giết đứa trẻ này!!"

Cậu ta điên cuồng gầm rú, tầm mắt chặt chẽ đóng ở trên người Tần Túc, đáy mắt đỏ như máu, tựa hồ cái tên Trình Diệp này kích thích cậu ta rất lớn, hoàn toàn không chú ý tới cảnh sát phía sau đang chậm rãi tiếp cận mình.

"Trời ạ, cậu ta điên rồi sao, cũng bởi vì người ta không thích cậu ta, cậu ta liền muốn giết người!"

"Thần kinh mà!"

"Đừng nói nữa, nếu như bị cạu ta nghe thấy được giết cậu đó!"

Kỳ thực bọn họ đều đang lo lắng, Tô Bạch Duệ toàn thân tâm lực chú ý đến việc giết Trình Diệp, cùng Tần Túc tuẫn tình, căn bản không nghe thấy thanh âm của ai khác.

Tần Túc lạnh lùng nhìn cậu ta, chậm rãi áp sát: "Cậu thả đứa nhỏ ra, cậu không tôi với cậu cùng chết, tôi làm con tin của cậu!"

"Không, mày tìm Trình Diệp lại đây, tao muốn thấy cậu ta, thấy cậu ta!" Tô Bạch Duệ đã điên rồi, trừng mắt kịch liệt hướng về phía Tần Túc hô, tay mất lực cứa lên da dẻ yếu ớt của đứa nhỏ, máu liền chảy ra, đứa nhỏ oa một tiếng khóc lên, nghẹn đến đỏ cả mặt, bởi vì dùng sức máu chảy càng lúc càng nhiều.

"Con à, con trai của tôi!" Một nữ nhân tóc dài bỗng nhiên hét lên một tiếng, mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh, được người xung quanh đỡ lấy.

"Nghiệp chướng a, sao lại bắt cóc một đứa trẻ?"

Người xung quanh bàn luận từng tiếng giống như kim châm mạnh mẽ đâm vào não Tô Bạch Duệ, đau đớn làm cậu ta hoa mắt, Trình Diệp, đều do Trình Diệp, nếu không phải vì Trình Diệp, mình cũng sẽ không rơi vào tình huống như vậy, là cậu ta sai, là cậu ta ép mình.

Tần Túc thấy thế, sắc mặt âm trầm.

"Tần Túc, tao nghĩ nếu như là Trình Diệp, cậu ta nhất định sẽ không muốn thương tổn đến đứa trẻ này đi!" Tô Bạch Duệ cười lạnh, "Cậu ta chính là kỹ nữ! Ngoại trừ làm bộ làm tịch cậu ta còn có thể làm cái gì, cậu ta vì bảo trì hình tượng của bản thân, nhất định sẽ dùng bản thân để đổi đứa bé này, Tần Túc, mày cảm thấy nếu như Trình Diệp biết mày gián tiếp hại chết một đứa trẻ, cậu ta sẽ như thế nào, còn có thể không hề khúc mắc đi cùng với mày sao?"

Tô Bạch Duệ cảm thấy mỗi lúc cậu ta nói một chữ, trái tim đều đang chảy máu, cậu ta đau lòng nhìn Tần Túc. Nam nhân này vốn nên là của cậu ta, đáng tiếc —— Tần Túc không có mắt, coi trọng tên tiểu nhân Trình Diệp này! Luôn ở trước mặt Túc ca giả bộ đáng thương, kỳ thực Trình Diệp so với ai khác đều tàn nhẫn! Một ngày nào đó cậu ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Trình Diệp!

"Tô Bạch Duệ, cậu còn muốn nháo tới khi nào, Diệp Tử bị cậu làm hại bây giờ còn nằm ở trên giường, cậu cho dù không xem em ấy là bạn bè, cũng phải nhìn về Tần gia đã giúp đỡ cậu nhiều năm như vậy!"

"Giúp đỡ? Tần Túc! Em yêu anh, em yêu anh như vậy, anh lại dùng cái từ này để hình dung mối quan hệ giữa chúng ta, anh quá vô tình rồi!"

Tần Túc: "..." Người này đúng là điên rồi, đơn giản chỉ là làm một chuyện tốt, chẳng lẽ hắn đang tự nuôi con dâu từ bé, kia Tần gia giúp đỡ nhiều đứa trẻ như vậy, hắn sợ là cũng bị xử tồi trùng hôn rồi!

"Em không nói với anh! Gọi Trình Diệp đến, làm sao, cậu ta có phải là không dám tới, đúng rồi, cậu ta sợ chết, cậu ta không muốn cứu đứa nhỏ này có đúng hay không, ha ha ha, tao biết mà, Trình Diệp khẳng định đều là giả bổ, đây mới là bộ mặt thật của cậu ta!!" Tô Bạch Duệ cười ha ha.

Mặt Tần Túc tối sầm lại: "Cậu nằm mơ, tôi sẽ không nói cho em ấy chuyện này."

"Túc ca, anh cứ như vậy che chở cậu ta?" Tô Bạch Duệ thấp giọng nỉ non, thấy Tần Túc nhìn chằm chằm mình với ánh mắt phòng bị, tâm lý vừa cao hứng lại thất lạc, chỉ có vào lúc này, trong đôi mắt Túc ca mới có thể nhìn thấy một mình cậu, Tô Bạch Duệ hoảng thần, trên tay tê rần, dao liền bị Tần Túc đá ra ngoài.

Xoạch một tiếng, trong nháy mắt dao rơi trên mặt đất, đứa trẻ được túm đi, Tô Bạch Duệ cũng bị cảnh sát tóm được.

Tần Túc thở ra một hơi, nhìn Tô Bạch Duệ phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, xem thường nói: "Muốn gặp Diệp Tử? Tôi sợ cậu làm dơ con mắt của em ấy."

Tô Bạch Duệ triệt để điên rồi, mặc dù bị cảnh sát đè xuống đất cũng liều chết giãy dụa, xương gò má đều bị ma sát tạo ra không ít vết thương, cậu ta giương nanh múa vuốt gầm rú: "Trình Diệp, mày chết không được tử tế, mày cướp người của tao, đồ vật của tao, một ngày nào đó, tao sẽ giết mày, Trình Diệp —— "

Tần Túc cau mày, cảnh sát lập tức hiểu ý, một con dao bổ vào vai Tô Bạch Duệ, cổ hắn lệch đi té xỉu.

Thế giới rốt cục an tĩnh, chỉ để lại đám người kinh hồn bất định còn đang bàn luận chuyện vừa nãy.

Cảm khái một người điên thành ra sao, mới có thể bởi vì người khác không thích mình mà giết người, người khác không thích mình, lẽ nào không phải vì nhiều nguyên nhân sao, thế mà trách tội đến trên người người yêu của người ta, quả nhiên người điên là người mà bọn họ không đơn giản liền có thể hiểu được.

Trong lúc nhất thời, ảnh Tô Bạch Duệ thịnh hành ở trên mạng, thậm chí lực lượng cảnh sát đều coi đây là án lệ phản diện, giáo dục bạn trên mạng cần phải lý trí trong chuyện tình cảm, ngàn vạn lần không thể để bản thân lạc lối, gây thành đại họa!

Ngay sau đó, video Tô Bạch Duệ cùng nhóm phú nhị đại nô đùa cũng truyền ra, tất cả mọi người cảm thấy cậu ta nhất định là bởi vì bị đả kích lớn mà tự cam đoạ lạc, lại sau đó, nhìn thấy video Tô Bạch Duệ cùng rất nhiều người thác loạn, dân mạng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí có người còn ở trên mạng tìm phương thức liên lạc của Tô Bạch Duệ, cảm thấy chơi Tô Bạch Duệ rất sướng, muốn thử một chút.

Mà nhiều người lên tiếng phê phán Tô Bạch Duệ, bị giam ở cục cảnh sát vài ngày liền được thả ra.

Dù sao cậu ta cũng không có chân chính tạo thành thương vong, hơn nữa còn bị phán định là vì thần kinh không ổn định, sau lưng có một nguồn sức mạnh bảo vệ cậu ta, lực lượng cảnh sát bắt cậu ta cũng không có biện pháp.

Chính là Tần Túc!

Có lúc ngồi tù hay là tử vong đều là một loại giải thoát, ở cái nơi kinh đô tấc đất tấc vàng này, một người phấn đấu như thế nào cũng không thể có chỗ đứng, thậm chí còn quay mắt về điều tiêu cực... Có lúc sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.

Tô Bạch Duệ ra khỏi cục cảnh sát, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt, cậu ta giơ tay che khuất mí mắt, hoảng hốt cũng không biết nên đi chỗ nào.

Cậu ta tuy rằng còn chưa thấy internet rầm rộ về mình, nhưng cũng biết, cuộc đời của cậu ta triệt để xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play