Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
Đăng bù thứ 6 nhe ^^
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lôi Tu và thị vệ đến thư phòng của quốc vương, nhìn thấy trước bàn đọc sách là dáng người cao to nhưng sắc mặt uể oải, thậm chí có thể cảm giác được sự mệt mỏi, đứng ở cửa hành lễ, thị vệ liền đi xuống.
Thư phòng to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lôi Tu toàn thân tài hoa vĩ đại tuấn dật, trong cơ thể không ngừng tản ra bá khí người bề trên, nhìn qua dĩ nhiên so với người kia khí thế mạnh hơn mấy phần.
Cũng may người kia mang theo khí tức quý tộc, rất dễ phân cao thấp với Lôi Tu.
Trình Diệp thông qua camera giám sát xem toàn bộ quá trình, lúc tầm mắt đảo qua đôi mắt của người kia lại dừng một chút, mím mím môi nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy người quyền cao như quốc vương, bất quá chế độ quân chủ lập hiến bồi dưỡng ra quân vương đúng là không giống người lãnh đạo nước Dân chủ Cộng hòa!"
666 có thể xem là có nhiều va chạm xã hội, cười nói: "Sau này chúng ta còn có thể xuyên đến cổ đại, nhìn hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh chân chính!"
Con ngươi Trình Diệp tối sầm, cười nói:"Được, rất chờ mong."
666 tự giác biết mình lỡ lời, nhìn Trình Diệp cường đại làm ra khuôn mặt tươi cười, không dám lên tiếng.
"Ngươi (*) đến rồi?" Quốc vương tỏ vẻ thân thiết với Lôi Tu, nhìn thấy hắn tiến vào thậm chí còn đứng lên.
(*) Do quốc vương là bề trên nên tui vẫn để nguyên xưng hô ta - ngươi nha.
Lôi Tu cũng gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, mí mắt thu lại, cũng nhìn không ra cảm xúc bất mãn hay là cao hứng.
Do có khúc mắc với hoàng gia, Lôi Tu vẫn luôn không cảm thấy hứng thú, sau khi gặp được Trình Diệp, hắn càng chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, mơ có tiền cũng chỉ cần nuôi nổi Trình Diệp là được, có quyền chỉ cần có thể khiến Trình Diệp không bị bắt nạt, như vậy đã đủ rồi.
Đối với quốc vương, Lôi Tu bởi vì thân phận, tự nhiên hiểu rõ vô cùng.
Quốc vương là một người cực kì nhẫn tâm, năm đó vì để ngồi lên đế vị, thậm chí chấp nhận hy sinh em trai mới có tám tuổi, giá họa cho một người em trai khác - người khả năng cùng ông ta tranh đoạt ngôi vị quốc vương này, sau đó, liền thuận buồm xuôi gió ngồi lên đế vị, vứt bỏ luôn hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm có bao nhiêu đều đem hết toàn lực theo đuổi nữ nhân có thể trợ giúp ông ta ngồi vững trên ngai vàng.
Nữ nhân đáng thương sau khi gả cho quốc vương, lần lượt hai đứa bé trong bụng đều bị ám hại, Đại hoàng tử là đứa con ngoài ý muốn, nhưng cũng chính bởi vì vậy mới may mắn còn sống.
Sau khi củng cố ngôi vị, ông ta liền không giữ được tà niệm, một lần nữa cưới người trong lòng làm vợ, sinh ra tam hoàng tử Lâm Xán.
Cũng chính bởi vì mẹ của Lâm Xán năm đó cam tâm tình nguyện chịu ủy khuất, quốc vương mới vì muốn bù đắp cho hai mẹ con bọn họ nên mới đối xử với Lâm Xán muốn bao nhiêu yêu thương liền có bấy nhiêu chiều chuộng —— cái này cũng là nguyên nhân khiến cho Lâm Xán trở thành con người muốn làm gì thì làm!
"Lâm Xán xảy ra chuyện rồi." Quốc vương nhìn chằm chằm mặt Lôi Tu, cực lực muốn nhìn thấy dù chỉ là một chút nhỏ biến hoá trên mặt hắn.
Sao nghe cứ như là tàn phế tới nơi vậy, Lôi Tu làm như việc không liên quan tới mình nói: "Vừa nãy đã có nghe nói, nghe nói đẳng cấp của đối phương cao thâm khó dò, thậm chí không nhìn ra lai lịch?"
Quốc vương trừng trừng nhìn Lôi Tu, một hồi lâu sau ngữ khí mới phức tạp nói: "Đúng, có điều đối phương tựa hồ cũng không phải muốn mạng của Lâm Xán, nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng, cho dù trị được, đẳng cấp cũng sẽ giảm xuống, đồng thời, muốn thăng cấp lại cực kì khó khăn."
Lôi Tu nhíu mày: "Vậy sao, vậy tam hoàng tử gần đây có đắc tội với ai không? Này nếu không phải để hạ thấp mặt mũi thì cũng là khiêu khích?"
Dứt lời hắn chậm rãi nheo mắt lại: "Ngài vẫn nên mau chóng điều tra những người cạnh tam hoàng tử đi, xem gần đây có phải có người nào đó đặc biệt xuất hiện?"
Ông ta cười khổ một tiếng, nói: "Gần đây Lâm Xán cũng không làm việc chính sự gì, chỉ là..."
Lôi Tu cười khinh một tiếng, nhưng cũng không cắt ngang lời ông ta.
Ông ta nhíu nhíu mày, khẽ thở dài một hơi, nói: "Gần đây Lâm Xán cũng không gặp ai bí ẩn, đắc tội với chiến sĩ cấp cao cũng không phải dễ dàng như vậy."
Lôi Tu nâng mắt, tầm mắt sắc bén hướng về phía quốc vương: "Quốc vương à, ngài đang nghi ngờ tôi sao?"
Ông ta mím mím môi, không lên tiếng, nhưng đôi mắt không chút tín nhiệm đã nói lên tất cả.
Lôi Tu thu liễm biểu tình trên mặt, im lặng nháy mắt sau lại nói: "Quốc vương, tôi và tam hoàng tử đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng lúc trước Bạch Cảnh Kỳ lựa chọn tam hoàng tử, người trên toàn bộ tinh cầu đều hạ nhục tôi, tôi một lời cũng không trách, bởi vì tôi biết, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, càng không nói đến hiện tại, Trình Diệp cũng đã là vị hôn phu của tôi, tôi chỉ muốn cùng Trình Diệp sống hết đời, ngài cảm thấy tôi sẽ rảnh đến mức tự đi gây phiền phức sao, để rồi tự tăng thêm chông gai cho tương lai của bản thân?"
Quốc vương nghiêng người, nhìn Lôi Tu từ trên xuống dưới. Ông ta không thể không thừa nhận, lời Lôi Tu nói quả thật không sai.
Hắn sắp kết hôn, hiện tại nếu làm chuyện này thì chỉ gây thêm bất lợi cho hắn.
Quốc vương không phải là người tốt, nhưng lại rất am hiểu việc phỏng đoán tâm tư của người khác, đặc biệt là loại người chỉ biết dùng vũ lực như Lôi Tu —— hắn vì Trình Diệp, sẽ không đi gây phiền phức.
Lôi Tu một mặt vô tội nhìn quốc vương, thăm dò nói: "Tôi nghe người ta nói, tam hoàng tử điện hạ chia tay với Bạch Cảnh Kỳ? Vậy Bạch gia —— "
Lúc nói chuyện, chẳng biết từ lúc nào ông ta đã đứng ở trước mặt Lôi Tu, đột nhiên giơ tay bắt lấy cánh tay Lôi Tu, xé ống tay áo của Lôi Tu, chỉ thấy cánh tay cơ bắp của Lôi Tu trơn mượt, gân xanh hơi nhô ra, vân da bóng loáng quả thật có chút vết thương, nhưng tuyệt đối không phải vết thương mới, mà là vết thương cũ đã nhiều năm.
Trong con ngươi của ông ta lộ ra một tia không rõ, mi tâm cũng nhíu lại.
Lôi Tu sững sờ, kiềm chế cảm xúc kích động muốn công kích, nhìn quốc vương siết chặt cánh tay mình, cười nhạo nói: "Ngài xem đủ chưa, đây đều là 'huân chương' tôi thắng được ở trên chiến trường, quốc vương đây là dự định tâm sự về chiến tích xưa sao?"
Ông ta lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, cứng ngắc nói: "Không phải..."
Lôi Tu cũng không cho ông ta cơ hội giải thích, lời nói ra khỏi miệng đều sẽ chỉ là mượn cớ, có nói hay không cũng không đáng kể, hắn sửa sang lại áo của mình, cười nói: "Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã có thể trở về ăn cơm rồi chứ, trong nhà còn có người đang chờ tôi về."
Bệ hạ nhìn Lôi Tu cả khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc, hỏi: "Xem ra, ngươi thật sự rất yêu cậu ta?"
Lôi Tu nhún vai, tự giác đem loại hạnh phúc không nhất thiết nói với người xa lạ này giữ trong lòng, cho nên cũng không muốn tâm sự chuyện có liên quan đến Trình Diệp!
Quốc vương khịt khịt mũi, mi tâm cau lại: "Trên người ngươi có mùi gì vậy?"
Lôi Tu nhấc cánh tay lên ngửi một cái, không hề có thành ý mà xin lỗi: "Ngài tìm tôi quá gấp, tôi vừa về đến nhà, ở tầng hầm một vòng, rồi lại đi nhà bếp một vòng, còn chưa kịp rửa mặt, mong ngài thứ lỗi, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi xin về trước."
Quốc vương bỗng nhiên nói: "Ngươi không đi nhìn Lâm Xán sao?"
Lôi Tu không dấu vết lui về phía sau một bước nói: "Vẫn là thôi đi, tam hoàng tử không bị thương nặng, tôi cũng không phải bác sĩ, cũng không biết gì về điều chế thuốc cả, có đi sợ rằng cũng không có tác dụng gì, còn làm loạn thêm."
Ngược lại quốc vương gọi hắn tiến cung, bất quá là muốn xác nhận xem hắn có phải là hung thủ hay không mà thôi.
Hiện tại hiềm nghi đã rửa sạch, trong cung rối như tơ vò, còn không bằng hắn trở lại cùng Trình Diệp ăn cơm tối!
Vừa nãy xé áo đã coi như là không cho Lôi Tu thể diện, hiện tại tự nhiên không thể cưỡng ép người ở lại, quốc vương một mặt bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn là tiễn người có hiềm nghi lớn nhất đi, sau đó lập tức đến xem Lâm Xán vẫn đang bị thương nặng nằm trên giường.
Sắc mặt Lâm Xán trắng bệch, môi không có một chút sắc hồng, nghe cha mình thuật lại, hắn ta trừng hai mắt cắn răng nói: "Làm sao có khả năng? Nhất định là hắn ta!"
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết thích khách bị thương ở cánh tay, vết thương rất nghiêm trọng, tuyệt đối không phải nhất thời nửa khắc là có thể tốt ngay được.
Quốc vương cũng có chút đau đầu: "Không thể là hắn ta được, Lôi Tu sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ như thế."
Lâm Xán cau mày: "Nhất định là hắn ta, thẹn quá hóa giận, cũng là bởi vì chuyện của Trình Diệp!"
"Lâm Xán, Trình Diệp đến cùng có cái gì tốt, con..." Quốc vương chuyển đề tài, đột nhiên hỏi, "Nói đến Trình Diệp, có phải nên nói đến Bạch Cảnh Kỳ, Bạch gia hay không?"
Lâm Xán ngẩng mặt lên, trong con ngươi đầy hoài nghi: "Bạch Cảnh Kỳ?"
Lầm bầm xong, Lâm Xán cắn răng: "Không biết, nhưng bọn họ nhất định là một bọn, Lôi Tu, Bạch Cảnh Kỳ, con sẽ không bỏ qua cho ai cả!"
Quốc vương nhìn biểu tình điên cuồng của Lâm Xán, dừng một chút nhẹ giọng nói: "Bạch gia bên kia ta sẽ ra tay." Về phần Lôi Tu, tạm thời không có chứng cứ để bắt hắn ta, chỉ có thể trước tiên hùa theo.
Lâm Xán nhìn ông ta với biểu tình khó chịu, hít sâu một hơi, đem nội tâm cừu hận mạnh mẽ đè xuống, cũng đem đáy mắt không cam lòng áp chế xuống.
Hắn ta hơi nhắm mắt lại, nghĩ đến cánh tay lành lặn của Lôi Tu, lại liên tưởng đến thân phận dược tề sư của Trình Diệp, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.
Bản thân Lôi Tu cũng đã rất có tính uy hiếp, bây giờ bên cạnh hắn lại có Trình Diệp trợ lực, nếu như lại tiếp tục như vậy, hắn ta sẽ không phải tranh đoạt ngôi vị với đại hoàng tử, mà là với Lôi Tu!
Lâm Xán sầm mặt lại, chỉ cảm thấy tuyệt đối không thể lại để cho Lôi Tu nắm giữ quyền chủ động.
Nghĩ đến Trình Diệp, cảm giác nhục nhã khi bị cự tuyệt xông lên đầu, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt diễm lệ kia.
Người này, hắn ta nhất định phải có được.
Về phần Bạch Cảnh Kỳ —— không cần biết cậu ta có tham gia vào ám hại lần này hay không, không cần biết hiện tại Lôi Tu có cảm giác gì với cậu ta, lần này, hắn ta nhất định phải làm cho Lôi Tu biết, hắn ta cũng không phải người dễ ức hiếp.
Lôi Tu ấn ấn thái dương ê ẩm, ngửa mặt nhìn chân trời, mặt trời đã ngã về tây, hơn nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu cam hoa mỹ.
Trợ lý ôm một xấp văn kiện dày theo sát ở bên người hắn, báo cáo hành trình ngày mai.
Nhìn thấy Lôi Tu mệt mỏi, sắc mặt có chút tái nhợt, trợ lý ngập ngừng một chút, đề nghị: "BOSS, hội nghị vào tám giờ sáng ngày mai có thể sẽ chậm lại mấy ngày, Minh Đường tiên sinh ba giờ chiều nay phải đến Vô Linh tinh cầu, ba ngày sau mới trở lại, hợp đồng này có thể..."
"Không cần, hai ngày nữa tôi nghỉ phép, mấy ngày nay muốn xử lý hết tất cả mọi công việc đang dở, cậu không cần phải để ý đến cái khác, tận lực liên hệ với bên hợp tác, dồn hết mọi công việc ra hai ngày sau." Lôi Tu chậm rãi nheo mắt lại, hai ngón tay ấn ấn cánh mũi, "Gọi Triệu thúc đến đây đi, tôi có hơi mệt, không thích hợp lái xe."
Trước đây Lôi Tu chưa bao giờ quan tâm đến điều này, nhưng bây giờ hắn đã có Tiểu Diệp, không những phải chú ý an toàn của Tiểu Diệp, ngay cả sức khoẻ và an toàn của bản thân cũng phải để ý..
Lôi Tu cong cong khóe môi, cũng không phát giác trên mặt mình lộ ra nụ cười hiền hòa.
Trợ lý thấy liền hơi ngưng lại, nhưng từ khi BOSS trở về, lâu dần hắn ta cũng đã quen với việc sếp thỉnh thoảng sẽ nghỉ việc và lâu lâu sẽ cười quỷ dị hông hiểu ra sao, không bị gương mặt lãnh khốc không khỏe lộ ra ôn nhu dọa sợ, bình tĩnh móc ra quang não gửi tin nhắn.
Chưa tới 5 phút, một chiếc xe bay đen bóng giống như con kình ngư nhanh gọn đậu trước mặt hai người, trợ lý gian nan giơ tay muốn giúp Lôi Tu mở cửa xe, nhưng Lôi Tu nhanh hơn hắn ta một bước, tiến lên một bước mở cửa xe ngồi vào.
Không đợi trợ lý lên xe, Lôi Tu đã ngửa mặt tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt nói: "Công việc còn lại cậu cứ gửi mail cho tôi đi, không cần đi cùng tôi, không muốn bị Diệp Tử nhìn thấy tôi cùng một á thư khác thân mật như vậy."
"..." Trợ lý trợn mắt ngoác mồm nhìn Lôi Tu.
Tuần trước lúc tăng ca đến đêm khuya, ngài không có nói như vậy!
Thậm chí Trình tiên sinh tới công ty đưa cơm trưa, ngài còn gọi hết á thư chúng tôi lại cùng nhau, lúc nói chúng tôi học tập Trình tiên sinh, tại sao không nói Trình tiên sinh sẽ hiểu lầm bên cạnh ngài có nhiều á thư như vậy.
Còn có! Trình tiên sinh căn bản sẽ không hiểu lầm! Dù sao, lúc BOSS giải thích với Trình tiên sinh, đầu óc Trình tiên sinh mơ hồ, thậm chí còn mờ mịt nhìn hắn ta, một gương mặt nhỏ yếu bất lực căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khoan hãy nói, thật làm đau lòng người.
Trợ lý nghĩ, hắn ta mặc dù là á thư, nhưng cũng muốn theo đuổi Trình tiên sinh.
Bất quá —— hắn ta kiêng kỵ nhìn BOSS một cái, không dám không dám.
Trợ lý vốn còn muốn nhân cơ hội đi nhìn Trình tiên sinh, không nghĩ tới chút phúc lợi ấy cũng bị tước đoạt , hắn ta yếu ớt lùi về sau một bước, gật đầu đáp ứng: "Vâng, BOSS, tôi sẽ đem hết công việc trong hai ngày này gửi cho ngài."
Lôi Tu như có như không gật gật đầu, nhẹ nhàng nâng tay vẫy vẫy, ra hiệu lái xe.
Vô tình khói ở đuôi xe phun vào mặt trợ lý, trợ lý hướng về phía đuôi xe đang phi nhanh lườm một cái, quay người chặn một chiếc xe (bay) taxi.
"A ——" một tiếng thắng xe sắc bén đột nhiên vang lên, Lôi Tu bỗng dưng mở mắt ra, ngồi thẳng người.
Tài xế vội vội vã vã xin lỗi: "Lôi thiếu, có... Có người đột nhiên lao ra, tôi, là Bạch thiếu!"
Nghe đến họ Bạch này, Lôi Tu nhíu nhíu mày.
Bạch Cảnh Kỳ nhìn tài xế mới vừa đạp chân thắng còn chưa kịp gia tốc lao ra, không khí sốt sắng, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Kính xe sạch sẽ, có thể nhìn thấy Bạch Cảnh Kỳ với đôi mắt ửng đỏ diễm lệ, Lôi Tu vốn có chút nặng đầu giờ lại càng đau.
Hắn khẽ rên một tiếng, tài xế khẩn trương hơn, hỏi: "Sếp, ngài bị đụng vào đâu sao? Có muốn đi bệnh viện khám không?"
Lôi Tu bỗng nhiên nhìn thẳng tài xế, Triệu thúc cảm thấy sau lưng mình nổi đầy da gà, ánh mắt lóe lên một cái liền nghe thấy chính sếp mình hỏi: "Triệu thúc, chú kết hôn chưa."
Triệu thúc không hiểu ra sao, đầu như phi vào ổ gà: "Ngài nói đùa, con gái tôi đã mười một tuổi rồi, còn cả ngày nói... Nói thích ngài đó."
Lôi Tu lời lẽ đanh thép: "Vậy không được, tôi đã có vị hôn phu rồi, chú nói xem, tình yêu lúc trẻ người non dạ không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân sau này đúng không." Luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, ở trên bàn đàm phán đều luôn bất động Lôi Tu bỗng nhiên có chút không biết nên nói gì, suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng, "Em ấy tuy rằng không nói, nhưng một phần tôi hi vọng em ấy để ý, nhưng cũng không muốn để cho em ấy suy nghĩ nhiều, tôi thật tâm yêu em ấy."
Lôi Tu tự giễu ngoắc ngoắc nửa bên khóe môi, mang theo chút lưu manh: "Xem đó, đến bản thân tôi cũng không biết tôi đang nói gì."
Triệu thúc cười hắc hắc hai tiếng: "Tôi hiểu mà, ông chủ à, ngài vừa muốn cậu ấy quan tâm ngài, nhưng vừa không muốn để cậu ấy phải lo lắng quan tâm đến quá khứ đúng chứ?"
Lôi Tu chậm rãi hé mắt, đúng là tuổi tác chênh lệch, lời tổng kết nói ra cũng tinh túy hơn.
Triệu thúc thấy hắn không tức giận, thậm chí còn mang biểu tình khiêm tốn muốn học hỏi, tiếp tục nói: "Sếp à, đừng trách tôi nói lời không hay, tuổi hai người còn quá nhỏ, nếu là thời của chúng tôi, bất kể là mối tình đầu ngây ngô, hay yêu đến oanh oanh liệt liệt, cũng không sánh bằng người sống lâu cùng mình tới già, khà khà, ai mà không có giai đoạn vắt mũi chưa sạch, thiếu niên choai choai nhìn thấy cái đẹp, trái tim nhỏ bé đều sẽ đập nhanh, lúc đó luôn cho rằng đó là tình yêu, kỳ thực không phải, tình yêu không chỉ nhìn cảm giác, còn phải xem thời gian, trải qua thời gian đo lường mới gọi tình yêu, không thể chỉ vì lời nói, ánh mắt thì là tình yêu, hai chữ tình yêu này, thiếu chút một chút cũng không phải. Đặc biệt là..." Triệu thúc tuy rằng lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là tài xế tư nhân của Lôi Tu, cũng biết một số chuyện về hắn, trước đây ông gặp Bạch Cảnh Kỳ không chỉ một lần, bộ dáng Lôi Tu điên cuồng theo đuổi Bạch Cảnh Kỳ trước kia ông cũng thấy, ông cười cười, "Sếp à, nếu tôi nói gì sai, ngài tuyệt đối đừng trách tội."
Lôi Tu còn đang phân tích những lời Triệu thúc vừa nói, chậm nửa nhịp: "Chú nói đi."
Triệu thúc gãi gãi khuôn mặt: "Đã từ rất lâu tôi không cảm thấy ngài thật lòng yêu Bạch thiếu, e là tình yêu ngài vẫn luôn theo đuổi trước đây là vì ngài vừa ý điểm gì đó trên người Bạch thiếu."
Lời này nói ra tuy có hơi tra, nhưng mắt Lôi Tu bỗng nhiên sáng bừng, hỏi: "Có ý gì?"
Triệu thúc cũng có chút không rõ: "Lẽ nào ngài không biết sao, mỗi lần ngài nhìn Bạch thiếu, tôi luôn cảm thấy ngài đang nhìn cậu ấy để nhìn một người khác, không giống như là tình yêu, mà giống như là hoài niệm, hơn nữa —— ngài không phát hiện ra sao, ngài đúng là theo đuổi Bạch thiếu, lúc nào cũng muốn kết hôn với Bạch thiếu, thế nhưng tôi không thấy cảm xúc yêu ở ngài, đó là một loại cảm xúc nói không được..." Ông tựa hồ cũng có chút nghèo từ ngữ, dứt lời liền cảm thấy mình dùng từ không quá thích hợp, "Cũng không phải là ngài có mưu đồ gì với Bạch thiếu, chỉ là có thể là ở Bạch thiếu có một điểm gì đó mà ngài rất yêu thích, nhưng người ngài yêu không phải Bạch thiếu." Dừng một chút, Triệu thúc do dự hỏi, "Sếp à, ngài không cảm thấy ngũ quan của Bạch thiếu khá giống Trình thiếu sao?"
Ông nói Bạch Cảnh Kỳ giống Trình Diệp, mà không phải là Trình Diệp giống Bạch Cảnh Kỳ.
Cũng cho thấy mức độ coi trọng của Lôi Tu với Trình Diệp khác xa Bạch Cảnh Kỳ.
Đồng tử Lôi Tu đột nhiên rút lại, đầu loảng xoảng ầm một tiếng như bị gõ một cái! Hình như hắn hiểu những ảo giác và cảm giác mơ hồ trước kia là do gì rồi!
Lúc mất trí nhớ hắn tự nhiên không nhớ rõ Bạch Cảnh Kỳ, nhưng hắn lại sâu khắc thời khắc lần đầu tiên gặp Trình Diệp, trong lòng hắn luôn có một cảm xúc như là tiếng chuông cảnh báo.
Thật giống như —— người này trời sinh nên là của hắn vậy.
Sau đó lúc khôi phục ký ức, Bạch Cảnh Kỳ chậm rãi hiện lên ở trong đầu, hắn chỉ nhớ đến bản thân từng thích Bạch Cảnh Kỳ, nhưng không làm sao nhớ ra được mình thích Bạch Cảnh Kỳ vì cái gì, hiện tại hắn rốt cuộc hiểu rõ ——
Gương mặt kia của Bạch Cảnh Kỳ, thật sự có điểm giống Trình Diệp!
Thật giống như, số mệnh an bài đời này hắn chỉ yêu một người, mà người này chính là Trình Diệp.
Trước khi gặp được Trình Diệp, hắn nhận lầm người, cho rằng Bạch Cảnh Kỳ chính là người kia, nhưng khi gặp chính chủ, Lôi Tu ngay lập tức liền nhìn rõ bộ dáng người kia, in sâu bộ dáng đó vào trong tâm khảm, đương nhiên cũng sẽ không nhận nhầm Bạch Cảnh Kỳ nữa.
Lôi Tu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng vui mừng, may là khi đó Bạch Cảnh Kỳ tuy rằng dây dưa không ngừng, nhưng vẫn luôn yêu thích Lâm Xán, hắn cũng chỉ là vừa ý gương mặt kia, lúc bình thường, việc hắn làm nhiều nhất cũng chính là nhìn gương mặt kia ngẩn người, hai người căn bản không có bất kỳ động tác thân mật nào, thậm chí nắm tay cũng chưa từng.
Nhận lầm người là hắn sai, nhưng tốt xấu gì bảo vệ được 'trinh tiết'.
Nghĩ tới đây, Lôi Tu cảm thấy mình nên xin lỗi Trình Diệp.
Người thiên mệnh cũng nhận lầm, nếu như không có sự việc bất ngờ kia, hắn có phải là vẫn trầm mê với gương mặt kia của Bạch Cảnh Kỳ hay không?!
Bạch Cảnh Kỳ vẫn đang nhìn xe bay phía trước, thậm chí không thèm phản ứng cậu ta, cậu ta liền dùng gương mặt oan ức, đáng thương hề hề bước đến cửa kính xe bay, Lôi Tu càng cảm thấy xấu hổ, cùng ngại nhìn gương mặt kia của Bạch Cảnh Kỳ.
Lôi Tu không dấu vết cau mày, tài xế còn muốn nói gì đó, nhưng vừa thấy vẻ mặt không vui của hắn liền á khẩu.
Thầm nghĩ ông chủ quả nhiên là thật lòng yêu Trình tiên sinh, vảy ngược a vảy ngược, chỉ cần vừa nhắc đến liền nhanh chóng trở mặt.
Có đôi khi là trở nên nhu hòa, có lúc lại biến thành sắc bén và lạnh lẽo vô cùng, khiến người ta sản sinh ra một cảm giác ngột ngạt.
Cửa sổ xe bị gõ một cái, Bạch Cảnh Kỳ miêu eo ghé sát vào, bộ dạng nắm quần áo rất oan ức.
Tài xế theo bản năng muốn hạ cửa sổ xe xuống, tay cũng đã vươn nút điều khiển, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, lập tức rụt tay về, mà ngay sau đó Lôi Tu liền gật đầu một cái.
Tài xế: "..." Yên lặng kéo cửa kính xuống một nửa vừa vặn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại rất suy nhược tiều tụy của Bạch Cảnh Kỳ.
"Lôi Tu ca ca." Bạch Cảnh Kỳ kéo cửa xe, lại không mở ra, nước mắt tích lại càng nhiều, như thể lúc nào cũng có thể rớt xuống, ai oán mà nhìn Lôi Tu.
Nhưng Lôi Tu căn bản không nhìn cậu ta.
Trước đây nghe cũng chỉ là một cái xưng hô, hiện tại lại cảm thấy chói tai.
Lôi Tu móc móc lỗ tai, lúc này mới lười biếng xốc lên mí mắt nhíu mày nhìn cậu ta: "Chuyện gì?"
Bạch Cảnh Kỳ sững sờ, nhìn Lôi Tu, lời nói đã chuẩn bị nửa ngày cuối cùng lại không tìm thấy từ ngữ, nặng nề thở dài một hơi, nước mắt rơi xuống, cậu ta khóc nức nở: "Lôi Tu ca ca, em, em và Lâm Xán chia tay rồi, em phát hiện, người em thật sự yêu không phải hắn!"
Lôi Tu nhất thời tê cả da đầu, chỉ lo câu tiếp theo cậu ta nói sẽ là 'Người em thật sự yêu chính là anh'.
Hắn không muốn để cho Bạch Cảnh Kỳ nói ra khỏi miệng, nhưng Bạch Cảnh Kỳ một chút cũng không trì hoãn khóc lóc nói: "Lôi Tu ca ca, em và Lâm Xán ở bên nhau nửa năm, trong khoảng thời gian đó em chưa từng quên anh, em sai rồi, từ lúc bắt đầu đã chọn sai rồi, người em yêu chính là anh, nhưng em không biết, hắn ta, hắn ta phát hiện trước, hắn ta nói em không yêu hắn ta, hắn ta nói người trong lòng em là người khác, sau đó bọn em liền chia tay..."