Edit: Lạc Lạc

Wattpad: @Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Sao vậy, có phải là có chỗ nào không thoải mái không? Anh kêu bác sĩ lại đây ngay." Trình Cẩm Nhiên vội vàng muốn đi lấy di động lại bị Trình Diệp kéo lại.

Trình Diệp cắn môi, nhẹ lắc lắc đầu, kết quả thiếu chút nữa tự lắc đến ngất đi: "Em không sao, chỉ là có hơi sợ!"

Trình Cẩm Nhiên thở ra một hơi, xoa xoa đầu cậu, dặn dò Lý thẩm bưng thức ăn lên, mình thì ngồi sát bên mép giường: "Không có chuyện gì, có anh ở đây."

Trình Diệp vùi ở trong ngực của Trình Cẩm Nhiên, ngửa mặt lên lộ ra khuôn mặt nhỏ bị kinh sợ, khẽ gật đầu một cái, tay chặt chẽ siết lấy vạt áo Trình Cẩm Nhiên, thấy vậy trái tim Trình Cẩm Nhiên triệt để mềm thành nước, sao em của hắn có thể manh như vậy chứ!!!!!

Trình Cẩm Nhiên sờ sờ trán Trình Diệp, xác định không phát sốt, nhẹ nhàng ôm lấy vai em trai, đắp chăn lên cho cậu.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Nhìn băng gạc tràn đầy vết máu, tâm Trình Cẩm Nhiên đau như bị ai nhéo một cái, em trai bảo bối của hắn từ nhỏ chưa từng chịu khổ bao giờ, bây giờ sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh.

Sớm biết vậy thì buổi trưa hôm nay đã không kêu cậu tới dùng cơm, chỉ là bây giờ có hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa, sau này hắn nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa em này, đừng nói từ trên cầu thang té xuống, chính là trẹo chân cũng không được!

Em trai yếu như vậy, mềm như vậy, làm sao chịu nổi thương tổn lặp đi lặp lại nhiều lần!

Hiện tại Trình Diệp cũng đã mười tám tuổi, cũng được xếp vào hàng ngũ người trưởng thành, nhưng trong thâm tâm Trình Cẩm Nhiên thì em trai của hắn vẫn là một nhóc con luôn đi theo phía sau mình, vẫn là cậu nhóc năm tuổi luôn miệng đòi ăn kẹo que.

Trình Diệp ngó dáo dác ở phía sau hắn tìm kiếm cái gì đó, Trình Cẩm Nhiên quay mặt sang liền nhìn thấy Lý thẩm bưng khay tới, hắn cười cười, khuôn mặt băng lãnh hiện lên nụ cười, như gió xuân hiu hiu ôn hoà, hắn ôn nhu hỏi: "Tìm cái gì đấy? Đói bụng? Anh bảo Lý thẩm nấu cháo cho em ăn?"

"Tiểu Bạch đâu?" Trình Diệp hơi co lại đầu hỏi.

"Về rồi."

Đối với Tô Bạch Duệ, Trình Cẩm Nhiên vẫn rất có hảo cảm, một bởi vì cậu ta là bạn thân của em trai, nhìn cậu ta tướng mạo mặc dù không đẹp bằng em trai nhưng nhìn cũng rất tốt, đều thuộc kiểu mềm mại vô hại, vì bọn hắn là dân kinh doanh nên thích nhất loại người đơn giản sạch sẽ đơn thuần.

Hơn nữa nhìn cậu ta, giống như là nhìn em trai của mình, nên rất có cảm giác thân thiết.

"Cậu ấy có nói gì hay không?" Trình Diệp cẩn thận hỏi.

"Không có, em ấy có thể nói cái gì?" Sự cố phát sinh lúc đó chỉ có Tô Bạch Duệ ở đó, mà cái gì cũng không hỏi liền đi ra, trước tiên liền bảo cậu ta phải về.

Bác sĩ ra ra vào vào, một người ngoài, lưu lại chỉ tổ vướng bận.

Nghĩ đến Tô Bạch Duệ, cậu sợ đến thất kinh, lôi cánh tay của Trình Cẩn Nhiên không ra một bộ dáng gì cả làm hắn có chút muốn cười.

Lúc đó lo lắng quá mức, hiện tại hồi tưởng lại Tô Bạch Duệ khả năng cũng bị giật mình, có thời gian bảo em trai gọi điện thoại nói cho bên kia em trai không có việc gì.

"Vậy thì tốt." Trình Diệp thở ra một hơi, thân mật lôi kéo cánh tay Trình Cẩm Nhiên làm nũng nói, "Anh à, Tiểu Bạch cậu ấy không phải cố ý đẩy em xuống lầu, anh không nên trách cậu ấy."

"!" Sắc mặt Trình Cẩm Nhiên liền chìm xuống, nắm chặt Trình Diệp hỏi lại, "Em nói cái gì?"

Sắc mặt nhu hòa đột nhiên trở nên ác liệt, dù là Trình Diệp cũng bị doạ sợ hết hồn, co rúm lại nói: "Anh làm sao vậy, đột nhiên hù người."

Nói xong bản thân cũng giật cả mình, làm bạch liên hoa quả thật không dễ dàng, sức chịu đựng tâm lý phải lớn một chút, bằng không sớm muộn gì cũng bị chính mình doạ chết.

Sờ sờ da gà nổi trên người, Trình Diệp nỗ lực duy trì biểu tình đầy oán trách trên mặt, ngũ quan đều cứng đờ.

Trình Cẩm Nhiên sợ hù đến bảo bối, trầm giọng nhẫn nại hỏi: "Ý của em là em không phải là không cẩn thận từ trên lầu té xuống, mà là cậu ta đẩy em? Cậu ta tại sao lại đẩy em?! Hai em cãi nhau sao?"

Liên tiếp vấn đề đổ xuống làm Trình Diệp không biết nên trả lời từ đâu, cậu gãi gãi trán, tựa hồ không nghe ra Trình Cẩm Nhiên hận đến nghiến răng kèn kẹt, cậu thoáng cúi đầu, nỗ lực che giấu vệt đỏ ửng trên mặt.

Một hồi lâu sau mới từ từ nói: "Em không cẩn thận nhìn thấy một quyển sổ của cậu ấy, trên trang bìa tất cả đều là tên Tần đại ca, em gọi cậu ấy tới nhà chúng ta muốn hỏi một chút."

Năm ngón tay của Trình Diệp nắm chặt chăn, bên trong thanh âm đều lộ ra e thẹn: "Em nghĩ là cậu ấy thích Tần đại ca, đầu óc nóng lên liền cùng cậu ấy cãi nhau, nào có biết em đứng quá gần cầu thang, cậu ấy nhẹ nhàng đẩy em một cái, em liền rớt xuống."

"Bất quá trước khi em té xỉu, Tiểu Bạch nói với em cậu ấy không phải thích Tần đại ca mới viết tên Tần đại ca, cậu ấy chỉ là cảm kích được Tần đại ca giúp đỡ, là em nghĩ nhiều rồi, cậu ấy còn không cho em nói cho người khác biết!"

Trình Diệp le lưỡi, mặt đầy tín nhiệm mà nhìn Trình Cẩm Nhiên: "Bất quá anh cũng không tính là người khác! Anh không cần nói cho Tần đại ca, không Tiểu Bạch lại không vui."

Lòng bàn tay cậu nắm chặt chăn che khuất cái trán, chỉ hiện ra một phần nhỏ, nhìn khuôn mặt dị thường tinh xảo bởi vì mang theo mấy phần tái nhợt mà lộ ra vài phần suy nhược, Trình Cẩm Nhiên nhìn em trai ngốc của mình lộ ra ánh mắt cực kỳ tin cậy, trên mặt bất động thanh sắc, trong tâm đã căm giận ngút trời!

Không có chuyện gì? Làm sao lại không có chuyện gì! Chuyện này là chuyện lớn! Rất rất lớn đó!!!!!

Này đã coi như là cố ý giết người rồi! Không, là mưu sát! Đúng vậy, chính là mưu sát!!!

Không nói cho người khác biết! Là không nói chuyện cậu ta mưu sát thất bại, còn là không nói cho những người cậu ta mơ ước là Tần Túc biết chuyện này?

Đứa em đơn thuần của hắn, hai ba câu liền nói chuyện lớn như vậy không nên nói ra liền bị lừa, hắn mới không phải là đứa nhỏ ba tuổi, không dễ bị lừa gạt!

Trình Cẩm Nhiên nắm tay Trình Diệp, trên mặt bất động thanh sắc, dụ dỗ từng bước nói: "Đúng, anh không phải là người ngoài, sau này em phát hiện Tô Bạch Duệ kia có cái gì không đúng, phải nói cho anh biết, có được hay không?"

Trình Diệp nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn Trình Cẩm Nhiên gật gật đầu: "Dạ, bất quá anh, anh ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, đặc biệt là đừng nói cho Tần đại ca biết!"

Trình Cẩm Nhiên cười dịu dàng: "Đương nhiên." Đương nhiên nhất định phải nói cho Tần Túc, đồng thời chuyện này Tần Túc phải cho hắn một cái công đạo, đừng nói đẩy Tô Bạch Duệ xuống lầu, hắn chính là muốn vô thanh vô thức làm Tô Bạch Duệ bị khinh.

Nhìn thì vô hại như vậy, không nghĩ tới tâm cơ lại một bụng như thế, chỉ vì một nam nhân, xuống tay lại thật tàn nhẫn, trong con ngươi Trình Cẩm Nhiên xẹt qua một tia mù mịt.

Hệ thống 666: "..." Đại Diệp Tử lợi hại, đây chính là đánh nhau mà không thấy máu trong truyền thuyết, giết người trong vô hình đó aaaaa!

Nguyên bản Trình Cẩm Nhiên là về sau từ từ tiếp xúc với Tô Bạch Duệ mới có ấn tượng tốt, nhưng hiện tại —— hiện tại có thể thích người có thể là hung thủ giết em trai mình sao? Một đệ khống như Trình Cẩm Nhiên thì tuyệt nhiên là không thể nào.

Dăm ba câu chặt đứt hảo cảm của Trình Cẩm Nhiên đối với Tô Bạch Duệ, triệt để chém đứt một cánh tay lớn của Tô Bạch Duệ!!!

Bàn luận về diễn kịch, nhà ai 'trâu bò' hơn, 666 giúp các bạn tìm kiếm Đại Diệp Tử bảo bối!

Nghe thấy 666 phản hồi trong lòng Trình Diệp biến hóa, Trình Diệp nằm nhoài trong lồng ngực Trình Cẩm Nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười.

Này là người đầu tiên, chuyện hay chỉ mới vừa bắt đầu, cậu muốn cho Tô Bạch Duệ vạn nhân mê bị mọi người xa lánh, này so với thân thể bị dằn vặt càng khiến cho cậu ta không thể chịu được!!

Không phải là Bạch Liên hoa sao, ta cho ngươi biết thế nào mới là một bạch liên hoa chân chính!!

"U a!" 666 không nhịn được vì Đại Diệp Tử vui mừng kêu thành tiếng, đại bảo bối chính là thông minh đó! Nó đã dự kiến từ đây đi tới, vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi con đường thăng cấp!

Trình Diệp là lăn xuống cầu thang, đến khúc quanh đầu va vào lan can liền dừng, không có gãy xương, mà nhiều chỗ hiện lên bầm tím, trán bị đụng vỡ chảy ra một đống máu, não bị chấn động.

Hơi hơi động liền có thể làm cho cậu choáng váng, đầu hoa mắt nổ, muốn ói, Trình Diệp bất đắc dĩ nằm mấy ngày, vết thương ngoài da cũng đã tốt lắm rồi, mà Trình Cẩm Nhiên lo lắng cho em trai, tạm thời không cho cậu đến trường, liền cứ ở nhà dưỡng thương.

Một tuần sau, trong sân lớn của khu biệt thự, Trình Diệp ngồi ở trên ghế dài, trong tay cầm nước nho, trên tay nâng một quyển sách.

Lý thẩm bưng một bàn điểm tâm dể ở trước mặt của cậu, khóe mắt đều chứa ý cười: "Thiếu gia, đang đọc sách sao??."

Tiểu thiếu gia nhà bọn họ được nuôi rất tốt, tóc tai mềm mại tính khí cũng tốt, học tập cũng giỏi, hiện tại công tử bột có mấy ai thích xem sách, tiểu thiếu gia lại không phải là một trong số đó.

Lý thẩm đeo kính rất dày, nhìn tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chính là quá đơn thuần, đi ra ngoài dễ bị lừa gạt, khiến đầu bị thương đến bây giờ còn chưa tốt.

Vừa nghĩ tới người làm hại thiếu gia, nụ cười trên mặt Lý thẩm phai nhạt mấy phần.

"Vâng, anh cháu cũng không cho cháu đi học, quá nhàm chán." Trình Diệp lật Nhất Hiệt Thư, ánh mắt liếc lên nhìn Lý thẩm dáng dấp muốn nói lại thôi.

Lý thẩm từ nhỏ đã luôn theo cậu, hai người ngoại trừ anh trai Trình Cẩm Nhiên thì là người thân mật nhất, lần bị thương này bà cũng đau lòng vô cùng, biến đổi phương pháp làm cơm, nấu canh cho cậu bồi bổ thân thể, hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn phụ nữ ở cữ, canh cá, canh xương sườn bắp ngô đổi đi đổi lại các phương pháp dân gian.

Trình Diệp để sách xuống, xoa xoa cánh mũi, cười híp mắt hỏi: "Lý thẩm, làm sao vậy?"

"Cháu nha!" Lý thẩm biết cậu lại đùa cho mình vui vẻ, rất cho mặt mũi cười hai tiếng mới căm giận nói: "Còn không phải tại Tô thiếu gia kia, lại tới nữa rồi, thực sự là, thật vất vả mới được yên tĩnh mấy ngày!"

Lý thẩm rất không thích Tô Bạch Duệ, luôn cảm thấy đối phương có mưu đồ với thiếu gia nhà mình, lần này nếu không phải tại cậu ta, thiếu gia sao có thể bị thương nặng như vậy, nhìn hai ngày nay, khuôn mặt nhỏ đều đã gầy đi bao nhiêu! Thật, thật là kẻ gây họa!

Bất quá, ánh mắt của lão nhân chính là rất lão làng, Tô Bạch Duệ xác thực không phải một người đơn giản.

"Tiểu Bạch? Cậu ấy tới đây sao?" Trình Diệp đứng lên, khắp khuôn mặt đều là mừng rỡ, mà trong nháy mắt liền hiện lên mất mát, tự nhủ, "Từ khi cháu bị thương cậu ấy cũng chưa từng đến đây."

"Đúng nha, một người làm cháu bị thương còn không quan tâm cháu thì tính là bạn tốt gì chứ." Lý thẩm đã sớm ở trước thiếu gia nói về Tô Bạch Duệ, chỉ là vẫn luôn không bắt được nhược điểm, bậy giờ là thời cơ tốt làm sao có thể bỏ qua.

Lý thẩm hừ lạnh nói: "Ta xem cậu ta đã sớm đố kị cháu, lần trước ta còn thấy cậu ta lén lút sờ mó xe cháu, nhìn bề ngoài có vẻ không để ý, kỳ thực tâm lý đều sắp chua muốn chết rồi." Lý thẩm là nữ nhân, đối một ít tính khí nhỏ đặc biệt mẫn cảm, Tô Bạch Duệ làm những động tác nhỏ kia làm sao gạt được người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi kiến thức rộng rãi, vừa nhắc tới cậu ta thì sẽ không xong.

Lý thẩm cuối cùng cười lạnh tổng kết nói: Hừ! Người như thế không có tim không có phổi, không xứng cùng cháu làm bạn bè.

Có thể Trình Diệp vừa nghe thấy Tô Bạch Duệ tới thăm cậu đáy mắt liền bay hiện lên vui vẻ, Lý thẩm than thở, thiếu gia chính là nhẹ dạ, dễ bị người lợi dụng sơ hở.

Bị thương lớn như vậy còn không có một chút đề phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play